Lúc này, Gia Cát Thanh Vân đã tỉnh táo không ít, bỗng nhiên, một cành liễu bị gãy.
Rắc.
Tỏm.
Cành liễu rơi xuống mặt hồ, tạo ra tiếng động không lớn, nhưng lại vô cùng rõ ràng, và tiếng động này lại càng được chú ý, trong màn đêm tĩnh lặng, nơi tiểu viện của Gia Cát Thanh Vân.
Tiếng động đó cũng thu hút sự chú ý của Gia Cát Thanh Vân, hắn đưa mắt theo tiếng đông vang, thì thấy một nửa cây liễu đã bị gió thổi gãy, không hiểu sao gió lại thổi gãy được một loại cây có tình mềm dẻo như cây liễu, Gia Cát Thanh Vân cũng nghĩ không ra.
Nghĩ không ra, không thèm nghĩ nữa, Gia Cát Thanh Vân đưa mắt nhìn về phía Bát Nhã Đình, cất giọng gọi:
- Vị tiểu thư....
- Kỳ quái, nếu là ảo giác, sao lại có bóng nhỉ?
Gia Cát Thanh Vân quyết định đi đến Bát Nhã Đình xem sao. Tất nhiên, hắn không dại gì trèo qua cửa sổ, rồi bơi sang Bát Nhã Đình. Có đường chính để đi, việc gì phải bơi.
Đi qua cửa chính, rồi vòng qua bên hông căn nhà, có một con đường lát đá xanh, hai bên trồng các loại cây cảnh nhỏ như hoa lan, hoa cỏ,... ngoài ra, còn có ba cây đào lớn, xõa bóng che mát cho đường đi mỗi khi mặt trời lên.
Tiếng gió thổi qua các tán cây tạo nên tiếng xào xạc, theo ánh sáng của mặt trăng chiếu xuống, những ngọn cây in hình trên mặt đất, tạo thành những hình thù kỳ dị. Ngay lúc này, chúng tạo cho Gia Cát Thanh Vân một loại tâm lý rất kỳ quái, một tâm lý khó mà diễn tả thành lời.
- Ủa?
Một cửa sổ hướng về phía cổng vào.
Một cửa sổ ở bên hông căn nhà, hướng ra con đường mà Gia Cát Thanh Vân đang đi.
Còn cửa sổ còn lại, hướng ra chiếc hồ nhỏ, nơi thanh tĩnh của Gia Cát Thanh Vân.
Thông qua khe cửa sổ bên hông nhà, Gia Cát Thanh Vân có thể nhìn xuyên qua cái cửa sổ phía sau, hướng thẳng đến Bát Nhã Đình.
Lần này, Gia Cát Thanh Vân chắc chắn không lầm, mặc dù khe cửa rất nhỏ, tầm nhìn rất hẹp, nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy được, cô gái mặc váy trắng lúc nãy, đang đứng trên Bát Nhã Đình. Vẫn là quay lưng về phía hắn.
- Là ai? Sao lại hiện diện tại tiểu viện của hắn vào giờ này.
Khi đến hồ nước sau nhà, lần này có thể dễ dàng nhìn toàn cảnh của nó, Bát Nhã Đình nằm giữa hồ, cây cầu gỗ sơn màu đỏ nằm ngay trước mặt Gia Cát Thanh Vân, cách hắn chưa tới hai mươi mét.
Lúc này, cô gái kia lại biến mất.
Không tin tà, Gia Cát Thanh Vân chạy nhanh lên chân cầu gỗ, rồi tiến bước vào Bát Nhã Đình.
Tiếng bước chân mạnh mẽ đập vào sàn gỗ phía dưới, vô cùng vang dội trong khung cảnh tĩnh mịch này.
Khi đến đặt chân lên cầu, Gia Cát Thanh Vân cảm thấy mấy cành liễu phất phơ trong gió, khẽ chạm vào gáy hắn, cảm giác như tóc của một cô gái lướt qua vậy. Cảm giác này, làm cho hắn hơi nổi da gà.
Hít một hơi sâu, Gia Cát Thanh Vân bước về Bát Nhã Đình, hắn muốn xem xem, cô gái kia đang chơi trò gì, và trốn ở đâu.
Giữa Bát Nhã Đình, là một cái bàn gỗ nhỏ, có bốn chiếc ghế đặt xung quanh, đối diện lối vào, là một giá đỡ giấy, cùng một cái bàn nhỏ.
Giá đỡ giấy là để đặt giấy lên, vẽ tranh viết thơ. Còn bàn nhỏ, có phần chân hơi cao, là nơi đặt bút, nghiên mực, màu vẽ.
Đây là nơi Gia Cát Thanh Vân thường xuyên vẽ tranh, không thể nào quen thuộc hơn được. Tại Thiên Tinh, hắn cũng có một tiểu viện gần giống thế này.
Còn cái bàn gỗ tròn nằm ở giữa, là nơi uống trà, đánh cờ, trò chuyện, bàn luận.
Gia Cát Thanh Vân nhìn kỹ xung quanh, chỉ thấy một đôi giày vải màu đỏ được đặt ngay trước giá vẽ tranh, cũng là nơi cô gái lúc nãy đứng. Hắn tiến lên, cầm chiếc giày vải lên.
Một mùi hôi thối, rất giống mùi tử thi phân hủy từ chiếc giày bốc ra, mùi này làm cho Gia Cát Thanh Vân hơi nhíu mày.
Nhưng càng làm hắn kinh ngạc hơn, đó chính là đôi giày này đối với hắn rất quen thuộc. Không, phải nói rằng, Gia Cát Thanh Vân hắn từng tự tay mua đôi giày này, rồi tặng cho một người con gái - Gia Cát Minh Nguyệt - hiện tại đang là phi tử của Hoàng Đế Lưu Thiếu.
- Kỳ quái, làm sao đôi giày này ở đây, ta nhớ rõ, ta tặng cho Minh Nguyệt tại Thiên Tinh cơ mà? Làm sao sao nó lại xuất hiện tại Yriel thế giới?
Ngoài ra, Gia Cát Thanh Vân còn cảm nhận được đôi giày này hơi ướt, kể cả phần vải cũng ướt, giống như bị ngâm nước rồi đem lên vậy
- Cô gái kia đâu nhỉ?
Quanh hồ, không hề có một ai, chỉ có những cây liễu khẽ đung đưa, giống như thân hình yểu điệu của thiếu nữ trẻ tuổi.
Gia Cát Thanh Vân liếc nhìn qua một góc trên mặt hồ, hắn nhìn thấy một người mặc váy trắng, úp mặt xuống nước, lưng ngửa lên trời, đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
Gia Cát Thanh Vân hoảng hồn la lên:
- Này, vị tiểu thư gì đó, đừng nghĩ quẩn.
- Nặng quá.
Mặc dù nặng, nhưng Gia Cát Thanh Vân vẫn chỉ mất khoảng mười giây để kéo cô gái mặc váy trắng lên bờ. Thở dốc vài hơi, Gia Cát Thanh Vân định lật ngửa người đối phương lên, nhưng hắn kinh hoảng nhận ra, đây chỉ là một bộ váy dài trôi lềnh bềnh trên mặt hồ, không hề có ai trong này cả.
- Cao ni ma. Đùa giỡn gì đây?
Đúng, bộ váy mà Gia Cát Thanh Vân vớt lên nhìn rất cũ, giống như bị ngâm nước mấy tháng, sợi vải đã ố màu, mang theo một mùi hôi tương tự như chiếc giày kia.
Người ướt, giữa trời khuya, gió thổi qua, không gian tĩnh mịch, làm cho Gia Cát Thanh Vân không khỏi rùng mình, hắn cảm thấy có chút lạnh lẽo.
Như hưởng ứng cho Gia Cát Thanh Vân, hắn hắt xì một cái, lạnh rồi đấy, về ngủ thôi, không đùa nữa.
Vứt bộ váy cũ kỹ này trên nền đá, Gia Cát Thanh Vân bình tĩnh tâm tình, hắn muốn trở về phòng, thay một bộ quần áo mới, rồi đi ngủ, tiện thể đăng xuất khỏi Yriel thế giới luôn.
Gia Cát Thanh Vân trở về phòng, thay một bộ đồ mới xong, vừa định đóng cửa sổ nhìn ra Bát Nhã Đình, thì hắn nhìn thấy có gì đó lướt ngang qua cửa sổ bên hông căn phòng. Một thứ gì đó màu trắng, đang đi trên con đường dẫn ra chiếc hồ nhỏ.
Nhưng Gia Cát Thanh Vân nhận ra, đây không phải là người, mà cho dù có là người, thì cũng chỉ là con nít, vì theo độ cao, thì thứ đang di chuyển kia chỉ cao tới rốn hắn là cùng. Cái thứ mà Gia Cát Thanh Vân nhìn mờ mờ qua cửa sổ, đang đi từ phía hồ nhỏ, tiến đến sân trước tiểu viện của hắn.
- Ai vậy?
Gia Cát Thanh Vân đứng trước cửa nhà đợi một lúc lâu, cũng không thấy có con vật nào đi ra khỏi con đường bên hông nhà. Hắn quyết định rời khỏi phòng một lần nữa, tiến đến con đường kia để xem xét, có sinh vật kỳ quái nào đang núp ở đó không.
Nhìn vào con đường, trái tim Gia Cát Thanh Vân như chết đứng, tại đó có hai đồ vật đang nằm trên mặt đất.
Một, chính là cái váy màu trắng cũ kỹ lúc nãy, cái váy khiến Gia Cát Thanh Vân nhầm tưởng là có người tự tử, cái váy bị hắn vứt bỏ bên bờ hồ, đang nằm giữa con đường. Hơn nữa, cái váy này đã có phần biến đổi, dựa theo ánh trăng không sáng lắm, Gia Cát Thanh Vân thấy được, trên váy dính máu. Mùi hôi tử thi phân hủy, cùng mùi máu tanh làm cho hắn cảm thấy không thoải mái vô cùng.
Còn đồ vật thứ hai, chính là đôi giày vải màu đỏ mà Gia Cát Thanh Vân bỏ lại Bát Nhã Đình, đôi giày này được đặt đè lên trên cái váy trắng nhuốm máu kia.
Lúc này, Gia Cát Thanh Vân cảm giác, giống như là mình gặp ma vậy. Hoặc ai đó đang cố tình hù dọa hắn.