Mục lục
App Diễn Viên Phim Kinh Dị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đang ăn uống thì đừng đọc!”

【Lừa đảo ghê quá đi? Nam giờ thành nữ luôn?】

【Tui thấy cũng hợp lý mà! Chưa một ai thực sự gặp quỷ nam, chỉ toàn biết đến qua lời của đầu bếp và quỷ ăn thịt người, nhưng vậy thì nói được điều gì chứ, bồ tin được lời ma với quỷ không?】

“Tôi lại càng chắc chắn có quỷ giấu răng, bởi vì phe của động vật chỉ có thể bảo vệ cho một mình tôi, mà phe của quỷ nữ lại lợi dụng không công, như vậy mạng sống của các diễn viên không được đảm bảo, lật ngược vấn đề này cũng sẽ thấy bằng chứng quỷ giấu răng tồn tại ―― Nếu như tôi không tập hợp đủ bảng tên, phe động vật thất bại, phe của quỷ nữ quá mạnh không thể chống đỡ, kết cục sau cùng là trừ Triệu Cẩm Hoa ra, tất cả các diễn viên khác đều chết, app không thể bố trí đường sống một cách khắc nghiệt như vậy, dù sao thử hỏi dưới tình huống bình thường, có ai lại đi lục soát đầu người chết để phát động điều kiện mở ra phe động vật không?”

Nhậm Trạch cảm thấy Tạ Trì nói rất đúng.

Tạ Trì nói tiếp: “Điều kiện mở ra phe động vật quá khắc nghiệt, ngược lại càng giống như dệt hoa trên gấm, chứ không phải tình tiết quan trọng, tình tiết quan trọng nhất định là phe của quỷ giấu răng, vả lại app chơi chữ như vậy, hiển nhiên cho phép diễn viên đồng thời gia nhập nhiều phe, điều này lại càng chứng minh, nơi này trừ phe của quỷ nữ và phe động vật chỉ chấp nhận một người ra, vẫn còn phe thứ ba.”

Trong lòng Nhậm Trạch và Lục Văn lại dấy lên tia hy vọng.

Tạ Trì nhìn đồng hồ, còn năm phút nữa là nhất định phải tắt đèn, anh không do dự nữa: “Đi thôi, không thể kéo dài thêm được, chúng ta đi tới chỗ thi thể nữ kia một chuyến.”



Ba người đứng bên cạnh thi thể nữ.

“Làm thế nào bây giờ?” Lục Văn quay đầu hỏi Tạ Trì.

Tạ Trì chau mày không nói gì, anh ngồi xuống quan sát thi thể, không có dấu hiệu báo trước, thi thể đột ngột mở mắt ra, nhìn chòng chọc Tạ Trì.

Đồng tử đen từ từ di chuyển trong đôi mắt có nhiều lòng trắng của nó, dường như đang cân nhắc giá trị của con người trước mặt.

Tạ Trì kinh hoàng trong lòng, khoảnh khắc mặt đối mặt, đôi mắt anh nhói đau, sắc mặt trở nên tái mét, như người mất hồn mà ngã ngửa ra phía sau.

Nhậm Trạch lập tức chạy tới, lay bờ vai Tạ Trì, hoảng hốt gọi tên anh: “Tạ Trì!”

Quỷ nữ sau lưng lại tiếp tục nhắm nghiền đôi mắt, Nhậm Trạch và Lục Văn cảm thấy ớn lạnh, chỉ sợ Tạ Trì bị quỷ nhập vào người, họ chuẩn bị chiến đấu bất cứ khi nào, Tạ Trì ngơ ngác mất một phút, đột nhiên bừng tỉnh, anh mơ hồ ngẩng đầu lên nhìn hai người trước mặt, mất mấy giây để tìm lại khả năng nói chuyện, vất vả chống đất đứng dậy, “Đi thôi, chúng ta quay trở về trước, tôi biết đã xảy ra chuyện gì rồi.”

Bấy giờ Nhậm Trạch và Lục Văn mới thở phào nhẹ nhõm, đang muốn đỡ anh trở về, Tạ Trì nói: “Khoan đã.”

“Sao vậy?” Lục Văn căng thẳng cao độ.

“Anh xem giúp tôi xem bụng thi thể có vết sẹo không.”

Lục Văn gật đầu, làm theo chỉ thị của Tạ Trì, cố nén cảm giác buồn nôn mà nhặt phần bụng đã nứt làm đôi của quỷ nữ lên, anh trông thấy một vết sẹo khó coi ở một bên bụng, vết sẹo không lớn, màu nhàn nhạt, cũng không lồi ra, có thể thấy khi còn sống chủ nhân thi thể này đã cẩn thận tránh sẹo.

Bắt gặp ánh mắt hỏi thăm của Tạ Trì, Lục Văn gật đầu, Tạ Trì hiểu rõ trong lòng.

Không còn nhiều thời gian, cảm giác mệt lả đã biến mất, Tạ Trì cùng hai người nhanh chóng lên tầng.

Về đến phòng, Lục Văn tắt đèn, cùng Nhậm Trạch ngồi xuống trước mặt Tạ Trì, lo lắng hỏi anh: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Tôi không sao, cô ta không có ý định giết tôi, cô ta chỉ xâm nhập vào não của tôi, chia sẻ hình ảnh ký ức năm đó của cô ta cho tôi. Chuyện là thế này, cô ta đúng là quỷ giấu răng.”

Lục Văn và Nhậm Trạch bừng bừng tinh thần.

Vẻ mặt Tạ Trì hết sức nghiêm túc: “Nhưng cô ta quá yếu, bị quỷ ăn thịt người áp chế, thi thể lại vẫn luôn bị phong tỏa trong tường, ngay cả năng lực ra khỏi thân thể cũng không có. Đây cũng là lý do vì sao chúng ta tới đây lâu như vậy rồi mà không gặp cô ta, cũng giải thích được vì sao thông linh của Triệu Cẩm Hoa chỉ có thể liên lạc với quỷ ăn thịt người, quỷ giấu răng yếu ớt đến nỗi thông linh cũng không cảm ứng được tình trạng của cô ta.”

Nhậm Trạch và Lục Văn bừng hiểu ra.

“Cách duy nhất để liên hệ với cô ta là phá tường, để thi thể của cô ta lộ ra ngoài. Chỉ như vậy cô ta mới có thể thức tỉnh ngắn ngủi trong bóng tối hắc ám, đương nhiên như vậy vẫn chưa đủ, có lẽ do quy tắc của app thiết lập, nếu chúng ta không thể thoát khỏi sự lừa dối của quỷ ăn thịt người, đoán ra thân phận của quỷ giấu răng, như vậy sẽ không thể tham gia phe của cô ấy, bởi vì quỷ giấu răng là thế yếu, đây không phải xã hội, không có một phía công bằng đưa ra phán quyết, yếu chính là lý do bị ức hiếp, trong một cuộc đối đầu, bên yếu thế vốn không có quyền lợi đàm phán và lựa chọn, chỉ có thể hèn mọn bị ép buộc chọn lựa, đợi có người phát hiện ra mình, phá tan lớp lừa dối phức tạp nan giải, trong trận đối kháng này quỷ ăn thịt người chiếm tiên cơ, cao cao tại thượng.”

Lục Văn ngẩng đầu hỏi: “Thế rốt cuộc cô ấy có quan hệ thế nào với quỷ ăn thịt người, còn tay đầu bếp kia..”

Tạ Trì nói: “Khi còn sống họ là chị em dính liền, phần eo bên sườn bị dính lại với nhau. Hai mươi năm trước kỹ thuật chữa bệnh chưa phát triển, mặc dù họ đều có những bộ phận nội tạng mấu chốt cho riêng mình, chỉ da thịt dính liền một chỗ, nhưng vì nguy hiểm quá lớn nên vẫn không tách ra, quan hệ của họ tốt đến mức không phân biệt chị hay tôi, muốn bên nhau cả đời ấy.”

“Quỷ ăn thịt người là chị, quỷ giấu răng là em.”

“Người chị dần dần lớn lên, người em gái phát hiện ra chị mình có sở thích ăn những thứ kỳ lạ, dù sao họ dính liền với nhau, chị làm gì cũng không thể qua mặt được em. Thoạt đầu người chị chỉ xin cha mẹ nướng những loại thịt chúng ta không thường ăn trong cuộc sống như thịt thỏ, thịt chó, thịt rắn cho cô ăn, nhưng về sau, người chị thích ăn thịt thú rừng, trong đó có không ít động vật được bảo tồn, nhà họ rất giàu có, cha mẹ vốn cảm thấy áy náy với cô, để chiều lòng mà không ngại ngần phạm pháp, lén lút mua những thứ này từ bên ngoài về nướng cho cô ăn.”

“Trong quá trình này, người em chịu đựng sự buồn nôn nhìn chị mình ăn những sinh vật kỳ quái kia.”

“Lúc chơi đùa, người em sẽ chứng kiến cảnh chị mình nhặt lấy kiến hoặc một con bọ ngựa trong cỏ dại lên bỏ vào miệng, vẻ mặt tham lam nhai nuốt.”

Nhậm Trạch nổi da gà, dường như nghĩ tới cảnh khóe miệng cô gái chảy ra chất lỏng màu xanh, tay của con bọ ngựa như chiếc lá lộ ra bên ngoài miệng, không ngừng rung lên theo từng động tác nhai nuốt.

Lục Văn cũng cảm thấy rợn người.

“Hội chứng ăn bậy, sao bọn họ không đưa con gái đi khám bác sĩ?” Lục Văn không nhịn được hỏi.

(Hội chứng ăn bậy: Hay còn gọi là hội chứng Pica, là triệu chứng thèm ăn các vật thể ngoài thực phẩm và có thể độc hại cho cơ thể như đinh, đất, bột giặt.. Nguồn: suckhoedoisong)

Nhậm Trạch huých vào cánh tay anh: “Anh đừng đặt vào hiện thực, trong phim có những bug về mặt logic, hay có thiết lập kỳ quái là chuyện rất bình thường, đây nhất định không phải là hội chứng ăn bậy đơn giản, có lẽ cũng không có lời giải thích cụ thể, chỉ là thích ăn lung tung, trong phim kinh dị không thiếu những loại hình “Ác bẩm sinh” như vậy, không có nguyên do gì cả, chỉ là người vô cùng tà ác.”

“Đúng vậy,” Tạ Trì gật đầu, nói tiếp, “Ăn côn trùng đánh dấu việc người chị từ ăn đồ chín chuyển sang ăn đồ sống.”

Đêm dài, còn chưa xảy ra sự việc, ba người không thể hành động, Tạ Trì bèn rót cốc nước, kể chuyện cho hai người.

….

Ký ức và hình ảnh được đưa vào trong đầu Tạ Trì là như vậy:

Một buổi đêm, con chó trong nhà chết già trong gara, người em rất đau lòng, ba mẹ định bụng sáng mai tìm một bãi đất để làm mộ chôn cho nó.

Đêm hôm ấy, người em và người chị ngủ trên một chiếc giường, người em nhanh chóng vào giấc mộng đẹp, lại bị tiếng mút nước bọt chùn chụt đánh thức.

Người em nghiêng đầu, ngái ngủ nhìn chị mình, hỏi có phải chị đói không, nên mới phát ra âm thanh này.

Trong đêm tối, đôi mắt người chị sáng đến lạ thường, người chị nhỏ giọng nói, chị đói quá, nhưng mà em muốn ngủ.

Người em hiểu chuyện bảo rằng, vậy chúng ta xuống dưới tầng tìm đồ ăn đi.

Dưới màn đêm tối tăm, hai người lặng lẽ mở cửa, sợ đánh thức ba mẹ nên họ không bật đèn, mò mẫm đi xuống dưới tầng, nhưng người chị lại đăm đăm mắt nhìn mà đi về phía nhà để xe.

Mình không đi mở tủ lạnh sao? Người em ngây thơ hỏi.

Người chị không nói lời nào, chỉ kéo lấy cô em, mở cửa gara lên, ngồi xổm bên cạnh con chó đã chết.

Chị ơi, chị muốn nhìn A Vượng lần cuối à――

Người em còn chưa kịp dứt lời, tức thì trông thấy cảnh chị mình nằm bò trên đất, lộ ra răng nanh giống như sói, bắt đầu cắn xé da thịt con chó đã chết kia.

Người em bị dọa sợ, gào thét lên, ba mẹ bừng tỉnh chạy xuống, trông thấy con chó bị ăn chỉ còn lại xương, đều cảm thấy rợn tóc gáy.

Con gái không bình thường, họ biết chứ, nhưng cuối cùng họ vẫn chọn cách che giấu.

Người chị nói với cô em, chị là một con quái vật.

Em gái an ủi rằng, chị à, em hiểu chị, em chấp nhận chị, em mãi mãi ở bên cạnh chị.

Sau khi xác nhận con gái mình ăn đồ sống không bị tổn thương tới thân thể, chỉ cần con gái thích, họ sẽ dung túng cho con gái ăn những thứ này, mãi đến một buổi đêm vào mấy năm sau, người mẹ đang ngủ say nghe thấy tiếng người con gái út hét lên.

Bà choàng tỉnh giấc, phát hiện hai người con gái không ngủ mà đang ngã bổ nhào bên cạnh giường mình, đứa con gái lớn đang nắm lấy tay bà, dường như muốn bỏ vào trong miệng.

Bởi vì con gái lớn thường xuyên cắn xé thịt tươi, cho nên hàm răng nhọn mà sắc bén, dưới ánh trăng lóe lên tia sáng âm u rét lạnh.

Nghĩ tới đứa con gái lớn suýt chút nữa muốn nhai tay mình, người mẹ bị dọa sợ, đó là khát vọng muốn thịt người, khiến bà cuối cùng cũng bừng tỉnh, đây không phải là con gái bà, đây là dã thú sẽ giết cả cha mẹ để lót bụng.

Người em rất sợ hãi, sợ đến mức đêm xuống cũng không thể ngủ ngon, sợ chị gái sẽ nhân lúc mình ngủ say ăn thịt cả mình, cho dù người chị luôn đảm bảo sẽ không như vậy đâu, nhưng người em cũng không dám tin.

Chị gái cô là quái nhân ăn thịt người tội ác tày trời.

(Tội ác tày trời: Gốc là thập ác bất xá, “thập ác” là mười tội lỗi tày trời không thể dung thứ trong xã hội xưa như mưu phản, mưu nghịch, ác nghịch, mưu loạn, bất đạo, bất kính, bất mục, bất hiếu, bất nghĩa, nội loạn)

Ba mẹ dốc sức cố gắng, cuối cùng nhờ phương pháp y học để tách hai người con gái đã trưởng thành ra, cha mẹ nhốt người con gái lớn lại, muốn đưa đứa con gái út vĩnh viễn rời xa nơi này. Nhưng trong đêm thu dọn hành lý họ lại bị cô chị thoát khỏi gông xiềng tập kích từ phía sau, giết chết trong phòng ngủ, người em lên tầng, tận mắt chứng kiến tất cả.

Cô trốn sau cửa, không dám thở mạnh, nước mắt tuôn như mưa, nghe thấy âm thanh nhai nuốt đáng sợ từ phòng ngủ truyền ra.

Ba mẹ của cô… đã bị chị gái cô ăn rồi, người chị kể từ khi lớn lên không còn ăn tươi nuốt sống, chị thích ăn tim, gan, thận, lưỡi, cũng chỉ ăn những thứ này, nhưng lần này người chị ăn sạch cha mẹ, ngay cả tóc cũng không tha.

Tiếng xương cốt bị nhai nát khiến cơ thể người em lả đi tê dại, trong thoáng chốc, ngay cả xương cốt mình cũng thấy đau.

Người em cảm thấy mình lành ít dữ nhiều, cô muốn báo thù cho cha mẹ, nhấc ghế lên muốn đập chết chị mình, muốn chết cùng một chỗ, nhưng lại bị chị gái mình phát hiện ra.

Miệng chị đẫm máu tươi, cái bụng phồng lên, bộ dạng vừa mới ăn no nê, con ngươi đen láy khiến người ta sợ hãi, toát lên vẻ bệnh hoạn. Người chị ngồi xuống, bàn tay nhuốm máu sờ lên gương mặt em gái mình, nhìn em gái run lẩy bẩy, cất giọng thân thiết dịu dàng rằng: “Em là em gái chị, chị đã nói chị sẽ không ăn em, em không phản bội chị giống như cha mẹ đâu đúng không? Em từng nói rồi mà, em hiểu chị, chấp nhận chị, em sẽ mãi mãi ở bên cạnh chị, chị chính là em, em chính là chị, chúng ta tuy hai mà một, em chính là người thân nhất trên đời này của chị.”

“Đúng không?”

Khoảnh khắc ấy, ham muốn được sống đã chiến thắng tất cả, người em cúi gằm đầu, gượng gạo gật đầu, khuất phục trước “quái nhân ăn thịt người”.

Cô mềm lòng, đây là chị gái cô, là người thân duy nhất của cô, cha mẹ cô chết rồi, nếu chị cũng mất đi, cô chỉ cô độc một mình.

Chị gái làm chuyện ác, người em lựa chọn nhắm mắt vờ như không hay, ma quỷ giết chóc dưới nhân gian không liên quan tới bản thân ở thiên đường, cô chọn nhắm mắt làm ngơ.

Nhà họ có tiền có quyền, vô số mỹ thực dâng lên bàn ăn, cho dù là thịt người, chỉ cần muốn thì ắt có cách lấy được.

Người chị thuê một đầu bếp tay nghề điêu luyện, mỉm cười nói với em gái, em xem, chỉ cần có tiền, ngay cả nấu thịt người cũng có người tới làm.

Thoạt đầu người chị để em gái nhìn mình ăn, dần dà, cô không vừa lòng, bắt đầu muốn em gái ăn cùng mình.

―― “Mỹ vị tột cùng chốn nhân gian, muốn chia sẻ cho người thân thiết nhất.”

Người em từ chối, chị gái cũng không ép buộc, chỉ là không vui vì điều này, thường xuyên nổi giận, nhưng cô thực hiện lời hứa của mình, chưa từng làm hại em gái, thậm chí cho em gái tự do, đó là người duy nhất trên thiên hạ hiểu cô.

Mãi đến khi em gái biết yêu.

Mãi đến khi em gái mang thai.

Đây là sự phản bội trần trụi, họ không còn là duy nhất của đối phương, không còn tuy hai mà một nữa.

Chị giết em gái, ăn hết trái tim em gái, như vậy em ấy sẽ không yêu đàn ông gớm ghiếc nữa, ăn lưỡi em gái, như vậy em ấy sẽ không nói lời ngon tiếng ngọt với người khác, đương nhiên ăn cả lá gan và hai quả thận mà người chị thích ăn nhất.

Người chị ăn cả đứa con của người em, đó là căn nguyên mọi tội ác.

Cuối cùng người chị sợ cô độc, giữ lại thân xác rỗng tuếch của em gái bầu bạn cùng mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK