Mục lục
Mãnh Long Thiên Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ thấy hắn ta ngã ra đất, cơ thể co rúm lại, cả người phát run, cơ thể và mặt đều đỏ bừng, hai mắt vô hồn, sờ s0ạng khắp nơi, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Nóng... nóng quá....tôi muốn....mau đưa tôi...”

Quả Nhi đỏ mặt!

Tuy đã sớm biết trên đời có thứ thuốc này, những vẫn là lần đầu tiên tận mắt chứng kiến!

Nghĩ tới thứ này suýt chút nữa đã dùng trên người cô... Cô không khỏi rùng mình!

Nếu không phải là với sư huynh thì chẳng thà chết luôn đi cho rồi!

Lý Cảnh Thiên mỉm cười nhìn đám người.

“Mấy người không phải muốn cùng nhau chơi sao? Chỉ bằng...cùng nhau thử nhé!”

Những người khác nhìn thấy dáng vẻ của Triệu Hữu Tài, biết hắn hôm nay chạy không thoát rồi. Lại thấy Lý Cảnh Thiên dường như không hề sợ thân phận của bọn họ, khí thế trong chốc lát liền sụt mất vài phần.

“Tôi nói này anh bạn, chẳng qua chỉ là đùa chút thôi mà, không cần phải làm cho nó nghiêm trọng lên thế chứ!”

“Chỉ là...chúng tôi uống nhiều quá, ngứa mồm, nói vài câu bông đùa. Ai uống say mà không nói bậy chứ, phải không nào?”

Lý Cảnh Thiên không có thời gian dây dưa với bọn chúng, liền phất tay về phía đám người!

Một thứ bột trắng bay ra, tất cả đám người đó không một ai may mắn trốn thoát, ngay lúc thứ bột đó dính vào người, toàn bộ đồng loạt ngã ra đất, dáng vẻ y hệt như Triệu Hữu Tài.

“Đùa? Thế thì đương sự cũng phải cảm thấy vui mới được. Loại chuyện khiến cho đương sự cảm thấy khó chịu, thậm chí là tức giận thì đều là trò lưu manh! Giở trò lưu manh mà còn nói như chuyện đương nhiên, vậy thì mấy người cứ cùng nhau chơi cho sảng khoái đi nhá!”

Rất nhanh! Mấy người đàn ông to lớn đồng loạt bị thuốc. phát tác, ngã ra đất, sờ s0ạng lẫn nhau, cảnh tượng trong chốc lát trở nên không thể nhìn nổi.

Lý Cảnh Thiên dựng lên một bức tường chân khí, cách li cảnh tượng và âm thanh ở bên kia, chỉ giữ lại một mình Triệu Hữu Tài ở bên này, sau đó châm một châm lên đầu hắn!

Triệu Hữu Tài chợt mở mắt, bắt đầu cười lớn! “Ở quanh vùng này chỉ có mỗi Quả Nhi là trông đẹp nhất!

Ông đây đã sớm nhìn trúng cô ta rồi! Thứ hàng thuần khiết như vậy, ông đây đúng là lần đầu tiên thấy!”

“Cưỡng ép thì không thú vị, ông đây muốn nhìn thấy cô gái nhỏ trong trắng ấy phải chủ động c ởi sạch, ngồi lên!”

“Ông đây đã huấn luyện một con trăn lớn, tốn biết bao nhiêu là công sức! Còn suýt chút nữa bị trăn cắn chết! Vì để tán gái mà ông đây cũng coi như vét hết vốn liếng ra rồi!”

“Mấy người không biết đấy thôi, con nhỏ kia nhìn thấy †ao, cái ánh mắt sùng bái ấy! CMN đúng là quá ngây thơ! Ông đây đã ám thị lâu như vậy rồi, đừng nói là ăn thịt, đến húp. nước canh cũng chưa cho tao húp!”

“Lần này, ông đây phải ra tay mạnh rồi! Lãng phí nhiều công sức của ông đây như vậy, cho các anh em chơi nhé? Bỏ ra thân thể của một mình cô ta, có thể giúp ông đây đổi lại vô số tiền tài”

“Vụ làm ăn tốt biết bao! Ông đây đúng là thiên tài! Hahahahal”

Triệu Hữu Tài vẫn còn đang tự mình lẩm bẩm, thâm tâm Quả Nhi trở nên lạnh lo.

Thì ra người mà cô nhận là ân nhân cứu mạng bao nhiêu năm nay, đều là giả!

Thật ra, đối với chuyện năm đó Triệu Hữu Tài cứu Quả Nhị, Lý Cảnh Thiên vẫn luôn có thắc mắc.

Bọn họ sống trên ngọn núi đó, nếu nói là rắn độc thì chắc chăn là có, nhưng chưa từng nghe nói tới thú dữ, trăn lớn.

Sau khi chuyện xảy ra, Lý Cảnh Thiên từng lên núi điều tra, ở gần chỗ Quả Nhi gặp chuyện, phát hiện vết tích của một lượng lớn hùng hoàng.

Cũng tức là, năm đó con trăn lớn mà Quả Nhi gặp phải là có người cố ý thả và lùa tới bên này!

Sau khi Triệu Hữu Tài xuất hiện, con trăn lớn đó không những không tấn công người, mà ngoan ngoãn thuận theo sự chỉ đường của gã ta mà bị bắt.

Giống như bị huấn luyện vậy.

Cho nên Lý Cảnh Thiên đoán, Triệu Hữu Tài cố ý thả trăn, tự biên tự diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân.

Sở dĩ hẳn vẫn luôn không nói cho Quả Nhi biết chân tướng, là vì năm đó bọn họ ở trên núi, ngày tháng trôi qua quá nhàm chám và cô đơn. Quả Nhi thì đang trong thời thanh xuân, chỉ có mình hắn bầu bạn. Thỉnh thoảng gặp phải ca bệnh khó, là hẳn không có thời gian chăm lo cho Quả Nhi nữa. Cô cũng cần có cuộc sống và bạn bè của chính mình.

Nếu như cái tên Triệu Hữu Tài có thể giúp cho Quả Nhi giải trí, âu cũng là một chuyện tốt.

Nhưng bây giờ, cái tên súc sinh này lại dám biến Quả Nhi thành hòn đá kê chân của hắn ta?

Thế thì hẳn không cần phải nương tay nữa!

Quả Nhi trong lòng có chút khó chịu.

Nghĩ tới sự quan tâm, chăm sóc, tất cả sự thiện ý mà Triệu Hữu Tài đối với cô đều là vì cơ thể của cô, trong lòng liền khó nén cơn giận!

“Nếu như anh đã nhằm vào tôi nhiều năm như vậy, nếu tôi làm anh thất vọng thì không phải là em gái tốt của anh nữa rồi”

Quả Nhi nhìn Triệu Hữu Tài, lạnh lùng nói.

Nhưng Triệu Hữu Tài lúc này lại hoàn toàn không có tâm tư đó, bởi vì hắn ta đã phát hiện ra, Quả Nhi trước mặt hoàn toàn không phải là dáng vẻ đơn thuần vô hại mà hẳn biết nữa, thay vào đó là gương mặt lạnh lùng, giống như phán quan dưới địa ngục!

Dưới cái nhìn của mọi người, Triệu Hữu Tài bị treo ngược. lên ở đó, mặt cho Quả Nhi lạnh lùng tháo thắt lưng của hẳn, lột quần áo của hắn, sau đó rút châm ra.

Vút vút vút!

Ba cây châm cảm vào bụng dưới và mệnh môn của hẳn, tạo thành một hình tam giác lớn.

* tiếng hét thảm thiết của Triệu Hữu Tài vang khắp phòng, khiến cho tất cả đám đàn ông ở đây đều bất giác che. nửa th@n dưới của mình.

Quả Nhi lúc này, trong mắt chỉ có xương cốt, huyệt vị và châm bạc.

Lúc này, cô không còn là Quả Nhi trong lời hàng xóm nữa. Mà là...Thánh Cô bà bài!

Ba châm này cắm xuống, Triệu Hữu Tài coi như hoàn toàn đoạn tử tuyệt tôn rồi!

Quả Nhi có chút ấm ức, nhào vào lòng Lý Cảnh Thiên khóc.

“Huhuhu...sư huynh....tại sao vậy? Sao lại có loại người xấu xa như vậy?”

Lý Cảnh Thiên đau lòng võ lưng Quả Nhi.

Nếu không phải bất đắc dĩ thì hắn cũng không muốn để Quả Nhi nhìn thấy mặt đen tối của lòng người.

Quả Nhi từ nhỏ đã cùng hắn sống trên núi. Các vị có máu mặt của các lĩnh vực trên thế giới đều đã gặp qua hết một lượt, thế nhưng lại chưa từng tiếp xúc tới mặt xấu của lòng người trong xã hội.

Có lúc, hắn thậm chí có chút hối hận, không nên vì chuyện vớ vẩn của bản thân mà kéo Quả Nhi xuống núi.

Nếu Quả Nhi không theo hẳn xuống núi, có lẽ bây giờ vẫn đang sống ở trên núi, vô lo vô nghĩ.

Nhưng cô là con gái của lão thiên y, lại gặp phải một sư huynh bị Diêm Vương bắt rể như hắn, đã xác định là đời này.

không thể nào sống bình yên rồi.

Nếu đã như vậy, hắn cũng chỉ có thể dốc toàn lực bảo vệ Quả Nhi!

Nhưng trước lúc đó, đầu tiên Quả Nhi phải học được cách tự bảo vệ chính mình!



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK