• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi chiều hôm đó,

Khải đang lót một chiếc khăn bông mềm ngồi học bài,

Thì Long tới,

Vừa nhìn thấy Long, khải đã nở một nụ cười . Xem ra, tên đó đã giữ lời.

Nhưng khác hoàn toàn với những gì Khải nghĩ,

Đáng lý, theo như Long mà cậu biết, chắc chắn sẽ sợ hãi tới run rẩy,

Nhưng không,

Long vừa vào phòng đã xông tới trước mặt Khải, giật cuốn sách trên tay cậu ra, dằn mạnh xuống bàn:

- Anh đã hứa gì với chúng nó?

- Long...

- Nói cho em biết lũ khốn đó đã bắt anh làm gì?

- Anh...

- Anh nói đi! Nói mau! – Long gần như gào lên!

Khải im lặng.

Nói sao đây?

Nói rằng cậu hèn hạ mà chấp nhận bán bản thân mình đi sao?

Thở hắt một hơi dài, Khải kéo chiếc ghế bên cạnh lại:

- Em ngồi xuống đã.

Đôi vành mắt đã đỏ au, Long quăng phịch người xuống ghế:

- Đó là chuyện của em! Anh không nên vì em mà làm ra cái trò ngu ngốc ấy!. Tên hèn hạ đó.... – Long uất hận..

Thế nhưng, Khải lại chua chát cười:

- Chúng ta có tiền sao?

Long ngẩng mặt lên, nhăn mày nhìn Khải.

Khải chậm rãi, lồng hai bàn tay vào với nhau:

- Còn cách nào khác sao?. Anh có sự lựa chọn khác không? Anh có thể trơ mắt nhìn chúng chặt tay em ra làm vài khúc không?

- Anh Khải...

- Chúng ta thì sao?. Để sống và tồn tại được ở cái đất Sài Gòn này cũng đã là điều không dễ dàng. Nhất lại là những kẻ tứ cố vô thân, cũng chỉ có thể nương tựa vào nhau,

- Em....nhưng anh cũng không nên..

- Còn nữa, nghe lời anh.Em tuyệt đối tuyệt đối phải tránh xa những thứ cờ bạc cá cược đó ra. Nếu không, sẽ không ai có thể cứu em được nữa...

- Còn anh thì sao?

- Hai tháng. Chỉ hai tháng thôi. Mọi thứ sẽ trở về như ban đầu...

- Anh Khải... Em..

- Anh cũng coi em giống như em trai anh vậy, Em cũng không cần phải tự trách. Dẫu sao... anh cũng...

- ...........

- Tóm lại. Em phải hứa với anh, tránh xa những thứ tệ nạn đó ra.

- Em... xin lỗi....Em thực sự không biết sẽ có hậu quả như ngày hôm nay... Anh Khải, em xin lỗi...

Long gục đầu xuống hai bàn tay,

Một lát sau, những giọt nước theo kẽ ngón tay, tràn ra.

Bất giác, đôi vành mắt Khải, cũng ửng đỏ.

Long ra về,

Khải vẫn còn chìm sâu trong những suy nghĩ miên man.

Đúng vậy,

Chúng ta có tiền sao?

Chúng ta có ai nâng đỡ?

Hay chúng ta có một trí tuệ siêu phàm

Đã là không quá giỏi giang vượt bậc, cũng chẳng phải tiền vàng đầy dưới gót,

Bản thân chúng ta, cũng không cách đáy bần cùng của xã hội là bao nhiêu,

Nhìn căn phòng trọ chẳng lấy gì làm lớn, vậy mà một tháng cũng ngốn tới phân ba lương làm thêm nhọc nhằn của mình. Khải lại cười.

Con người ấy mà,

Cứ nghĩ mình là cao sang lắm,

Nhưng một phút giây nào đó,

Lại thấy bản thân, hèn mọn tới một ngọn cỏ dại cũng không bằng.

Thành Khải,

Mày lại có ngày hôm nay,

Có ngày chính thức trở thành một tên trai bao....

Thật chua chát...

Không dám nghĩ tới...

Nếu bố mẹ, nếu cậu em trai nghịch ngợm Thành Vũ, mà biết rằng, anh trai nó, lại bẩn thỉu như thế...

Sợ rằng,

Một cái chạm tay, e rằng xã hội này, cũng không bố thí cho cậu nữa...

Mệt mỏi,

Thành Khải dịu dần vào giấc ngủ...

Kết thúc ngày đầu tiên, 24 tiếng đầu tiên trong chuỗi ngày giao hẹn.

Đức sao...

Khuôn mặt đó...

Cũng theo cậu mà đi vào trong cơn mơ chìm đắm.

===========

Vài ngày sau

Quán Bar,

Trời mưa, con người sống cũng chậm hơn một nhịp thì phải.

Sơn chán ghét quay sang Đức, lắc lắc đầu

- Mưa riết chẳng có hàng mới, toàn mấy thằng cũ rích.

- Chơi vừa thôi không sida.

- Trong ví tao toàn bao nhập. sida thế đéo nào được.

Nói chưa xong câu . Sơn đã dính sát vào bên cạnh Đức:

- Mà sao rồi? Hàng nhầm của mày thế nào? Ngon chứ?

- Hừ, những thứ mà Trần Đức này đã muốn. Có khi nào không có được chưa?

- Thì cũng phải. Nhưng mà, sao nhanh vậy?

Đức dụi tàn thuốc, bâng quơ trả lời:

- Vốn là Gay rồi.

- Hả?

Sơn tròn mắt:

- Ôi đúng là số hưởng. Vậy sao? Ngọt nước chứ? Quá một tháng không?

- Cũng chưa chắc!

Nói rồi, Không để Sơn thấy biểu tình trên mặt, Đức quay gót rời khỏi quán.

Thực chất, không khí ám mùi thuốc và nước hoa dày đặc, quyện tới khó thở, âm thanh ồn ào nhức màng nhĩ khiến Đức không chút gì yêu thích mấy quán bar này cả. Điều duy nhất khiến Đức thường hay tới đây, có lẽ, chỉ là do thói quen.

Hít một ngụm hơi nước lành lạnh của cơn mưa đêm Sài Gòn.

Đức ngồi lên con xe mô tô phân khối lớn, lướt đi...

Ánh đèn xả xuống lòng đường loang loáng nước..

Những giọt mưa hắt xối xả lên tai, lên mắt, lên vai Đức...

Hai mươi năm,

Cuộc sống cứ ngày lại ngày trôi qua vô vị, buồn tẻ và chán ngắt.

Nhưng dù có nhạt như một nốt trầm, Đức cũng là một thằng đàn ông. Dục vọng là điều hiển nhiên phải có,

Đức thích những cô gái có vòng eo thon nhỏ, đặc biệt thon nhỏ. Ở bên cạnh họ, khi vòng tay qua eo họ, Đức tự huyễn hoặc mình, họ yếu đuối, họ muốn nép vào mình, muốn tựa vào mình.

Nhưng rồi rút cuộc,

Đều không phải.

Thứ họ muốn tựa lên lại chẳng phải là Đức, mà chỉ là cái ví của cậu, và, đôi khi, chính là thứ dưới lớp quần lót của cậu.

Nhà?

Nhà là cái gì?

Đức chẳng quan tâm,

Tiện đường thì đưa vài cô về làm tình,

Tiện thì ghé về ngủ một giấc.

Ba chẳng mấy khi gặp được,

Bà dì ghẻ thì tốt nhất đừng có xía vô chuyện của cậu.

Thế nên, nhà là cái gì chính cậu cũng chẳng biết!

Từ khi mẹ cậu mất đi.

