Rẽ trái rẽ phải cuối cùng cũng tới nhà tranh cũ nát không chịu nổi, thoạt nhìn lung lay sắp đổ.
Vách tường bên ngoài tróc ra nước đỏ, lộ ra từng viên gạch đất, chỗ mái hiên khắp nơi đều là mạng nhện.
Lục Thanh Nghiên đứng ở cửa Chu gia, không nhịn được có chút hoài nghỉ mình đến nhầm nơi.
Tối hôm qua trời quá tối, cô không thấy rõ Chu gia trông như thế nào.
Hôm nay vừa nhìn, còn tưởng là mình đi đến nhà hoang.
Chu gia gần hai mươi người, người trưởng thành cũng mười mấy người.
Vậy mà để cuộc sống thành như vậy, cô đúng là bội phục.
"Chúng ta đi vào đi."
Chu Cảnh Diên xách theo giỏ tre, dẫn đầu bước vào Chu gia.
Lục Thanh Nghiên bước vào sân Chu gia, suýt nữa không có chỗ đặt chân.
Khắp nơi trong sân đều là phân gà rác rưởi, củi gỗ đầy đất.
Tóm lại rất bẩn, rất loạn.
"Anh họ!"
Một đôi song sinh nữ sáu bảy tuổi đang chơi đùa trong sân, nhìn thấy Chu Cảnh Diên sợ hãi chào anh.
Vẻ mặt Chu Cảnh Diên không chút biểu cảm, lạnh nhạt ừm một tiếng.
Hai bé gái song sinh nhìn về phía Lục Thanh Nghiên, trong mắt có nghỉ ngờ.
Sao chị gái xinh đẹp này lại theo anh họ tới nhà bọn họ?
"Em chào chị."
Không biết thân phận của Lục Thanh Nghiên, hai cô bé vẫn ngoan ngoãn chào cô.
"Chào các em, ăn kẹo không?"
Lục Thanh Nghiên lấy hai viên kẹo sữa trong túi ra, đưa cho hai đứa bé.
Hai bé gái lén liếc Chu Cảnh Diên, không thấy anh phản đối lúc này mới nhận kẹo sữa:
"Em cảm ơn chị " "Bọn họ là con gái nhà cậu út anh, Như Thiến, Như Hoan."
Lục Thanh Nghiên gật đầu, có chút hảo cảm đối với hai bé gái này.
Xem ra Chu gia cũng không phải tất cả đều khiến người ta ghét, trúc xấu vẫn mọc măng tốt.
"Anh họ tới thăm bà nội ạ? Bà nội ở trong phòng."
Chu Như Thiến ăn kẹo sữa, chỉ về phía phòng bà nội ở.
Chu Cảnh Diên không nói nữa, nắm tay Lục Thanh Nghiên đi tới phòng bà ngoại.
Trong căn phòng tối tăm, một bà cụ lưng hơi còng ngồi bên cửa sổ, tay cầm kim may vá quần áo rách nát.
"Bà ngoại."
Chu Cảnh Diên bước vào phòng, nhìn thấy bà cụ giọng nói hơi khàn khàn.
Lưu Tú Cần ngẩng đầu, khi đôi mắt vẩn đục nhìn thấy Chu Cảnh Diên thì lộ ra kinh ngạc vui mừng.
"Cảnh Diên, cháu ngoan của bà."
Lưu Tú Cần đặt kim và quần áo xuống, đứng dậy khỏi ghế.
Chu Cảnh Diên đi nhanh tiến lên đỡ lấy Lưu Tú Cần: "Bà ngoại, bà ngồi xuống đi."
Lưu Tú Cần đỏ mắt, để Chu Cảnh Diên đỡ mình ngồi xuống, nắm lấy tay anh không buông.
Gia môn bất hạnh, chuyện mấy con trai con dâu bà ấy làm, khiến Lưu Tú Cần thẹn với Chu Cảnh Diên.
"Hôm nay không làm việc sao? Sao có rảnh tới thăm bà ngoại?"
Trên gương mặt tràn ngập nếp nhăn của Lưu Tú Cần lộ ra tươi cười thân thiết từ ái.
"Cháu dẫn một người tới cho bà xem ạ."
Đôi mắt của Chu Cảnh Diên dịu dàng, đi nhanh ra bên ngoài.
Lục Thanh Nghiên được anh nắm tay đi vào, bóng dáng lả lướt đứng trong phòng.
Cô hơi khẩn trương, trở tay nắm lấy tay Chu Cảnh Diên.
Khi Lưu Tú Cần nhìn thấy Lục Thanh Nghiên, kích động đứng bật dậy khỏi ghế: "Là Thanh Nghiên đúng không!"
Lục Thanh Nghiên kinh hãi, nhìn về phía Chu Cảnh Diên bên cạnh.