Chương 168: Dùng Trang Phục Đẹp Để Kích Thích Kinh Tế Là Công Bằng, Nhưng Không Nên Làm Lung Lay Nền Tảng
Ngày 52 – Cuối Buổi Sáng, Đường Hầm
Gọi những người lính được cử đi hộ tống Merimeri-san, chúng tôi bắt đầu quá trình xác nhận. Tôi ước họ cũng cử một viên chức dân sự đi cùng? Trong khi Merimeri-san dường như đã nghiên cứu chi tiết kế hoạch hiện tại, cô không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo?
「Để xem nào... Nếu tui nhớ không nhầm thì mỗi năm cần 100 thùng sắt ~ ? Một thùng nặng khoảng 640kg, tức là 64.000kg, tức là 64 tấn? Số lượng sắt tui khai thác và hiện có trong túi vật phẩm có lẽ khoảng 600 thùng? Vậy là lượng sắt đủ dùng trong 6 năm, nhưng vẫn còn một nửa mỏ, chúng ta phải làm gì? Tui có nên khai thác không? Cậu có nơi nào để cất giữ không? Chỉ riêng số lượng sắt tui đã có đã gần 400 tấn rồi? Số còn lại có lẽ cũng gần như vậy? Chắc thế?」
Để bắt đầu, tôi khai thác một nửa mạch sắt và cất nó vào túi vật phẩm. Tôi phải khai thác ít nhất một nửa để chạm tới mạch-của-thứ-có-thể-là-mithril bên dưới nó. Tôi cũng có thể khai thác nửa còn lại, nhưng điều đó đặt ra câu hỏi về việc lưu trữ. Nó khá nặng, vì vậy nó thậm chí có thể làm sập kho. Ờ thì, tôi cũng có thể khai thác mọi thứ và giữ chúng để bảo quản.
「6 năm? Sắt mà phải mất sáu năm mới sử dụng hết? Cậu nói 400 tấn, ý là về kho chứa 400.000kg sắt sao? Ueh? 600 thùng quặng sắt? EEEEEeh!」
Kể cả nếu theo kế hoạch là 6 năm, thì cuối cùng vẫn có xu hướng là không đủ? Kể cả khi hiện tại có vẻ như là một con số không tưởng, với sản lượng tăng lên từng ngày thì lượng sử dụng cũng sẽ tăng lên? Có lẽ nó chỉ kéo dài tối đa 3 năm thôi? Vì biên giới vẫn đang phát triển nên có rất nhiều yếu tố có thể dẫn đến nhu cầu tăng, chỉ là sản xuất vẫn chưa bắt kịp. Nếu các nhà máy sắt đi vào hoạt động thì số lượng này có thể không đủ dùng trong một năm? Đó là tất cả những gì các kế hoạch hướng tới á?
Vì tôi, người có kinh nghiệm trong vấn đề đó, nói vậy, chắc chắn rồi chứ? Dù tôi có chuẩn bị nhiều đến đâu thì vẫn không đủ? Tất nhiên, dữ liệu này đến từ một nhóm 20 nữ sinh cao trung. Nhân tiện, phương pháp tính toán như sau, trong trường hợp có nhiều, 60 chiếc tất, được chuẩn bị cho 20 nữ sinh, thì sẽ có hơn 100 đơn hàng bổ sung? Hay đúng hơn là đã có rồi? Đối với tất đùi và quần tất lưới riêng biệt? Vì chúng có nhiều màu, có khả năng tiếp nhận mana, nên chúng rất chắc chắn và có thể sử dụng được lâu. Mặc dù không có khả năng làm chúng bị mòn, nhưng họ tuyên bố rằng mỗi loại cần ít nhất 8 đôi. Tôi nghĩ nếu mình tung ra những chiếc tất có họa tiết mới thì họ cũng sẽ mua chúng á? Dù tôi để lại bao nhiêu biên độ trong phép tính của mình, thì tôi luôn phải làm thêm ca đêm? Trong khi thám hiểm hầm ngục hôm nay đã nghỉ, thì việc nội trợ lại rất sôi động?
Có vẻ như họ thậm chí không có nơi nào để lưu trữ một lượng quặng như vậy, nên thế là đủ sắt cho bây giờ. Tôi cũng lấy khoảng 30 tấn, nếu không đủ thì tôi luôn có thể quay lại. Các mạch quặng gần thị trấn vẫn chưa bị động đến, nên có thể khai thác 2.000 tấn trong vòng một ngày. Và thế là, đã đến lúc khai thác thứ kim loại giống mithril đó. Đổ mana vào kim loại nằm sâu trong lòng đất, sau đó tôi nắm lấy nó bằng Khống Chế Thuật, rồi sử dụng Trọng Lực Thuật, từ từ mang nó ra. Tôi sẽ không mạo hiểm sử dụng Dịch Chuyển Thuật. Trong khi thanh lọc tạp chất bằng Giả Kim Thuật, tôi từ từ nâng nó lên.
「Okay, đây rồi? Hừmmm, giống mithril à? Màu sắc có vẻ giống, nhưng hơi đục?」
Có phải vì nó chưa được xử lý không? Ngay cả Thẩm Định cũng ghi là 『Kim loại』, có lẽ là quá nhiều tạp chất để xác định nó là một kim loại duy nhất. Nhưng có lẽ là vậy. Cách mana chảy qua nó hoàn toàn khác, và nó có thể tiếp nhận bất kỳ lượng nào. Và tôi càng đổ nhiều mana, nó càng sáng hơn, đây là thép bạc, mithril.
Okay, hãy khai thác từng chút một. Tôi chắc chắn rằng dù tôi có lấy được bao nhiêu thì cuối cùng vẫn không đủ. Sau khi tôi nâng cấp tất cả các trang bị bằng mithril, tôi sẽ phải mithril hóa chúng thêm nữa. Tôi sẽ cần bao nhiêu tùy theo yêu cầu để nâng cấp trang bị lên cấp cao nhất, khi đó sẽ không thể cải thiện chúng bằng mithril nữa. Và tôi không chắc ngày chúng tôi có thể có được một bộ trang bị cấp cao nhất đầy đủ cho 30 người sẽ đến. Đó là lý do tại sao ngay cả khi tôi cạn kiệt mạch thì chắc chắn vẫn không đủ.
「Hửmm~m? Tui đoán thế này là hết rồi? Thật sự không còn gì nữa sao? Tui cũng đói rồi, nên tui muốn ăn trưa luôn? Tui sẽ kết thúc chuyện này nhé?」
「Sao cậu lại nói chuyện với mạch quặng? Cả hai thực sự là bạn bè hay gì đó sao? Giờ ăn trưa sắp đến rồi, nhưng sao cậu lại hoàn thành xong công trình xây dựng kéo dài mấy tháng trước giờ ăn trưa thế?」
Còn lại chỉ cần kết nối đường hầm với làng khai thác. Tôi đã tìm thấy đường hầm dẫn đến đó, vì vậy tôi chỉ cần kết nối lại, về nhà và jambalaya! Nhờ bị mắng và cuộc biểu tình mà tôi không thể ăn sáng trong yên bình? Không thể thư giãn và tận hưởng buổi sáng trong điều kiện như vậy! Và không cần phải nói rằng tình hình cũng cực kỳ nguy hiểm theo cách của nam sinh cao trung. Tôi chắc chắn nếu đó là tất lưới thì tôi sẽ không thể tránh được các đơn đặt hàng bổ sung.
Chúng tôi sắp đến nơi rồi. Tôi làm chậm quá trình cải tạo, hay đúng hơn là tạo đường hầm vì tôi không biết đường hầm bên kia vững chắc đến mức nào, và tôi không muốn làm rung chuyển nền móng một cách không cần thiết. Cũng có vấn đề về việc Merimeri-san dậm chân, làm rung chuyển mặt đất nhưng đường hầm tôi tạo ra rất vững chắc, vì vậy điều đó không gây ra vấn đề gì, váy ngắn và tất đùi của Merimeri-san cũng tạo ra những rung động khác, nhưng điều đó không liên quan gì đến mặt đất, mặc dù lính canh của cô cũng có vẻ gặp khó khăn trong việc nhìn vào đâu?
「Phù, có vẻ như tui đã kết nối được chúng? Cũng ổn mà ha? Trong khi tui đang làm việc này, tui cũng sẽ gia cố các đường hầm luôn? Tui không muốn quay lại và đào chúng ra lần nữa nếu chúng sụp đổ á? Những ngày rảnh rỗi của tui đã biến thành những loài có nguy cơ tuyệt chủng rồi, vì vậy chúng phải được xử lý cẩn thận. Tui nghiêm túc đấy.」
Và như vậy, đi qua đường hầm và ra khỏi làng khai thác sẽ kết thúc công việc. Vì khoản thanh toán là quyền khai thác nên sẽ không có tiền, nhưng kiếm được mithril có lợi hơn nhiều. Đó là một khoản lợi nhuận lớn, nhưng tôi không thể bán thứ này... Và trong khi Merimeri-san đi nói chuyện với Trưởng làng, tôi đã kiểm tra cửa hàng nhỏ của làng.
「Có món đặc biệt nào không, có thể là đồ cũ, hay chỉ là thứ gì đó dư thừa ở ngôi làng này? Chỉ có sắt thôi sao? Nơi này đang ăn nó hay gì đó sao? Nó không tốt cho răng đâu? Ngay cả khi nhai đúng cách, nó vẫn không tốt luôn? Hay thực sự thậm chí còn tệ hơn nữa á?」
「Ai mà thèm ăn chứ! Càng không thèm nhai luôn! Chúng tôi thiếu thốn, nhưng không có gì dư thừa ngoài sắt và đá. Hàng hóa đặc biệt là một số đồ trang trí kỳ lạ. Muốn xem không?」
Có vẻ như họ không ăn nó. Dãy núi cũng cách xa sông và Rừng Quỷ Quyệt, vì vậy nơi này không phù hợp để làm nông nghiệp. Tuy nhiên, nó đã ở trong tâm trí tôi kể từ khi đến thế giới này, nhưng hôm nay, tôi sẽ nói to lên! Lại là một lão già! Tỷ lệ lão già không phải quá cao ở khu vực này sao? Phần lớn, mọi người tôi gặp đều là lão già? Không có điều gì giống dị giới hơn sao? Như gặp gỡ những cô gái xinh đẹp?! Thông thường, trong những trường hợp như vậy, nhân viên bán hàng sẽ là một cô gái dễ thương, hoặc trưởng làng sẽ là một phụ nữ xinh đẹp, hoặc có thể là một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên với một cô thôn nữ dễ thương, có rất nhiều kịch bản có thể xảy ra mà? Nhưng thay vào đó, mọi người đều ở độ tuổi trung niên á? Tôi vẫn chưa thấy ai ngoài những lão già trong ngôi làng này cả? Đây có phải là sản phẩm đặc biệt của ngôi làng này không? Ai muốn điều đó chứ!?
Và thế là chúng tôi quay lại thị trấn trong khi dẫn Trưởng làng và những người khác đi tham quan. Vì chúng tôi sẽ đi bộ qua mỏ nên sẽ không mất nhiều thời gian, nhưng đây lại là một đường hầm. Không có cảnh đẹp, khám phá mới lạ hay sự cố bất thường nào. Một đường hầm với những lão già? Không phải là nơi tôi muốn có những cuộc gặp gỡ mới? Tuy nhiên, có một khám phá ở làng. Hay đúng hơn là tôi đã mua tất cả những thứ được gọi là đồ trang trí bất thường này. Một giao dịch mua sỉ. Ý là, họ có rất nhiều mithril hay thứ gì đó nằm xung quanh á? Lò nung không thể làm tan chảy chúng, vì vậy chúng được coi là đồ trang trí bất thường, nhưng thực tế chúng là một kim loại hiếm. Vì lò nung không thể làm tan chảy chúng, chúng phải có độ nóng chảy cao, vì vậy chúng ta có thể mong đợi độ bền và khả năng chống chịu cao từ chúng. Trong trường hợp tôi đã lập hợp đồng mua tất cả kim loại bí ẩn đó, vì vậy sẽ có nhiều hơn sau này. Để trả tiền và đặt cọc, tôi đưa cho họ lúa mì, dầu ăn, xô và giỏ, mà vì lý do nào đó tôi đã làm trước đó, và trả phần còn lại bằng tiền mặt. Khi có được kim loại quý giá, tôi lại một lần nữa trắng tay. Chúng ta hãy xin tiền tiêu vặt của Lớp Trưởng khi trở về. Tôi không có tiền để trả ngay cả tiền trọ hay thức ăn. Mặc dù vào buổi sáng, tôi đã tận hưởng cảm giác trở thành một ông trùm sau khi lấy hết tiền từ bang hội, cửa hàng tạp hóa và cửa hàng vũ khí, nhưng giờ tôi lại phá sản? Tôi nhớ mình đã nhận rất nhiều đơn hàng. Và sau đó tiêu hết vào kim loại quý. Hay đúng hơn là, có nhu cầu mua thứ gì đó mỗi ngày? Nếu không có số tiền mà Lớp Trưởng tịch thu, có lẽ tôi đã gặp khó khăn ngay cả khi trả tiền trọ? Nhưng nếu tôi gửi tiền cho cô ấy, tôi sẽ không thể mua được những thứ lớn?
Tiền thanh toán của các nữ sinh đang bị tịch thu và quản lý bởi Lớp trưởng, vì vậy mỗi sáng, Lớp Trưởng Thiết Giáp-san, Slime-san và tôi xếp hàng để nhận tiền tiêu vặt. Nhưng tôi nhận được tiền mặt từ cô gái của cửa hàng tạp hóa, lão già của cửa hàng vũ khí và các khoản thanh toán trả góp từ bang hội. Đó là lý do tại sao mỗi sáng tôi đều là một người đàn ông giàu có. Nhưng đến tối, tôi không có đủ tiền để trả tiền trọ? Tôi không có, nhưng mặc dù mọi người rất có thể đã quên, tôi vẫn là một Chủ nhân, vì vậy tôi muốn tránh vay tiền từ Lớp Trưởng Thiết Giáp-san hoặc Slime-san? Đó là lý do tại sao tôi yêu cầu tăng tiền tiêu vặt! Rất có thể, nó sẽ được đáp ứng bằng một đề xuất phản đối về các đơn đặt hàng thêm và cuộc bỏ phiếu áp đảo sẽ lật ngược sáng kiến của tôi! Và thế là mỗi lần tôi đi xin tiền tiêu vặt, ca làm đêm lại tăng lên, và khi tăng lên, nợ của các nữ sinh cũng tăng lên, nhưng tiền trả nợ lại bị tịch thu, và thế là tôi lại phải đi xin thêm tiền tiêu vặt, một vòng lập nghèo đói bí ẩn mà không phải ai cũng có thể thoát ra được.
Hôm nọ, tôi hết tiền sau khi đặt mua một lượng lớn trứng và bị mắng, nhưng thiếu trứng sẽ ảnh hưởng tiêu cực đến những bữa ăn ngon của chúng tôi á? Hỗ trợ lối sống hiện đại trong thế giới thời trung cổ cần có tiền. Và nếu không có thêm đầu tư, sẽ không có nhiều hàng hóa hoặc thực phẩm. Đó là nguyên nhân gây ra vòng lập nghèo đói này. Sự trở lại của các khoản đầu tư sẽ không xảy ra cho đến khi biên giới phát triển và trở nên giàu có, nhưng điều đó sẽ không xảy ra nếu không có thêm đầu tư. Và số lượng tiền mặt chỉ có thể tăng dần. Mặc dù số lượng tiền tệ tăng lên thông qua việc bán ma thạch và nấm cho các thương gia của Vương quốc đi qua Mê Cung Giả, nhưng sự gia tăng tiền xu không theo kịp tốc độ phát triển kinh tế. Mặc dù vậy, nếu biên giới phát hành tiền tệ riêng của mình, nó sẽ tạo ra tỷ giá hối đoái, điều này sẽ trở thành trở ngại cho thương mại. Điều đó có thể đợi cho đến khi hoàn toàn tách khỏi Vương quốc.
Có vẻ như không còn lựa chọn nào khác ngoài việc lấy hết tiền của Vương quốc.
Theo Merimeri-san, biên giới đã vượt qua cả Vương đô rồi, nói cách khác, trình độ sản xuất của Vương đô còn thấp hơn cả công việc nội trợ của tôi. Nếu chúng ta có lợi thế về chất lượng và giá cả, thì chúng ta có thể thoải mái khai thác. Nếu tôi moi hết tiền của Vương đô, thì sẽ giải quyết được tình trạng thâm hụt tiền mặt ở biên giới. Nhưng nếu Vương đô quyết định phát hành thêm tiền thì Vương quốc có thể sụp đổ á? Hửmmm? Ý tôi là, không đời nào một học sinh cao trung có thể kiểm soát được nền kinh tế tiền tệ? Một học sinh cao trung bình thường thì không thể làm được đâu á?
Nếu như Nantoka-kun vẫn còn sống thì điều đó có thể xảy ra.
Nhưng Nantoka-kun đã chọn giết bạn bè mình để trở thành kẻ mạnh nhất.
Và không còn Nantoka-kun nữa kể từ khi tôi giết hắn.
Vậy 30 người chúng tôi không thể tự mình thực hiện một nền kinh tế tiền tệ tiên tiến sao? Tôi không chắc liệu Baka đó có hiểu được khái niệm trao đổi hàng hóa không?
「Tụi mình cũng sắp đến nơi rồi, nhưng chúng ta có thể chia tay ở đây không? Meripapa-san lúc nào cũng nói chuyện rất lâu với việc ông ấy liên tục xin lỗi vì đã làm điều xấu, nên thật là phiền phức á? Tui có thể để sắt vào kho rồi đi không?」
「Sẽ rất hữu ích nếu cậu mang nó đến kho, tớ không muốn vận chuyển 400 tấn sắt đâu. Không cần phải gặp cha, nhưng ông ấy không làm điều gì xấu đâu nhé? Ông ấy không phải đang xin lỗi, mà là đang bày tỏ lòng biết ơn đấy? Ông ấy đang cúi đầu cảm ơn đó!」
Bây giờ, công việc cuối cùng cũng xong, chúng ta vào thị trấn thôi. Nhưng tôi không có tiền. Okay, chúng ta hãy thương lượng tiền tiêu vặt với Lớp trưởng!
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)