• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đem mỹ nhân đặt lên trên bàn, đá cẩm thạch lạnh lẽo làm thân thể Dư Ổ rụt rụt lại, ngón chân cuộn tròn thành hình dáng nụ hoa, toàn thân đều xinh đẹp y như tác phẩm nghệ thuật.

Lục Kỳ Thâm múc một thìa cháo thịt, chiếc thìa lung lay dừng ở trên rốn của mỹ nhân, "Đừng có nhúc nhích nhé."

Đáy lòng Dư Ổ thầm mắng hai người này thật biến thái, biểu tình trên mặt lại là vẻ chực khóc đáng thương, đôi mắt chớp chớp, giả vờ đơn thuần chưa trải sự đời, "Các anh muốn làm gì vậy?"

Trứng cá muối lạnh băng tiếp xúc với hai điểm trước ngực, đầu vú phấn nộn nháy mắt trở nên xinh đẹp tươi ngon, trên thân thể lại bị bày thêm những món khác, thân thể xinh đẹp tuyết trắng vô cùng ngon miệng.

Nam nhân cúi đầu ngậm lấy đầu vú cậu, liếm láp trứng cá muối: "Ăn ngon thật."

Dư Ổ xấu hổ hơi ưỡn ngực, đem đầu vú mẫn cảm đưa vào trong miệng nam nhân, lỗ đít đột nhiên bị đồ vật lạnh lẽo cắm vào, cậu cúi đầu nhìn liền thấy Lục Kỳ Thâm đang nghiêm trang đem rượu vang đỏ rót vào.

"A...." Chất lỏng lạnh lẽo rót vào lỗ nhỏ nóng rực, dù cho Dư Ổ có cố gắng co rút như thế nào cũng không thể ngăn cản, bụng nhỏ dần dần phồng lên, loại cảm giác bị chất lỏng lạnh băng lấp đầy thân thể ấm áp làm cậu không nhịn được uốn éo thân thể, cơm trên thân mình bị cậu làm cho rớt xuống đất, Lục Kỳ Thần xấu xa cắn cậu một ngụm, "Đều rơi mất rồi, em bảo anh ăn cái gì đây?"

"Ô... Không cần... đầy quá.... ô.... ô.... chú ơi.... không cần mà...." Dư Ổ vươn tay ôm cổ nam nhân, vô lực rúc vào người anh, nhưng nam nhân lại cố định thân thể cậu lại, mắt cá chân bị giữ chặt, hai chân bị kéo mạnh ra, bình rượu vang đỏ bị rót vào trong lỗ nhỏ đã cạn thấy đáy, bình rượu bị Lục Kỳ Thâm rút ra, rượu vang đỏ nháy mắt chảy ra ngoài, nhưng chỉ nháy mắt đã bị nút tắc của bình rượu bị nhét vào cửa lỗ ngăn rượu chảy ra.

"Ổ Ổ giúp bọn anh làm ấm rượu nhé." Lục Kỳ Thâm xoa nhẹ bụng nhỏ hơi hơi nhô lên của cậu, kích thích khiến cặc nhỏ của Dư Ổ dần dần đứng lên, cặc nhỏ phấn nộn bị bàn tay to lớn nắm lấy đùa giỡn, đỉnh lỗ tràn ra dâm dịch loãng, "A...từ bỏ... từ bỏ...."

Thân thể lại bị liếm láp làm lỗ đít co rút ngày càng lợi hại, dâm thủy như đã cùng với rượu vang đỏ hòa trộn với nhau, Dư Ổ cảm giác trong bụng ngày càng đầy hơn, sau nhiều lần bị đùa bỡn cậu không chịu nổi mà bắn ra, lỗ nhỏ đột nhiên co rút lại, "phanh" một tiếng, nút tắc bị đẩy ra ngoài, rượu vang đỏ ồ ạt từ trong lỗ đít chảy ra, chảy xuống đầy bàn ăn và dưới đất.

Màu đỏ bổ trợ cho thân thể mỹ nhân khiến cậu càng thêm mê người, Lục Kỳ Thâm tát "bốp bốp" vào mông thịt, tát vài cái đã làm bờ mông đỏ ửng, "Con đĩ, có phải bị địt lỏng rồi không, đến rượu vang đỏ cũng không giữ được."

"Ô ô ô, không có, đĩ dâm không có lỏng mà." Lời nam sinh nói làm cặc nhỏ vừa mới bắn của Dư Ổ lại đứng lên.

Lục Kỳ Thâm còn muốn rót vào lần nữa Lục Kỳ Thần đã nhịn không được mà tách hai đùi cậu ra, Dư Ổ liền nằm ngửa trên bàn mặc người ta đâm vào.

"A..." Hai người đều thoải mái tới thở ra một tiếng, lỗ nhỏ lạnh lẽo bao vây lấy cặc bự nóng rực, Dư Ổ từng chút kẹp chặt lỗ đít để cặc lớn đâm vào sâu bên trong, "Thật lạnh, chú đem con đĩ địt tới nóng lên đi, a...a..."

"Địt, con đĩ này." Lục Kỳ Thân nắm chặt hai cánh mông màu mỡ dùng sức địt vào trong, Lục Kỳ Thâm bất mãn đem cặc lớn nhét vào cái miệng đang rên rỉ không ngừng kia, ngăn chặn những tiếng kêu dâm, "Đĩ muốn chết."

Một vòng đụ địt mới kéo dài tới bình minh, thời điểm Dư Ổ tỉnh lại đã là chạng vạng, trên giường chỉ còn lại mình cậu, quần áo, di dộng đều không thấy đâu, cậu tùy tiện lấy một chiếc áo sơ mi to rộng trong tủ mặc vào rồi đi xuống lầu, vừa bước tới cầu thang đã nghe thấy thanh âm ở dưới, cậu lại quay lại mặc thêm một chiếc quần dài, quần vừa dài lại vừa rộng, cậu phải lấy cà vạt làm thắt lưng, đeo chiếc eo tinh tế hiện ra, ống quần xắn lên, ăn mặc chỉnh tề xuống lầu.

Hệ thống: [Bạch liên hoa lại đang giở trò.]

Dư Ổ: [Ồ.]

Ngồi trên sô pha ở dưới lầu, bạch liên hoa ngày hôm qua mặt vẫn bị sưng thành đầu heo mà nay đã khôi phục lại bình thường, hắn ta đánh phấn hơi quá tay, khiến bản thân bị dầu mỡ, hắn ta nhu nhu nhược nhược ngồi bên cạnh hai gã mặc quần áo cảnh sát, hai gã cảnh sát đã sắp khóc, không biết lúc trước bọn hắn bị quỷ ám thế nào mà lại đồng ý theo học sinh này tới Lục gia, hai người ngồi đối diện Lục Kỳ Thần, nhìn anh đang uống trà, cười cười, "Lục tiên sinh, đã quấy rầy ngài rồi, chắc chỉ là một hiểu lầm thôi, ngài sao có thể bắt cóc người chứ."

Tô Nguyên An nhéo ngón tay nhìn tới nam nhân cao lớn đang mặc quần áo ở nhà phía đối diện, khuôn mặt lạnh lùng góc cạnh rõ ràng, nếu không có hệ thống bạch liên hoa thì hắn ta sẽ vĩnh viễn không có khả năng tiếp xúc với người này.

"Lục tiên sinh, tôi... tôi nhìn thấy rất rõ ngài đã mang bạn học đi." Hắn ta đem hào quang bạch liên hoa kéo tới mức lớn nhất, hắn muốn làm cho Lục Kỳ Thần cảm thấy mình là một tiểu bạch hoa thích giúp đỡ chính nghĩa.

Lục Kỳ Thần cười nhạo một tiếng, tiếng cười của anh trùng lặp với tiếng cười của Dư Ổ, mấy người trên sô pha đồng loạt ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào thiếu niên cao gầy mặc quần áo to rộng không hợp với thân mình đang đi từ trên lầu xuống, toàn thân cậu tản ra hơi thở mê hoặc người khác, là một yêu tinh xinh đẹp.

Đáy mắt Tô Nguyên An càng thêm ác độc, hắn gọi hệ thống trong đầu: [Ngươi rốt cục muốn tới lúc nào mới xuống tay! Nếu không động thủ thì tất cả khí vận SSR đều sẽ là của cậu ta đấy! Kỹ nữ kỹ nữ kỹ nữ!]

Hệ thống bạch liên hoa trong lòng khinh thường Tô Nguyên An không có bản lĩnh, nhiều hào quang như vậy đều bị lãng phí, nó lãnh đạm trả lời: [Cậu ta vẫn luôn ở bên cạnh SSR, ta khống có biện pháp động thủ, nếu động thủ sẽ bị quy tắc thế giới nhận thấy, chỉ có thể chờ lúc cậu ta ở một mình.]

"Bạn học Dư Ổ!" Tô Nguyên An trợn to mắt, ra vẻ quen thuộc nói: "Tôi biết nhất định là cậu không phải tự nguyện đúng không."

Dư Ổ hướng về phía hai gã cảnh sát trẻ tuổi nở một nụ cười, bước chân đi tới bên người nam nhân, cánh tay ôm lấy cổ anh, giống như người không xương mà ngồi vào trong ngực anh, sau đó mới quay đầu nhìn về phía Tô Nguyên An, mày hơi hơi nhíu lại, trong mắt tràn đầy nghi hoặc: "Cậu là ai vậy?"

Hai bàn chân trần trụi được bàn tay to rộng của nam nhân nắm lấy, giữa mày Lục Kỳ Thần ngập tràn sủng nịnh cùng bất đắc dĩ, "Lại không đi giày."

[Lục Kỳ Thần: 80%]

Đôi mắt Dư Ổ cong cong, có ý xấu mà dùng ngón chân kẹp lấy ngón tay của nam nhân. Lục Kỳ Thần giơ tay, người hầu đứng một bên đem bánh pho mát cùng với dưa mật sữa đặc đưa qua, anh cắt bánh thành khối đút tận miệng Dư Ổ, "Bánh pho mát."

Dư Ổ há miệng cắn mặt trên của bánh đồng thời đem ngón tay nam nhân ngậm vào, lúc lôi ra còn có sợi chỉ bạc vương ra.

Cảnh tượng nam nhân cao lớn ôm thiếu niên mảnh khảnh vào trong ngực đút ăn quả thực rất hương diễm, cảnh sát mặt đỏ tai hồng, đứng dậy xin lỗi, đồng thời nhìn về phía người vẫn đang ngồi trên sô pha không thèm nhúc nhích, "Xem ra đây là một cuộc hiểu lầm, bạn học Tô Nguyên An hãy cùng chúng tôi tới cục cảnh sát một chuyến, cậu có biết lần hiểu lầm này là một sự kiện nghiêm trọng cỡ nào không?"

Tô Nguyên An ghen ghét nhìn nam sinh đang được nam nhân sủng ái, hào quang bạch liên hoa đẩy lên mức cao nhất, đôi mắt long lanh nước mắt nhìn về phía Lục Kỳ Thần, kêu: "Lục tổng,..."

Lục Kỳ Thần đến đầu cũng không thèm nâng, anh xua xua tay ra hiệu tiễn khách, anh đem mấy người này giữ lại, đơn giản chỉ vì muốn nhìn tháy phản ứng của Dư Ổ, động tác sau đó của cậu đã lấy lòng được anh, anh phải khen thưởng thật tốt cho tiểu mỹ nhân của mình.

Tô Nguyên An lúc bị mời ra ngoài còn cố gắng kêu "Lục tiên sinh", Dư Ổ ngoáy ngoáy lỗ tai, hướng về phía nam nhân oán giận, "'Lục tiên sinh', đúng là đau tai."

Nam nhân nhéo mũi cậu, sủng nịch nói: "Biết em yếu ớt, anh biết rồi, sẽ không để hắn ta làm đau tai em."

Đôi mắt Dư Ổ cong lên, ngoan ngoãn ôm lấy anh hôn môi, hôn đến mức Lục Kỳ Thần hô hấp nặng nề, cậu vội yêu cầu: "Em lát nữa tới trường đi học nha."

Hô hấp Lục Kỳ Thần dừng lại một chút, cuối cùng dùng tay xoa nắn mông thịt cậu, "Hầu hạ chú sung sướng thì sẽ đưa em về trường học."

Kết quả đương nhiên là không trở về được, nam nhân đè cậu ra đụ địt một trận, buổi tối học sinh tốt Lục Kỳ Thâm trở về, hai anh em lại kết hợp cùng nhau làm cậu, cậu càng không thể trở về.

Bất quá sáng sớm hôm sau, Dư Ổ đang ngủ đến mông lung bị đánh thức ôm đi rửa mặt, cậu xoa xoa đôi mắt phiếm hồng lẩm bẩm: "Làm gì nha?"

Lục Kỳ Thâm lấy khăn lông ướt rửa mặt cho cậu, "Không phải muốn tới trường học sao?"

Cơn buồn ngủ nháy mắt biến mất, đôi mắt Dư Ổ sáng lấp lánh nhìn về phía Lục Kỳ Thâm, "Thật sao?"

"Giả." Lục Kỳ Thần từ cửa bước vào, ôm lấy Dư Ổ hôn một cái, "Không cho em đi học em lại khóc nhè."

Dư Ổ: "QvQ"

Vừa công lược đã có hiệu quả, điều này làm Dư Ổ thập phần vui vẻ, càng vui vẻ hơn là khi trở lại trường học cậu phát hiện không thấy bạch liên hoa đâu, hệ thống giải thích: [Hắn ta bị Lục Kỳ Thần chuyển đi rồi, vốn dĩ Lục Kỳ Thần muốn đem hắn ta chuyển tới trường học khác, nhưng bạch liên hoa lại lén làm ra một vài động tác nên biến thành chuyển tới lớp khác.]

Dư Ổ: [Ò.]

Chú chó lớn Hàng Hàng không có ở chỗ ngồi, Dư Ổ ngồi vào vị trí của mình nhắn tin cho hắn: "Hàng Hàng! Cậu đang ở đâu vậy, mình đang ở trường học nè."

Người từ trước tới nay luôn trả lời ngay lập tức giờ đây lại không trả lời lại, Dư Ổ nhăn mày, đáy lòng mơ hồ có cảm giác không ổn, cậu hỏi hệ thống: [Hàng Hàng đang ở đâu?]

Hệ thống: [Không biết, không tra được, hành tung của khí vận SSR phải trong phạm vi 10m thì ta mới có thể tra ra.]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK