Tần Thiếu Vũ cũng vạn lần không nghĩ tới, mình tiện tay chỉ một cái mà lại tới trúng chỗ này, vì thế muốn xuống xe mang Thẩm Thiên Lăng rời đi, nhưng lại bị Diệp Cẩn ngăn lại.
“Lăng nhi sẽ tức chết.” Tần Thiếu Vũ nhíu mày.
“Miễn cưỡng hy sinh chút đi.” Diệp Cẩn nhảy xuống xe ngựa, tự mình đi vào bên trong.
“Tiểu Cẩn, ” Thẩm Thiên Phong cũng bị dọa sợ, vội vàng đi theo phía sau.
“Chíp!” Mao Cầu nhanh chóng nhảy vào lòng cha nó, để tránh bị vứt bỏ —— vì sao ai cũng đi hết vậy, loại chuyện một mình một chim bị lãng quên trong xe thật vô cùng đáng lo lắng.
Tuy rằng Tần cung chủ tướng mạo anh tuấn, nhưng không ai chịu nổi sắc mặt âm trầm của hắn a, quả thực chính là sát khí bức người biết không, vì thế các tỷ tỷ ngực lớn đành phải tiếc nuối buông tay ý tưởng nhân cơ hội sờ sờ tiểu công tử xinh đẹp, thức thời lui ra nhìn hai người đi vào.
Tuy mấy người này vừa nhìn liền biết là kẻ có tiền, nhưng tú bà thanh lâu cũng rất tinh mắt, sau khi nghe được động tĩnh vội vàng chạy từ trên lầu xuống, liếc mắt một cái liền đoán được thân phận người tới, nhanh chóng kéo cao y phục trước ngực, thậm chí còn muốn trở về phòng đổi một bộ y phục kín đáo.
Thẩm Thiên Lăng: …
“Các vị công tử.” Tú bà đi đến trước mặt họ thật cẩn thận nói, “Không biết tới đây là vì chuyện gì?”
“Là y muốn tới.” Diệp Cẩn đưa tay chỉ.
Vì thế Thẩm tiểu thụ bị sợ ngây người, cái gì gọi là ta muốn tới?
Tú bà cũng bị sợ ngây người, “Thẩm, Thẩm công tử?” Nàng không phải sợ việc an bài cô nương đâu, vì nói không chừng được Thẩm công tử ngủ qua còn có thể tăng giá, nàng là sợ Tần cung chủ dưới cơn tức giận sẽ chém người. Phải biết tin đồn trong dân gian đều nói, cho dù Thẩm công tử chỉ liếc nhìn người khác một cái, Tần cung chủ cũng sẽ biến thân phun lửa a, huống chi còn là chuyện thế này, thật là đáng sợ.
Mà trên thực tế, Tần cung chủ cũng đúng là rất muốn chém người, dựa theo tính độc chiếm của hắn, chỉ hận không thể đem Thẩm Thiên Lăng vĩnh viễn ôm vào lòng dùng áo choàng bọc lấy, người khác nhìn nhiều một chút cũng xem như chiếm tiện nghi, huống chi còn là đến loại địa phương câu lan yên hoa này.
“Lăng nhi đã quen ở Thiên giới, sau khi hạ phàm thì muốn xem thêm nhiều nơi náo nhiệt.” Diệp Cẩn dõng dạc nói đến vô cùng lưu loát, “An bài một nhã gian yên tĩnh, tìm vài cô nương biết kể chuyện xưa vào đi.”
“Vâng vâng vâng.” Tú bà nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng thu xếp người an bài. Cô nương xung quanh sau khi nghe được ai nấy đều muốn ôm mặt thét chói tay, kìm lòng không được tưởng tượng ra cảnh Thẩm công tử ngoan ngoãn ngồi trên băng ghế, ánh mắt thiên chân vô tà nghe chuyện xưa, cảm thấy tim cũng sắp tan chảy.
Đây chính là lực lượng fan não tàn a. Nếu người khác xông vào thanh lâu nói muốn nghe chuyện xưa, nhất định sẽ bị xem là não tàn đánh bay ra ngoài! Nhưng một khi đổi thành Thẩm Thiên Lăng, mọi người lại nhất trí tỏ vẻ quả thực chịu không nổi, chúng ta có một bụng chuyện xưa muốn kể cho công tử nghe đây, vô cùng khẩn cấp.
Thẩm Thiên Lăng bị bị bốn chữ “Thiên giới hạ phàm” của tẩu tử mình chấn đến da đầu run lên, nhưng cũng thức thời không nói chuyện, thẳng đến khi vào nhã gian mới nói, “Rốt cuộc muốn làm gì vậy?”
“Đã nói rồi mà, nghe chuyện xưa.” Diệp Cẩn cười, “Nơi này tuy thô bỉ, tam giáo cửu lưu nhưng lại có không ít người thích, cho nên lúc người trong giang hồ tìm hiểu tin tức, thường đến nhất chính là Câu Lan viện.”
Nhưng cũng không cần nói là ta muốn đến chứ a! Thẩm tiểu thụ âm thầm oán niệm.
Thanh lâu gì chứ.
“Lát nữa không cho nhìn loạn.” Tần Thiếu Vũ bắn bắn đầu y, “Không thì sẽ hư mắt.”
Thẩm Thiên Lăng: …
Thiếu hiệp ngươi cho rằng ta mấy tuổi.
“Không thì tiến vào lòng ta đi.” Tần Thiếu Vũ lại đề nghị, “Sau đó trong toàn bộ quá trình có thể chỉ nhìn một mình ta.”
Thẩm Thiên Lăng quyết đoán cự tuyệt. Ai muốn nhìn ngươi suốt toàn bộ quá trình chứ, nghĩ một chút đã thấy vô cùng ngốc rồi. Vất vả lắm mới đến được thanh lâu, ít nhiều gĩ cũng phải nhìn mấy tỷ tỷ màu sắc rực rỡ kia một chút mới được biết không, không thể chịu thiệt!
Trên mặt Tần Thiếu Vũ tràn ngập ba chữ lớn “Ta đang ghen”.
Thẩm tiểu thụ tự động không nhìn hắn, ôm Mao Cầu đút nó ăn hạt dưa.
Sau một lát, quả nhiên có một nhóm nữ tử nối đuôi nhau vào, mặc dù dưới lời dặn dò của tú bà, họ không còn lẳng lơ lộ liễu như ngày xưa nữa, nhưng khí chất đâu phải là thứ ngươi muốn sửa là sửa được đâu, cho dù có ăn mặc như tiểu gia bích ngọc (con gái nhà lành, tiểu thư khuê các,..) thế nào đi nữa, thì người bình thường liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra bảy tám phần. Vì thế Thẩm tiểu thụ yên lặng đá nam nhân của y một cái, dám nhìn sẽ ly hôn!
Nhìn thấy nhiều thứ mềm mại như vậy, tâm tình Mao Cầu thoáng chốc trở nên rất tốt, vô cùng muốn nhào lên cọ cọ một phen. Đáng tiếc, nó vừa nhảy lên trên bàn thì liền bị một hương thơm cực nồng xông đến hoảng hốt, đành phải lại chíp chíp chui vào lòng nương nó, đôi mắt bé nhỏ rất yếu ớt —— choáng!
Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười, đưa tay xoa xoa đầu nó.
“Làm phiền chư vị cô nương.” Diệp Cẩn nói, “Mọi người cũng không cần lễ tiết gì cả, tùy tiện kể mấy chuyện thú vị thường ngày là được, Lăng nhi rất thích náo nhiệt.”
“Ừm.” Vì phối hợp với tẩu tử của mình, Thẩm tiểu thụ đành phải nhu thuận lên tiếng, tỏ vẻ bản thân thật sự rất muốn nghe chuyện xưa.
Khó được nhìn thấy Thẩm công tử trong truyền thuyết, hai mắt các tỷ tỷ không khỏi trở nên nóng bỏng, nhịn không được mà nhìn đi nhìn lại nhiều lần, trong lòng cảm khái quả thật không giống phàm nhân a, mi mắt tựa như được phác họa mà thành, cười mỉm chi, trong lòng còn ôm một con Tiểu Phượng Hoàng mập mạp, thật nhịn không được muốn nhào lên xoa xoa nắn nắn.
Vì thế, sắc mặt Tần Thiếu Vũ càng lúc càng đen, nếu không phải sợ Thẩm tiểu thụ tức giận, hắn gần như muốn trực tiếp kéo người đi —— rốt cuộc là cái địa phương chết tiệt gì đây!
Mà ở mấy trăm dặm ngoài Phong Tuyết Thành, Ngâm Vô Sương đang đứng một mình trong hậu viện Vô Tuyết Môn, hái từng đóa từng đóa Băng Hàn Hoa.
“Ca.” Ngâm Lạc Tuyết ở bên ngoài gọi.
“Tìm được người rồi?” Ngâm Vô Sương đứng lên.
“Không có.” Ngâm Lạc Tuyết lắc đầu, “Chỉ là có thêm chút manh mối, biết được người giả mạo Thẩm Thiên Lăng kia từng xuất hiện ở ngoại ô, ước chừng là chuyện của hai ngày trước.”
“Cái này cũng gọi là manh mối?” Ngữ điệu của Ngâm Vô Sương rất lạnh lùng.
Ngâm Lạc Tuyết bất đắc dĩ nói, “Quả thật không thể xem là manh mối, nhưng hành tung của người nọ vô cùng quỷ dị, người của chúng ta cũng đã cố hết sức rồi.”
“Mà thôi.” Ngâm Vô Sương phất tay đi vào bên trong, “Chuyện này ta sẽ tự mình xử lí.”
“Ca.” Ngâm Lạc Tuyết theo sau y, “Kỳ thật nếu có người giả mạo Thẩm Thiên Lăng, sau khi Tần Thiếu Vũ biết tin nhất định sẽ chủ động ra tay, chúng ta cần gì đi quản loại chuyện vớ vẩn này?”
“Quản chuyện vớ vẩn?” Ngâm Vô Sương nghe vậy dừng chân lại, “Là chuyện xảy ra ở Hàn Tùng Thành, ta tất nhiên phải điều tra rõ, có liên quan gì tới vớ vẩn hay không?”
Ngâm Lạc Tuyết có chút nghẹn, nói thẳng ra, nguyên nhân hắn không muốn nhúng tay vào việc này rất đơn giản, chính là vì không muốn nhấc lên quan hệ với Truy Ảnh Cung. Lần này đám người của Tần Thiếu Vũ tới Đông Bắc, mục đích chủ yếu là vì thay Hoàng Thượng diệt trừ Chu Giác. Người trong giang hồ luôn không muốn có quá nhiều liên can với triều đình, huống chi còn là dính dáng tới phản tặc, cho nên phải tránh càng xa càng tốt. Nhưng tiếc là ca ca nhà mình lại ương ngạnh, nên hắn cũng chỉ có thể thức thời câm miệng.
Từ sau khi Tần Thiếu Vũ thành thân, mấy năm nay Ngâm Vô Sương cơ bản chỉ ở trong Vô Tuyết Môn, bình thường gần như không gặp gỡ bất kỳ người ngoài này, tất cả mọi chuyện đều giao cho đệ đệ xử lí. Mà chính y ngoại trừ luyện công ra, thì đại đa số thời gian đều là ngâm mình trong băng tuyền lạnh thấu xương, dùng phương thức gần như là tàn nhẫn để bắt buộc nội tâm chính mình phải bình tĩnh trở lại, không được suy nghĩ đến những chuyện khác. Cho nên lần này thấy y cư nhiên dùng thái độ bình thản nói muốn đích thân đi bắt kẻ giả mạo Thẩm Thiên Lăng, đáy lòng Ngâm Lạc Tuyết vô cùng phức tạp, nhưng lại không dám ngăn cản, đành phải ở trong lòng điên cuồng đánh cho đám người Thẩm Thiên Lăng tơi bời hoa lá —— đang yên đang lành, tự nhiên chạy tới Đông Bắc làm gì cơ chứ!
Thật là không thể đáng ghét hơn được nữa.
“Hắt xì!” Thẩm Thiên Lăng đánh hắt xì.
“Lại cảm lạnh ?” Tần Thiếu Vũ kiểm tra độ ấm trên trán y.
“Không phải đâu.” Thẩm Thiên Lăng lắc đầu, “Chắc vì hương khí ở thanh lâu vừa rồi quá nồng.” Cho nên nhất thời không thích ứng được với không khí trong lành.
Nói ra thật là ngược tâm.
“Nhưng cũng đáng .” Diệp Cẩn nói, “Ít nhất có thể phỏng đoán được kẻ bắn tên đêm đó là ai.”
Dựa theo những gì nữ tử thanh lâu kia nói, quả thật có một nam tử trẻ tuổi từng mang theo cung tiễn đi đến Phiêu Hương lâu, ước chừng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, mi mục tuấn lãng thân hình cao lớn, ra tay cũng rất hào phóng. Chỉ nói mình đến từ phương Bắc, nhưng chưa bao giờ để lộ danh tính, tuy uống rượu xong có lúc cao hứng cũng gọi không ít cô nương đến bồi, nhưng có thể ở lại trong phòng vĩnh viễn chỉ có một mình Ỷ La.
Bởi vì cuộc trò chuyện này là nương theo cái cớ tán chuyện, nên mọi người cũng không tiện hỏi nhiều, hàn huyên một hồi liền cáo từ rời khỏi thanh lâu, ngồi trên xe ngựa trở về khách sạn, thuận tiện an bài ám vệ đi thăm dò xem, vị nữ tử thanh lâu tên Ỷ La kia rốt cuộc có lai lịch gì.
Vì thế vào ban đêm, trong thanh lâu liền xuất hiện một thương nhân anh tuấn tiêu sái đến từ vùng khác, tên là Kim Mãn Tương (tiền đầy rương ~), tuy cái tên rất trắng trợn, nhưng bởi vì bộ dạng hắn đẹp, lại ra tay hào phóng, nên vẫn có không ít cô nương vui vẻ nghênh tiếp, châm trà rót rượu rất hòa thuận vui vẻ.
Những ám vệ còn lại phân tác ở các góc, luôn âm thầm quan sát động tĩnh, hơn nữa còn thầm cảm thấy may mắn —— may là chúng ta không rút được thăm a, loại chuyện giả thành khách làng chơi này thật sự có mức độ khó quá cao, còn phải đối mặt với một đám cô nương như ba đào mãnh liệt, nếu không cẩn thận bị sờ tay thì làm thế nào đây, thật là nghĩ một chút thôi mà da đầu cũng đã run lên rồi.
Thế giới này thật sự quá nguy hiểm, chúng ta đều vô cùng sợ hãi a.
“Vị đại gia này.” Sau khi rượu quá ba tuần, các cô nương đều bắt đầu nghiêng người về phía hắn, dùng tất cả chiêu thức trên người chỉ vì muốn kim chủ lưu lại (kim chủ là người ra tiền, giàu có đó a), trong chốc lát, toàn thân ám vệ đã nổi đầy da gà, đem thứ ở trên ngực kia cách xa ta một chút đi a, ta ta ta có chút nhột!
“Rượu cũng uống đủ rồi, không bằng theo nô gia trở về phòng đi?” Hồng y tỷ tỷ mị nhãn như tơ, “Nô gia đánh đàn cho công tử nghe.”
Ám vệ còn chưa kịp nói chuyện, liền có một thanh y tỷ tỷ nhào lên tiếp, “Khuya rồi mà còn nghe đàn gì chứ, nên đàm tình mới đúng a… Nô gia có chút choáng, công tử đỡ ta về phòng có được không?”
(*) Đàm tình có nhiều nghĩa, chẳng hạn như trò chuyện, nói chuyện yêu đương, và ở đây nó có nghĩa là nói chuyện ấy ấy >.<~~~
Một chút cũng không tốt a! Ám vệ cảm thấy mình sắp tiểu ra quần rồi !
Nhưng còn chưa xong đâu, tử y tỷ tỷ giang hai tay ra, liền ôm cả người hắn vào trong ngực, “Nô gia không mặc quần áo khiêu vũ cho công tử xem.”
Ám vệ rơi lệ đầy mặt, vị cô nương này ngươi không cần làm bộ uống rượu rồi giở trò lưu manh biết không, ta vẫn là thân xử tử thuần khiết đó nha, sau này còn phải cưới vợ nữa.
“Công tử.” Thấy hắn nửa ngày không nói tiếng nào, các tỷ tỷ thoáng chốc mất hứng, “Hay là ghét bỏ tỷ muội chúng ta không đẹp.”
“Tất nhiên không phải.” Trong lòng ám vệ kêu khổ không ngừng, vô cùng rơi lệ, nhưng ngoài mặt vẫn tận lực dùng ngữ khí thản nhiên nói, “Gọi Ỷ La đến đây.” Diễn rất tốt, cả người vừa khốc soái cuồng phách lại vừa không mất đi bản chất háo sắc, nếu được Thẩm Thiên Lăng nhìn thấy, nhất định sẽ điên cuồng khen ngợi, nói không chừng còn tự tay viết tặng một tờ giấy khen.
“Thì ra công tử thích ta a.” Vừa dứt lời, lập tức có một thanh âm thanh thúy vang lên, sau đó liền thấy hai luồng bóng trắng vô cùng sinh động lao tới, may là ám vệ chạy nhanh như chớp, mới không bị thứ kia hung tàn đập vào mặt!
Đám tiểu đồng bọn âm thầm cảm thấy tội nghiệp cho hắn, thật là đáng thương a, không biết sau khi hoàn thành nhiệm vụ rồi có bị dọa đến không lên nổi luôn không, nếu thật là như vậy chúng ta đây nhất định sẽ đến chỗ Diệp cốc chủ trộm chút thuốc kim thương bất ngã, cho dù có bị Thẩm minh chủ ném ra ngoài cũng không sao.
Phần tình huynh đệ này thật là cảm thiên động địa
Nhịn không được rơi nước mắt luôn rồi.
“Sao công tử lại chạy?” Tỷ tỷ mặc váy dài bằng gấm gắt giọng, “Rõ ràng chính công tử gọi nô gia tới đây, khi nô gia ngoan ngoãn tới rồi thì công tử lại chạy.”
Ám vệ rõ ràng còn chưa kịp hoàn hồn, bởi vì dựa theo tình tiết trong các tiểu thoại bản dân gian, loại hồng nhan tri kỷ này của nhân sĩ giang hồ không phải nên có khí chất thanh nhã mới đúng sao, tuy rằng thân bất do kỷ rơi vào chốn phiêu hương má hồng, nhưng vẫn kiên trì giữ vững lòng tự trọng, đóa hoa trắng nở rộ trong bùn mà chẳng nhiễm tanh hôi, thuần khiết chẳng lẳng lơ, mọi chuyện đáng lẽ phải đi theo con đường này mới hợp lí chứ a! Vì sao hiện tại xuất hiện lại là một tỷ tỷ ngực to vô cùng nhiệt tình lại chẳng chút e thẹn thế này, môi thì đỏ như vừa ăn xong thịt người, nhìn một cái thôi cũng đã thấy dạ dày sôi sùng sục.
“Công tử.” Ỷ La làm nũng giậm chân một cái, “Đừng nói là công tử hối hận rồi nha?”
“Tất nhiên không phải.” Làm thủ hạ do ảnh đế Thẩm Thiên Lăng tự mình dạy dỗ, tuy trong lòng ám vệ đã nhịn không được mà chửi to má nó, nhưng vẻ ngoài vẫn không làm mất mặt chủ tử nhà mình, đứng lên lãnh khốc anh tuấn tà mị nói, “Theo ta về phòng đi.”
Đây chính là chỗ tốt khi Tần cung chủ yêu cầu thủ hạ phải có gương mặt dễ nhìn. Tuy nói trông mặt mà bắt hình dong là không đúng, nhưng không thể phủ nhận rằng trong đại đa số thời gian, nguyên tắc chủ yếu của nhiều người chính là nhìn mặt, một hán tử cao lớn anh tuấn và một nam nhân thấp bé đáng khinh đứng chung một chỗ, kẻ ngốc cũng biết nên nhìn bên nào trước.
Cho nên dù nãy giờ ám vệ cũng chưa nói được bao nhiêu câu, nhìn qua thật sự không phải là khách nhân thú vị, nhưng các cô nương khác vẫn vừa hâm mộ vừa ghen tị nhìn hắn theo Ỷ La trở về phòng, sau đó thở dài thở ngắn tiếp tục đi tìm khách nhân mới.
Mà các ám vệ khác cũng dời chỗ ẩn ấp, giống như thằn lằn nhẹ nhàng bao vây bốn phía phòng Ỷ La, chuẩn bị tùy thời tiếp ứng cho tiểu đồng bọn —— một mình ở trong phòng cùng một tỷ tỷ nóng bỏng phóng túng như thế, có thể sánh ngang với giết người khủng bố đó, nếu có sơ suất gì thì sẽ bị lột quần, nghĩ chút thôi mà trứng đã phát đau rồi.
“Công tử thích tư thế gì?” Cho nên mới nói tỷ tỷ thanh lâu khác với người thường, mở miệng là dùng thuật ngữ vô cùng chuyên nghiệp, hiệu quả có thể so với sét đánh.
Nhóm tiểu đồng bọn ở ngoài cửa sổ lại yên lặng đốt vô số ngọn nến.
Ám vệ khụ khụ nói, “Cô nương có biết đánh đàn ca hát không?” Mặc kệ thế nào, dù sao cũng phải tìm chút đề tài để trò chuyện, sau đó mới có thể chậm rãi tìm hiểu mọi chuyện.
Dựa theo logic bình thường, cô nương trong thanh lâu dù không đa tài đa nghệ, nhưng ít nhất cũng biết đàn một hai khúc trợ hứng cho khách nhân, nhưng Ỷ La hiển nhiên không ở trong phạm vi này, nàng nhanh chóng lắc đầu nói, “Ai rãnh học mấy thứ đó chứ, có nhiều thời gian rãnh rỗi, không bằng luyện cho tốt mấy công phu trên giường, khiến chư vị đại gia thích, ta cũng có thể tăng tiền ngủ qua đêm.”
Ngoài cửa sổ, tay chân tiểu đồng bọn như bị nhũn ra, suýt nữa rớt xuống cửa sổ. Tiểu đồng bọn trong phòng nghe vậy cũng sợ ngây người, còn có cô nương phóng túng đến thế sao, cho dù xuất thân từ thanh lâu nhưng… ngươi như vậy không khỏi quá đáng sợ rồi a! Cũng nên học chút tài nghệ đi chứ, vừa lên tiếng đã nói ngay mình bán thân không bán nghệ, rất dễ dọa khách nhân tiểu ra quần biết không.
“Rốt cuộc công tử có tới hay không ?” Ỷ La bĩu môi thúc giục, “Nói trước khỏi mất lòng, cho dù công tử không ngủ, ta vẫn sẽ thu bạc .”
“… Ngủ, nếu đã đến đây, sao có thể không ngủ.” Vì để thu được tin tức, ám vệ đành phải chịu nhục, làm ra bộ mặt khách làng chơi phóng đãng, sau đó nói, “Nhưng vừa bắt đầu đã nói chuyện phong nguyệt, không khỏi quá mức tục khí rồi, không tốt, không tốt.”
Ỷ La nghe vậy che miệng cười, “Công tử thật là người thú vị, đến nơi này nếu không phải vì nói chuyện phong nguyệt, chẳng lẽ là vì bàn chuyện nhân tình thế thái sao?”
“Không nói chuyện phong nguyệt, cũng có rất nhiều chuyện khác để nói.” Ám vệ tận lực khiến bản thân nhìn như có nội hàm, “Tỷ như nói về thi từ ca phú, hay là triết học nhân sinh.” Chỉ nói mấy câu ngắn ngủi nhưng sau lưng đã sớm toát đầy mồ hôi lạnh, thật là sống không bằng chết, sống, không, bằng, chết a!
Ỷ La nghe vậy càng cười nhiều hơn, ngay cả lưng cũng không thể thẳng được, “Đến chỗ ta nói về thi từ ca phú, rõ ràng là thương nhân khắp người toàn mũi tiên, giả tài tử Giang Nam gì chứ, thật là cười chết người a.”
Ám vệ nghe vậy lại bị thay đổi nhân sinh quan lần nữa, hắn tưởng rằng người đến kỹ viện đều là đại gia, dù sao đi nữa cũng sẽ có một đám cô nương bu quanh người mình. Cho nên khi rút thăm thất bại cũng luôn tự an ủi bản thân rằng, cung chủ bỏ tiền để mình làm đại gia, kỳ thật là chuyện tốt a! Hoàn toàn không có gì đáng để chán nản! Nhưng tới đây rồi mới phát hiện, đại gia chỗ nào chứ, rõ ràng là bỏ tiền để bị người châm biếm.
Cô nương ngươi ở bên ngoài tùy ý nói móc khách nhân, lão bản nhà ngươi có biết chuyện này không!
Tuy rằng trong lòng nén giận, nhưng một phải thám thính tin tức, hai là trước khi đi Tần Thiếu Vũ đã dặn rằng không được gây chuyện, ba là dù có vô duyên tới đâu thì người ta cũng là nữ tử, cho nên dù thế nào mình cũng không thể so đo nữa, vì thế đành phải tiếp tục nói, “Không thì ta dạy cô nương đánh đàn?”
Không sai, thân là ám vệ Truy Ảnh Cung, phải đa tài đa nghệ như thế! Lúc trước vào ngày sinh nhật của Thẩm Thiên Lăng, tập thể ám vệ đã bố trí rất nhiều tiết mục, thổi kèn đàn hát còn có một khúc múa tập thể, quả thực chính là mười phân vẹn mười! Tuy rằng cuối cùng phải hoàn thành dưới con mắt lạnh băng của cung chủ, nhưng việc đó không hề làm giảm nhiệt tình của tiểu đồng bọn, ngược lại còn khiến bọn họ gia tăng tần suất luyện tập, muốn tranh thủ để năm sau được nhất minh kinh nhân (*), vô cùng có mục tiêu theo đuổi.
(*) Nhất minh kinh nhân: Nói về một người bình thường thì không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng khi làm thì có thành tích khiến mọi người kinh ngạc
“Công tử biết đánh đàn?” Ỷ La giật mình.
“Đúng vậy.” Ám vệ nói, “Kêu người lấy một thanh thất huyền cầm (đàn bảy dây) vào đây.”
“Sợ là không được.” Ỷ La lắc đầu.
“Vì sao?” Ám vệ nhíu mày.
“Công tử có thời gian, ta cũng có thời gian, nhưng có người sợ là không có thời gian.” Ỷ La cười khanh khách.
Những lời này rõ ràng có dụng ý khác, ám vệ nghe vậy trong lòng căng thẳng, những người ngoài cửa sổ cũng đề cao cảnh giác, chuẩn bị tùy thời phá cửa mà vào.
“Công tử đừng khẩn trương, ta chỉ là nữ tử tay trói gà không chặt mà thôi.” Ỷ La lau nước mắt rớt ra vì cười khi nãy, vẻ mặt rốt cục có được chút nghiêm túc, không còn bộ dáng ngả ngớn vừa rồi, “Nếu có thời gian, ta cũng rất muốn cùng công tử học đánh đàn, ta đã ở đây hơn một năm, nhưng vẫn chưa thấy ai thú vị được như công tử.”
“Cô nương có ý gì?” Ám vệ bất động thanh sắc hỏi.
“Có người ở đây đợi công tử đã lâu.” Ỷ La ngữ xuất kinh nhân (nói ra chuyện khiến người giật mình).
Ám vệ khẽ nhíu mày.
“Công tử đùng sợ, tuy ta không biết nội tình, nhưng chắc chắn không phải chuyện xấu gì đâu.” Ỷ La đi đến bên tường, nhẹ nhàng xoay chuyển một bình hoa, chỉ thấy tủ gỗ phía đông chậm rãi di động, trên tường lại xuất hiện một cánh cửa mật thất.
Ám vệ có chút bất ngờ.
Ỷ La bước tới mở cửa, “Bạch công tử, khách nhân tới rồi.”
Một trận tiếng cười truyền tới, sau một lát thì có một nam tử trẻ tuổi bước ra, cười nhìn ám vệ nói, “Các hạ còn biết đánh đàn sao?”
“Chư vị chậm rãi trò chuyện, Ỷ La biết cái gì nên nghe, cái gì không nên nghe.” Ỷ La lui qua một bên, dựa vào tường ngồi không lên tiếng, hai mắt cũng không còn nhìn loạn chung quanh.
“Ta thích cô nương ở điểm này, rất thức thời.” Bạch y nam tử cười cười, thả một thỏi vàng lên bàn, “Đa tạ Ỷ La, khách nhân bên ngoài cũng vào đi, trời Đông Bắc giá rét, đừng để bị lạnh.”
Cửa sổ bị đẩy ra, những ám vệ khác cũng thay phiên nhau nhảy vào, “Các hạ rốt cuộc là ai?”
“Người ngày đó bắn tên, cũng là người Tần cung chủ muốn tìm.” Bạch y nam tử nói, “Lúc trước ta nghĩ dù thế nào thì cũng phải mười ngày nữa mới bị tìm ra, không nghĩ tới chỉ mới qua vài hôm, Tần cung chủ đã tự mình tìm tới cửa, quả nhiên là ta xem nhẹ hắn.”
Kỳ thật ban ngày đám người Tần Thiếu Vũ tới đây hoàn toàn là do đánh bậy đánh bạ, nhưng ám vệ hiển nhiên sẽ không giải thích điểm ấy với hắn, vừa nghe đến hắn là người bắn tên nhắc nhở Tần Thiếu Vũ ngày đó, lại thấy hắn quả thật có bộ cung tiễn kia, liền quyết định phải nhanh chóng mang hắn về khách sạn.
Đương nhiên vì để không bị người khác nhìn thấu, ám vệ giả thành khách nhân lúc trước vẫn phải tiếp tục ở đây qua đêm, thế giới này thật là bi thảm mà.
Càng bi thảm hơn chính là, khi những người khác vừa ra khỏi cửa, Ỷ La trước đó vẫn ngồi yên không nhúc nhích lập tức khôi phục sức sống, lại như ba đào mãnh liệt mà lao tới, bảo ám vệ dạy nàng đánh đàn, thậm chí còn dùng đến loại câu từ đêm đẹp thường ngắn cần phải tận hưởng lạc thú không hề phù hợp với tình cảnh trước mắt này.
“Cô nương ngươi thả ta đi.” Nếu đã bị vạch mặt, ám vệ tất nhiên không định tiếp tục diễn nữa, vì thế hắn ôm đầu ngồi xổm trong góc tường, thê thê thảm thảm nói, “Không thì cô nương cho ta vào gian mật thất kia đi, ta cho người tiền gấp mười.”
“Ta cần tiền làm gì.” Ỷ La khinh thường.
Ám vệ quả thực sắp khóc, tỷ tỷ ngươi phù hợp với địa vị nữ tử thanh lâu một chút được không, với tình cảnh hiện này, rõ ràng mình mới là bị đùa giỡn a!
Thiếu cung chủ cứu ta! ! ! ! ! ! ! ! ! !
“Chíp.” Tại khách điếm cách đó không xa, Mao Cầu đang lười biếng ăn hạt dưa, bên cạnh là Thẩm tiểu thụ cũng đang lười biếng nằm sấp xuống.
“Ngoan.” Tần Thiếu Vũ sau khi vào phòng thì ôm lấy y, “Sao lại nằm sấp ngủ trên bàn.”
“Muốn chờ ngươi về cùng ngủ.” Thẩm Thiên Lăng ngáp.
“Cũng không sợ cảm lạnh.” Tần Thiếu Vũ ôm y đặt ở bên giường, vừa định nghiêng qua hôn hôn, bên ngoài đã có ám vệ hô, “Cung chủ.”
Ngữ điệu Tần Thiếu Vũ rất lãnh khốc, “Có chuyện?”
Ám vệ trong lòng không ngừng kêu khổ, chúng ta cũng không muốn phá đám biết không, loại ngữ khí muốn ăn thịt người này là định gây chuyện gì đây a!
“Có chuyện gì vậy?” Thẩm Thiên Lăng cũng nhẹ nhàng hỏi.
Nghe được thanh âm dễ nghe của phu nhân, tinh thần ám vệ lập tức phấn chấn lên, nghiêm túc nói, “Chúng ta ở thanh lâu tìm thấy người bắn tên lúc trước.”
“Thật sao?” Thẩm Thiên Lăng nghe vậy trong lòng vui vẻ, chạy lên trước mở cửa, “Người đâu?”
“Bỉ nhân ở đây.” Một bạch y nam tử đứng ở trong viện, tươi cười ấm áp nói, “Thẩm công tử quả thực dung mạo bất phàm, khiến người vui vẻ thoải mái.”
(*) Bỉ nhân: khiêm ngữ, từ tự xưng, tự hạ thấp bản thần mình so với người khác.
Thẩm Thiên Lăng: …
Nam nhân nhà ta là bình dấm chua, ngươi không cần ăn nói lung tung.
“Các hạ là người nào?” Tần cung chủ quả nhiên tâm tình không tốt, kéo Thẩm Thiên Lăng ra phía sau mình.
“Tại hạ tên Bạch Mang Mang.” Nụ cười của bạch y nam tử càng thêm xán lạn, “Tần cung chủ nhất định biết ta.”
Hết