Từ khi mẹ cậu buông đôi tay cậu để đi về nơi mà mãi mãi cậu không thể tìm được nữa....

Bữa cơm gia đình ấm cúng từng chiều, dần đi vào dĩ vãng, mạnh ai người nấy ăn, mạnh ai người nấy sống.

Không ai quản cậu, cũng không ai có thể quản cậu.

Cuộc sống chỉ là như thế, cũng chính là như thế.

Người ta lại cứ nói, có những kẻ mơ ước thật điên rồ!

Còn chính cậu, mơ ước là cái gì? Cậu thậm chí còn không có cả ước mơ!

Xe tạt tới trước cổng một căn biệt thự,

Đức không bước vào ngay, mà đứng đó, nhìn lên.

Đẹp... rất đẹp.

Nhưng... Lạnh... cũng rất lạnh...

Đây, chính là nơi, người ta gọi là nhà sao?

Đức bật cười, mình có về hay không về, còn ai quan tâm?

Có chăng cũng chỉ là một vài người làm. Vì tiếng chiếc xe phân khối lớn trong đêm mà giật mình tỉnh dậy, chào dăm ba câu cậu chủ đã về...

Còn nơi nào để đi ư?

Đức rút lại chiếc chìa khóa đang muốn tra vào ổ trước cổng,

Ngồi lên xe, phóng đi.

===============

Đã vài ngày " tên kia" không tới.

Trong lòng Khải chiếc rào chắn đề phòng cũng đã buông lỏng hơn.

Hắn ta chán chơi mấy trò này rồi chăng?

Như vậy được thì tốt quá!

Nếu chẳng phải là một tên Gay thuần chủng, thì việc chơi trai xong ghê tởm tới mắc ói, cũng là lẽ thường.

Khải chẳng dám tiếp xúc nhiều với bên ngoài,

Chỉ lẳng lặng tự tìm kiếm thông tin trên mạng, qua chiếc máy tính đã cũ,

Nhưng có lẽ, trên mạng mấy phần là thật, Khải e cũng chẳng rõ được.

Cậu đã từng làm quen một vài người qua một vài trang web.

Nhưng tới ngày hẹn... Cậu lại sợ tới mức mặt cũng không dám lộ ra, rồi hủy hẹn.

Cậu vẫn dường như cảm giác rằng, chỉ cần bất cứ một ai biết cái bí mật ấy của cậu, đều sẽ quay lưng và khinh ghét cậu hết thảy...

Như những điều thường xuyên cậu vẫn nghe thấy: ghê lắm, kinh tởm, biến thái, ái nam ái nữ, Bede,bệnh hoạn....

Sự kỳ thị trong xã hội Việt Nam này,ngay cả là nơi Sài Gòn phồn hoa đi chăng nữa, xem ra, cậu vẫn là nên bớt ảo tưởng một chút, sống thực tế một chút: rằng, việc tìm được một nửa, việc nắm tay một người – thuộc về mình - là điều e rằng phải đợi tới kiếp sau!

Ngay chính trong buổi chiều này, tại chỗ nộp đơn làm thêm, người nhận hồ sơ thẳng thừng khinh miệt:

Không tuyển Gay, không Ô Môi. Ai như vậy thì tự rút đơn!

Trong đêm, Khải bật cười, chính là như vậy, họ thậm chí còn không thèm xem qua năng lực gì hết...

- Mở cửa! Thành Khải!

- .....!

Khải giật mình, không lẽ, là nghe lầm sao? Nhìn chiếc đồng hồ tích tắc trên tường: 1h sáng?. Nhưng không, âm thanh vang lên trong đêm tĩnh lặng, nhắc cho cậu biết rằng đó hoàn toàn không phải nghe lầm:

- Thành Khải! Mau mở cửa!

Đúng!. Là tiếng của " tên đó".

Trong lòng Khải lập tức có sự chấn động... Hắn ta... tới đây.. không phải để muốn..

Nhưng... giao kèo ấy...Khải cũng không thể do dự, đôi chân dần di chuyển ra phía cửa, bật đèn...

- Lạnh chết rồi!

- .....

Cánh cửa vừa hé, Đức lập tức lách người, xông vào. Chẳng đợi ai mời, Đức quăng đôi giày, quăng chiếc áo khoác, chui tọt lên giường.

Khải còn đứng như chết trân ở cửa, xoay người lại..

- Cậu... bây giờ là nửa đêm?

- Dĩ nhiên là tôi biết!

- Đây... sao cậu lại tới đây?

- Sao? Hiện giờ tôi là cậu chủ của em, Tới lúc nào mà không được?

- Cậu chủ? cậu...

- Sao cứ lèm bèm như đàn bà vậy?

Đức vỗ vỗ xuống chỗ bên cạnh:

- Mau, tới đây!

- Cậu định... bây giờ... sao?

Thấy vẻ mặt hoảng hốt của Khải.

Đức lập tức hiểu chuyện gì xảy ra, liền trêu chọc:

- Cởi áo ra!

- Cởi áo?

- Đúng vậy! tôi cởi trước, nếu em còn chưa cởi, tôi sẽ giúp em!

- Hả?...

Đức thực sự cởi chiếc áo sơ mi bên ngoài, lộ ra bờ ngực săn chắc...

Khải rối như tơ vò, run rẩy cởi chiếc áo thun trên người:

- Lại đây! Nhanh lên! Hay chờ tôi ra bế em vào?

- Cậu...

- Cậu chủ!

Đức chẳng đợi nữa, cậu muốn ngủ, giường ấm quá... Tâm trạng cũng đã không còn quá tệ. Liền nhoài người ra, kéo Khải lên giường.

Đức đặt Khải nằm xuống,

Khải lại như hôm trước nhắm chặt mắt...

Đức phì cười, buông nhẹ một câu:

- Chỉ là mượn ôm một lát,

Đức nằm xuống bên cạnh, vòng tay qua người Khải,

Không có bộ ngực lớn nào áp tới,

Nhưng.... Bờ eo thiếu ăn này quả thực là nhỏ nhắn,

Vuốt một chút lên eo nhỏ, Đức dần chìm vào giấc ngủ.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, cũng quá bất ngờ, Và cho tới tận mãi sau này, Đức cũng khó có thể lý giải được. Vì sao đêm hôm nay, Đức lại tới đây, và vì sao, Đức lại cuộn người kia lại trong lòng mà ôm, mà trọn vẹn cùng nhau một giấc nồng.

Để rồi từ cái đêm định mệnh này, yên bình mà bên nhau, không hoan ái, không mùi vị của tình dục. Lại mở ra một lối rẽ khác, cho vận mệnh của hai người.

Một loại cây cỏ nhỏ mang tên " ái tình" đã bắt đầu nảy mầm,

Và liệu nó có đủ sức để đâm chồi trên hai trái tim đầy thương đau kia không?

============

Bình minh,

Hơi thể đều đều phả xuống tóc Khải khiến cậu có đôi chút sững sờ...

Cả hai đều cởi trần, bản thân cậu đang rúc trong ngực " Tên kia: khuôn mặt chỉ cách bờ ngực rộng ấy chưa đến một ngón tay,

Tay Đức vẫn vắt ngang qua eo của cậu...

Quá vô lý rồi...

Tên này như vậy mà đêm qua đều ngủ ngon, không hề có ý định xấu với cậu...

Khải khẽ giở cánh tay của Đức ra khỏi eo, nhẹ nhàng ngồi dậy,

Khuôn mặt này, khi ngủ... thật an tĩnh... Đôi mắt yên ổn nhắm lại khiến hàng chân mày không còn chút nào hung dữ... rất nam tính, sống mũi cao... Nếu như không phải là chính cậu là người đã từng trải qua, thì cậu không thể nào tưởng tượng được kẻ đang nằm bên cạnh cậu kia, lại là một tên lưu manh...

Đức hơi xoay người một chút,

Chiếc chăn nhung mỏng cũng không thể che nổi nơi hạ bộ đang làm thủ tục chào cờ buổi sáng, nhô một góc chăn.

Dẫu cho rằng, Thành Khải chẳng ưa gì cái tên này, nhưng mà... Bản thân cậu chưa từng tiếp xúc qua thân thể của một người đàn ông nào, hoặc thậm chí là bên cạnh người đàn ông nào với cự ly gần như vậy...

Khải không dưng mà phì cười.

Cười xong rồi, mới hoảng hốt nhớ ra: Hắn ta - là một kẻ xấu...

Khải rũ đi nụ cười trên môi, lắc đầu, mình đang nghĩ gì thế này?

Không lẽ... bản năng của Gay là nhìn thấy trai đẹp... đều như thế sao?

Thành Khải ơi là Thành Khải! liêm sỉ của mày đi đâu hết rồi?

Còn nữa, ngàn vạn lần xin bộ não này khắc sâu: Hắn ta là một kẻ du côn!

Không để bản thân suy nghĩ bậy bạ nữa,

Thành Khải gần như chạy bộ tới khu chợ gần đó, mua một ít đồ, rồi lại chạy về.

Theo từng bước chạy, trí não cũng đã như thông hiểu hơn rất nhiều.

- Thơm quá!

Mùi thơm lan tỏa khiến Đức lề mề từ trên giường thức dậy,

Đảo mắt qua, thấy Khải đang múc đồ ăn ra chiếc tô.

Đức cũng không ngần ngại mà ngồi thụp xuống đất, đặt tay lên chiếc bàn gấp. Ngáp một cái:

- Oa!. Xem người tình bé nhỏ hôm nay nấu cái gì cho cậu chủ nào?

Khải nhíu mày. Cái tên này thật sự.... haiz...

Đức cũng chẳng hỏi có suất của mình hay không, Khải vừa bê ra một tô mì trứng với chút thịt bằm và hành tươi, Đức đã ăn sụp soạt. Hết lời khen:

- Ngon quá! Ngon quá!

Khải lăc đầu. Thật không thể hiểu nổi, cậu ta như bị tính đa nhân cách vậy, lúc thế này, lúc thế kia.

Đức cũng chẳng biết mình bị gì, ăn mì xong chẳng muốn về. Khải hắng giọng:

- Hôm nay, tôi có tiết học, Bây giờ chuẩn bị lên trường.. cậu..

Đức như sực nhớ ra, liền nói:

- Đi, để tôi đưa em tới trường.

- Sao cơ?

- Tiện đường, tôi cũng phải tới lấy lịch thi.

- Lịch thi? – Khải ngạc nhiên

- Cậu cũng còn học sao?

Đức vừa quàng xong chiếc áo sơ mi lên người:

- Vậy em nghĩ, chuyện làm gia sư là giỡn sao?

- Tôi...

- Còn nữa, lát cho tôi số di động của em đi, khi nào tôi gọi nhớ phải tới, Tôi sẽ nhắn địa chỉ cho.

- Địa chỉ?

Đức tiến sát lại gần Khải, trêu ghẹo:

- Đúng rồi, yên tâm, tôi sẽ trả lương hậu hĩnh. Còn nữa, trên giường, nhiệt hơn gấp 3 lần? oke không?

- Cậu....

- Hha a ha!

Đức cười lớn, bước khỏi cửa phòng...

Sảng khoái!

Chuyện của ngày hôm qua, những cơn mộng mị thường xuyên kéo về giữa đêm, vậy mà lại, không còn nữa...

Khi Khải loay hoay ngại ngùng ngồi đằng sau chiếc xe phân khối lớn

Đức đã giật tay Khải xuống, ôm sát vào lưng mình:

- Xe này không đùa được đâu, bám cho chắc kẻo bay ra đường.

Hành động này của Đức khiến Khải, lấy hết can đảm, rặn hỏi Đức một câu, mà suốt thời gian qua cậu chưa từng dám hé miệng với bất kì ai:

- Cậu... Đức... tôi có thể, hỏi cậu một câu không?

- Ừ- Đức chậm ga một chút

- Cậu không.. cảm thấy ghê tởm sao?

- Ghê tởm? Chuyện gì?

- Cậu đã biết.. tôi là gay?

- À....

- Cậu... thấy... như thế nào?

- Yên tâm đi, người anh rất thơm.

- ........???

Câu trả lời không đầu không đuôi, cũng chẳng rõ ràng gì, cứ thế, theo làn gió mạnh mà chiếc xe phân khối lớn tạo ra, cuốn đi.

Nhìn chút tóc mai của " kẻ đó" bay bay trước mắt,

Quả thực thì, hắn cũng không quá đáng ghét, trong lòng Khải thực sự cảm thấy, có đôi chút tư vị ngọt ngào thoải mái chiếm tới... ... Ít nhất, dù biết mình là Gay.. hắn cũng không cảm thấy bản thân mình... đáng khinh bỉ đi?

*************

Đức chưa từng nghĩ cái gì là yêu.

Cũng chẳng có cảm giác đặc biệt gì nhiều.

Đơn giản là thấy chút thú vị, thế cho nên chẳng nặng chẳng nhẹ,

Cũng chẳng ngọt chẳng nhạt mà ngày tới ngày không.

Nuông chiều cũng giống như bao kẻ đã từng làm tình nhân của Đức mà thôi,

Cũng có lúc điên cuồng làm tình,

Cũng có lúc chỉ tới để ôm lấy tấm thân mềm đó vào lòng.

Đôi khi thì có học, đôi khi thì lại chỉ thích trêu ghẹo.

Vốn dĩ, Đức cũng chẳng để tâm quá nhiều,

Nói thẳng ra,

Cậu hoàn toàn không tin vào Tình yêu!

Tình yêu?

Có cái gì trên đời vô lý như nó?

Mọi người cứ đặt nó trên đầu mà ngước lên nhìn.

Còn với Đức.

Năm 16 tuổi, ngày mà ba cậu chính thức rước mụ dì ghẻ tên Lan về, cậu đã chắc chắn rằng không có bất kỳ câu truyện cổ tích nào trên trần đời này hết!

Tất cả các thứ như tình yêu, tình ái sâu đậm ngàn đời vân vân gì đó. Tất cả, chỉ nhằm che đi thứ thối nát và bẩn thỉu trong các mối quan hệ mà thôi!

Những kẻ ngoại tình vì yêu?

Những kẻ sẵn sàng thành tay ba phá đám, cũng vì yêu?

Những kẻ sẵn sàng phá hoại đi hạnh phúc của người khác, cũng vì yêu?

Ba cậu đã hứa sẽ một đời yêu thương cậu, nhưng rồi cũng vứt cậu tới xó nào mà suốt ngày công việc, tình nhân!

Cậu ốm, mong một cái sờ trán của ba cũng không được!

Cậu đạt giải môn võ thuật, mong một cái vỗ tay của ba cũng không được!

Cái thứ mà ba cậu nói rằng sẽ dùng tình yêu của ông ấy dành cho mẹ cậu mà đối đãi với cậu, lại như thế?

Không có đâu!

Các người đừng tự huyễn hoặc mình bởi thứ ngu si ấy!

Thế cho nên.

Hỏi rằng, đã hơn một tháng rồi,

Đức có yêu, có hoài thương chút nào với cái kẻ tên Khải ấy không mà nuông chiều dữ vậy?

Đức chỉ buồn cười nhìn Sơn và trả lời rằng:

- Não mày úng nước sao?

***************//*****************

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK