Trong Liên Thành sơn trang, thứ không thiếu nhất chính là rượu ngon ủ lâu năm. Đợi đến khi mọi người tận hứng ra về, phía Đông đã hơi hửng sáng, dưới đất có không ít vò rượu nằm ngổn ngang, dù tửu lượng tốt tới đâu, cũng không khỏi có chút men say nhàn nhạt.
“Còn nói ngươi sẽ không say.” Diệp Cẩn đỡ Thẩm Thiên Phong.
“Sao còn chưa ngủ?” Thẩm Thiên Phong kéo chặt vạt áo lại cho y, “Bên ngoài gió lớn như vậy, cảm lạnh thì phải làm sao đây.”
Lỡ như ngươi uống say không biết đường về thì sao! Diệp Cẩn thầm ngạo kiều, đỡ hắn về phòng ngủ.
“Thẩm tiểu trư.” Tần Thiếu Vũ ôm lấy Thẩm Thiên Lăng.
Thẩm tiểu thụ có chút 囧, trước mặt nhiều người như vậy đừng có tùy tiện ôm ôm ấp ấp, đúng là đồi phong bại tục! Hơn nữa vì sao phải gọi là Thẩm tiểu trư hả, nếu đã say rồi sao không chịu gọi một tiếng Thẩm đại hiệp cho ta vui vẻ chút chứ.
Nam nhân của y đúng là phiền.
“Về thôi.” Tần Thiếu Vũ bế người lên, đi nhanh ra tiểu viện.
“Ta có việc đi trước.” Hoàng Đại Tiên bình tĩnh chạy ra ngoài.
“A Hoàng.” Mộ Hàn Dạ ở phía sau hô to, “Chân ta bủn rủn rồi, không có sức để đi.”
Hoàng Đại Tiên chạy trốn nhanh hơn.
Mộ Hàn Dạ vui vui vẻ vẻ đuổi theo.
Tiểu viện phút chốc yên tĩnh lại. Liên Thành Cô Nguyệt cười lắc đầu, xoay người trở về chỗ ở, vừa đẩy cửa đã thấy trong phòng có một người đang đợi, vì thế có hơi sửng sốt.
“Biểu ca.” Bạch Mang Mang buồn ngủ nằm sấp trên bàn, ngáp một cái rồi nói, “Rốt cuộc ngươi cũng uống rượu xong.”
“Sao ngươi lại về đây?” Liên Thành Cô Nguyệt nhíu mày.
Bạch Mang Mang nghẹn lời, sau một lúc lâu mới nói, “Bởi vì đây là nhà ta.” Ngay cả cái vấn đề này cũng có thể hỏi ra miệng được, ca của hắn còn có nhân tính không hả.
Liên Thành Cô Nguyệt không vui, “Không phải ta đã nói ngoan ngoãn đợi ở Vô Tuyết Môn sao?”
“Ngâm môn chủ bảo ta về mà.” Bạch Mang Mang biện giải, “Bảo ta đi đưa đồ!”
“Phải không?” Tâm tình Liên Thành Cô Nguyệt tốt lên, “Đưa cái gì?”
Bạch Mang Mang chỉ chỉ bọc hành lí trên bàn.
Liên Thành Cô Nguyệt đưa tay mở ra, chỉ thấy bên trong là một bộ quần áo, còn có một cái hộp bằng gỗ Bạch Đoạn.
Bạch Mang Mang rất muốn rơi lệ, mình tốt xấu gì cũng được xem là công tử thế gia cao thủ võ lâm mà, dáng vẻ đường hoàng thiện xạ như thần, lại bị hai người này sử dụng như người đưa thư. Hơn nữa nếu đưa mấy thứ đáng giá thì cũng thôi đi, ít nhiều gì cũng có chút khí chất của tiêu cục bảo tiêu, đằng này mấy cái bộ quần áo cũ đó là sao đây hả.
Thật muốn cào tường.
“Gần đây hắn thế nào?” Liên Thành Cô Nguyệt hỏi.
“Vẫn như cũ thôi.” Bạch Mang Mang nói, “Không khác mấy với lúc có ngươi.”
Liên Thành Cô Nguyệt như nghĩ đến gì đó, khóe miệng hơi cong lên.
“Phục các ngươi luôn.” Bạch Mang Mang lắc đầu, ngáp dài ra cửa.
Rõ ràng là hữu tình với nhau, cần gì cứ giả ngốc mãi vậy, mình ở ngoài xem còn thấy mệt, không hiểu sao hai người này lại làm chẳng biết mệt.
Quần áo trong bọc hành lí được giặt rất sạch sẽ, vết rách trên vạt áo cũng được may lại đàng hoàng, sau khi mở hộp gỗ ra, bên trong có một con dấu làm từ bạch ngọc, khắc thành một con hồ ly nho nhỏ.
Liên Thành Cô Nguyệt bật cười, nhẹ nhàng đóng nắp hộp lại.
Mặt trời chậm rãi lên cao, rọi xuống nắng vàng.
Mãi đến giữa trưa, trong sơn trang mới trở nên náo nhiệt. Thẩm Thiên Lăng nắm sấp trên giường, vừa cào nhào vừa căm tức nhìn nam nhân của mình.
Loại chuyện giả say sau đó yêu cầu xx quá độ này, cực kỳ vô sỉ đó!
“Có đau hay không?” Tần Thiếu Vũ xoa xoay eo y.
“Đau!” Thẩm tiểu thụ rất là dữ.
“Ngoan, hôn một cái sẽ không đau nữa.” Tần Thiếu Vũ xốc chăn lên.
Thẩm Thiên Lăng bi phẫn kháng nghị, bởi vì chưa có mặc khố, gió thổi mông lạnh quá.
Tần Thiếu Vũ cười khẽ cúi đầu, không nhẹ không nặng cắn một cái, để lại dấu răng nhàn nhạt.
Mà ở bên kia, Mộ Hàn Dạ đang nằm trên giường, giả thành cô vợ nhỏ nhìn Hoàng Đại Tiên.
Hoàng Đại Tiên ngồi dậy mặc quần áo.
Mộ Hàn Dạ thẹn thùng, “Đêm qua A Hoàng thật uy mãnh.” (Tui ói =0=~)
Hoàng Đại Tiên tức ngực, vì sao những lời này nghe qua có vẻ không được tự nhiên như vậy?
Mộ Hàn Dạ thuận tay nhéo mông hắn một cái.
Hoàng Đại Tiên: …
Mộ Hàn Dạ vui vẻ phấn chấn nói, “Đúng là vừa mềm vừa mịn.”
Hoàng Đại Tiên cảm thấy từ sau khi thành thân tới nay, mình lúc nào cũng ôm ý niệm giết chồng trong đầu.
Trong nhà ăn, tất nhiên cũng chỉ còn lại hai người Thẩm Thiên Phong và Diệp Cẩn dùng cơm.
Cho nên nói Võ Lâm Minh chủ gì đó, đúng là có chính khí lăng nhiên hơn người khác mà.
Uống say về phòng rồi ngủ đàng hoàng gì đó, đúng là vô cùng thuần khiết.
Không cùng cấp bậc với những người khác.
“Đến giờ mà còn chưa dậy.” Diệp Cẩn bĩu môi, “Quá lắm rồi.”
“Khụ khụ.” Thẩm Thiên Phong bị sặc canh.
“Làm gì vậy?” Diệp Cẩn trừng hắn một cái.
“Liên Thành thiếu chủ nhất định đã rời giường rồi.” Thẩm Thiên Phong nói sang chuyện khác, “Vừa rồi có nghe hạ nhân nói hắn đang thẩm vấn người trong địa lao, muốn đi xem không?”
Hắn tất nhiên phải dậy sớm rồi, Ngâm Vô Sương đâu có ở Trường Bạch Sơn, hắn không muốn dậy sớm cũng không được. Diệp Cẩn thầm ngạo kiều, nhấc chân đá đá Thẩm minh chủ.
Thẩm Thiên Phong rất hiểu chuyện, lau khô miệng cho y.
Khi hai người nói chuyện, Liên Thành Cô Nguyệt cũng đi đến. Bên người ngoại trừ vua sói tuyết, còn có một con Tiểu Phượng Hoàng tròn vo.
“Chíp!” Cục Bông toàn thân ướt sũng, đến gần Thẩm Thiên Phong vươn cổ —— mau lau khô.
“Làm gì rồi.” Diệp Cẩn ôm lấy nó, “Sao giống mới được vớt từ dưới sông lên vậy.”
“Mới dẫn theo nó vào địa lao, bên trong toàn là rêu.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Chắc là sợ bẩn, mới ra ngoài là chạy đi tắm rửa.”
Diệp Cẩn bật cười, lấy khăn tay lau đầu cho nó.
“Có khai ra gì không?” Thẩm Thiên Phong hỏi.
Liên Thành Cô Nguyệt lắc đầu, “Chết cũng không chịu mở miệng.”
“Mấy đạo sĩ kia cũng cứng đầu thật.” Diệp Cẩn nhíu mày, “Vậy mà có thể chịu đựng tới bây giờ.”
“Kỳ thật cũng có thể hiểu được.” Thẩm Thiên Phong nói.
Liên Thành Cô Nguyệt khó hiểu, “Có ý gì?”
“Đám đạo sĩ kia làm nhiều việc ác, nay rơi vào tay chúng ta, mặc kệ bọn chúng có khai hay không, kết quả đều là chỉ có đường chết.” Thẩm Thiên Phong nói, “Một khi đã vậy, cần gì phải cúi đầu thỏa hiệp.”
Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Ít nhất cũng được chết thoải mái hơn.”
Diệp Cẩn lắc đầu, “Nếu là người luyện cổ, lúc cổ độc di chuyển trong gân mạch, cảm giác không khác vạn tiễn xuyên tâm là bao, bọn họ vốn không cần sợ chịu hình.”
“A Hoàng…” Mộ Hàn Dạ ở ngoài gọi.
Hoàng Đại Tiên dừng bước, quay đầu trừng hắn một cái, “Nói nhỏ chút coi.” Ở nhà mình thì cũng thôi đi, nhưng ở bên ngoài thì đừng làm mất mặt.
Mộ Hàn Dạ ủy khuất, “Nhỏ tiếng sợ không nghe thấy, ai bảo A Hoàng chạy nhanh như vậy.”
Bởi vì ngươi cứ sờ mông ta đó! Hoàng Đại Tiên thầm rít gào, sau đó nổi giận đùng đùng đi vào nhà ăn.
Mọi người bên trong đều giả như không nghe thấy màn đối thoại của hai người. Liên Thành Cô Nguyệt cười nói, “Hai vị sớm.”
“Không sớm, giữa trưa rồi.” Mộ Hàn Dạ ngồi bên bàn.
Hoàng Đại Tiên nhấc chân đá hắn một cái.
Mộ Hàn Dạ cảm thấy tủi thân, chưa nói gì hết mà cũng đá là sao?
Hoàng Đại Tiên cúi đầu ăn canh, thầm nói cái này gọi là phòng hoạn khi chưa xảy ra, đỡ cho ngươi lại ăn nói bậy bạ.
“Các vị đang nói chuyện gì vậy?” Mộ Hàn Dạ hỏi.
Liên Thành Cô Nguyệt kể lại chuyện mới nói vừa rồi, sau đó hỏi, “Không biết Thất Tuyệt Vương có cách gì không?”
“Cách thì cũng có.” Mộ Hàn Dạ sờ sờ cằm, “Nhưng có hơi thiếu đạo đức.”
Diệp Cẩn cảm khái, đúng là huynh đệ tốt của tên họ Tần nào đó, nghĩ ra mười chủ ý thì có hết chín cái là thiếu đạo đức.
“Thật sao?” Liên Thành Cô Nguyệt nhướn mày, “Xin được nghe rõ.”
“Thay Chu Giác bán mạng luyện cổ, nhận hết dày vò khiến chính mình trở thành nửa người nửa quỷ, mục đích cuối cùng đơn giản là mong sau này có thể ngồi hưởng vinh hoa phú quý, bằng không chẳng ai chấp nhận hi sinh không công như vậy.” Mộ Hàn Dạ nói, “Trừ phi mấy tên đạo sĩ này thầm mến Chu Giác.”
Hoàng Đại Tiên suýt nữa bị sặc canh.
“A Hoàng cũng biết là không thể nào đúng không?” Mộ Hàn Dạ hỏi.
Có thể mới gặp quỷ á! Hoàng Đại Tiên buông đũa, “Nói tiếp đi.”
“Mà hiện tại còn chưa hưởng thụ được vinh hoa phú quý, trong lòng bọn họ tuyệt đối không muốn cứ vậy mà toi mạng.” Mộ Hàn Dạ nói, “Cho nên chỉ cần để bọn họ biết nếu chịu nói, thì còn cơ hội được sống, vậy mọi chuyện cũng dễ dàng hơn nhiều.”
“Không thể.” Diệp Cẩn lắc đầu, “Mấy năm gần đây đám người này đã làm nhiều việc ác, trong tay ít nhất cũng có hơn trăm mạng người, chết mười lần cũng không đủ trả.”
Mộ Hàn Dạ nói, “Hứa thả người và thật sự thả người là hai chuyện khác nhau, lừa một chút là được rồi.”
“Chỉ sợ là không dễ lừa như vậy.” Diệp Cẩn nói, “Đám đạo sĩ kia không ngốc đến mức chúng ta nói cái gì là tin cái đó, bằng không cũng đâu cần giằng co tới bây giờ.”
“Đám đạo sĩ kia có biết Thẩm minh chủ không?” Mộ Hàn Dạ đột nhiên hỏi.
“Biết ta?” Thẩm Thiên Phong lắc đầu, “Chưa bao giờ gặp mặt.”
Mộ Hàn Dạ nói, “Vậy thì dễ rồi.”
Mọi người đều liếc nhìn nhau, hiển nhiên không hiểu ý của hắn.
“Thân là Võ Lâm Minh chủ, hiển nhiên có quyền lên tiếng trong chuyện này.” Mộ Hàn Dạ nói, “Chỉ cần để đám đạo sĩ kia cảm thấy nếu chịu khai hết ra, thì Thẩm minh chủ nhất định có thể thả bọn họ, vậy thì tất nhiên sẽ đồng ý phối hợp.”
“Cụ thể là như thế nào?” Thẩm Thiên Phong hỏi.
Mộ Hàn Dạ sờ sờ cằm, hạ giọng nói vài câu.
Thẩm Thiên Phong bật cười, “Cũng có thể thử xem.”
Diệp Cẩn thoáng rối rắm, nghĩ nghĩ nói, “Không thì đổi người đi? Ta cảm thấy Thiếu Vũ cũng rất tốt.” Bán đứng đệ phu rất thuận tay, tẩu tử cần phải được khen thưởng một phen.
Mộ Hàn Dạ nói, “Cái này cũng không quan trọng, nhưng Võ Lâm Minh chủ sẽ có sức ảnh hưởng hơn.”
“Ừ.” Hoàng Đại Tiên cũng ở một bên phụ họa, “Hơn nữa Tần cung chủ và Thẩm công tử đã sớm bị đồn thành bán tiên thể, hoàn toàn không có bất cứ khuyết điểm nào, chỉ sợ dù có ba hoa tới đâu, đám đạo sĩ kia cũng sẽ không chịu tin.”
Vậy thì sao! Diệp Cẩn thầm siết chặt nắm tay, ta… ai kia của ta cũng hoàn toàn không có khuyết điểm đó! Vì sao phải bị nói thành tiểu nhân!
Nhưng dù trong lòng có không muốn tới đâu, Diệp Cẩn cũng chưa tới mức gây sự vô lí, vì thế cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý. Sau một lát, quản gia đến tìm nhóm vật biểu tượng giang hồ đang hưng phấn nói chuyện với tiểu đồng bọn, nói là Thẩm minh chủ cho mời.
“Tìm chúng ta?” Ám vệ Truy Ảnh Cung có hơi khó hiểu, đưa tay chỉ chỉ ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang, “Nếu là Thẩm minh chủ, thì nên tìm bọn họ mới đúng.” Có liên quan gì đến chúng ta, chúng ta là chân chó của phu nhân và thiếu cung chủ, không mấy liên quan đến Võ Lâm Minh chủ đâu.
“Không sai, chính là tìm các vị.” Quản gia nói, “Mời bên này.”
Ám vệ Truy Ảnh Cung dùng ánh mắt vô cùng đồng tình nhìn tiểu đồng bọn, chúng ta không cố ý cướp chén cơm của các ngươi đâu.
Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang rất muốn đập nhà.
Vật biểu tượng giang hồ vô cùng cảm khái, chúng ta được hoan nghênh quá đi, nói không chừng có thể lấy việc này buộc cung chủ tăng tiền công.
Thật cơ trí.
Trong đại sảnh, mấy người Thẩm Thiên Phong đang vừa nói chuyện vừa chờ. Sau khi ám vệ bước vào đều thấy mọi người ở đó, chỉ còn thiếu cung chủ và công tử nhà mình, vì thế trong lòng đều có chút khó hiểu, chẳng lẽ là muốn nhân cơ hội đào góc tường? Vậy cũng không phải không thể, ai bảo chúng ta anh tuấn như thế.
“Các ngươi.” Diệp Cẩn chỉ chỉ Thẩm Thiên Phong, “Tả hắn thành tiểu nhân đi.”
“A?” Ám vệ kinh ngạc không thôi, cảm thấy có phải mình bị lãng tai rồi không. Bình thường nếu ai nói một câu Thẩm minh chủ không tốt cũng đã bị Diệp cốc chủ trói lại cho uống thuốc độc, sao bây giờ còn chủ động yêu cầu như thế chứ. Phu phu mâu thuẫn thì tự mình đóng cửa giết quyết là được, chúng ta là vô tội mà.
“Mau lên.” Diệp Cẩn thúc giục.
Ám vệ ngậm chặt miệng, chúng ta cũng đâu có ngu.
Thẩm Thiên Phong bất đắc dĩ nhìn Diệp Cẩn, bày ra bộ dáng muốn ăn thịt người như thế, ai còn dám nói chuyện.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Trong đó có một ám vệ dè dặt hỏi.
“Nghĩ cách khiến đám đạo sĩ kia tin rằng Thẩm minh chủ là ngụy quân tử làm ra vẻ đạo mạo.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Rồi lại cho bọn họ biết, chỉ cần chịu ngoan ngoãn phối hợp nói ra cửa vào địa cung, thì rất có thể sẽ giữ được mạng.” Dù sao cùng là kẻ từng giết người phóng hỏa, rơi vào tay một đại hiệp chính phái và rơi vào tay một ngụy quân tử tuyệt đối sẽ có hai kết cục khác nhau.
Ám vệ giật mình, hơn nữa có hơi đắc chí, danh tiếng viết chuyện xưa của chúng ta đã truyền khắp giang hồ vậy rồi sao, đúng là tài hoa hơn người a, nói không chừng đầu xuân là có thể đi thi Trạng Nguyên.
Loại chuyện châm ngòi thổi gió này, đối với vật biểu giang hồ tượng mà nói là quá dễ dàng. Vì thế sau nửa canh giờ, đoàn người liền trùng trùng điệp điệp đi vào địa lao, trên đường vừa vặn gặp được Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Lăng.
“Chíp.” Cục Bông nhào vào trong lòng nương nó.
“Các ngươi muốn đi đâu?” Thẩm Thiên Lăng tò mò.
Ám vệ Truy Ảnh Cung mồm năm miệng mười, chọn trọng điểm kể lại.
“Thật sao?” Thẩm Thiên Lăng bật cười, quay đầu nhìn Tần Thiếu Vũ, “Chúng ta cũng đi đi.” Có náo nhiệt xem kìa.
Tần Thiếu Vũ cưng chìu gật đầu, “Được.”
Diệp Cẩn thầm nhe răng, ngủ đến bây giờ mới rời giường, các ngươi quá lắm rồi.
Trong địa lao rất trơn ướt, Cục Bông vừa đến lối vào liền bắt đầu chíp chíp kháng nghị, vì sao lại vào nữa, mới tắm sạch mà!
Sói tuyết ngậm Tiểu Phượng Hoàng, xoay người chạy qua bên kia.
Cục Bông rất hài lòng, mắt đậu đen uy phong lẫm lẫm.
Tuy rằng không phải tự mình chạy, nhưng loại cảm giác nhanh như điện xẹt này thật là sảng khoái.
“Cẩn thận.” Bậc thang rất là trơn trượt, Tần Thiếu Vũ trực tiếp bế Thẩm Thiên Lăng đi xuống. Mộ Hàn Dạ thấy thế cũng muốn ôm Hoàng Đại Tiên, ai ngờ bị hắn trừng một cái, chỉ đành tiếc nuối thở dài, dữ quá đi, không hổ là Yêu Hậu ngoan độc. Về phần Thẩm minh chủ, vẫn trước sau như một rất chính phái, hoàn toàn khác xa những người khác.
Đương nhiên, Diệp cốc chủ cũng không có vì thế mà không vui, thật sự không có, không có không có đâu.
Chạy nhanh lên trước như vậy làm gì, vội chạy đi ăn tiệc sao.
Giận dữ!
“Nhờ các ngươi.” Đứng trong góc, Diệp Cẩn vỗ vỗ vai ám vệ.
Tất nhiên không thành vấn đề. Vật biểu tượng giang hồ tràn đầy tự tin, thay quần áo thủ vệ canh ngục rồi tiếp tục đi vào trong, ngục tốt trực ban sớm đã được dặn dò, bởi vậy hai bên trò chuyện với nhau như thường ngày, không có gì khác lạ.
“Chắc không chết rồi chứ?” Ám vệ Giáp nhíu mày, nhìn mấy tên đạo sĩ nói, “Bị treo trên kia mà chẳng thấy nhúc nhích gì, đừng có lây xui cho huynh đệ chúng ta nha.”
“Không đâu, thấy còn thở mà.” Ám vệ Ất tiện tay đặt một cái bình lên bàn. Bên trong là dược vật Diệp Cẩn cố ý điều chế, tuy không có mùi vị gì, nhưng ngửi lâu sẽ khiến người ta tỉnh táo lên nhiều.
“Cũng do mấy người này quá xui thôi.” Sau khi qua phòng bên, hai người tiếp tục nói chuyện phiếm, “Trong sơn trang ít nhất cũng mười mấy năm không có giam giữ phạm nhân, vừa ẩm vừa mốc còn bị đánh thành như vậy, chắc không sống được mấy ngày nữa đâu.”
“Cũng chưa chắc.” Ám vệ Ất nói, “Nghe nói Diệp cốc chủ đang chế thuốc, muốn khiến mấy người này sống lâu hơn đó.”
“Vì sao chứ?” Ám vệ Giáp chấn kinh, “Làm ơn đừng mà. Nếu bọn họ sống lâu hơn, chẳng lẽ hai chúng ta lại phải canh gác dưới này tiếp sao, vẫn nên chết sớm một chút đi, sớm chết sớm siêu thoát.”
“Ai biết đâu, nghe nói là muốn giao người cho Hoàng Thượng.” Ám vệ Ất nói, “Ngày đó lão Trương vô tình nghe được Thẩm công tử và Diệp cốc chủ trò chuyện, nói là Hoàng Thượng đã giận dữ vì chuyện ở Đông Bắc, quy định trong một tháng Thẩm minh chủ phải tìm cho ra cửa vào địa cung, Tuyết Nguyên Đông Bắc mênh mông, nào dễ dàng như vậy. Tất cả rơi vào đường cùng, chỉ có thể đưa đám đạo sĩ này vào Hoàng cung trước, xem như cũng có chút thu hoạch.”
“Thẩm minh chủ cũng sợ Hoàng Thượng sao?” Ám vệ Giáp giật mình, “Ta còn tưởng Võ Lâm Minh chủ thì không sợ gì hết chứ.”
Diệp Cẩn vừa nghe lén vừa nhìn trời, không sai, người kia của ông đây không sợ gì hết đó!
Thẩm tiểu thụ thầm tiếp lời, ca ta sợ tẩu tử của ta.
“Ai mà không sợ Hoàng Thượng chứ.” Ám vệ Ất nói, “Mấy ngày gần đây Thẩm minh chủ rất nóng nảy, nghe nói tối hôm qua còn cãi nhau với thiếu chủ, cả bàn cũng hất lên.”
“Vì sao lại cãi nhau với thiếu chủ?” Ám vệ Giáp khó hiểu.
“Nghe nói là muốn nhờ thiếu chủ phái mấy người quen thuộc với Tuyết Nguyên, đến đó tìm cửa vào địa cung.” Ám vệ ất nói.
“Bậy bạ hết sức, mấy vạn đại quân Sở quốc đóng ngoài Thành Tịch Mai còn không dám tùy tiện đi vào Tuyết Nguyên, chỉ dựa vào người trong sơn trang này, sao có thể tìm ra địa cung, đi vào cũng chỉ là khi không chịu chết.” Ám vệ Giáp lắc đầu, “Cũng không biết Thẩm minh chủ đang nghĩ cái gì nữa.”
“Ngươi biết cái gì, Thẩm minh chủ là muốn kéo chúng ta xuống nước đó.” Ám vệ Ất đè thấp âm thanh, “Ngươi nghĩ xem, nếu thiếu chủ đồng ý phái người đi tìm cho hắn, có thể tìm được tất nhiên là mọi người cùng vui, nhưng nếu tìm không thấy, sau này Hoàng Thượng hỏi đến, cũng có thể chối bỏ nói là nhà Liên Thành hành sự bất lực. Mà nếu như thiếu chủ không đồng ý, vậy Thẩm minh chủ càng dễ trốn tránh trách nhiệm hơn, dù sao hắn cũng đâu có chịu thiệt, thiếu chủ nhà ta lại bị hắn lôi vào, khó trách lại giận đến như vậy.”
“Còn có chuyện đó sao.” Ám vệ Giáp bừng tỉnh đại ngộ, chậc chậc lắc đầu nói, “Lúc trước cứ nghe giang hồ đồn đãi, còn tưởng rằng Thẩm minh chủ thật sự là đại hiệp, nay xem ra cũng chẳng ra gì, đúng là không nên tin vào lời đồn.”
Diệp Cẩn yên lặng nổi giận.
Thẩm tiểu thụ an ủi tẩu tử của y, diễn trò thôi mà, phải bình tĩnh!
“Trên đời này làm gì có đại hiệp chân chính.” Ám vệ Ất nói, “Mặc kệ vẻ ngoài vẻ vang tới đâu, thì cũng chỉ là một đám người cố ra vẻ đạo mạo mà thôi, chỉ cần có thể trèo lên cao, thì tận trong cốt cách đều xấu xa hơn bất kỳ ai khác.”
Ám vệ Giáp hâm mộ nói, “Dù vậy, đó cũng là rồng phượng trong loài người a, không biết đến khi nào ông đây mới giàu có phú quý được như vậy.”
Hai người ngươi một câu ta một câu, hàn huyên gần nửa canh giờ. Thành công đắp nặn Thẩm minh chủ thành một tên tiểu nhân bề ngoài chính khí lăng nhiên, thực tế lại xem thường tính mạng người khác, một lòng chỉ nghĩ đến công danh lợi lộc, đúng là không thể sống động hơn được nữa. Diệp Cẩn ở bên ngoài liều mạng siết chặt nắm tay, vẫn rất muốn nổi nóng!
Thẩm tiểu thụ nhìn ca hắn, ngươi xem tẩu tử vẫn rất quan tâm ngươi đó, dù biết rõ là diễn trò, vậy mà cũng giận thành như vậy. Mặc dù có hơi không nói đạo lí nhưng nghĩ kĩ lại vẫn thấy đáng yêu mà.
Ám vệ bên này trò chuyện sôi nổi, mấy đạo sĩ bên kia tất nhiên cũng nghe rõ rành mạch. Thẩm Thiên Phong âm thầm quan sát bọn họ, liền thấy tuy bọn họ vẫn không nói gì, nhưng mỗi người đều ngẩng đầu liếc nhau một cái, so với bộ dáng một lòng muốn chết trước đó, đã thay đổi không ít.
Mắt thấy đã hù đủ rồi, mọi người cũng rời khỏi địa lao. Lại được hít vào không khí trong lành, sắc mặt Diệp Cẩn mới dễ nhìn hơn một chút.
“Nghẹn chết ta rồi.” Thẩm Thiên Lăng cũng nói, “Toàn là mùi mốc.”
“Trong địa lao thì tốt được bao nhiêu.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nhưng càng khắc nghiệt càng tốt, không có ai muốn ở lâu nơi đó, mục đích của chúng ta cũng có thể nhanh chóng đạt được.”
“Ngươi đoán xem lần này cần bao lâu?” Thẩm Thiên Phong nhìn hắn.
Tần Thiếu Vũ nói, “Chắc không lâu lắm đâu. Đừng nói là đám đạo sĩ kia, ngay cả ta khi vừa nghe xong mấy lời này cũng muốn đập cho ngươi một trận.”
Thẩm Thiên Lăng: …
Vị thiếu hiệp này ngươi thật sự không cần kích động vậy đâu, ca ta là người tốt.
“Hôm nay cứ vậy trước đi.” Thẩm Thiên Phong nói, “Xem thử đám đạo sĩ kia sẽ có phản ứng gì rồi mới định ra bước tiếp theo.”
“Còn có chuyện này.” Mộ Hàn Dạ nói, “Trên đường chúng ta đến Đông Bắc đúng lúc gặp được Nhậm tiền bối Nhậm Tiêu Dao, ông ấy có nhờ ta đến đưa một thứ.”
“Hiện giờ tiền bối ở đâu?” Thẩm Thiên Phong hỏi.
“Sau khi chia tay ở Thành Vân Lam, ông vẫn cứ qua lại giữa Đông Bắc và Tây Bắc, muốn tìm thêm manh mối về Chu Giác và Thủy long mạch.” Mộ Hàn Dạ nói, “Sau này thật sự tìm được vài thứ.”
Hoàng Đại Tiên lấy một lá thư từ trong tay áo ra, giao cho Thẩm Thiên Phong, “Chính là thứ này.”
“Thì ra là thư của Nhậm tiền bối.” Mọi người còn chưa nói gì, Thẩm Thiên Lăng nhìn thấy lại thở phào.
“Làm sao vậy?” Hoàng Đại Tiên khó hiểu.
“Tối hôm qua lúc hóng gió trên nóc nhà, thấy ngươi muốn lấy nó ra rồi lại giấu trở về, còn tưởng là muốn để thư lại rồi bỏ nhà đi chứ.” Trí tưởng tượng của Thẩm tiểu thụ vô cùng phong phú.
Hoàng Đại Tiên bật cười, “Đâu thể nào.”
Thẩm Thiên Lăng gãi gãi mặt, không thể là tốt nhất, nếu ngươi đi, Thất Tuyệt Vương nhất định sẽ thắt cổ.
Ánh mắt Mộ Hàn Dạ nóng bỏng.
Hoàng Đại Tiên bình tĩnh đá hắn một cái, sau đó nói với Thẩm Thiên Phong, “Là về sự tồn tại của địa cung ở Đông Bắc.”
Mộ Hàn Dạ đành phải thu hồi tâm tư rung động, tiếp tục nói chính sự.
“Sự tồn tại của địa cung?” Diệp Cẩn nói, “Lúc trước không phải nói là Hoàng đế tiền triều cho nổ mà thành sao, chẳng lẽ còn có nội tình?”
“Có thể xây ra một hệ thống địa cung quy mô lớn như vậy ở Tuyết Nguyên mênh mông, không phải chỉ một hai Hoàng đế là có thể hoàn thành.” Hoàng Đại Tiên nói, “Hơn nữa không chỉ là lớn, bên trong còn có các loại thông đạo giăng khắp nơi, âm thầm bày bố trận pháp bát quái, chỉ cần vô ý bước vào, là có thể bị nhốt trong đó cả đời.”
“Nhưng lần trước vào Tuyết Nguyên Đông Bắc, chúng ta cũng từng đánh bậy đánh bạ xông vào một địa cung, bên trong cũng không có gì khác thường.” Liên Thành Cô Nguyệt nói.
Mộ Hàn Dạ hỏi, “Là chỗ tìm thấy tàng bảo đồ sao?”
Liên Thành Cô Nguyệt gật đầu.
“Vậy là đúng rồi.” Mộ Hàn Dạ gật đầu, “Trên thư Nhậm tiền bối có nói, địa cung ngoài Tuyết Nguyên, là do năm xưa Chu vương mới xây thành, cho nên hắn mới chôn bảo tàng ở đó. Mà địa cung cổ thật sự, là nơi Chu Giác đang chiếm cứ hiện tại, nằm sâu trong Tuyết Nguyên, người thường không thể tìm ra.”