Chu Cảnh Diên lạnh nhạt nói với Bạch Đào, biểu cảm càng không kiên nhẫn.
"Vị đồng chí này, cô có thể rời đi một lát không? Tôi có việc muốn nói riêng với đồng chí Chu."
Có người ngoài ở đây Bạch Đào muốn nói lại thôi, nhìn về phía Lục Thanh Nghiên không khách sáo mở miệng.
"Vì sao tôi phải đi?"
Lục Thanh Nghiên dở khóc dở cười, đầu óc của vị đồng chí Bạch này có vấn đề à.
Bạch Đào rất tức giận, cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng.
"Được rồi, cô không đi đúng không?"
Cười lạnh lùng, Bạch Đào không để ý tới Lục Thanh Nghiên, dù sao bị cô nghe được cũng không có vấn đề gì.
"Đồng chí Chu, em thích anh."
Bạch Đào lấy hết can đảm, mắc cỡ đỏ mặt, ngượng ngùng xoắn xuýt tỏ tình.
"Em muốn làm đối tượng của anh."
Gương mặt Chu Cảnh Diên đen lại, lập tức muốn rời đi.
Lục Thanh Nghiên nắm chặt góc áo của anh, lắc đầu với anh.
Còn chưa xem náo nhiệt xong, đi cái gì?
Cô muốn nhìn xem, đồng chí nữ này muốn cạy góc tường của cô kiểu gì.
Hai ngày trước cô được tỏ tình, hiện giờ đến lượt Chu Cảnh Diên.
Phong thủy thay đổi, cũng xoay chuyển quá nhanh rồi?
"Đồng chí Bạch, có phải hôm nay cô chưa tỉnh ngủ hay không?"
Lục Thanh Nghiên cười ha ha, trong giọng nói có chút trào phúng.
Đối tượng của người ta còn ở đây, mà dám tỏ tình như vậy, mắt bị mù sao?
"Đồng chí, làm phiền cô đừng cắt ngang lời tôi."
Bạch Đào căm tức nhìn Lục Thanh Nghiên, lạnh giọng quát lớn.
"Đồng chí Bạch, không phải là tôi muốn cắt ngang cô, chẳng qua có chuyện muốn nhắc nhở cô." "Chẳng lẽ trước khi cô tỏ tình, đều không hỏi thăm người ta xem đã có đối tượng hay chưa ư?"
Chẳng trách cô lại muốn nói thẳng ra đầu óc của Bạch Đào có vấn đề.
Niên đại này một đồng chí nữ dám đi riêng với một đồng chí nam, sao có thể không có chút quan hệ gì?
Không phải là Bạch Đào không biết, chẳng qua cô ta không muốn tin tưởng.
"Cô muốn nói gì? Muốn nói cô là đối tượng của đồng chí Chu ư?"
Bạch Đào hừ lạnh một tiếng, không để Lục Thanh Nghiên vào mắt.
Trông xinh đẹp có thể làm cơm ăn sao?
Cô ta không tin Chu Cảnh Diên không biết tốt xấu từ chối cô ta.
"Chúc mừng cô, đáp án chính xác."
Lục Thanh Nghiên cười hơi nhướng mày: "Chẳng lẽ chúng tôi không xứng sao?"
Chu Cảnh Diên bị biểu cảm nghịch ngợm của cô chọc cười, trong mắt chỉ có mình cô.
Bạch Đào tức tới mức bùng nổ, đặc biệt là nhìn thấy Chu Cảnh Diên lộ ra tươi cười dịu dàng với Lục Thanh Nghiên như vậy.
"Tôi không tin, nhất định là cô đang nói linh tỉnh."
Bạch Đào bắt đầu lừa mình dối người, cao giọng phản bác Lục Thanh Nghiên.
Mấy thanh niên trí thức phía sau cách cô ta mấy mét, không có ai tiến lên khuyên can Bạch Đào, trơ mắt nhìn cô ta mất mặt.
Có thể thấy được Bạch Đào làm người thất bại cỡ nào!
"Cô ấy đúng là đối tượng của tôi!"