“Hai người… đã ly hôn sao?”
Vào Chủ nhật, Lâm Tịch nhận được điện thoại từ phụ huynh của Nguyễn Tử.
Người gọi là mẹ của Nguyễn Tử.
“Xin lỗi, cô có phải là cô giáo Lâm không ạ?”
“Đúng vậy. Cô là…”
“Xin chào cô Lâm! Tôi là mẹ của Nguyễn Tử.”
Lâm Tịch bất giác nhớ đến… Nguyễn Tinh Hà.
Con của anh ấy, Nguyễn Tử, đã lớn như vậy rồi.
Lâm Tịch hít sâu, vẫn mỉm cười: “Chào chị.”
“Cô giáo Lâm, chuyện là thế này. Thứ sáu tuần trước là họp phụ huynh, nhưng hôm đó tôi lại có việc bận nên không thể trực tiếp tham gia, bởi vậy còn nhiều việc tôi vẫn chưa rõ lắm. Không biết tối thứ hai cô có thời gian không, tôi muốn gặp cô để trao đổi trực tiếp.”
Người phụ nữ ở đầu bên kia dường như cảm nhận được sự trầm mặc ngắn ngủi của cô, liền cười nói: “Nếu thứ hai cô không có thời gian cũng không sao, cô xem bữa nào có thời gian rảnh, còn tôi thì lúc nào cũng có thể gặp mặt.”
Suy cho cùng, công việc là công việc, không thể đem cảm xúc cá nhân vào được.
“Không, thứ hai tôi rảnh.”
“Vậy thì tốt rồi, chọn xong địa điểm tôi sẽ gửi cho cô ngay. Thật là làm phiền cô giáo Lâm quá.”
“Không vấn đề gì đâu. Giáo viên và phụ huynh cũng nên trao đổi thường xuyên, đều là vì muốn tốt cho bọn trẻ.”
“Vậy cảm ơn cô giáo Lâm nhé! Hẹn gặp lại cô vào tối thứ hai.”
“Vâng, không có gì ạ.”
Cuộc gọi kết thúc bằng lời chào lịch sự.
Qua cuộc điện thoại này, Lâm Tịch có thể cảm nhận được mẹ của Nguyễn Tử là một người lịch sự và ân cần, giọng nói cũng tao nhã, hào phóng.
Vì vậy, là một người rất tốt.
Chắc chỉ có người phụ nữ như vậy mới có thể sánh vai cùng anh.
Thứ hai.
Buổi sáng là lớp tập đọc tiếng Trung.
Trong phòng học, Lâm Tịch cho cả lớp ôn tập lại phần bính âm đã học trước đó.
Tiết Văn đầu tiên kết thúc, Lâm Tịch dẫn đầu một lớp chừng 40 học sinh tham gia lễ chào cờ.
“Chú ý đến khăn quàng đỏ của các em, phải đeo thật ngay ngắn nhé.”
“Hai người cạnh nhau nên chạm tay nhau, đừng đứng cách xa quá.”
Ngoại trừ lúc các giáo viên môn khác đứng lớp, Lâm Tịch, với vai trò là giáo viên chủ nhiệm, hầu như phải kèm cặp học sinh trong lớp suốt.
Chẳng mấy chốc đã đến 16h30’, tan học.
Lâm Tịch lại bắt đầu sắp xếp hàng ngũ, dẫn học sinh ra cổng trường.
Sau khi tiễn toàn bộ học sinh trong lớp, Lâm Tịch mới có thể tan tầm.
Trong giờ học buổi sáng, Lâm Tịch đã nhận được địa chỉ từ mẹ Nguyễn Tử.
Lúc này, Lâm Tịch đang đứng trên lề, chuẩn bị bắt taxi.
Phía sau bỗng vang lên tiếng còi xe ô-tô.
Lâm Tịch không quay đầu lại, mà chỉ đứng nhường qua một bên.
Còi xe vẫn vang lên.
Bây giờ Lâm Tịch mới nhìn lại.
Trong xe, Nguyễn Tinh Hà gọi một tiếng: “Lâm Tịch.”
Lâm Tịch ngẩn ra.
Nguyễn Tinh Hà lại nói: “Nếu em còn không lên xe, thì có lẽ anh sẽ bị phạt đấy.”
“Em…” Lâm Tịch còn muốn từ chối, Nguyễn Tử ngồi ở ghế sau của chiếc Land Rover đã thò đầu ra.
Cậu nhóc cười toe toét, kêu lên: “Cô giáo Lâm, cô mau lên xe đi! Mẹ dặn con đến đón cô đó!”
Nghe vậy, Lâm Tịch đành mở cửa lên ghế sau ngồi.
Chiếc Land Rover chạy trên đường, còn không khí trong xe rất tĩnh lặng.
Qua kính chiếu hậu, Nguyễn Tinh Hà có thể nhìn rõ lớp trang điểm nhẹ của Lâm Tịch. Ngũ quan của cô rất hài hòa, làn da trắng nõn, cả khuôn mặt trông rất tự nhiên và tươi tắn.
Hình như cô rất thích mặc váy, hôm nay lại mặc một chiếc váy dài màu be.
Tất nhiên, kiểu dáng khác hẳn với chiếc váy dài xếp ly xanh nhạt lần trước. Cái này đơn giản hơn nhiều.
Nhưng có một điểm giống nhau là đều rất hợp với cô.
Cô cũng có vẻ rất thích xõa tóc. Có thể thấy tóc của cô rất mềm và mượt, sờ vào chắc hẳn rất thoải mái.
Trước đây Nguyễn Tinh Hà chỉ thấy Lâm Tịch mặc đồng phục, cột tóc đuôi ngựa.
Đây mới chỉ là lần thứ hai Nguyễn Tinh Hà thấy Lâm Tịch không mặc đồng phục.
Khí chất vẫn như trước, dịu dàng hòa nhã.
Chỉ là bây giờ, càng có khí chất của phụ nữ hơn một chút.
Có lẽ bạn trai cô rất hạnh phúc.
Lâm Tịch cố gắng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng, vì vậy cười hỏi: “Nguyễn Tử, mẹ con đâu rồi?”
Nguyễn Tử ngoan ngoãn trả lời Lâm Tịch: “Mẹ con đã đến nhà hàng rồi.”
“Ồ.”
Sau đó, trong xe lại là sự im ắng.
May mắn thay, sự trầm mặc này không kéo dài, chiếc xe nhanh chóng đến điểm hẹn.
Cuối cùng Lâm Tịch cũng có thể xuống xe, tiện thể hít một hơi thật sâu.
“Lâm Tịch, em căng thẳng cái gì?”
Nguyễn Tinh Hà đậu xe xong, đột nhiên xuất hiện phía sau Lâm Tịch, hỏi đùa.
Lâm Tịch mỉm cười: “Em không căng thẳng gì hết.”
“Em có biết mỗi lần căng thẳng em đều hít sâu một hơi không?! Nhiều năm như vậy mà vẫn không thay đổi.”
Lòng Lâm Tịch khẽ run, nhưng nụ cười vẫn không đổi.
“Anh Nguyễn cứ đùa, sau bao nhiêu năm thì làm sao không thay đổi được chứ?”
Đột nhiên, sắc mặt Nguyễn Tinh Hà lạnh đi, đôi mắt hẹp dài bỗng nhiên sâu thẳm.
“Em gọi anh là gì?”
Giọng điệu thật lạnh.
Dường như Lâm Tịch cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, nên nhanh chóng chuyển chủ đề: “Chắc vợ anh đợi cũng lâu rồi, mau vào thôi.”
Nghe vậy, Nguyễn Tinh Hà lại nở một nụ cười như có như không.
Tuy nhiên, anh cũng chẳng nói thêm gì nữa, chỉ đưa Nguyễn Tử đang ngoan ngoãn đứng một bên vào nhà hàng.
Lâm Tịch đành phải theo sau Nguyễn Tinh Hà.
Sau khi vào phòng riêng, cuối cùng Lâm Tịch cũng gặp được mẹ của Nguyễn Tử.
Đây là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, mái tóc xoăn màu hạt dẻ lười biếng vén sau tai, trang điểm tinh xảo, khuôn mặt tươi cười, mọi cử chỉ đều toát ra sự quyến rũ của người phụ nữ trưởng thành.
“Xin chào, cô giáo Lâm. Tôi là mẹ của Nguyễn Tử.”
Cô ấy chủ động bắt tay Lâm Tịch.
Lâm Tịch mỉm cười: “Xin chào.”
Chào hỏi xong, mẹ Nguyễn Tử mời mọi người ngồi xuống.
Lâm Tịch ngồi bên cạnh cô ấy.
Dường như là vô tình, Nguyễn Tinh Hà ngồi chỗ còn lại, kế Lâm Tịch.
Còn Nguyễn Tử cũng tự nhiên ngồi cạnh mẹ mình.
Người phục vụ mang thực đơn lên và rót cho mỗi người một ly nước.
Mẹ Nguyễn Tử: “Không biết cô giáo Lâm thích ăn gì? Hay là có kiêng kị món nào không?”
“Món nào tôi cũng có thể ăn.”
“Thanh đạm, không ăn cay.”
Nguyễn Tinh Hà và Lâm Tịch đồng thời mở miệng.
Mẹ Nguyễn Tử trừng mắt liếc Nguyễn Tinh Hà: “Ai hỏi cậu? Chị đang hỏi cô giáo Lâm.”
“Hơn nữa, cậu mà không ăn cay sao?”
Nguyễn Tinh Hà cúi đầu, uống nước, không nói gì.
Dường như mẹ Nguyễn Tử đã quá quen với Nguyễn Tinh Hà, nên không thèm để ý nữa. Sau khi chắc chắn Lâm Tịch không kiêng kị món gì thì cô ấy gọi một số món đặc trưng của nhà hàng.
Hàn huyên một chút, cô ấy bắt đầu đi vào chủ đề.
“Là như vầy, cô giáo Lâm à, tính cách của Nguyễn Tử hơi hướng nội, không hoạt bát như những đứa trẻ đồng trang lứa. Đôi khi luôn giữ lời nói trong lòng, vì thế tôi chỉ hy vọng trong trường cô có thể quan tâm nó nhiều hơn.”
“Tất nhiên rồi. Ở trường, Nguyễn Tử học rất giỏi, cũng rất nghe lời. Chủ yếu là nếu cậu bé có thể tích cực hòa đồng với các bạn trong lớp thì càng tốt.”
Mẹ Nguyễn Tử nhìn Nguyễn Tử, ánh mắt dịu dàng.
Cô ấy gắp một miếng thịt kho tàu cho Nguyễn Tử: “Nguyễn Tử, con nghe cô giáo nói gì chưa? Sau này ở trường phải nói chuyện với các bạn nhiều hơn nhé.”
Nguyễn Tử ngượng ngùng gật đầu.
“Cô giáo Lâm, cô ăn thêm đi. Tôi không biết cô thích ăn món gì, cô tự gắp đồ ăn cho mình nhé, đừng khách sáo!” Mẹ Nguyễn Tử chỉ vào món gà cay trên bàn nói, “Món gà cay này là đặc sản của nhà hàng này, hương vị rất ngon, cô có thể thử.”
Nguyễn Tinh Hà biết Lâm Tịch không ăn cay.
Anh nhớ đến mấy lần tụ họp của lớp, Lâm Tịch chưa bao giờ động đến món cay. Cho dù chỉ là một chút cay cũng phải uống rất nhiều nước.
Hơn nữa cô chỉ thích ăn những món thanh đạm, nếu nhiều dầu mỡ cô sẽ không ăn. Vì vậy, trên cơ bản, cô sẽ ít động đũa vào mấy món trên bàn.
Hồi anh phát hiện ra điều này, trong lòng còn nghĩ: Cô nhóc này sao lại kén ăn như vậy? Mình có nên học nấu ăn không?
Chỉ là sau này, khi anh học nấu ăn được rồi, thì cô đã không như vậy nữa.
Nguyễn Tinh Hà vừa định mở miệng giải vây giúp Lâm Tịch, thì lại thấy Lâm Tịch bình tĩnh gắp miếng gà cay cho vào miệng, dáng vẻ giống như không hề sợ cay.
Sau khi ăn một miếng, Lâm Tịch còn cười đáp lại mẹ Nguyễn Tử: “Ăn rất ngon.” Nụ cười không chút giả tạo, hơn nữa cũng không cần uống nước.
Mẹ Nguyễn Tử: “Nếu cô thích thì ăn nhiều vào nhé.”
Nguyễn Tinh Hà bỗng cảm thấy tự giễu, anh nhớ mới đây, trước cửa nhà hàng, Lâm Tịch nói với anh: “Anh Nguyễn cứ đùa, sau bao nhiêu năm thì làm sao không thay đổi được chứ?”
Quả nhiên vẫn là triết học nói có đạo lý nhất: Trên thế giới này, thứ duy nhất không thay đổi là sự thay đổi.
Thế giới đang thay đổi, và chúng ta cũng thế.
Trong khi Nguyễn Tinh Hà âm thầm nhớ lại quá khứ và cảm thán, Lâm Tịch và mẹ Nguyễn Tử vẫn tiếp tục trò chuyện với nhau.
“…Thật ra ở tuổi của Nguyễn Tử, sự đồng hành và hướng dẫn của cha mẹ có ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển tính cách của con.” Lâm Tịch đồng thời nhìn mẹ Nguyễn Tử và Nguyễn Tinh Hà. “Hai người có thể dành thời gian làm bạn với Nguyễn Tử nhiều hơn.”
“Tôi thật sự không muốn dối gạt cô giáo Lâm, tôi và cha của Nguyễn Tử đã ly hôn năm trước, sau đó tôi sống một mình với Nguyễn Tử…”
“Hai người… đã ly hôn sao?”
Lâm Tịch nhìn người bên trái, người bên phải, hơi giật mình.
Nguyễn Tinh Hà cong môi, vẫn cười.
Mẹ Nguyễn Tử cười rộ lên: “Ồ, cậu xem chị quên mất phải giới thiệu, chị tưởng cậu và cô giáo Lâm có quen biết.”
Mẹ Nguyễn Tử chỉ Nguyễn Tinh Hà.
“Người này, Nguyễn Tinh Hà, là em trai tôi, cũng là chú của Nguyễn Tử.”
Đột nhiên Lâm Tịch không thể nói rõ đây là cảm xúc gì, dường như có thứ gì đó trong tim được đặt xuống.
Lâm Tịch hơi ngượng ngùng: “Xin lỗi.”
Mẹ Nguyễn Tử vội vàng cười nói không sao cả, dù gì cũng vì cô ấy chưa giải thích rõ ràng.
Sau đó lại hàn huyên chút chuyện về Nguyễn Tử rồi bữa ăn mới kết thúc.
Bốn người rời khỏi nhà hàng.
Nguyễn Tinh Hà đứng bên cạnh Lâm Tịch.
“Để anh đưa em về.”
“À, không cần phiền như vậy đâu. Em có thể tự đi tàu điện ngầm mà.”
Nguyễn Tinh Hà tự động bỏ qua rồi đi lấy xe.
Mẹ Nguyễn Tử: “Để Tinh Hà đưa cô về đi. Đã trễ thế rồi, một cô gái ra đường cũng không an toàn đâu. Tôi cũng tự chở Nguyễn Tử về nhà.”
“Hơn nữa tối nay tôi cũng rất biết ơn cô giáo Lâm. Sau này có thời gian thì liên lạc nhiều hơn nhé.”
Lâm Tịch mỉm cười nói được, rồi tạm biệt mẹ Nguyễn Tử.
Nguyễn Tinh Hà đã lái chiếc Land Rover đến trước mặt Lâm Tịch.
“Lên xe đi.”
Mẹ Nguyễn Tử trực tiếp mở cửa sau, Lâm Tịch không tiện từ chối đành lên xe.