Mục lục
Sủng Thê Như Mệnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Vệ Huyên lại đang giở cái thái độ lưu manh đấy, A Uyển cảm thấy hay là nàng cứ nên nhận lấy lễ vật hắn đưa tới cho xong, tránh cho hắn thật sự đem chúng vứt bỏ.

"Lần sau nhớ đừng tốn kém nữa, đệ lấy nhiều đồ của phụ vương đệ như vậy, cẩn thận khi ông phát hiện sẽ tìm đệ tính sổ!" A Uyển đe dọa hắn, hy vọng hắn biết cái gì gọi là sợ, sau này làm việc sẽ thu liễm một chút.

Lưu manh sở dĩ gọi là lưu manh, đó chính là do không sợ trời không sợ đất, hắn phất phất tay, vừa ăn trái cây để bên cạnh vừa không lắm để ý đến nói: "Không sao, phụ vương cũng biết ta đến tư kho của ông cầm đồ đi, ông nói chỉ cần ta không đi ra gây họa, thì tùy ta muốn lấy gì thì lấy!"

A Uyển: "…."

Mạnh Tự: "Thật thích a."

A Uyển vỗ vỗ mặt tiểu cô nương đang vô cùng hâm mộ bên cạnh, đẩy một đĩa bánh đậu chiên bơphòng bếp vừa mới làm xong đến trước mặt nàng, tiểu cô nương kia rất vui sướng bắt đầu gặm bánh, vừa gặm vừa lui sang một bên, tìm mọi cơ hội để có thể nói chuyện với A Uyển, đơn giản là tận dụng đủ mọi thứ, miệng không thấy dừng lúc nào.

Vệ Huyên đang nói chuyện với A Uyển lúc lần thứ tám bị cắt đứt, rốt cuộc nghiêng đầu nhìn về phía tiểu cô nương ngu xuẩn kia, âm trầm gằn từng chữ nói: "Ngươi còn dám chen miệng nữa, cẩn thận ta kim khâu nó lại."

Mạnh Tự bị dọa sợ vội vàng dùng hai tay che miệng mình.

Vệ Huyên rốt cuộc cũng hài lòng.

Bất quá không thể nói chuyện đối với một người nói nhiều mà nói thật là quá đau khổ, coi như mạnh mẽ gặm đồ ăn cũng không thể kìm được bất mãn vì không thể nói chuyện thật như dòng nước muốn tràn đê, tiểu cô nương kia kìm nén đến rất khổ cực, mỗi lần muốn tận dụng mọi cơ hội để có thể chen miệng vào, sẽ gặp ánh mắt âm u của Vệ Huyên nhìn tới, đem lời nàng định nói ra miệng vì bị dọa sợ mà nuốt trở về. Nàng khó khăn lắm mới tìm được một cái vị tỷ muội tốt không ngại nàng nói nhiều, nhưng lại bị cái đại ma Vương kia bá chiếm, hơn nữa còn không để cho nàng mở miệng nói chuyện, thật mất hứng.

Đang lúc tiểu cô nương kia sắp không nhịn được, đắn đo không biết nên nói chuyện hay lựa chọn giữ sinh mạng đây, lúc nàng chuẩn bị mở miệng nói chuyện, hai tỷ muội Trưởng công chúa Khang Bình tới.

Trưởng công chúa Khang Bình vừa đi vào đã thấy ba đứa bé ở trên kháng thượng chơi, mà Vệ Huyên dường như là ước gì được gắn chặt trên người đứa bé gái gầy yếu kia, không khỏi hạ chân mày, cười nói: "Huyên Nhi, hôm nay con lại cúp cua? Cẩn thận phụ vương con biết sẽ mắng con đó. "

Vệ Huyên nhìn bà một cái, nói: "Con không sợ, hoàng tổ mẫu đã biết, đã cho phép con."

"Con thật là biết trối tội." Trưởng công chúa Khang Bình nhẹ nhàng sờ đầu hắn một cái, mỉm cười nói.

Vệ Huyên ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đứng trước mặt, gương mặt bà vẫn còn rất trẻ tuổi xinh đẹp diễm lệ, tính tình rộng rãi khoát đạt, tùy ý tự tại, khiến nàng nhìn chỉ giống như một mỹ phụ chừng ba mươi, tôn quý xinh đẹp, khiến cho người ta hoàn toàn không cách nào tưởng tượng được mười mấy năm sau, tâm bà sẽ như tro tàn, tiều tụy đến mức không tưởng tượng nổi.

Trưởng công chúa Khang Bình nói một hồi với Vệ Huyên, rồi lại quay người dang tay ôm A Uyển một cái, cười nói: "Thọ An nhìn cao lớn không ít, trong lòng dì cũng cảm thấy yên tâm."

A Uyển thật sự rất thích vị dì tính cách rộng rãi khoát đạt này, nên khi nghe vậy liền hướng về phía bà nở một nụ cười thật tươi, nói: "Đã phải để cho dì lo lắng rồi."

Sau khi đem A Uyển để xuống, Trưởng công chúa Khang Bình thấy Vệ Huyên đang ngẩng đầu nhìn mình không chớp mắt, ánh mắt có chút gì đó kỳ quái, không khỏi cười nói: "Thế nào? Mới mấy tháng không gặp, Huyên Nhi đã không nhận ra cô cô?"

Vệ Huyên thu hồi ánh mắt, toét miệng cười nói: "Không có, Khang Bình cô cô là tới để đón người lắm lời này hay sao? Vậy hãy nhanh nhanh đón biểu muội đi thôi, có biểu muội ở đây con không thể nói chuyện với A Uyển biểu tỷ được, mỗi khi con nói một câu biểu muội đều phải chen miệng một lần, thật là đáng ghét."

Mạnh Tự được mẫu thân ôm, nghe vậy len lén hướng về phía hắn làm cái mặt quỷ.

Trưởng công chúa Khang Bình bất giác buồn cười, đem khuôn mặt nhỏ nhắn nữ nhi áp vào trong ngực, bà lo lắng nàng ngây thơ không hiểu chuyện, chọc cho cái vị tiểu bá vương này phải xù lông. Tuy những năm này mặc dù Trưởng công chúa Khang Bình có thể coi như là đạt được vinh sủng, cũng bởi vì bà nhìn rõ được đại thế, chưa bao giờ phạm vào cấn kỵ của người nào, Thái hậu cùng Văn Đức đế cũng hết sức hài lòng đối với bà. Dựa vào sự sủng ái của Thái hậu cùng hoàng đế đối với Vệ Huyên, Trưởng công chúa Khang Bình tự nhiên cũng sẽ không đi đắc tội hắn.

Ngồi nói chuyện thêm một chút, Trưởng công chúa Khang Bình liền dẫn nữ nhi cáo từ rời đi.

Thấy trưởng công chúa Khang Bình mang vị tiểu cô nương nhiều chuyện kia đi, Vệ Huyên hết sức hài lòng, tay nắm lấy viên trân châu cực lớn do Nam Hải tiến cống lăn qua lăn lại chơi, trái tim nhỏ của mấy người hạ nhân hầu hạ chung quanh thấy vậy đều như treo lủng lẳng, bất kỳ lúc nào cũng có thể rơi, nhìn thấy viên trân châu được hắn ném trên mặt giường hơn nữa hắn còn hết sức xấu xa đợi đến tận khi viên trân châu kia sắp lăn đến mép giường nhỏ, mới chầm chậm đưa chân ra chặn lại.

"Đứa bé kia chính là một kẻ nhiều chuyện, lời của nàng ta chỉ cần nghe một chút là được rồi, cái gì hữu dụng thì nhớ, vô dụng thì không cần để ý tới." Vệ Huyên nói với A Uyển.

A Uyển cảm giác thấy hắn cũng không có ác ý đối với Mạnh Tự, ít nhất cũng không giống loại ác ý so với Tam công chúa cùng Tứ công chúa, hắn chỉ thuần túy chê Mạnh Tự là một tiểu cô nương không hiểu chuyện ngu xuẩn mà thôi, nàng không khỏi cảm thấy hắn vẫn còn có chút hiểu chuyện, liền cười nói: "A Tự sẽ nói với ta rất nhiều chuyện bát quái, nghe rất thú vị, đệ cảm thấy những chuyện nàng nói là sự thật sao?"

Vệ Huyên yên lặng nhìn nàng, trong lòng luôn cảm thấy có chút nghi ngờ, hắn cảm thấy A Uyển không giống như một đứa trẻ ngây thơ không hiểu chuyện, ngược lại hắn cảm thấy nàng hiểu chuyện đến đáng sợ, khiến cho hắn hoài nghi A Uyển cũng trọng sinh giống như hắn. Đáng tiếc hắn đã thử dò xét quá, A Uyển phản ứng rất bình thản, căn bản không hiểu lời của hắn nói, khiến cho hắn đã phủ nhận giả thuyết này.

Kiếp trước, thời điểm lúc sáu tuổi hắn chỉ biết hoành hành ngang ngược ở trong cung, người chung quanh cũng chỉ hùa theo hắn, luôn tuân theo ý muốn của hắn mà làm việc, khiến cho hắn ngộ nhận cái thế giới này chính là như vậy, dường như hắn không còn phân biệt được ai là người có ý tốt ai là người có ác ý, hắn luôn lấy mình làm trung tâm, không ai có quyền không vâng lời hắn.

Hắn đã không nhớ trước lúc mười tuổi A Uyển có bộ dáng gì, nhưng ở một ngày sau khi nàng được mười tuổi, ở trong một bữa tiệc ngắm hoa do Trưởng công chúa Khang Bình tổ chức, hắn đem một số quý nữ chạy tới nịnh bợ hắn đạp xuống hồ, lúc ấy hắn cũng không biết thân phận của A Uyển, hiểu lầm nàng cũng là đồng bọn với những thứ quý nữ kia, sau đó khi xuống tay đã có sự thay đổi, hắn bị nàng làm cho té lộn mèo một cái, sau đó nàng vung tay hướng về phía mũi của hắn thưởng cho hắn một quả đấm, đánh hắn tới máu mũi chảy ròng.

Lần đầu tiên hắn bị người khác đánh tới thảm như vậy, hơn nữa còn bị một bé gái đánh, lúc ấy hắn ngạc nhiên đến trợn tròn mắt, chờ lúc đám người hầu hạ hắn tìm được hắn, A Uyển đã sớm chạy trốn vào trong đám người của Phúc An quận chúa, thậm chí trong một đoạn thời gian rất dài hắn cũng không tìm ra nàng, cho đến ba tháng sau, vào một dịp tình cờ hắn mới đụng phải nàng.

Kế tiếp, người kia đã cướp mất trái tim hắn, trở thành ma chướng của cả đời hắn khiến hắn cầu mà không được!

Lần đó mới là hắn lần đầu tiên chân chính hắn biết A Uyển, trước kia căn bản không quá để tâm, nhưng cũng bởi vì một lần kia, làm hại hắn ánh cứ đuổi theo hình bóng của nàng, đáng tiếc lúc hắn vẫn còn chưa hiểu rõ tình cảm của mình, A Uyển đã đính hôn cùng thế tử phủ Tĩnh Nam quận vương.

A Uyển luôn là như vậy, bình thường chỉ đơn giản mà khiêm tốn ngồi ở một bên, thậm chí có thể khiến cho người khác coi thường, nhưng rất nhiều lúc lại thành thục chững chạc hơn rất nhiều so với cô nương cùng lứa, giống như là nhìn thấu hết thế tục chẳng lẽ A Uyển…… là một người trưởng thành sớm?

Kiếp trước nàng như thế nào?

A Uyển bị hắn nhìn đến không được tự nhiên, hỏi: "Ngươi nhìn cái gì?"

Vệ Huyên muốn nói lại thôi, cuối cùng nghĩ đến coi như nàng có trưởng thành sớm thì như thế nào? Chỉ cần nàng là A Uyển là đủ rồi, sự tình kiếp trước rốt cuộc cũng không tính là mỹ mãn, chỉ cần hắn nhớ là được, cần gì phải khiến cho nàng phải phiền não thêm?

Cũng đúng thôi, hắn thoải mái cười một tiếng, lại bưng mặt của nàng lên gặm một cái, nói: "Chúng ta phải lớn lên nhanh một chút! Đến lúc đó ta liền có thể mang ngươi về làm thế tử phi của ta!"

"…."

A Uyển bình tĩnh cầm khăn tay tiếp tục lau mặt, làm như không nghe thấy những lời tẩy não đấy của hắn.

Đến buổi trưa, sau khi Vệ Huyên dùng cơn trưa ở phủ công chúa xong, rốt cuộc cũng phải lưu luyến không rời mà rời đi. Mặc dù hắn rất muốn ở ỳ ở chỗ này cả ngày để bồi dưỡng tình cảm cùng A Uyển và tẩy não cho nàng, nhưng là buổi chiều hắn còn một buổi học cưỡi ngựa bắn cung, đến lúc đó Văn Đức đế sẽ đích thân đến nhìn, hắn không thể trốn học.

Sau khi Vệ Huyên rời đi, Trưởng công chúa Khang Nghi kiểm tra những lễ vật hắn mang tới, lắc đầu bật cười, để cho hạ nhân ghi vào sổ sách, sau đó chuyển vào trong kho của A Uyển đây là lễ vật Vệ Huyên đưa cho nữ nhi, Trưởng công chúa Khang Nghi quyết định chờ tương lai khi nữ nhi xuất giá sẽ đặt chúng vào trong số đồ cưới của nàng —— điều kiện tiên quyết là hôn sự của A Uyển cùng Vệ Huyên thật sự có thể thành.

A Uyển lại có chút bất an, "Mẫu thân, như vậy thật không có vẫn đề gì chứ?"

Trưởng công chúa Khang Nghi thấy thần sắc nàng có chút không xác định, liền ngồi xuống bên cạnh nàng, đem nàng kéo vào trong ngực, dán mặt mình vào khuôn mặt hơi lạnh của nữ nhi, khẽ cười nói: " Vì sao A Uyển lại nói như vậy?"

A Uyển cụp mắt, thấp giọng nói: "Vật biểu đệ đưa tới mặc dù không tính là vô giá, nhưng cũng là vật rất quý trọng, thậm chí còn là vật hiếm thấy, con…." nàng sợ mối hôn sự này cuối cùng sẽ không thành, nếu tình cảm của Vệ Huyên thật sự là một tấm chân tình, cuối cùng chẳng phải hắn sẽ bị tổn thương?

Mặc dù trong lòng nàng vẫn ngại hai người có quan hệ máu mủ quá mức thân cận, với lại bây giờ hắn vẫn còn là trẻ con, tạm thời không có cách nào thay đổi tâm ý, nhưng nếu cứ tiếp tục chung sống như vậy, nàng cũng không biết sau này sẽ như thế nào, một đứa trẻ bất hảo trong lời đồn mà có thể đối sử tốt với nàng như vậy, nếu bảo nàng không xúc động cũng khó.

Chẳng qua là đối phương chỉ là một đứa bé trai mới sáu tuổi, hơn nữa còn là biểu đệ có quan hệ máu mủ gần với nàng a! ! orz

"A Uyển không cần phải để ý như vậy, chúng ta thân là nữ nhân, trời sinh thể chất đã yếu ớt hơn so với nam tử, nên chúng ta phải được sủng ái, nếu như không được sủng ái, đó mới gọi là cuộc sống đáng sợ." Trưởng công chúa Khang Nghi nhẹ nhàng nói với nữ nhi: "Cái thế đạo này vốn có nhiều trói buộc đối với nữ, nam nhân bất quá là áp đặt sở thích của chính bọn họ thành quy phạm cho nữ nhân, nếu như nam nhân đã quyết định quy củ, thì bọn họ sủng ái nữ nhân cũng là việc đương nhiên. Nếu như thế giới này là do nữ nhân thống trị, đến lúc đó nữ nhân lại phải sủng ái nam nhân, chúng ta cũng sẽ phải làm loại chuyện như vậy, không có gì gọi là đúng hay không đúng, đó là do cách nhìn của từng người mà thôi."

"A?" Công chúa mẫu thân lại nhắc tới những suy nghĩ kinh thế hãi tục rồi.

Trưởng công chúa Khang Nghi khẽ nở nụ cười, lại nói: "Con bây giờ còn nhỏ, không cần suy nghĩ quá nhiều, Huyên Nhi tặng quà cho con con liền nhận, tương lai hãy thêm nó vào trong đồ cưới của con là được."

A Uyển: "…."

Công chúa mẫu thân cho việc Vệ Huyên lấy lòng A Uyển như vậy là lẽ đương nhiên, nhưng A Uyển vẫn cho rằng có bỏ ra mới có nhận lại, nàng cảm thấy như vậy lương tâm có chút bất an, nàng lại xoắn xuýt một trận.

Hơn nữa, A Uyển phát hiện không chỉ có mình Công chúa mẫu thân của nàng cho đó là chuyện đương nhiên, ngay cả mấy vị biểu tỷ của nàng cũng cho đó là chuyện đương nhiên, ví dụ như ba vị nữ nhi của Trưởng công chúa Khang Bình, là ba vị biểu tỷ của nàng.

Tình cảm của Trưởng công chúa Khang Bình cùng Khang Nghi trưởng rất sâu đậm, hai phủ công chúa lại gần, thật ra hai nhà rất thân, nếu không phải do từ khi ra đời thân thể của A Uyển yếu ớt nên không thế ra ngoài gặp người, không chừng mấy vị biểu tỷ này sẽ thường xuyên qua lại.

Từ khi ra đời thời gian A Uyển ở kinh thành cũng không nhiều, trước lúc nàng được gần bốn năm tuổi, khi đó thân thể suy yếu đến mức bất cứ lúc nào cũng có thể chết yểu, nên căn bản không ai dám để cho người nhà tới quấy rầy nàng, chỉ cần không cẩn thận để nàng dính một chút gió thì chỉ sợ nàng sẽ không sống qua được bốn tuổi, sau này nàng lại theo chân mẫu thân xuống Giang Nam, nên thời gian nàng qua lại cùng biểu tỷ muội không nhiều lắm.

Hiện nay, A Uyển đã trở lại, mà hiện tại thân thể của nàng so với lúc bốn tuổi đã tốt hơn nhiều, vì vậy mấy vị biểu tỷ cùng mấy vị biểu ca trong phủ Trưởng công chúa Khang Bình trong một ngày đẹp trời đã đến phủ thăm nàng.

Mấy hôm nay mặt trời bị che phủ, mặc dù cũng không tỏa nắng ấm, nhưng cứ như vậy liên tục nửa tháng, như vậy hơi muốn thấy ánh nắng mặt trời cũng thật là rất khó, A Uyển thậm chí muốn cho nha hoàn đem nàng bọc thành một con gấu rồi đưa nàng ra sân ngắm hoa mai, đáng tiếc bị đám nha hoàn khóc lóc ngăn cản, họ không dám đem thân thể nàng ra đùa giỡn.

Lúc phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi biết được tỷ đệ Mạnh tới phủ bái phỏng, La Diệp còn cảm thấy có chút kinh ngạc, liền vội vàng cho người mời bọn họ đi vào.

Bởi vì hai nhà có quan hệ thân thiết, cho nên khi tới cửa bái phỏng trực tiếp bỏ qua việc đưa thiệp tới trước.

Nhìn bốn đứa trẻ có phong tư bất đồng kia, Trưởng công chúa Khang Nghi hết sức vui mừng: "Tại sao các con đều tới thế này? A Xúc mùa thu sang năm sẽ phải lấy chồng, không phải cần ở nhà thêu đồ cưới sao?" Bà trêu ghẹo người thiếu nữ lớn tuổi nhất.

Dáng người của thiếu nữ mười sáu tuổi yểu điệu, gương mặt trái xoan, chân mày to đôi môi hồng nhuận, khí chất dịu dàng ung dung, nhất cử nhất động vô cùng đoan trang thủ lễ, cười không lộ răng, giống như tiên tử trong bức vẽ khi nghe được những lời trêu ghẹo của dì, thì cả khuôn mặt của Mạnh Xúc đều đỏ bừng, có chút xấu hổ quay đầu nói: "Dì chúng con hôm nay tới là để thăm A Uyển biểu muội, đã rất lâu rồi chúng con không gặp biểu muội."

Nói xong, sợ lại bị trêu ghẹo, vội vàng nhìn về phía mấy đệ muội ở đằng sau, đáng tiếc đệ muội của nàng có thèm liếc nhìn nàng đâu.

Đang nói, bà vú đã ôm A Uyển được bọc kín thành to như một con gấu nhỏ tiến vào.

Trong thính đường có đốt địa long, rất ấm áp, A Uyển sau khi đi vào liền để cho nha hoàn đem quần áo phía ngoài cởi ra, mũ trên đầu cũng lấy xuống, ngẩng đầu nhìn về phía bốn người thiếu niên thiếu nữ ở phía trước. Đầu tiên A Uyển ra mắt với bọn họ, chẳng qua chỉ là không thấy mặt nhiều, hiện nay găp lại, bọn họ hình như đều đã trưởng thành rồi, nàng cảm thấy cũng rất xa lạ.

"Ra mắt mấy vị biểu tỷ, biểu ca" A Uyển làm lễ ra mắt với bọn họ.

Mạnh Phong vừa được mười tuổi trên khuôn mặt mang bộ dáng tươi cười hết sức cởi mở, tính cách cách hành xử giống như đúc Trưởng công chúa Khang Bình, gương mặt lại cực kỳ tuấn tú, ý cười trong suốt nhìn sang, một đôi mắt đào hoa dường như muốn câu người, bình thường hoa đào của hắn cũng bay tán loạn, bất cứ ai bị hắn đưa mắt nhìn cũng không khỏi mặt đỏ tim đập dồn dập. Hắn đưa tay sờ sờ đầu A Uyển, cười nói: "Chỉ mới chớp mắt mà A Uyển biểu muội đã lớn như vậy "

A Uyển hướng hắn hé miệng cười một tiếng, vị biểu ca này tính tình cực tốt, rất dễ chung sống.

Trừ Mạnh Tự, thật ra ba người còn lại A Uyển cũng không quen thuộc lắm, lúc này nhìn thấy, trong lòng không nhịn được thầm khen ngợi, Trưởng công chúa Khang Bình chỉ sinh bốn người con, nhưng ai cũng là nhân trung long phượng, không nói đến khí chất, chỉ cần dung mạo ai cũng là cực phẩm, Mạnh Xúc dịu dàng đoan trang, Mạnh Vân trong trẻo lạnh lùng như nguyệt, Mạnh Tự điềm tĩnh khả ái, Mạnh Phong cũng tuấn mỹ bất phàm.

Mạnh Tự lôi kéo A Uyển, quay đầu nói với các ca ca, tỷ tỷ của nàng: "Nhị tỷ tỷ, A Uyển rất khá tốt, luôn an tĩnh nghe muội nói chưa bao giờ cắt đứt lời của muội, lại không bảo muội câm miệng! Không giống các tỷ tỷ và ca ca, không bao giờ nghe người ta nói xong, sẽ dùng đồ vật chặn miệng của muội, đại ca cũng hư, nghe cũng không thèm nghe câu nào liền lập tức bỏ chạy."

Thấy nàng lại bắt đầu chuẩn bị nói huyên thuyên, Mạnh Phong vội vàng che miệng của nàng, "Muội muội tốt, hôm nay chúng ta là đến thăm A Uyển biểu muội, không phải là đến nghe muội tố khổ càu nhàu, ngoan, trước hết im lặng, về nhà sẽ để cho muội nói huyên thuyên cùng nha hoàn."

Mạnh Tự dùng sức gạt tay của ca ca, hừ hừ nói: "Đại ca thật là xấu! A Uyển, không cần để ý đến huynh ấy, chúng ta cùng đi chơi, nghe nói trong sân của muội hoa mai đã nở, chúng ta đi chiết một cành về cắm ở trong bình."

Sau khi hành lễ cùng phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi xong, ba tỷ muội Mạnh gia rất nhanh liền theo A Uyển đi đến Tư An viện.

Mạnh Phong tự cảm thấy bản thân đã trưởng thành, không thể chơi cùng một đám cô nương gia, nên sau khi đưa lễ ra mắt cho A Uyển sau, liền đi theo dượng La Diệp đi thư phòng ngắm cảnh cùng bình tranh chữ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK