Thành Khải sải những bước dài vào trong.
- Thành Khải...
Vòng tay ấm nóng ôm trọn lấy cậu, từ phía sau...
Một thoáng sững sờ...
Người con trai sau lưng đang cố ôm lấy, cố trọn vẹn mà bao bọc lấy cả cơ thể mảnh khảnh đó vào trong ngực mình.
- Xin lỗi anh, xin lỗi...
Giọng nói này... là của người ấy... không sai được...
Trần Đức một đêm qua giấc ngủ miên man không trọn, vừa nghe thấy tiếng bước chân, Đức đã tỉnh.
Bóng dáng ấy vừa bước sâu vào trong phòng khách, cậu đã không thể kìm lòng, mà ôm tới.
Dụi khuôn mặt sâu trong vai Thành Khải, Trần Đức một lần lại một lần, hít lấy từng ngụm hương thơm trên cổ người.
Có thật may mắn hay không đây?
Khi Thành Khải sau phút giây bối rối, lại gỡ tay người ấy ra khỏi eo mình. Nghẹn ngào, nhẹ giọng:
- Cậu... sao lại ở đây?
- Xin lỗi... tất cả, đều là lỗi của em...
- ..........
- Cuốn nhật ký. Em đều đã đọc, từng dòng...
- Nhật ký....
- Em đều đã hiểu...tất cả....
Đức xoay thân hình trước mặt lại, đối diện với mình:
- Thành Khải. cho em, một cơ hội, một cơ hội, được chứ?
- Cơ hội gì chứ... chẳng phải...
- Ưm...
Bờ môi dán sát lấy bờ môi ngọt ngào...
Một khắc, lại một khắc,
Hai khắc, lại hai khắc,
Câu trả lời, không có,
Chỉ có bờ môi là lưu luyến đáp trả..
Đôi mắt, khẽ nhắm, Thành Khải hé khuôn miệng..
Hai thân hình, như quyện lấy nhau.
Cuộc sống, cho ta nỗi đau, cho ta sự chia lìa,
Phải chăng, để cảm nhận được thật rõ ràng hơn, từng chút mật ngọt len lỏi trong lòng ngày xum họp..
Cứ như thế, mà ôm nhau
Cứ như thế, mà hôn nhau.
Chậu hoa đá nhỏ bên ven cửa sổ ngày nao muốn héo muốn tàn. Hôm nay, lại vươn mình thức giấc.
Trần Đức.
Cơ hội ư?
Tôi, không thể cho cậu một cơ hội nào cả.
Bởi, cậu chưa từng, cũng chưa một lần, rời khỏi trái tim tôi...
Thế nên, cơ hội này, vốn dĩ, là không cần phải có...
Đã yêu rồi, lỡ yêu rồi.
Ngọn gió nhành sương đều mang hơi thở của người, còn có cách nào quên đi được?
Rời vành môi của người,
Thành Khải cúi gương mặt muốn che đi hơi thở đã nhuốm chút rộn ràng.
Trần Đức thế mà lại không trêu ghẹo, thế mà lại không chê cười. Ôm chặt người vào lòng.
Thành Khải, xin lỗi anh.
Từ nay. Mọi thứ, đều sẽ khác.
===========
Cảnh đẹp ban mai khiến hai kẻ trong gian phòng đều lo mà ôm mà ấp.
Lại khiến cho hai kẻ đứng ngoài cửa mắt suýt rơi tròng.
Long và Sơn.
Hai kẻ oan gia ngõ hẹp đấy, sao khi không mà lại đứng ở bậu cửa này?
Cái đó, phải kể đến, hơn một tiếng trước.
Sơn đợi mãi cũng không thấy thằng bạn đi vệ sinh về. Nghĩ không chừng nó ngã cũng nên. Thế nên, Sơn đi tìm.
Dĩ nhiên, là một cọng lông chân cũng không thấy.
Đang sốt ruột lại gặp Long hùng hổ xông tới, tóm lấy cổ Sơn ngay hành lang bệnh viện:
- Anh giấu anh ấy đi đâu rồi?
- Tao cũng đang đi tìm muốn chết đây!
- Đồ khốn!
Cú đấm từ trên đôi tay mảnh khảnh của Long được tung ra. Đích đến lại nằm gọn trong lòng bàn tay rắn chắc của Sơn. Túm lấy:
- Mày ăn phải cái bả gì vậy?
- Tôi sẽ báo công an!. Tôi chắc chắn sẽ báo công an.
Sơn vứt tay Long sang một bên. Thầm rủa. Duma chưa sáng ra đã bị cẩu xực thế này?. Mà hình như có gì không đúng lắm,:
- Mày tìm ai? Thành Khải sao?
- Chứ không lẽ tao tìm cục c* thối như mày?. Sáng nay tao đã chờ mãi mà không gặp, gọi điện cũng không được. Tao biết ngay là lại mò tới đây. Tức chết!. Nói mãi không được!
Sơn gãi gãi cằm:
- Này, chú em kém anh một tuổi đấy. Sao ăn nói lại mất dạy như vậy?
- Tại vì đối với những người như anh, tôi sợ nói tiếng người anh không hiểu được!
- À, ra vậy, thì ra nãy giờ là chú em sủa không hả?
- Anh nói cái gì?
- Thôi thôi thôi,
Sơn xua tay. Cả hai cùng mất tích.
Bỗng nhiên trên khuôn mặt kéo ra một nụ cười lớn. Ngoắc tay với mái tóc bông bông xù bên cạnh:
- Đi thôi. Anh biết chúng hú hí ở đâu.
- Thật sự? Loại người như anh cũng đáng tin sao?
Sơn đang muốn cất bước, bị một câu mỉa mai kéo dài từ cái giọng ngọt ngọt đó khiến cho ngứa cái lỗ tai. Bèn quay đầu lại, bắt lấy cánh tay Long:
- Như thế này, nếu: tới đó rồi thực sự gặp được hai người họ. Họ đang làm gì, chúng ta sẽ làm cái đó. Dám chơi không?
Long giằng tay ra khỏi:
- Nếu như họ đang cãi nhau, đánh nhau thì sao?
- Nếu vậy, cậu chửi tôi, đánh tôi bao nhiêu tôi cũng sẽ không phản ứng!
- Được!.
Long đã dặn đi dặn lại anh Khải của cậu rồi, rằng nếu như, gặp tên Đức đó, dẫu có thế nào cũng phải ăn thua một chặp. Thế nên cậu vạn phần tự tin chí ít cũng sẽ được chửi cái tên Long thối tha kia đến sướng cái mồm.
Thế nhưng, đời lại không như là mơ.
Trở về cái thực tế nghiệt ngã kia,
Nụ hôn đầu của cậu, vẫn còn chưa có cô gái nào tới đoạt đi mất.
Khuôn mặt Sơn chuyển từ ngạc nhiên sang câng câng câng mà liếc sang phía cậu, liếm liếm môi.
Nhìn đôi môi dày dặn vừa đưa lưỡi liếm sượt qua kia, bao nhiêu lỗ chân lông của Long đều dựng thẳng.
Cậu một cước đạp xông vô cửa. Khiến hai tên đang ôm ôm ấp ấp kia giật mình bật tách như tôm:
- Không thể nào!
Long xông tới, tách người Thành Khải sang một bên:
- Anh Khải! không phải em đã dặn rồi sao, gặp lại hắn anh phải làm gì? Đầu tiên phải chởi. Sau đó. Tát bên này một cái bên kia một cái!. Sao hai người... sao... sao... sao hai người lại hôn nhau?
- .....Long...
Thành Khải thực sự ngượng tới đỏ au cả mặt. Chỉ biết ngồi xuống salon bên cạnh, cúi đầu.
Đức tặng cho Long một ánh mắt sắc như dao, sau đó, cũng ngồi xuống bên cạnh Thành Khải, cánh tay vòng qua eo.
Một màn này khiến Long suýt ói:
- Anh Khải! chuyện này... anh đã quên hết những gì hắn đối xử với anh rồi sao?.
Sơn cũng đã đá đá lưỡi phùng bên má, tiến tới:
- Bớt nhảm đi. Tốt hơn hết, là lo thân mình cho tốt cái đã.
Nhìn nụ cười gian manh của Sơn, Long thêm một lần vò trán, không chịu đầu hàng, rút cuộc mặt nhơn nhơn mà vênh lên:
- Cái gì mà chẳng nuốt được, nữa là lời hứa. Hôn anh ư? Trừ phi...
- Ưm...
- Ưm...
- Ưm...
Và thế là, một nụ hôn gần như cưỡng bức đã được xúc tiến ngay sau đó.
Khiến chậu sen đá ngoài cửa sổ, lại một lần nữa phải thẹn thùng.
Mà đó có thực sự tính là một nụ hôn?
Long cắn phập.:
- Á! Chó cắn tao!
- Ha ha! đi chết đi!.
Thì mặc kệ, hai kẻ tấu hài trong phòng, ngày hôm đó, đối với Thành Khải mà nói, vẫn là một ngày vui vẻ biết bao nhiêu.
Lén nhìn sang nụ cười của người bên cạnh, Trần Đức cũng chưa bao giờ nghĩ được rằng. Hạnh phúc của cậu từ nay, lại được sinh ra, từ những điều bình thường nhất.
==========
Chiều tối
Cả đám đã dọn dẹp xong xuôi hết thảy, và Thành Khải quả là không hổ danh tài bếp, nấu nguyên một bàn đầy ắp đồ ăn.
Đức vẫn còn chưa lại sức, Trên vai tuy đã được tháo băng nhưng những việc nặng cậu lại không làm được. Thế nên rút cuộc Sơn và Long đều ở lại để phụ.
Nói là dọn, thì cũng không có quá nhiều, thế nhưng, nếu Long vừa lau qua một phát, tự nhiên Sơn lại đánh rơi nguyên một hũ sữa chua xuống nền vừa được lau xong.
Còn Sơn, vừa mới phơi ga giường, thì Long thế nào lại vô tình mà hất nguyên một thau nước đầy xà bông lên trên khiến Sơn cắn răng cắn lợi ngồi vò lại.
Cái quá trình ấy cứ lặp đi lặp lại mãi tới khi mùi thức ăn trong bếp đã len lỏi vào khoang mũi của từng đứa, hai tên đó mới chịu thôi.
Thấy Đức từ đằng sau mà tháo nút thắt chiếc tạp dề trên người Thành Khải. Long bĩu môi một cái thật dài.
Nhìn qua nhìn lại người mình toàn là dơ. Cậu mượn đỡ Khải một bộ đồ mặc tạm.
Trước khi ăn phải tắm một cái, ăn mới ngon.
Đây là căn chung cư hai phòng ngủ, hai nhà vệ sinh riêng biệt.
Long chui vào căn phòng thứ hai, vừa cởi đồ, vừa nghêu ngao hát vài câu.
Thân hình nõn nà một phen phơi bày dưới vòi sen mát lạnh.
- Chậc chậc. Đẹp đấy!
- Đù má AAAAAAAAAAAAAAAAAAaa!
Tên Sơn thối tha đã từ lúc nào đứng khoanh tay trước cửa nhà tắm.
Ném chiếc khăn lau người thẳng vô mặt Sơn, Long hai tay ôm lấy khu hạ bộ, kêu gào ầm ĩ.
Sơn lắc lắc đầu:
- Cái miệng này, hư quá.
Thế rồi, hắn bước ra ngoài. Trong đầu hắn, không ai biết, đang nghĩ gì, thế nhưng. Trên đôi môi dày dặn kia. Câu lên một nụ cười.
Bữa ăn,
Sơn hăng hái làm chủ:
- Chúc mừng cho hai người hòa giải. Dô!
- Dô!
Long trề môi:
- Đức, nếu anh không tốt với anh Khải, tôi sẽ lập đàn cúng sống anh! Anh đừng hòng mà sống yên!
- Long, em nói gì vậy...
- Anh nữa! Suốt ngày bênh hắn ta. Hắn ta thì...
Sơn ngồi bên cạnh, chen ngang:
- Đấu không?
Long quay ngoắt sang:
- Đấu gì?
- Đấu bia..
Thành Khải phì cười:
- Long trước giờ có giỏi uống đâu. Sao có thể đấu lại cậu chứ?.
Thế nhưng, Long lại gằn giọng:
- Nếu tôi thắng, anh phải làm osin cho tôi 1 tuần. Dám chơi?
- Được!. Còn nếu tôi thắng. Phải hôn lại cho tử tế!
Long ngẫm nghĩ. Dm thằng biến thái này. Đằng nào cũng mất nụ hôn đầu rồi. Còn mẹ gì để mà mất nữa. Nhìn vẻ mặt đầy khiêu khích của Sơn. Long vớ ngay một lon bia đầu tiên, không rót ra ly mà đưa ngay lên miệng tu ừng ực:
- Hết một lon. Còn chưa khui?
Đức lắc đầu.
Xem ra, là số tên nhóc Long này khó thoát.
Thành Khải cản,
Nhưng càng cản Long càng hăng.
Và cuối cùng,
Thì cả thân người, đều là trên đôi tay Sơn mới có thể yên vị trên giường.
Vách ngăn có tốt không?
Có tiếng động gì không?
Không biết.
Tất cả đều đã chuếnh choáng men say, không còn nghe được, hiểu được gì nữa.
==========
Hôm sau,
Bình minh kéo một góc trời.
Sơn đã rời đi từ sáng,
Để lại cái người với mái tóc bông xù kia vừa ngủ dậy đã an tâm là tối qua hắn ngủ một mình a.
Long lóp ngóp bò dậy. Thân thể trên xuống dưới đều là những vết đỏ nhỏ.
Chậc lưỡi vớ lấy bộ quần áo xỏ tạm vào người, than vãn:
- Lâu lắm mới uống nhiều như vậy, mẩn hết cả người.
Thế rồi, lời cá cược tối hôm qua, theo những men bia còn thoảng, bay đi hết.
Thành Khải từ trong bếp, vọng ra:
- Ở lại ăn chút đã?
- Phải về thôi, em còn nhiều bài tập chưa làm quá.!
- Đợi một chút.
Thành Khải xúc một hộp nui xào vừa tới, thơm phức đưa cho Long:
- Cầm lấy, về rồi ăn.
- Anh lúc nào cũng là tốt nhất!
Long cười hì hì. Thành Khải đưa tay lên, xoa lấy mái tóc nhỏ trước mắt.
=======
Đức không vui.
Cả bữa sáng nay, cậu không vui.
Thành Khải vừa dọn bát qua một chút, liền hỏi:
- Em còn mệt sao?
- Ừm.
- Anh đã bảo uống ít một chút rồi. Có nhức đầu không? Có cần uống nước chanh không?
- Không cần,
Thành Khải dường như nhận ra điều gì đó khác lạ trong giọng nói của Đức, liền tiến lại gần, hỏi:
- Bên vai còn nhức sao?
- Không.
Thành Khải nhíu mày khó hiểu, ngồi một lát vẫn không thấy Đức nói thêm gì, liền đứng dậy muốn đi rửa bát.
Đức vậy mà kéo tay Thành Khải lại, đặt cậu ngồi lên đùi mình, nhỏ giọng:
- Đừng xoa đầu thằng Long như thế. Em không thích.
- Hả?
Thành Khải dường như không tin vào những gì mình vừa nghe được.
Một lát sau mới phì cười:
- Đức, em... ghen sao?
- Không biết. Chỉ là không thích.
Thành Khải cười, nhẹ nhàng đặt tay lên má Đức:
- Được. Em không thích, anh sẽ không làm.
Đức nắm lấy bàn tay ấy, đưa chạm lên môi mình. Hôn lên:
- Thành Khải, anh, là của em.
=============
Thành Khải từ hôm trước, đã tới đây, điện thoại hết pin nên cũng chưa về lại căn nhà trọ để lấy cục sạc được nữa.
Mọi sự ngọt ngào, khiến cậu quên đi mất,
Một vòng tay ấm, khiến cậu không thể nhớ ra,
Cậu, tối nay, còn có một cuộc hẹn,
Cậu, tối nay, còn có một người đang chờ.
12h đêm.
Quán ăn phải đóng cửa.
Một bàn lạnh ngắt.
Mùi vị, chỉ còn lại nỗi khắc khoải đợi chờ.
Thành Khải. Em không tới...
Bó hoa hồng trên tay người, rời rã, để lại quán.
Còn tươi đó, nhưng sao, lại héo quắt trong lòng.
Thành Khải. Em đã không tới...
Hoa hồng có gai, tôi nguyện thay em chuốt đi rồi,
Để lại giờ là những nụ bông tươi thắm nhất.
Thơm ngát tới từng cành từng nhánh em ơi....
Nhưng......,
Em không tới để đón nhìn thấy chúng,
Chỉ còn là nụ cười u uất đầu môi anh.
Cuộc sống là trăm trăm vạn vạn lần cơ hội
Anh lại chỉ xin em một chút nhỏ nhoi.
Lỡ một nhịp rồi, chậm một nhịp thôi,
Mà suốt đời này đôi ta không sánh bước.
Anh đã nhận thấy những điều khác biệt
Kể từ ngày người cũ đó quay về.
Thành Khải.
Nếu, anh là người tới trước.
Có khi nào, anh sẽ có được em không....?
Tuấn Minh mở một nụ cười, rời khỏi quán.
Cái gì lạnh hơn cõi lòng anh lạnh?
Em, sẽ không thể biết hết được đâu...
Thành Khải.
Anh, là yêu em.
Anh, là vì em. Nên rời bỏ.
=============
Sáng sớm hôm sau.
Trần Đức bị cậu em nhỏ nơi hạ bộ chính thức thức gọi dậy.
Căng cứng, nhức nhối...
Chiếc áo ngủ mỏng manh phủ lên tấm thân trắng nõn nà bên cạnh cậu, khiến cậu không thể nào ngon giấc nổi...
Nhưng...
Cậu sợ.
Cậu chưa từng nghĩ rằng, sẽ có một ngày, cậu không dám quá trớn chân tay mà chạm tới thân người kia.
Những dòng trong cuốn nhật ký kia, mỗi một giờ, mỗi một ngày đều ám ảnh cậu.
Thành Khải đã phải chịu dày vò nhiều tới thế nào khi nằm dưới thân cậu những ngày ấy...Đức không dám...
Cậu rời khỏi giường...
Bước vào nhà tắm.
Thủ dâm.
Cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời, cậu thủ dâm, ngay khi Thành Khải đang nằm kia, chỉ cách cậu một bức tường.
Nhưng, cậu không ra được.
Bởi vì,
Mỗi một nhịp tuốt tay,
Lại là gương mặt của Thành Khải, khi khóc.
Ngày ấy,
Cậu dẫn gái về, làm tình trước mặt Thành Khải,
Khi đó, nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên đôi má kia, cậu tự huyễn hoặc mình rằng, Thành Khải, là vì ghen tức lên mới khóc. Nhưng hôm nay, cậu mới biết được rằng. Đó không phải là ghen tức. Đó, là đau lòng.
Ngày ấy, cậu ép Thành Khải phải phơi bày toàn bộ trước mặt cậu, không bôi trơn, không xúc cảm. Từng nhịp thúc của cậu, chỉ đem lại cho người kia bao nhiêu sỉ nhục và đau đớn...
Sống mũi, như có chút cay,...
Mình, đã làm gì...
Mình, đã làm những gì...
Đôi môi hé mở của người, nụ cười của người, từ trước tới nay, đều là dành cho cậu...
Thế nhưng...
Thế nhưng, trong cái quá khứ nhơ nhuốc kia, cậu, thực sự là một kẻ tồi tệ, tồi tệ đến thối nát.
Trần Đức vã từng vốc nước lên khuôn mặt.
Quay trở lại phòng ngủ,
Vuốt ve lên gương mặt còn đang say sưa...
Trần Đức, mỉm cười.
Đây, không phải là mơ.
Hôm nay, chính là một ngày thật khác đi.
Cậu, sẽ đi học trở lại.
Cậu, sẽ sống một cuộc đời mới, một cuộc đời bình dị,
Cúi mặt hôn lên mái tóc lòa xòa:
- Thành Khải. Em yêu anh.
================//================