Lăng Thanh Huyền muốn trả về một câu: Anh đui à?
Nhìn chỗ nào ra cô ái mộ hư vinh?
Vàng bạc, châu báu cô có cả núi trong không gian đây này.
Cô còn chưa lên tiếng, Kỳ Dật đã liếc Kỳ Tuấn một cái: "Nói cái gì?"
Lòng tự trọng của Kỳ Tuấn chịu đả kích, vì vãn hồi danh dự, hạ thấp hình tượng của Lăng Thanh Huyền, gã nhịn không được thêm mắm thêm muối.
"Chú, người này lúc trước theo đuổi cháu, tặng đồ cho cháu, tự tay may quần áo cho cháu, còn không ngừng tỏ tình với cháu."
"Nếu theo đuổi công khai thì còn đỡ, cháu nói không chừng sẽ miễn cưỡng chấp nhận. Nhưng người này lúc nào cũng lén lén lút lút, y như một tên biếи ŧɦái, cũng không biết là đầu óc hay tâm lý có vấn đề."
Kỳ Tuấn bô bô nói một tràng, Lăng Thanh Huyền quét mắt khắp phòng, xem có tìm được thứ gì thuận tay không, lấy chơi chết hắn.
Tình yêu thầm kín của nguyên chủ đem cho chó ăn rồi.
"Cậu tìm Lăng Manh làm gì?" Trầm mặc nghe Kỳ Tuấn nói xong, Kỳ Dật đã sớm kìm nén không được muốn ném Lăng Thanh Huyền lên giường mà chất vấn.
Nhóc con này lúc trước vậy mà yêu thích tên phế vật Kỳ Tuấn?
Kỳ Tuấn đang nói hăng say, căn bản không chú ý tới sắc mặt Kỳ Dật: "Còn không phải cháu uống rượu thua, phải chọn 'Thật hay Thách', chấp nhận lời tỏ tình, trở thành bạn trai người này sao."
Gã trừng mắt nhìn Lăng Thanh Huyền, rồi lại si mê hình tượng hiện tại của cô.
"Kết quả người này không chút để ý, còn..." Còn để anh trai hay em trai gì đó của cô ta đánh mình một trận. Chuyện mất mặt này, vẫn là không nói.
Kỳ Dật tổng kết: "Nói cách khác, cậu bị cự tuyệt."
Rất tốt, nhóc con ánh mắt vẫn còn khá tốt.
Kỳ Tuấn chậm rì rì gật gật đầu.
Kỳ Dật nắm tay Lăng Thanh Huyền, cố ý lung lay trước mặt gã.
"Vậy cậu nhìn cho rõ, về sau em ấy là người của tôi. Cậu dám động vào em ấy, tôi sẽ phế cậu."
Lạnh lẽo, u hàn, như thể nhũ băng đâm vào tim.
Kỳ Tuấn căn bản không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy sấm sét giữa trời quang bổ lên người gã đến mất đi tri giác.
Chân gã thậm chí như mềm nhũn ra, nếu không phải sau lưng có vách tường để dựa vào, e rằng chật vật đến không đứng nổi.
Hừ lạnh một tiếng, Kỳ Dật mang Lăng Thanh Huyền rời đi, không cho cô cơ hội cự tuyệt.
Ê!
Bổn tọa còn chưa đánh nam chính mà, đi nhanh vậy làm gì?
Chỉ nói không đánh sao xứng làm đại lão?
Trên hành lang của gay bar, không ít nam nhân quay nhìn hai người họ.
Kỳ Dật cảm giác được, ánh mắt bọn hắn dừng lại trên người Lăng Thanh Huyền nhiều hơn.
Tên nhóc này, quả nhiên không giây nào yên tâm được.
Đem người kéo lên taxi, Kỳ Dật đóng mạnh của lại.
"Sao? Còn lưu luyến không rời?"
Hắn nhận định Lăng Thanh Huyền vừa rồi không muốn rời đi là còn chuyện muốn nói với Kỳ Tuấn.
Ngữ khí kia muốn chua bao nhiêu thì có bấy nhiêu, Lăng Thanh Huyền không thèm để ý, báo địa chỉ cho tài xế.
Đã trễ vậy rồi, cô muốn về ngủ.
Kỳ Dật bị ngó lơ, mặt đen như đít nồi, tài xế rùng mình một cái, bắt đầu lái xe.
"Em không nghe tôi nói gì à?"
Hắn nghiêng người qua, thấy góc nghiêng tinh xảo của cô, cổ họng lại căng thẳng, lại cảm thấy khát.
Phảng phất như bị mê hoặc, hắn vươn tay, muốn quay gương mặt nhỏ của cô qua đây.
Chỉ là còn chưa chạm đến đã bị Lăng Thanh Huyền đánh văng ra.
Giá trị hảo cảm còn âm kia kìa. Không cho đụng!
"Tôi vừa mới giúp em đó, thái độ của em vậy sao?" Kỳ Tuấn tuy chỉ là một thằng oắt con, nhưng sau lưng gã còn Kỳ gia, muốn đối phó tên nhóc này, cũng không phải chuyện khó.
Nhưng câu nói vừa rồi của hắn, chính là tuyên bố với Kỳ Tuấn, Lăng Thanh Huyền là người mà gã không thể trêu chọc.
Kỳ gia, tạm thời còn trốn không thoát bàn tay hắn.
"Ai mượn?"
Lăng Thanh Huyền nói chuyện không chút khách khí.
Kỳ Dật thiếu chút nữa tức đến từ trần: "Bồi thường cộng thêm hỗ trợ, em biết em nợ tôi bao nhiêu ân tình không?"
"Bao nhiêu?"
Thấy cô nghiêm trang dò hỏi, ngữ khí Kỳ Dật mềm mại hơn chút: "Chỉ cần đem em ra trả nợ, là đủ."
Vụ mua bán này không có lời.
Tiểu gia hỏa làm ăn vậy đó hả? Không sợ lỗ vốn?
【...】Sa mạc lời.
"Nhóc con, những lời chúng ta nói trong phòng, phải giữ lời. Về sau, em chính là người của tôi."
Hắn quả thật có cảm giác với cô, nhưng cảm giác này sẽ kéo dài bao lâu, còn phải xem xét lại. Hắn không thể cho cô danh phận chính thức, nhưng nhất định sẽ đối tốt với cô.
ZZ, kiểm tra hảo cảm.
【Nhân vật phản diện Kỳ Dật giá trị hảo cảm -60.】
【Whoa, ký chủ, tăng 10 điểm kìa. Không ngừng cố gắng nha ~】
Xe dừng, Lăng Thanh Huyền mở cửa xe, quay đầu nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng dưới ánh trăng như lưỡi đao sắc bén.
"Nằm mơ đi, ông chú."
Kỳ Dật trong lòng lộp bộp, chỉ thấy Lăng Thanh Huyền đóng cửa lại, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của hắn.
Hắn muốn xuống xe đuổi theo, lại tìm không thấy bóng cô.
Đứng trên đường cái, hắn căn bản không biết địa chỉ cụ thể của cô.
Tên nhãi ranh này!
Kỳ Dật nện một quyền lên cửa xe.
Tài xế: Run bần bật.
_____________________________________________________________
Tại bệnh viện, Lưu Hiểu nộp viện phí.
Hạ Kình nhìn nam sinh đang nằm trên giường, nhíu mày trầm tư.
Ra vẻ lịch lãm thì sảng khoái nhất thời, xong việc thì thật phiền phức, nam sinh này cứ túm quần áo cậu không buông làm gì chứ?
Cậu muốn về nhà, còn một đoàn mỹ nữ chờ cậu cùng quẩy kìa.
"Buông ra." Cậu giật giật góc áo, một chút phản ứng cũng không có.
Được. Nam sinh này thích, cậu cho là được chứ gì, một cái áo thôi mà.
Cởi áo khoác, Hạ Kình xoay người đi bỗng khựng lại. Thắt lưng của cậu cũng bị kéo!
Được. Thắt lưng cũng đưa luôn.
Rút xong thắt lưng, quần lại bị giữ chặt.
Gương mặt Hạ Kình giật giật, nếu không phải nhìn tên nam sinh này đã sắp ngủm đến nơi thì cậu nhất định sẽ cho mấy đá.
"Hạ tiên sinh?" Lưu Hiểu trở về liền nhìn thấy bộ dáng thâm cừu đại hận của Hạ Kình: "Hôm nay đều nhờ có anh. Không biết có thể cho em số điện thoại không? Chừng nào anh họ khỏe lại, em sẽ kêu ảnh đến cảm ơn anh."
Hạ Kình nghĩ hẳn là người đẹp này muốn mượn cớ làm quen, cậu cho số điện thoại rồi chỉ vào Lưu Hạ: "Có thể làm anh họ của em buông tay không? Anh còn có việc."
"Hả? À, được." Lưu Hiểu tiến tới vặn lỗ tai Lưu Hạ một cái, Lưu Hạ mới buông tay ra.
Hạ Kình mau chóng rời đi.
"Hạ tiên sinh, quần áo của anh..."
Lưu Hiểu buồn bực. Bận rộn vậy sao?
Dù sao cũng có số di động rồi, chờ tên anh họ thiểu năng này tỉnh lại, bảo ổng tự đi trả.
Tên thiểu năng - Lưu Hạ ôm quần áo của Hạ Kình mơ hồ ngủ.
_______________________________________________________________________
Sau khi được cos đoàn tuyên truyền, danh tiếng của Lăng Manh có chút tăng lên. Cô có được một ít người hâm mộ, thậm chí một số người còn nằm vùng ngoài cửa cos đoàn, hô hào muốn sinh khỉ con cho cô.
Lăng Thanh Huyền cầm bánh mì Lưu Hiểu mua, gặm một cái.
Cô giống khỉ chỗ nào?
Lưu Hiệu nhích đến gần cô, cầm mấy quyển manga: "Manh tương! Tới, nhiệm vụ mới nè."
Lăng Thanh Huyền nhận lấy. Hôm nay không còn chuyện gì khác, chuẩn bị về nhà phơi cá.
"Phải rồi, lần trước còn chưa kịp hỏi em. Chú đẹp trai kia là ai vậy?"
Lăng Thanh Huyền nhấm nuốt bánh mì, bớt chút thời giờ nói: "Ba của Ultraman."
"Phụt!" Lưu Hiểu suýt chút nữa sặc: "Không ngờ em còn có khiếu kể chuyện tiếu lâm. Cái này không tệ, lần sau biểu diễn một chút."
"Coser thường thường lập CP sẽ thu hút nhiều fan hơn. Ở đây có mấy câu lạc bộ khác, em có muốn lựa chọn một chút rồi bàn chuyện hợp tác không?"
Phiền phức.
Sự tình có thể đơn giản một chút thì tốt rồi.
Mà CP là cái gì?
"Tùy chị."
【Ký chủ, cái này không thể tùy ý được! 】ZZ ngăn lại 【CP là...】
"Được. Vậy để chị sắp xếp cho em, xem sắp tới có thể an bài được hoạt động nào không nha ~"
Lời đã nói ra, Lăng Thanh Huyền không có khả năng thu hồi.
ZZ ngơ ngac.
Toang rồi. Cảm thấy chướng ngại lại nhiều thêm một cái.
Danh Sách Chương: