Một khoảng thời gian sau thì rất yên ắng, Nguyễn Tinh Hà không cố tình đến làm phiền Lâm Tịch nữa. Mỗi ngày sau khi tan làm, Lâm Tịch vẫn thường thấy anh đứng trước cổng trường đón Nguyễn Tử. Đôi khi bọn họ sẽ hàn huyên bằng vài ba câu không liên quan, giống như hai người bạn cũ đã nhiều năm không gặp, dần dần thành một thói quen.
Trời Nam Thanh ngày càng lạnh, đến cuối tháng mười hai thì cuối cùng trận tuyết đầu tiên trong mùa đông năm nay cũng rơi xuống.
Tuyết vẫn còn rất lớn, bay lả tả suốt cả đêm.
Sáng hôm sau, trên nhánh cây khô, hay là trên mặt đất đều bị tuyết phủ lấy.
Sau đó, trong tiết Ngữ Văn buổi sáng, Lâm Tịch dạy cho học sinh một câu thơ:
Đêm qua ngỡ gió xuân về, ngàn cây lê điểm muôn hoa trắng ngần.
Sau trận tuyết đó, đến tận lúc nghỉ Tết Nguyên Đán, cô cũng không gặp Nguyễn Tinh Hà một lần nào.
Kỳ nghỉ Tết Dương Lịch dài ba ngày, Lâm Tịch thu dọn hành lý, trở về Quan Thành, dự định sẽ ở bên chăm sóc ba mẹ.
Lâm Tịch là con gái rượu trong nhà, bắt đầu từ Đại học đã sống ở Nam Thành, chỉ khi nào được nghỉ mới trở về thăm ba mẹ.
Ba Lâm, mẹ Lâm đều không giỏi biểu đạt tình cảm, trước giờ ngoài miệng luôn nói ba mẹ chả nhớ nhung gì con, cũng chẳng bao giờ bảo con về thăm ba mẹ. Lúc nào trong điện thoại cũng chỉ dặn dò con gái phải chăm sóc bản thân. Sau đó mở lịch, âm thầm tính toán xem ngày nào thì con gái được nghỉ.
Trước đó, Lâm Tịch cũng không báo cho ba mẹ biết Tết Nguyên Đán này sẽ về nhà, nên khi mở cửa ra, hai người lớn đều cực kỳ kinh ngạc, đến nửa ngày cũng không nói nên lời.
Lâm Tịch cười to: “Ba, mẹ, con về rồi. Làm sao vậy, con về mà mọi người không vui chút nào hả?”
Mẹ Lâm phản ứng nhanh hơn: “Vui, vui chứ… Mau mau, mẹ phải chạy đi mua chút đồ ăn đã.”
Ba Lâm giúp Lâm Tịch thu dọn vali, rồi bắt đầu thúc giục mẹ Lâm đi mua đồ ăn.
Lâm Tịch vội vàng xua tay: “Không cần đâu, không cần mua thêm đồ ăn gì nữa, trong nhà có gì thì con ăn cái đó.”
Nghe vậy, mẹ Lâm đương nhiên sẽ không đồng ý, dông dài nửa ngày: “Vậy không được, trong nhà cũng chẳng có gì, vẫn là nên ra chợ mua vài thứ… Con cũng không nói trước với ba mẹ, để ba mẹ chuẩn bị từ sớm chứ…”
“Ây da, chẳng phải là do con muốn cho ba mẹ một bất ngờ sao?”
Mẹ Lâm lại lắc đầu, vừa vui vừa bất đắc dĩ: “Con đó, càng lớn càng nghịch ngợm…”
Chờ đến khi ăn cơm, không thể nào không tránh được việc hỏi han về bạn trai.
Mẹ Lâm: “Mẹ nói, năm nay con cũng chẳng nhỏ dại gì nữa, qua mấy tuần nữa là Tết rồi. Con định khi nào mới tìm bạn trai?”
Lâm Tịch bất lực: “Mẹ, sao mẹ lại nhắc đến chuyện này?”
Mẹ Lâm: “Nếu mẹ không nhắc đến, thì con có nhớ chuyện này không? Hơn nữa, mỗi ngày mỗi ngày mẹ đều sẽ nhắc chuyện này, đến khi nào con dắt bạn trai về nhà mới thôi. Con nhìn xem trong khu phố nhà mình, những người trạc tuổi con đấy, người ta đã có hai đứa con rồi….”
Lâm Tịch đúng lúc ngắt lời: “Mẹ, mẹ thật sự mong con nhanh nhanh chóng chóng gả ra ngoài thế ạ? Xem ra kỳ nghỉ sau này con sẽ không dám về nhà nữa quá.”
“Lão Lâm, ông coi đứa nhỏ này nó đang nói cái gì này. Ngày nào tôi cũng nhọc lòng vì ai chứ…” Mẹ Lâm không vui, bỏ đũa xuống, “Không phải là mẹ mong con nhanh chóng gả ra ngoài, con xem mấy năm nữa là con đã 30 rồi, nếu con còn không kết hôn, hay không có đối tượng, thì lúc đó sẽ hối hận…”
“Mẹ, con biết rồi. Mẹ mau ăn cơm đi…” Lâm Tịch nhanh tay gắp miếng thịt vào chén của mẹ Lâm rồi đưa đũa, sau đó cam đoan, “Con sẽ đi tìm bạn trai.”
Mẹ Lâm không tin: “Thật không?”
“Thật mà!”
“Vậy mai con đi gặp người này…”
Lâm Tịch thấy mẹ mình tinh thần phấn chấn, lấy ra một tờ giấy, trên đó ghi đầy đủ họ tên, bằng cấp, điện thoại…
“Mẹ, mẹ làm gì vậy?”
Mẹ Lâm: “Đây là do dì con giới thiệu, cậu nhóc này rất ưu tú, là người Quan Thành, hơn nữa cũng đang sinh sống tại Nam Thành luôn… Ngày mai con đi gặp người ta đi.”
“Mẹ…”
“Không phải nãy con vừa mới hứa với mẹ sẽ đi tìm bạn trai sao, bây giờ mẹ vất vả lắm mới tìm được một người, con lại không muốn gặp người ta. Vậy thì con muốn mẹ tin con sẽ tìm bạn trai kiểu gì hả…?”
“Ba, ba cứ mặc kệ để mẹ thế này sao?…”
Ba Lâm: “Khụ khụ, ba thấy mẹ con nói rất có lý.”
Vì vậy, cuối cùng kết quả là hôm sau, Lâm Tịch “được” mẹ Lâm trang điểm rất tỉ mỉ, sau đó đi xem mắt.
Địa điểm xem mắt là một nhà hàng ở Quan Thành.
Khi Lâm Tịch đến nhà hàng, đối phương đã tới trước, thấy Lâm Tịch đến thì chủ động đứng dậy chào hỏi: “Cô Lâm, xin chào.”
Bởi vì trước đó đã xem qua ảnh chụp, nên cả hai bên đều nhận ra nhau.
Lâm Tịch nhàn nhạt cười: “Chào anh.”
Người đàn ông mặc vest đi giày da, khuôn mặt tuấn tú, toàn thân tỏa ra khí chất hào hoa phong nhã.
Khi vừa ngồi xuống, người phục vụ đến mời gọi món.
Người đàn ông chủ động đưa menu cho Lâm Tịch.
“Cảm ơn.” Lâm Tịch mỉm cười nhận lấy, tùy tiện gọi một phần.
Khi người phục vụ rời đi, người đàn ông nở nụ cười dịu dàng: “Nhìn thấy người thật, tôi cảm thấy cô Lâm đẹp hơn so với ảnh chụp nhiều.”
Lâm Tịch: “Cảm ơn.”
“Nghe nói cô Lâm là một giáo viên dạy Văn?”
Lâm Tịch gật đầu: “Đúng vậy.”
“Thế cô Lâm nhất định cực kỳ yêu thích trẻ con nhỉ?”
“Cũng thường thôi.”
Người đàn ông đỡ gọng kính, tiếp tục tìm chủ đề: “Không biết bình thường cô Lâm có sở thích gì không?”
Lâm Tịch: “Tôi không có sở thích.”
“…”
Hoàn toàn không biết tiếp chuyện thế nào nữa.
Im lặng một lúc, Lâm Tịch chủ động cất lời: “Thật ra, tôi không muốn đi xem mắt. Nhưng ba mẹ tôi quá sốt ruột rồi, vì vậy tôi mới phải ứng phó chút.”
“Thật sự xin lỗi, đã làm lãng phí thì giờ của anh rồi.”
Lâm Tịch còn cho rằng đối phương sẽ nổi nóng, hoặc ít nhất là sẽ không vui, nhưng người đàn ông đối diện chỉ cười khẽ.
“Cảm ơn sự thẳng thắn của cô. Nếu đã như vậy, thì chúng ta xem như là kết thêm bạn mới đi.”
“Chỉ cần đây là một cuộc gặp gỡ kết giao bạn bè bình thường thì đều ổn.”
Lúc này, người phục vụ đúng lúc mang đồ ăn lên.
“Cô có thể nếm thử món ăn Hoài Dương này, độ đậm nhạt vừa phải, ăn rất ngon.”
Người đàn ông này không hề có tí gì là không vui, ngược lại còn rất dịu dàng thân thiện, giải thích cho Lâm Tịch nghe từng chút một.
Anh ta múc cho Lâm Tịch một cục thịt viên: “Đây là thịt viên Dương Châu, cô thử xem.”
Đối phương đã nói như vậy rồi, Lâm Tịch cũng không thể từ chối. Vì vậy cầm muỗng ăn thử.
“Nguyên liệu làm ra món thịt viên Dương Châu này cần phải rất tỉ mỉ về tỷ lệ. Đầu tiên, nguyên liệu chính là thịt heo, mỡ ba phần nạc bảy phần. Sau đó đập thêm trứng, nhưng chỉ lấy lòng trắng trứng gà, còn lòng đỏ thì bỏ đi…”
Từ trước đến giờ, Lâm Tịch luôn đối xử rất khách sáo với những người không quen biết. Nhưng giờ đây, khi vừa ăn món ăn Hoài Dương, vừa nghe người đàn ông kể về cách làm và một số thú vui, thì dần dần mê mẩn, bất tri bất giác quên mất cách đối xử đề phòng với người lạ.
Khi nghe được điều gì hay ho, thì sẽ bất giác cười rộ lên.
Nhưng một màn này rơi vào tầm mắt của Nguyễn Tinh Hà, anh chỉ thấy hết sức chói mắt.
Khoảng thời gian trước anh rất bận bịu, còn phải đi công tác. Khi đi công tác về, thì anh phát hiện Lâm Tịch không còn ở Nam Thành nữa. Sau đó mới biết được là Lâm Tịch trở về Quan Thành rồi, vì vậy anh đã đuổi đến tận Quan Thành đây.
Trước đây khi học cấp hai, anh đã biết nhà Lâm Tịch ở khu phố nào, nhưng không biết mấy năm gần đây nhà Lâm Tịch có chuyển đi không. Vì vậy, anh đến đây thử vận may.
Không ngờ rằng, mới vừa đợi được một chút, thì thấy Lâm Tịch bắt taxi ra khỏi nhà.
Nguyễn Tinh Hà liền đuổi theo.
Sau đó đến nhà hàng này.
Kết quả, anh thấy Lâm Tịch đang đi xem mắt.
Lúc anh nghe thấy Lâm Tịch nói đến đây để ứng phó một chút thì tâm tình cũng dễ chịu hơn, nhưng lại thấy bọn họ ăn uống, trò chuyện rất vui vẻ, thấy Lâm Tịch cười rộ lên, hiển nhiên không phải là nụ cười xa cách, Nguyễn Tinh Hà không thể vui được nữa.
Tên đàn ông này, bộ dạng văn nhã như vậy, không những không chướng mắt, mà còn rất thu hút phái đẹp.
Chờ đến khi dùng cơm xong, người đàn ông chủ động đề nghị đưa Lâm Tịch về nhà.
Nguyễn Tinh Hà thấy thế, lập tức bước đến, nắm lấy tay Lâm Tịch, ôm Lâm Tịch vào trong lòng.
Sau đó híp mắt, mỉm cười: “Ngại quá, cô gái của tôi, tôi sẽ không làm phiền đến anh.”
Người đàn ông nhìn Nguyễn Tinh Hà, rồi lại nhìn Lâm Tịch.
“Lâm Tịch, ờ… cô có bạn trai rồi à?”
“Tôi…” Lâm Tịch khó lòng mà giải thích.
Vừa muốn nói phải, mà cũng muốn nói không phải. Không thể cho người đàn ông đối diện một hy vọng, lại không muốn thừa nhận Nguyễn Tinh Hà là bạn trai, vì vậy chỉ đành nói: “Thật xin lỗi.”
Người đàn ông hiểu ý, phong độ vẫn nhẹ nhàng như trước, không chút tức giận nào: “Không sao. Chỉ có thể trách tôi không gặp cô sớm hơn.”
“Tôi đi trước đây.”
Lâm Tịch gật đầu, chào tạm biệt người đàn ông đó.
Người đàn ông đi rồi, Lâm Tịch mới nói: “Anh còn không mau buông ra?”
Nụ cười xa cách trên mặt Nguyễn Tinh Hà biến mất, thay vào đó là khuôn mặt lạnh nhạt, trầm mặc.
Anh không nói lời nào, cũng không hề buông tay Lâm Tịch ra, chỉ kéo cô lên xe.
Sau đó lái xe đi, suốt chặng đường đều im lặng.
Khi xe dừng lại, Lâm Tịch mới phát hiện đã đến khu phố nhà mình.
Lâm Tịch nhìn Nguyễn Tinh Hà, kỳ lạ hỏi: “Sao anh biết nhà em sống ở đây?”
Nguyễn Tinh Hà vẫn im lặng, không nói lời nào.
Lâm Tịch muốn xuống xe, nhưng tay trái vẫn bị Nguyễn Tinh Hà nắm chặt.
“Đã đến nhà em rồi, anh còn không buông ra sao?”
Rất lâu sau, Nguyễn Tinh Hà mới lên tiếng, trầm giọng nói: “Không buông đâu. Một khi mà buông tay, thì em sẽ đi mất.”
Lần này, Lâm Tịch lại trầm mặc.
“Lần trước, anh nói em cho anh một cơ hội, em cũng không trả lời.”
“Nhưng không sao, Lâm Tịch à, anh có thể từ từ chờ em.”
“Mấy hôm trước anh đi công tác, lúc về lại thì biết em không ở Nam Thành nữa, về Quan Thành rồi, anh lại đến Quan Thành tìm em.”
“Kết quả, lại thấy em đi xem mắt sau lưng anh…”
“Tịch Tịch, em thật nhẫn tâm.”
Nguyễn Tinh Hà nghiêng người về phía Lâm Tịch, càng nói càng ấm ức, lại cộng thêm giọng nói trầm thấp của anh, trong phút chốc, Lâm Tịch thực sự cảm thấy mình là một người vô tâm, phụ bạc tấm chân tình của Nguyễn Tinh Hà.
Nguyễn Tinh Hà thấy cơ mặt Lâm Tịch thả lỏng, lại tiếp tục: “Tịch Tịch, em đừng hẹn hò với người đàn ông khác được không.”
“Ăn cơm cũng không được.”
“Em đồng ý đi, rồi anh buông em ra.”
Mãi sau Lâm Tịch mới phát hiện ra, Nguyễn Tinh Hà đang… ghen?
Y như một đứa trẻ vậy.
Cô cố nén cười, “Được. Em đồng ý với anh.”
Khi Lâm Tịch xuống xe, Nguyễn Tinh Hà cũng mở cửa xe, bước xuống.
Khi Lâm Tịch chuẩn bị lên lầu, anh gọi: “Tịch Tịch.”
Lâm Tịch quay đầu: “Hả?”
“Cho em.” Nguyễn Tinh Hà lấy ra một chiếc hộp được đóng gói tinh xảo, anh biết tính Lâm Tịch, chắc chắn sẽ không nhận quà, vì vậy tiếp tục uy hiếp, “Nếu em không nhận, thì hôm nay anh sẽ không rời đi đâu.”
Lâm Tịch bất đắc dĩ, thật sự sợ Nguyễn Tinh Hà sẽ làm chuyện như vậy, đành duỗi tay nhận lấy.
Nguyễn Tinh Hà nhân cơ hội đó đặt lên trán Lâm Tịch một nụ hôn.
“Anh!”
Lâm Tịch tức giận, trừng mắt nhìn Nguyễn Tinh Hà.
Tâm tình của Nguyễn Tinh Hà rất tốt, sung sướng mà cười trộm.
“Lâm Tịch?”
Bỗng nhiên có giọng nói vang lên từ tầng trên.
///
Lời tác giả: Văn học Tấn Giang và tác giả cùng chúc các bạn đọc thân ái một kỳ nghỉ Tết Âm Lịch bình an vui khỏe! Đồng thời gửi lời nhắc nhở đến cả nhà hãy rửa tay, đeo khẩu trang, để nhà cửa thông thoáng và không tụ tập đông người.