Đêm tân hôn, thê tử tân hôn đột nhiên nói muốn nói chuyện đời người gì đó, quả thực không thể bi thảm hơn.
Sau khi A Uyển nói ra lời này, chỉ thấy thiếu niên một thân áo choàng đỏ tươi ngơ ngác nhìn mình, không biết làm sao có chút xấu hổ, cảm thấy não mình nhất định bị tẩy rồi mới có thể đột nhiên nói những lời này.
Khi đang muốn nói chút gì để chữa cháy thì nhìn thấy thiếu niên ôm thắt lưng mình, tay chậm rãi di chuyển đến hông nàng, sau đó chầm chậm mở miệng .
“Nàng muốn nói chuyện gì? Sau khi nói xong.
.
.
.
.
cùng nhau ngủ?” Nói tới đây, hắn lại kích động, dưới ánh đèn khuôn mặt trơn bóng không tỳ vết nhìn chằm chằm nàng, yết hầu di chuyển, cảm giác miệng khô lưỡi nóng, tay đã mò đến phần eo nàng, muốn kéo dây thắt bên hông nàng.
“Khụ, thì nói chuyện một chút.
.
.
.
.
.
Chàng có thể cách xa thiếp một chút được không?”
Hơi thở nam tính tràn ngập tính xâm lược, làm cho trong lòng nàng hiện lên một loại cảm giác khác thường, cảm giác không thích hợp.
Có thể là địa điểm hiện tại không đúng, cả phòng màu đỏ thẫm, chung quy khiến người ta cảm giác muốn xinh đẹp, đặc biệt khi vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy cách đó không xa trên cửa sổ dán hai chữ hỉ đỏ thẫm, hai ngọn đèn long phượng song hỉ đang cháy, làm cho nàng tinh tường nhận thức được hôm nay là ngày gì, khiến cho không khí bên trong phòng cũng có chút không đúng.
Hơn nữa lại càng không đúng chính là, thiếu niên ngồi bên cạnh bắt đầu đông tay động chân với này, cái vạt áo bên hông đã bị hắn kéo ra.
A Uyển: == Dáng vẻ cảm thấy không đúng chỗ nào, hắn không phải rất ngây thơ, cái gì cũng đều không hiểu sao?
Nghe được lời của nàng, tay Vệ Huyên dừng lại, sau đó tiếp tục kiên trì kéo dây áo, khi nàng cứng ngắc quay đầu nhìn lại, cơ thể chậm rãi tiến gần sát nàng, cúi đầu nhẹ nhàng áp lên đôi môi cánh hoa mềm mại của nàng, hơi thở nóng rực phảng phất qua làn da trắng nõn nhẵn nhụi của nàng.
Khi A Uyển theo bản năng giơ tay sẽ đánh lại, Vệ Huyên tay mắt lanh lẹ bắt được cái nắm tay không có uy lực gì của nàng, bàn tay to bao lấy bàn tay mềm mại của nàng, đứng dậy nói: “A Uyển, ta không làm gì, chỉ là muốn hôn nàng một chút.”
A Uyển sợ run, sau đó hoài nghi nói: “Chàng không làm cái gì?”
Vệ Huyên nhíu mày, xoắn xuýt gật đầu, sau đó kéo vạt áo của mình, mạnh mẽ kéo nàng vào trong lòng, theo thói quen vùi mặt giữa cổ nàng, âm thanh rầu rĩ vang lên: “Dượng nói, chúng ta tuổi còn nhỏ, không nên sinh hoạt vợ chồng quá sớm, sẽ làm bị thương cơ thể.”
A Uyển: “.
.
.
.
.
.” Nàng cuối cùng hiểu được vì sao tối hôm qua mẹ Công chúa sẽ nói điều này.
A Uyển rất nhanh liền từ chỗ Vệ Huyên biết được hiệp nghị giữa hắn và cha Phò mã, hơn nữa thêm một chút phân tích của bản thân liền đem đâu đuôi câu chuyện phân tích đến tám chín phần .
Tóm lại, chuyện là như vậy: Tuy rằng Thụy vương hãm hại La Diệp, đề nghị tổ chức hôn sự của bọn họ trước, nhưng Trưởng Công chúa Khang Nghi vẫn không đồng ý họ thành thân quá sớm, hơn nữa chính bà chữa bệnh lâu thành thầy thuốc, khi ở Giang Nam chữa bệnh cho A Uyển, đã tìm kiếm rất nhiều danh y vùng Giang Nam, cũng hiểu biết một chút cách chăm sóc cơ thể, hiểu được tác hại của nam nữ khi sinh hoạt vợ chồng quá sớm.
Vốn bà tính toán chờ A Uyển mười bảy tuổi mới để nàng gả qua đó, nhưng hành vi Thụy vương đã phá vỡ sắp xếp của bà, rơi vào đường cùng, đành phải quyết định cho hai đứa nhỏ năm nay thành thân, nhưng không được động phòng.
Trưởng Công chúa Khang Nghi sẽ không tự mình đi nói loại chuyện này, làm nhạc mẫu bà cũng không thể không nể nang đi nói với Vệ Huyên -- về phần cái lão lưu manh Thụy vương kia lại càng không nói, vì thế liền giao nhiệm vụ này cho Phò mã La Diệp .
La Diệp đương nhiên cũng xấu hổ muốn chết, nhưng là chuyện liên quan đến sức khỏe của con gái, chỉ phải kiên trì kêu Vệ Huyên đến phủ Công chúa, sau đó đóng cửa lại mở một khóa giáo dục sức khỏe tư tưởng cho con rể tương lai.
Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ thiên hạ, vì sức khỏe của con gái, cho dù họ cảm thấy loại chuyện này có chút ép buộc, cũng không thể không chơi trò may rủi mặt dày mà nói.
Điều không ngờ chính là Vệ Huyên lại đồng ý.
Là một nam nhân bình thường, Vệ Huyên từ kiếp trước vì A Uyển mà nhận ra tình yêu nam nữ.
Từ khi bắt đầu đã luôn mơ ước A Uyển, ngay cả ở trong mộng đều muốn làm những chuyện tốt nhất cho nàng.
Kìm nén hai kiếp, đương nhiên là khiến hắn vô cùng dày vò, nhưng sau khi nghe xong lời của La Diệp, cho dù hắn mơ ước đến mức ánh mắt đều đỏ lên, cũng phải nhẫn nại.
Nếu là vì A Uyển, không có gì là không thể nhẫn nại.
Cho dù là kiếp trước hay kiếp này.
Kiếp trước cái chết của A Uyển trở thành một trong ma chướng lòng hắn, kiếp này hắn không muốn lại xảy ra chuyện như vậy, hắn muốn ở bên A Uyển đến bạch đầu giai lão, mà không phải có một ngày A Uyển lại ra đi quá sớm ở trước mặt hắn, hắn lại còn thời gian hơn nửa đời người không đi hết, một người cô độc ở lại, giống như kiếp trước.
Nếu là như thế, hắn tình nguyện đi theo nàng.
Nhưng người có thể sống, vì sao phải chết sớm? Cho nên, để cho bản thân có thể sống được lâu một chút, hắn cũng muốn làm cho A Uyển cũng sống lâu ở bên mình.
Thế giới không có nàng, hắn đã chịu đủ rồi! Đó là một quá trình đời người cô độc mà hoang vu, quá mức u ám, hắn không muốn trải qua một lần nữa.
Nghe thấy đáp án của Vệ Huyên, A Uyển quả thực cảm động muốn chết, cha Phò mã quá soái! Sau khi trong lòng hung hăng tán thưởng cho cha Phò mã, A Uyển vỗ vỗ đầu của thiếu niên đang dựa vào hõm vai mình, cười nói: “Đã vậy rồi vậy chúng ta đi ngủ thôi.”
Lúc này tâm tình thả lỏng, ngược lại nàng đã an nhàn dễ chịu.
Nhưng ai biết mới lời này vừa nói xong, chỉ thấy thiếu niên ngẩng đầu, lại dùng cái loại ánh mắt làm cho người ta da đầu run lên này nhìn nàng, nghe hắn hỏi: “Chẳng lẽ nàng không muốn biết chúng ta khi nào thì có thể động phòng sao?”
A Uyển: “.
.
.
.
.
.” Nàng cũng không muốn biết một chút nào!
Vệ Huyên thấy dáng vẻ nàng xấu hổ muốn chết, đột nhiên nở nụ cười, tiến lại gần hôn lên khóe mắt của nàng, rất dịu dàng, trái ngược với vẻ buồn bực bức bách ban nãy, ấm áp nói: “Dượng nói, chờ nàng mười sáu tuổi mới có thể.”
A Uyển như sấm sét giữa trời quang, trong lòng phê bình cha Phò mã! Nếu đã muốn hoãn lại, tại sao không hoãn đến sau mười tám tuổi mới nói? Phò mã cha có nhớ lời các đại phu không? Quả nhiên Phò mã cha tuyệt đối không thể dựa vào, A Uyển mãnh liệt yêu cầu mẹ Công chúa lên sân khấu mới đúng!
Đang lúc ủ rũ liền thấy thiếu niên bên cạnh cười khanh khách nhìn nàng, điệu cười này sao mà nhìn cứ thấy kỳ lạ thế nào, thậm chí ngay cả ánh mắt đều thay đổi, khiến nàng trong nháy mắt cảm giác thấy một loại nguy hiểm không hiểu, loại nguy hiểm này thuận theo vẻ thay đổi trên mặt hắn, khiến không khí cũng thay đổi theo.
Cho nên, khi A Uyển sững sờ bị hắn áp đảo ở trên giường, vẫn không kịp phản ứng.
“Đợi đã.
.
.
.
.
.” A Uyển nhấc chân đẩy cơ thể hắn đang áp chế, “Không phải nói sang năm mới động phòng sao?” Trong lòng gào thét tiêu rồi, cảm thấy hiện giờ rất nguy hiểm.
Nàng căn bản không có chuẩn bị tâm lý hiện tại liền lên giường cùng Vệ Huyên có tốt hay không? Nàng luôn cho rằng Vệ Huyên vẫn là thiếu niên tâm tính, ngây thơ muốn chết, căn bản không hiểu chuyên nam nữ, cho nên hắn mới có thể biểu hiện rất bình tĩnh đối với hôn sự này, tưởng rằng cho dù gả qua đây cũng chỉ là có một người nữa ngủ chung giường với mình thôi -- mặc dù có chút lừa mình dối người, nhưng trong lòng nàng cũng sớm quyết định đợi thành thân cùng hắn, cùng ở một dưới mái nhà, về sau tình cảm chầm chậm sâu đậm thêm là có thể nước chảy thành sông .
Ở trong lòng A Uyển, nàng vẫn là ưa thuận theo tự nhiên, nếu quyết định gả cho Vệ Huyên sẽ không có suy nghĩ khác, sẽ thử xoay chuyển ấn tượng với hắn, làm vợ chồng cùng hắn.
Nhưng điều kiện này tiên quyết là phải tiếp tục cho nàng thời gian thích ứng.
Dù sao, hiện tại bọn họ đều chỉ có mười lăm tuổi, vẫn là học sinh trung học.
Nhưng hiện tại thiếu niên này đè ở trên người nàng, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, ánh sáng trong cặp mắt đen láy lóe ra khiến nàng kinh hãi, dáng vẻ khao khát muốn nuốt nàng vào bụng, tính làm gì vậy? Tiết tấu này thật sự không đúng a! Phải làm sao? >__.
Danh Sách Chương: