【Hữu nghị nhắc nhở, phòng thử vai cực kỳ tối.】ZZ chậc chậc hai tiếng, 【Ký chủ, ngươi không đi xem sao? Nhân tiện kiếm ít hảo cảm ~】
Nhiệm vụ ẩn giấu lần này có tương liên với nhiêm vụ chính tuyến. Lăng Thanh Huyền vốn không muốn tận lực đi xoát hảo cảm, nhưng là nhớ tới trình độ sợ bóng tối của tiểu gia hỏa, cuối cũng vẫn cầm điện thoại lên.
'Liệt Tù' thử vai.
Lăng Tĩnh cầm trong tay nửa tờ giấy nghiền ngẫm, bên tai nghe tiếng nghệ sĩ khác kinh hô, cô ta nhíu mày hướng đầu nguồn nhìn lại. Nam nhân mặc trang phục giản dị nghịch quang mà đến, bóng tối đánh vào trên gương mặt hắn lộ ra vẻ thanh tân tuấn dật, đôi mắt đạm như nước, ngăn cách người ngoài nhìn sâu vào trong.
Lăng Tĩnh hơi nhéo tờ giấy, không thể phủ nhận chính mình lần nữa bị dung mạo cùng khí chất kia hấp dẫn. Tiêu Ý, bị Nguyên Môi tuyết tàng ba năm, bây giờ là nghệ sĩ dưới trướng tập đoàn Lăng Thịnh. Hắn thế mà cũng tới thử vai.
Cùng người chung quanh tạo thành đối lập rõ ràng, Lăng Tĩnh để mình trầm tĩnh lại, tận lực biểu hiện mình phóng khoáng.
Tại thời điểm mọi người còn đang thảo luận, cô ta tiến lên duỗi tay chào hỏi.
"Tiêu sư huynh, anh cũng tới rồi à? Hôm qua không có việc gì chứ?"
Ngày hôm qua quá mức hỗn loạn. Cô ta vốn chỉ muốn cho hắn chút trừng phạt nhẹ, không ngờ cuối cùng lại nháo ra chuyện lớn như vậy.
Cô ta không nhìn thấy xử lý lúc sau, sớm bị người đại diện lôi đi.
Đồ uống ở đó chẳng có mấy thứ sạch sẽ, cô ta có chút tò mò ngày hôm qua sau khi hắn được Lăng Thanh Huyên đưa đi, đã xảy ra chuyện gì.
Thật không nghĩ tới người chị gái kia thật đúng là xem trọng nghệ sĩ nhà mình.
Nhớ lại những lời Tiêu Ý nói lúc đó, cô ta cảm thấy có chút châm chọc.
Những nghệ sĩ đang đợi thử vai vốn đang kinh ngạc nhìn Tiêu Ý, bây giờ thấy Lăng Tĩnh - một nghệ sĩ nhỏ chẳng biết thuộc tuyến mấy đi qua. Còn tưởng hai người họ quan biết nhau, tất cả lộ ra ánh mắt hâm mộ.
Không nghĩ tay vươn ra bị phớt lờ, chào hỏi cũng không được đáp lại.
Nam nhân trực tiếp tìm ghế trống ngồi xuống, người đại diện đi giúp hắn lấy kịch bản.
Bầu không khí khá là lúng túng, Lăng Tĩnh cắn môi, quay người chưa từ bỏ ý định, đi đến trước mặt hắn, nhỏ giọng nói: "Chuyện ngày hôm qua, chắc anh không muốn tôi nói ra chứ? Bây giờ chúng ta hòa hợp ở chung, được không?"
Sau khi Tiêu Ý tái xuất, danh tiếng từng chút lên cao. Hơn nữa tập đoàn tâp trung , hắn chắn chắn sẽ nổi tiếng nhanh hơn mình. Lăng Tĩnh cảm thấy trực giác của mình sẽ không sai. Nếu lúc này cũng Tiêu Ý giao hảo, đối với cô ta nhất định có lợi.
"Xem ra Lăng tiểu thư rất tự tin." Chân dài giao điệp, hai tay nắm lại, trong mắt Tiêu Ý mang theo ý cười lạnh nhạt.
Xử lý chuyện ngày hôm qua, lại để lọt lưới cô ta.
"Không biết tốt xấu!" Thấy không có gì đáng nói, Lăng Tĩnh thầm mắng trong lòng, cắm môi trở về vị trí của mình.
Tiêu Ý biểu hiện lạnh nhạt xa cách, người bên cạnh không dám tiếp tục nhìn nữa.
Buổi thử vai bắt đầu, nghệ sĩ từng người đi vào. Lăng Tĩnh là người do bên đầu tư Mạnh thị an bài, không được đạo diễn ưa thích. Mặc dù về mặt khí chất có chút không đủ, nhưng cô ta tỏ vẻ về sau có vấn đề gì sẽ tìm đạo diễn xin chỉ giáo để bù đắp thiếu sót của mình.
Thái độ xin học hỏi chân thành như vậy, khiến sắc mặt đạo diễn đối với cô ta cũng khá hơn một chút.
Cô ta thử vai rất thuận lợi, hướng về phía Tiêu Ý hừ lạnh.
Kế tiếp là thử vai cho nam chính, diễn viên do Mạnh thị an bài vào trước, lúc trở ra thần thái đầy cao hứng, xem ra cơ hộ rất lớn.
Người đại diện ở một bên bảo Tiêu Ý đừng quá khẩn trương, chỉ cần biểu hiện thật tốt, rất có khả năng vượt qua người ứng tuyển trước.
Thế nhưng Tiêu Ý cũng không khẩn trương. Ba năm nay, hắn tập luyện diễn xuất, không ngừng phát triển bản thân, tích tiểu thành đại.
Hắn diễn thử là phân đoạn miêu tả tâm lý của nam chính khi bị nhốt trong lao tù. Nam chính là người tình tình kiên định, muốn cứu rỗi thân tình, muốn thực hiện hứa hẹn với bằng hữu, lòng tự trách với người mình yêu. Một đoạn diễn ngắn nhưng hắn biểu hiện hết sức phong phú.
Đoạn diễn này cũng thể hiện cái nhìn của hắn đối với nhân vật.
Tiến vào phòng thử vai, ánh đèn xung quanh tối lại, Tiêu Ý vịn tường, kháng cự bản năng muốn tìm kiếm ánh sáng.
Nam nhân dưới ánh đèn thần sắc biến ảo, thân thể khẽ run, trên trán đã thoáng đổ mồ hôi, lần nữa mở mắt...
Thời gian thử vai có hơi dài, người đại diện ở bên ngoài có chút lo lắng.
Cuối cùng, cửa mở ra. Nam nhân thân thể có chút nóng lên, bước chân không quá ổn. Lúc hắn lảo đảo sắp ngã xuống, một đôi tay trắng nõn đón lấy hắn trước cả người đại diện.
Ngón tay lạnh lẽo đặt lên trán hắn, làm hắn trong nháy mắt tỉnh lại từ trong kịch bản.
"Không sao." Nữ nhân ngữ khí bằng phẳng, nghe không ra cảm xúc.
Hương thơm quen thuộc, rốt cuộc giúp hắn trấn định lại.
Tóc ướt dính trên trán, hắn hoảng hốt trông thấy Lăng Thanh Huyền đang ôm mình.
Sao có thể chứ? Công ty nhiều nghệ sĩ như vậy, hắn cũng không phải đặc biệt nhất. Cô sao có thể vì biết hắn sợ tối mà đặc biệt đến nơi này.
Nhấp môi, Tiêu Ý duỗi tay ôm lấy eo cô.
Người đại diện trừng lớn hai mắt, vội vàng xoay người dùng cơ thể che khuất động tác của hai người họ.
Quỷ thần thiên địa hột vịt lộn ơi, ở đây đông người như vậy, khẩn cầu hai vị ngẩng đầu mà nhìn đi!
Tiểu Tần cũng đứng cạnh hắn, cùng nhau cản trở tầm nhìn.
Hai người không bị trông thấy, Tiêu Ý ôm một lát mới chậm rãi buông cô ra. Hắn không ngẩng đầu, âm thanh buồn buồn: "Tôi không sao."
Bộ dáng của anh chỗ nào giống không sao?
Lăng Thanh Huyền ôm hắn lại, vỗ vỗ vai, cảm nhận được hắn dần dần bớt run rẩy mới buông ra, lại phát hiện hắn ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo đỏ ửng. Chỉ trông thấy trong nháy mắt, hắn liền dùng bàn tay che mặt.
"Cô đột nhiên ôm tôi làm gì?"
Hắn lộ ra đôi mắt mang theo ánh nhìn mềm mại, rơi thẳng vào lòng cô.
Thật kỳ quái, ánh mắt đó có cảm giác rất quen thuộc, nhưng cô lại thể gọi tên.
"Có qua có lại."
"Lăng tổng, có người sắp lại đây." Tiểu Tần nhanh chóng nhắc nhở. Mặc kệ bọn họ có gì mờ ám hay không, nhưng ở nơi công cộng, nhất định phải giữ khoảng cách.
Lăng Thanh Huyền còn không có động tác, Tiêu Ý đã đứng sang một bên, mang mặt nạ xa cách nhìn qua hướng khác.
Người tới không phải ai khác, chính là Lăng Tĩnh. Cô ta thấy được một màn vừa rồi, ý vị thâm trường cười nói: "Tỷ tỷ, chị ôm khư khư hôn ước với Mạnh ca ca, lại còn cùng nghệ sĩ của công ty ôm ôm ấp ấp. Thật là biết bắt cá hai tay."
Kể từ lần trước, số lần Mạnh Bình hẹn gặp cô ta ít đi nhiều. Trực giác của nữ nhân không phải dùng để trưng cho đẹp. Cô ta cảm thấy Mạnh Bình nhất định là bị Lăng Nặc của hiện tại hấp dẫn.
Lỏng của nam nhân thay đổi thất thường. Hôn ước kia giải trừ cũng không giải quyết được gì.
"Hôn ước?" Tiêu Ý sửng sốt một chút. Hắn đứng thẳng người, nhìn về phía một mặt bình tĩnh Lăng Thanh Huyền.
Lăng Tĩnh cười giúp hắn hiểu rõ tình huống: "Bà chủ của các người là vị hôn thê của Mạnh Bình tập đoàn Mạnh thị đó nha."
Nam nhân, lợi ích, địa vị, mấy thứ này đang hướng tới chị gái của cô ta. Rõ ràng Lăng Tĩnh đã phá sập nền móng, thật không ngờ cô lại lần nữa có thể xây dựng lại.
Cô ta sẽ không để Lăng Thanh Huyền tiếp tục phát triển thêm nữa. Cô ta phải tự tay đem từng thứ một, kéo về phía mình.
Danh Sách Chương: