【Trời ơi sắp đánh nhau rồi!!】
【Đậu xanh! Đừng mà huhuhuhuhuhu Trì thần!!】
【Vãi chưởng, giờ mà đối đầu là xác định rồi!!】
Dường như Giang Sóc ra tay là chuyện trong nháy mắt.
Hai mũi tên đen bắn nhanh như chớp về phía Tạ Tinh Lan, Tạ Tinh Lan đã chuẩn bị tinh thần từ trước, giơ kiếm lên đỡ lấy rồi chạy thật nhanh về phía sau, Giang Sóc dán da quỷ lên mặt, làn da lập tức trở nên trắng bệch, cùng lúc này, sức mạnh trên người tăng vọt.
Quỷ khí u ám ngập tràn, nhiệt độ xung quanh giảm mạnh xuống, ngay cả sắc trời cũng tối đi mấy phần.
Quỷ khí âm u như giòi trong xương, khoảnh khắc quỷ khí khuếch tán ra, chúng lập tức thuận theo không khí len lỏi vào trong từng lỗ chân lông của Tạ Tinh Lan. Luồng khí âm trầm kia xông xáo ngang dọc trong dòng máu nóng rực, huyết dịch chảy ngược dòng, lục phủ ngũ tạng bắt đầu có cảm giác âm ỉ đau.
Huyết khí dâng trào trên gương mặt Tạ Tinh Lan, động tác hơi chậm một chút, bàn tay nắm chặt thanh kiếm Huyết Ma hằn gân xanh. Hắn không nói lời nào, vừa ngăn cản thế tấn công mãnh liệt của kẻ đứng trước mặt, vừa nhanh chóng giao lưu trong đầu với Tạ Trì.
“Anh à, tìm quạ đi, tìm từng con một!!”
Trong đầu, tốc độ nói của Tạ Trì nhanh đến kinh người, nhưng không hề có vẻ bối rối, chỉ có sự tỉnh táo và bình tĩnh.
Tạ Tinh Lan hiểu ý, cầm chân không chiến đấu, nhanh chóng lui về phía sau, chạy thật nhanh trong hành lang, nhanh chóng đổi phòng mà tìm kiếm quạ đen.
Phía sau lưng, Giang Sóc có đạo cụ da quỷ, tốc độ nhanh như quỷ mị, theo suốt một đường không bỏ, Tạ Tinh Lan mấy lần tránh né nguy cơ, vết thương chồng chéo trên vai.
Giang Sóc có vẻ ngạc nhiên, chỉ trong mấy phút chiến đấu, thân thủ của Tạ Tinh Lan thậm chí còn tốt hơn Thẩm Dật không ít, chỉ là trình độ cường hóa thân thể vẫn hoàn toàn không thể sánh bằng Thẩm Dật.
Với gã mà nói, tất nhiên dạng như Thẩm Dật đáng coi trọng hơn.
Bởi cho dù thân thủ Tạ Tinh Lan có tốt đến mấy, chỉ có thể tránh né kéo dài cuộc chiến, chứ không thể gây tổn thương cho gã dù chỉ một chút, hơn nữa gã có “Nỏ hư không”, không sợ tấn công từ xa.
Thanh kiếm Huyết Ma đã đổi chủ, thực lực chỉ bằng sáu, bảy phần so với ban đầu, bây giờ thua xa “Nỏ hư không”.
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, cả tầng ba đã trở nên hỗn độn, khắp nơi là dấu tích đánh nhau, mũi tên đen vương vãi đầy đất, trên đầu mũi tên còn dính máu.
Các diễn viên hoàn hồn khỏi nỗi khiếp sợ, nhanh chóng tránh né, lẩn ra đằng xa, tránh tai bay vạ gió.
Nhậm Trạch và Diệp Tiếu Tiếu đi lên trễ một bước, trông thấy cảnh tượng này thì sợ hãi, Diệp Tiếu Tiếu mang theo đạo cụ mạnh mẽ, đang muốn tiến lên hỗ trợ thì bị Cốc Vũ đã hoàn hồn lại đưa tay ra ngăn cản.
Nhậm Trạch đang muốn đẩy hắn ta ra, ánh mắt Cốc Vũ đầy uy hiếp, cười lạnh bảo rằng: “Nội bộ tổ chức đang giải quyết phế phẩm, nếu mấy người muốn can dự vào, đừng trách tôi không khách sáo.”
Hạng một trong top xử lý hạng hai hạng ba chỉ mất một chút thời gian. Chỉ là hắn không có đạo cụ thích hợp, nếu ra tay với diễn viên sẽ bị app trừng phạt, nếu không cần thiết hắn sẽ không làm như vậy.
Nhậm Trạch nổi đóa lên: “Mẹ kiếp, mày mới là…”
Nhậm Trạch bị Diệp Tiếu Tiếu bịt miệng lại, kéo đi.
Cốc Vũ hài lòng nhoẻn cười, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn các diễn viên đang giả câm giả điếc bên cạnh: “Còn mấy người nữa, cũng nghe thấy cả rồi chứ?”
Những diễn viên còn lại câm như hến, vội vàng gật đầu, ai nấy đều nín lặng.
Lại có vô số mũi tên đen được bắn ra, nghe thấy tiếng mũi tên xé gió kia, Nhậm Trạch lại tức điên người, đôi mắt đỏ bừng lên. Nhậm Trạch vốn là con người cứng nhắc, ai đã từng cứu cậu, cậu sẽ liều mình báo đáp.
“Chúng ta không giúp được gì đâu! Cậu tỉnh táo lại đi!” Diệp Tiếu Tiếu vội quát lên.
Nhậm Trạch chợt nghĩ ra điều gì đó, vẻ mặt hết sức kích động, hạ thấp giọng bảo rằng: “Không, giúp được! Đi, đi tìm quạ đen với tôi!”
Nhậm Trạch hít sâu một hơi, cố gắng giữ tỉnh táo.
Cậu còn nhớ rõ mấy câu nói cuối cùng Tạ Trì nói với cậu trước khi đi lên, trong đó có một câu: “Trong số quạ đen có “The hermit”.”
Cậu không biết vì sao Tạ Trì lại dám nói như vậy, chuyện này cũng không quan trọng, quan trọng là nếu tìm được quạ đen đại diện cho lá “The hermit” kia thì có thể giúp được cho Tạ Trì.
Cốc Vũ thấy hai người bỏ chạy xuống dưới tầng, cười giễu đúng là phế vật.
Con người bình thường đứng trước pet đẳng cấp cao sẽ chỉ thể hiện sự ngu xuẩn của họ, vì sống mà không có gì là họ không buông bỏ được.
Tạ Trì có đối xử tốt với bọn họ thì sao chứ? Đến khi hoạn nạn cũng đường ai nấy đi mà thôi.
…
Ở trên tầng ba không thu hoạch được gì cả, Tạ Tinh Lan thở hổn hển, lau vệt máu dính trên khóe miệng, đầu ngón tay đẫm máu tươi đột nhiên dùng sức, rút mạnh mũi tên màu đen trên vai kia ra, vết thương trên vai chảy máu xối xả, bộ đồ vốn sạch sẽ tinh tươm của hắn bấy giờ cũng đã nhếch nhác không trông ra dáng vẻ ban đầu, mái tóc đen nhánh thì nhỏ máu, cả người đẫm máu đỏ.
Trên thân kiếm Huyết Ma, huyết quang điên cuồng lập lòe chợp tắt, năng lực tà ác trong tòa lâu đài cổ không ngừng đổ dồn vào thân kiếm, sau đó bị Huyết Ma trong thân kiếm nuốt trọn và chuyển hóa, biến thành năng lượng sục sôi, chữa trị cho những vết thương đáng sợ trên người Tạ Tinh Lan.
Nhưng cũng chỉ như hạt cát trong sa mạc, giống như một cảnh tượng đã từng xảy ra.
Thanh kiếm Huyết Ma bắt đầu không ngừng run lên, dường như đang sợ hãi, trong thoáng chốc, thậm chí Tạ Tinh Lan còn có thể nghe thấy tiếng nó nức nở.
Tạ Tinh Lan chau mày lại, đang định nói “Đừng khóc lóc nữa”, chợt nhớ ra nó cũng chỉ là một đứa trẻ, bèn dịu giọng lại bảo: “Đừng sợ.”
Thanh kiếm Huyết Ma ngẩn ra, lập tức nhích lại gần chân hắn.
Cảm nhận được khí tức của Giang Sóc tới gần, Tạ Tinh Lan cắn chặt răng, rút thanh kiếm Huyết Ma ra, dựa vào một chút thể lực mà thanh kiếm Huyết Ma giúp hắn khôi phục lại, nhảy từ trên tầng ba xuống, mạo hiểm rơi vào trong hàng rào đen sắc nhọn.
Tất cả chỉ diễn ra trong mười mấy giây ngắn ngủi.
Dường như Tạ Trì có linh cảm, anh bình tĩnh nói: “Huyết Ma, cậu đi tìm quạ đen đi.”
Thanh kiếm Huyết Ma có linh trí, biết bay, để nó đi tìm tiện hơn người nhiều.
Thanh kiếm Huyết Ma khựng lại một chút, liều mạng lắc lư thân kiếm, hiển nhiên không bằng lòng. Nó rời khỏi Tạ Tinh Lan rồi, không thể nào chữa trị cho vết thương trên người Tạ Tinh Lan được, nếu Giang Sóc đuổi kịp tới, hắn sẽ không còn vũ khí nào cả.
Tạ Trì hơi sốt ruột, Tạ Tinh Lan dịu dàng vuốt thân kiếm: “Nghe lời đi.”
Thanh kiếm Huyết Ma lại bịn rịn nức nở, sau đó bay đi.
Trễ mất mấy giây, cuối cùng Giang Sóc cũng đã đuổi kịp tới, gã đã mất hết kiên nhẫn, hiển nhiên không thể kéo dài thêm, gã tung ra từng đòn trí mạng, không tài nào tránh được, Tạ Tinh Lan sử dụng đạo cụ “Bắn ngược”, sau đó kiệt sức hoàn toàn lui về phía sau, chạy nhanh về hướng thanh kiếm Huyết Ma bay đi.
Rõ ràng đòn tấn công kia của Giang Sóc có sức lực mạnh mẽ, nhưng đến khi dội ngược lại về gã, lại chỉ có thể nổ rách bộ đồ trên người.
Trong bộ đồ rách nát lộ ra một bộ giáp đen dẻo dai.
Chắc hẳn cũng là một đạo cụ màu đỏ.
Giang Sóc ở sau lưng nở nụ cười sâu xa: “Tôi còn rõ từng món đạo cụ của Thẩm Dật hơn cả cậu, ví dụ như “Bắn ngược”.”
Gã có thể gọi thẳng ra tên đạo cụ mà Tạ Tinh Lan sử dụng.
“Còn mang theo gì nữa? Hả?”
Tạ Trì vẫn bình tĩnh, anh không mảy may kích động. Anh đã biết từ trước, trên đời này không có chuyện tốt từ trên trời rơi xuống.
Kế thừa vinh quang của Thẩm Dật, đồng thời anh cũng không thể tránh việc kế thừa những nguy cơ của hắn.
Chuyện này nếu so với một cuộc mua bán thì anh không có chút lợi lộc nào cả. Nếu không phải không còn bất cứ lựa chọn nào khác, anh tuyệt đối sẽ không nhận lời giúp Thẩm Dật.
Đạo cụ của Thẩm Dật vĩnh viễn là đạo cụ của Thẩm Dật, anh chỉ là người sử dụng, không có chú ý tứ gì với chúng.
Việc hiệu quả đạo cụ của Thẩm Dật bị suy giảm thậm chí gần như không có chút tác dụng nào như hiện tại, anh cũng đã từng lường trước.
Thậm chí đây còn chưa phải tình huống xấu nhất mà anh nghĩ tới.
“Anh à, kéo dài thêm một lúc.” Tạ Trì bình tĩnh nói.
Anh không thể sai được, “The hermit” ở trong bầy quạ đen, chỉ là họ còn chưa tìm được mà thôi, họ phải đợi “Thanh kiếm Huyết Ma” trở về.
Anh vẫn còn “Trang giấy trắng”, chống đỡ thêm một hồi không phải vấn đề gì.
Tạ Tinh Lan khẽ ừ một tiếng, không nói gì thêm cả.
Giang Sóc lạnh lùng nhìn hai tay trống không của Tạ Tinh Lan, chân mày lặng lẽ nhướng lên.
Không thấy “Thanh kiếm Huyết Ma” kia đâu nữa.
【Trời má tiêu đời rồi!! Chết thật rồi!! Không có kiếm, lại còn chưa xác định được có “The hermit” thật hay không.】
【Má ơi, Giang Sóc biết hết đạo cụ của Thẩm Dật mà, âm hiểm và đáng sợ quá đi, Thẩm Dật thua cũng không oan.】
【Đã bảo Tạ Trì xác định rồi mà, còn đòi báo thù cho Thẩm Dật, cậu ta đúng là ảo tưởng thật đấy!】
【Giang Sóc còn chưa sử dụng thiên phú đâu! Còn mũi tên truy hồn nữa!】
【Mũi tên truy hồn phải bôi tế bào cơ thể của đối phương lên mũi tên rồi mười phút sau mới có thể bắn được đúng không nhỉ, tôi nhớ đạo cụ giết người giết quỷ này gần như một đòn tất trúng nên điều kiện tương đối hà khắc… Chẳng phải Thẩm Dật bị nó đánh trọng thương suýt chết hay sao, kinh dị thật, vừa mới xảy ra không lâu, mọi chuyện còn chưa nguôi ngoai, hơn nữa chắc cũng không cần dùng tới để giết Tạ Trì đâu ha, không phải xem thường cậu ta, mà bởi nếu phân tích logic thì hai người họ không cùng một cấp bậc mà..】
…
Ở bên kia Nhậm Trạch và Diệp Tiếu Tiếu chạy xuống tầng hai, tìm kiếm trong các căn phòng ở tầng hai.
Trước đó Giang Sóc bắn quạ đen, bầy quạ bị dọa sợ bay vào trong tòa lâu đài cổ trốn tránh, điều này thực sự tăng thêm độ khó cho việc tìm kiếm của họ.
Diệp Tiếu Tiếu quỳ trên thảm, nhìn vào phía gầm giường tối om, cô cuống đến độ muốn khóc, lúc thì bắt chước tiếng gáy, lúc lại học tiếng chim kêu, muốn dùng mọi cách để gọi bầy quạ ra.
Cô không muốn Tạ Trì chết, Tạ Trì có thể nắm giữ cuộc đời mình mà chết rồi, với cô mà nói là một sự đả kích rất lớn, điều này khiến cô cảm thấy không ai có thể thoát khỏi sự trói buộc, nếu không nghe lời chỉ có một con đường chết.
Cô không tin những điều này nên mới tới đây.
“Phần phật”, dường như có thứ gì đó từ cửa sổ bay vào, Diệp Tiếu Tiếu ngẩng đầu lên, trông thấy một con quạ bộ lông đen bóng đang đậu trên bệ cửa sổ bằng đá, lập tức mừng rỡ bổ nhào về phía con quạ: “Là anh đúng không? Ẩn sĩ?!”
Quạ đen lắc đầu, đương lúc đôi mắt Diệp Tiếu Tiếu ảm đạm xuống, quạ đen lại bắt đầu nhẹ nhàng mổ lên mu bàn tay Diệp Tiếu Tiếu.
Diệp Tiếu Tiếu ngẩn người ra, phát hiện ra nó muốn dùng mỏ để viết chữ, cô cố gắng khống chế không để bàn tay mình run lên, lặng lẽ chờ đợi, phát hiện ra nó viết rằng: “Trì cứu, biết ẩn!”
Chỉ trong nháy mắt, trái tim Diệp Tiếu Tiếu đập loạn nhịp.
Đây chính là con quạ đen được Tạ Trì cứu giúp! Nó biết ẩn sĩ ở đâu!
Quạ đen nhanh chóng bay ra khỏi phòng.
Diệp Tiếu Tiếu lập tức hiểu ý, chạy đuổi theo con quạ đen kia. Nhậm Trạch ra khỏi phòng cũng trông thấy con quạ đen kia, vội đuổi theo Diệp Tiếu Tiếu.
Cốc Vũ vừa xuống tầng trông thấy cảnh tượng dị thường này, mặt biến sắc.
Con quạ đen kia dẫn Nhậm Trạch và Diệp Tiếu Tiếu đi tới một cánh cửa phòng ở tầng một, sau đó nhảy vào trong góc phòng.
Trong góc phòng tối om, có một con quạ đang ngồi run lẩy bẩy, bộ lông ảm đạm.
“Anh là ẩn sĩ!” Diệp Tiếu Tiếu run giọng nói.
Khoảnh khắc cô thốt lên câu này, trong đôi mắt ảm đạm trống rỗng mờ mịt của con quạ bắt đầu bừng sức sống. Một cảnh tượng kỳ lạ diễn ra trước mắt, bộ lông con quạ dần trở nên bóng loáng, thân hình nở nang, đôi chân cũng hữu lực, đủ cho nó đứng vững, giúp đỡ người cần nó giúp đỡ.
Diệp Tiếu Tiếu càng tin ẩn sĩ bị vu thuật hoặc quy tắc trò chơi biến thành quạ đen, chỉ khi nhận ra nó mới có thể giải trừ sự giam cầm trên người nó.
Nhậm Trạch mừng rỡ: “Chúng ta mau dẫn nó đi tìm Tạ Trì đi!”
Diệp Tiếu Tiếu vội vàng gật đầu, vừa quay đầu lại, trông thấy Cốc Vũ đứng ở cửa ra vào, nụ cười nhẹ nhõm lập tức khựng lại trên gương mặt.
“Xoẹt” một tiếng, thanh kiếm Huyết Ma từ bên ngoài cửa sổ bay vào.
…
Môi trường quỷ dị tà ác, đối thủ lại quá mạnh mẽ, ngược lại còn có thể phát động “Lãnh vực ác ma”.
Khả năng tăng cường sức mạnh mà “Lãnh vực ác ma” phụ thuộc vào, có tên là “Lấy yếu thắng mạnh”.
Gặp kẻ địch mạnh mẽ, xác suất phát động “Lãnh vực ác ma” sẽ tăng lên, đối thủ càng mạnh, khả năng phát động lại càng lớn.
Hơn nữa, theo số lần sử dụng tăng lên, khả năng phát động cũng nhiều lên.
Đây là lần thứ hai Tạ Tinh Lan phát động “Lãnh vực ác ma”, hắn đã quen với điều này.
Các diễn viên khác ở trên tầng trông thấy Giang Sóc bị vây trong một vòng chắn được huyết sắc bao phủ, đánh bất phân thắng bại với Tạ Tinh Lan trong phút chốc, vẻ mặt ai nấy đều hết sức kinh ngạc.
Trịnh Loan lấy làm kinh hãi, một người là ảnh đế, một người chỉ là diễn viên hạng hai, chỉ nhìn danh hiệu cũng đủ thấy cách biệt một trời một vực, nhưng mà…
Tạ Trì có thể dựa vào thủ đoạn đặc thù để đánh ngang cơ với Giang Sóc.
Trước đó suýt chút nữa cậu phải trả giá đắt cho sự kích động của mình.
Lương Chân vẫn có thể giữ vững lý trí: “Đây cũng là thiên phú hoặc là đạo cụ, nhưng nhất định sẽ nhanh chóng hết tác dụng, phải xem sau đó cậu ta có chuẩn bị gì không.”
Cô khẽ buông tiếng thở dài, dường như cảm thấy tiếc nuối cho chàng trai trẻ rất nhiều thủ đoạn này.
Nếu trước đó Tạ Trì theo đúng người, có lẽ nửa năm sau, một năm sau cậu ấy sẽ vào trong top, nói không chừng còn có thể làm ảnh đế.
Nhưng cậu ta lại theo Thẩm Dật, mà xui xẻo là Thẩm Dật đã ngã xuống rồi.
Ảnh đế mới có thù có oán với Thẩm Dật.
Lương Chân ở trong app hơn một năm mới có thể lên tới vị trí này, biết năng lực mình như vậy lên tới đây là cùng, nhưng con đường của Tạ Trì còn rất xa, tương lai khó có thể đoán được, nhưng bây giờ anh đắc tội Giang Sóc, thậm chí còn không có cơ hội leo tiếp nữa.
【Trời má…】
【Mặc dù là hoa quỳnh sớm nở tối tàn, nhưng nhiêu đó cũng đủ ghi danh sử sách, đấu tay đôi với ảnh đế ba phút không thua, có chết cũng đáng giá….】
【Giang Sóc mất mặt chưa kìa】
….
Khoảnh khắc “lãnh vực ác ma” sắp kết thúc, cảm giác mệt lả khôn cùng kéo tới, cơ thể suy nhược cùng cực.
Thể xác của hắn quá yếu ớt, không thể chịu đựng năng lực mạnh mẽ này.
Máu tươi không ngừng rịn ra từ khóe miệng, bây giờ Tạ Tinh Lan đã thế suy sức yếu, nhưng hắn vẫn chống vào vách tường, hắn nhoẻn cười, không biết đang cười ai, sau đó nhổ ngụm máu tươi trong miệng ra, không để ý mà hờ hững lau đi.
Giang Sóc đứng đối diện cũng thở hổn hển, áo quần xộc xệch, vẻ mặt vô cùng u ám.
Tạ Trì lặng lẽ nói: “Anh à, đi vào trong tòa lâu đài cổ đi, lên trên tầng, nếu thực sự có đường sống, khả năng cao có liên quan tới ba căn phòng bị khóa lại kia.”
Tạ Tinh Lan hiểu ý, cố gắng chống đỡ đi lên trên.
Giang Sóc muốn truy sát, phía chân trời đột nhiên có một thanh huyết kiếm chói mắt bay tới, thanh huyết kiếm kia vụt tới nhanh như sao băng, trên mũi kiếm có một con quạ đang đứng, con quạ kia vỗ cánh, hiển nhiên đang hết sức sốt ruột.
Giang Sóc biết tình hình bắt đầu mất khống chế.
Bấy giờ gã đã nghĩ thông mánh khóe trong đó ―― Vì sao Tạ Trì lại cố kéo dài.
Nhưng hắn bị “lãnh vực ác ma” cuốn lấy không thể nào thoát thân, thậm chí trước đó còn không thể mở thiên phú.
Gã không thể nương tay thêm nữa.
Không màng bất cứ điều gì truy sát Tạ Trì.
Không đợi được truy hồn tiễn, chỉ có thể dựa vào thiên phú.