Mục lục
Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 182: Nếu Là Nữ Sát Thủ Xinh Đẹp, Tôi Có Thể Thoát Tội Ngay Cả Khi Làm Tan Chảy Mọi Thứ Và Thậm Chí Xúc Tu Cũng Được Tham Gia

Ngày 54 – Buổi Tối, Lâu Đài Ở Mê Cung Giả

Tôi nghĩ mình sẽ về nhà sau khi dẫn họ đến phòng khách, nhưng người trợ lý đã ngăn tôi lại? Hở? Công việc của tôi ở đây không phải đã kết thúc sau khi đẩy lùi những kẻ xâm lược sao? Không còn kẻ nào đến nữa mà? Dù có chờ bao lâu, cũng không có lão già khoả thân nào đâu? Cô thực sự hy vọng điều đó sao? Và tôi nghĩ rằng người trợ lý này cũng giống như tôi, một trong những người tỉnh táo ở đây, nhưng hóa ra lại là người nguy hiểm nhất! Hãy chạy trốn nào, nguy hiểm thật đấy!

「Công chúa Shariceres Điện hạ. Đây là phòng khách. Nơi này tồi tàn, nhưng... Không, thực ra không phải vậy! Đây là phòng khách tuyệt đẹp, không có khuyết điểm nào. Cảm ơn rất nhiều, thật tuyệt vời! Tôi không có một lời phàn nàn nào về phòng khách mà Haruka-kun đã làm đâu? Được chứ?」

「Không, tui không tức giận hay gì cả. Tui chỉ nghĩ đến việc sửa đổi một chút nếu ông có phàn nàn thôi? Tại sao Bá tước và Công chúa lại run rẩy cùng nhau? Nếu có bất kỳ yêu cầu nào, tui sẽ lắng nghe? Muốn thêm bẫy không? 」

Thật vậy, điều đó có thể là bất cẩn. Nếu có một nơi mà gián điệp của kẻ thù có thể lẻn vào, thì đây chính là nơi đó, các biện pháp đối phó với sát thủ cũng cần thiết, và tất nhiên, bẫy dành cho những nữ sát thủ xinh đẹp chắc chắn cũng cần thiết. Và rất có thể, nếu đó là một nữ sát thủ xinh đẹp thì sẽ không ai tức giận ngay cả khi mọi thứ bị tan chảy, ngay cả xúc tu cũng có thể được tham gia. Đối với những gã đàn ông, một cái bẫy hẳn là quá đủ. Sẽ ổn nếu chúng ở đó mãi mãi.

「Cậu định đặt bẫy ở đây sao?! Quần áo của tôi lại bị tan chảy nữa sao? Làm ơn, tha thứ cho tôi. Tôi xin lỗi. Làm ơn đừng làm gì tàn nhẫn cả. Làm ơn đừng làm tan chảy chúng. Tôi xin lỗi. Làm ơn đừng làm gì tàn nhẫn cả. Làm ơn, tha thứ cho tôi. Tôi xin lỗi. Làm ơn cũng đừng làm gì dâm dục nữa. Làm ơn, tha thứ cho tôi. Tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi...」

Tôi lại bị mắng?

(Poyopoyo!)

Và nó cũng mắng tôi?

Hở? Yêu cầu yêu cầu sửa đổi dẫn đến Công chúa sợ hãi và tôi bị mắng? Có lẽ cô phản đối bất kỳ cải tạo nào? Không đời nào, cô được phái đến bởi một phe xây dựng mới sao?! Không, đợi đã? Đây là một tòa nhà mới mà? Ừm, tôi vừa mới dựng nó? Một bất động sản hoàn toàn mới vừa xây dựng. Không biết vấn đề là gì, nhưng tôi nghĩ đó không phải lỗi của tôi. Ý tôi là, không có một trường hợp nào mà đó là lỗi của tôi hết?

「Tôi đã hỏi trước rồi, nhưng pháo đài tráng lệ này là lâu đài của Omui-sama đúng không? Tại sao cậu lại hỏi điều này... trong khi là người từ một vùng đất xa xôi, về ý kiến của ngài ấy? Và cách cậu nói chuyện rời rạc và hoàn toàn hời hợt? Haruka-sama này thực sự xuất chúng đến vậy sao? Tôi xin lỗi nếu điều đó là xúc phạm cậu. Làm ơn đừng làm bất cứ điều gì dâm đãng với tôi. Làm ơn, hãy tha thứ cho tôi. Tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi...」

「Cô đang cố tỏ ra như thể đang xin lỗi, nhưng lại gọi tui là dâm đãng sao? Đó là vì tui tìm thấy cô với Rajingan, đã nhờ Lớp Trưởng Thiết Giáp-san giao quần áo, và Slime-san trở thành bức tường che chắn cho nên cô không bị ai nhìn thấy đó? Tui đã gửi họ đến chỗ cô ngay lập tức, vì vậy cô không nên bận tâm đến việc chiếc váy cô đang mặc trông dâm đãng như thế nào nhé? Ờ thì, đúng vậy, chiếc váy đó được cho là giúp chúng ta tận hưởng một đêm dâm đãng, suốt đêm dài, đến tận sáng, nhưng đó là bí mật.」

「Như tôi nghĩ, tôi bị bắt mặc chiếc váy dâm đãng này là vì cậu định làm những điều dâm đãng với tôi suốt đêm, đến tận sáng sao? Ai mà biết được đó là bí mật chứ? Tôi xin lỗi. Làm ơn đừng làm bất cứ điều gì dâm đãng với tôi. Làm ơn tha cho tôi khỏi phải làm những điều dâm đãng suốt đêm với chiếc váy này. Tôi xin lỗi. Làm ơn đừng có làm gì dâm đãng. Tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi.......」

Lớp Trưởng Thiết Giáp-san đang nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ trong khi vỗ nhẹ vào lưng Gái Hoàng Gia. Không, tôi không nói gì sai cả mà? Tôi đã giải thích đàng hoàng đúng không? Và Meripapa-san có thể ngừng thở dài và làm gì đó đi không? Tôi sẽ bị mắng cho tơi bời nếu ai đó nhìn thấy điều này á? Tôi sẽ bị coi là tội phạm vì bị buộc tội sai.

「Tui không cần tòa lâu đài vô danh này giữa chốn không tên, nên tui quyết định tặng nó cho Meripapa-san vô danh? Hay đúng hơn là ép buộc ông nhận? Kiểu như, đó là thứ tiện dụng để làm vậy á? Có tên, có lẽ còn tiện hơn nữa? Sao không để lại cho Merimeri-san và đặt tên là lâu đài Merimeri? Nhưng nghe có vẻ như lâu đài Merry Merry, nghe có vẻ kỳ lạ, có thể bị chiếm đoạt một cách vui vẻ? Sao không tặng nó cho mẹ cô ấy và đặt tên là lâu đài Murimuri? Ồ, nghe có vẻ mạnh mẽ! Giống như không thể chiếm được, bất khả xâm phạm ngay cả trong những cuộc cãi vã gia đình vậy!」

「Dừng lại. Tôi đang thua tất cả các cuộc cãi vã với bà ấy đó, cậu không thể cho bà ấy một lâu đài đâu? Nếu bà ấy ẩn náu trong lâu đài này, tôi sẽ chết cùng với toàn bộ quân đội biên giới khi tôi cố gắng liên lạc với bà ấy bằng một lời xin lỗi mất. Làm ơn đừng nhé? Ngoài ra, tôi có một cái tên, vì vậy hãy nhớ nó đi. Sau khi nghe nó nhiều lần như vậy, hai từ duy nhất cậu nhớ là Meri và Muri đúng không? Tên tôi không có trong danh sách đó đúng không? Tôi có một cái tên thật nhé?」

Một thời gian ngắn trước đây, Gái Hoàng Gia đã gọi Meripapa-san là một hiệp sĩ bất bại hay gì đó, nhưng liệu một hiệp sĩ bất bại luôn thua vợ mình có thực sự xứng đáng để trở thành một hiệp sĩ không? Hay có thể là sự thất vọng vì luôn bị vợ đánh đòn đã khiến ông trở thành một hiệp sĩ bất bại? Ừm, tôi hiểu cảm giác đó.

「Giờ nghĩ lại thì, giả sử Meripapa-san không thể đứng mãi thế được, nhưng không còn chỗ để ngồi trong phòng khách đâu? Có một phòng hội nghị ngay đó, vậy chúng ta hãy ngồi đó và nói chuyện. Không biết tại sao tui không thể về nhà, nhưng vì tui không thể rời đi nên tui sẽ nấu bữa tối ở đây, trong khi đó mọi người có thể trò chuyện. Tui chắc chắn rằng đó phải là vì tui không nấu bữa tối nên Slime-san tức giận. Chắc là vậy rồi.」

Khi mọi người cuối cùng cũng ngồi xuống, có vẻ như họ sắp bắt đầu nói chuyện. Có vẻ như trong thế giới này, họ gặp khó khăn trong việc thúc đẩy cuộc trò chuyện, khiến mọi thứ trở nên rối rắm ở mọi ngã rẽ. Có lẽ có vấn đề với cú pháp của ngôn ngữ thế giới này? Ý tôi là, mọi người cứ cố gắng dịch lời của tôi thông qua Lớp trưởng?

「...Hở?」

「...Đây là?」


Như tôi nghĩ, phòng khách nên có cảm giác cởi mở và thân thiện, trong khi phòng hội nghị bên cạnh nên là nơi tạo áp lực. Trong đàm phán, lời nói là vũ khí. Đó là lý do tại sao đối thủ nên bị đóng cửa và chịu áp lực. Trần nhà cao, các cột được xếp thẳng hàng chính xác và chiếc bàn tròn đứng ngay chính giữa. Tất cả những điều này tạo ra ảo giác bị bao quanh, thiết kế nhằm tạo áp lực cho phía bên kia. Hóa ra khá tốt đấy? Vì không ai khen tôi, nên tôi phải tự mô tả và phản ứng sao? Vì không ai khen tôi.

「Ờ, ờ, ờ, chào mừng đến nơi xa xôi, đại loại thế? Kiểu như, Hãy ngồi xuống và thoải mái nào ~ ? Như tui đã nói, đừng chỉ đứng đó và ngồi xuống đi? Tui đã làm việc rất chăm chỉ cho việc này á? Có lẽ vậy? Nghĩ rằng đây cũng là lần đầu tiên tui nhìn thấy nó á?」

Và cuối cùng, hội nghị, hay đúng hơn là các cuộc đàm phán, hay đúng hơn là việc khai thác thông tin, hay đúng hơn là vòng tròn xin lỗi và bị mắng mỏ, bắt đầu.

Cuối cùng, có vẻ như Vương quốc, hay đúng hơn là giới quý tộc trung tâm, hay đúng hơn là Vương đô, vẫn nghĩ rằng họ có thể chỉ cần đe dọa biên giới để khuất phục. Có vẻ như cô biết rằng quân đội vô dụng ở đây, nhưng vẫn lên kế hoạch để chết trong khi làm những gì có thể. Thật là một kẻ ngốc, thậm chí còn có kẻ ngốc hơn cả Baka. Thế giới này chỉ có những lão già và những kẻ ngốc thôi sao? Tại sao cô lại tuân theo một mệnh lệnh khi biết rõ rằng mình không thể chiến thắng? Tôi có thể hiểu nếu đó là một cuộc chiến vì mục đích bảo vệ thứ gì đó, và do đó không thể tránh khỏi. Nhưng tấn công vì mục đích thua cuộc là vô nghĩa, ít nhất là không đáng để mất mạng. Chúng ta đã tìm thấy kẻ đại ngốc. Ngay cả Baka của chúng ta cũng không ngốc đến thế. Không có kẻ ngốc nào trong số họ sẽ chết chỉ vì thích thế.

「Haruka-kun. Công chúa Shariceres Điện hạ sắp khóc rồi kìa, hay đúng hơn là đang khóc luôn, vậy nên làm ơn, đừng trừng mắt nhìn người như thế chứ? Ngay cả tôi cũng sợ, vậy nên đừng trừng mắt nhìn tôi nữa? Công chúa... Công chúa Shariceres Điện hạ đã cố gắng bảo vệ biên giới bằng cách gặp thất bại ở đây với lực lượng tinh nhuệ nhất. Người đã cố gắng ngăn chặn chiến tranh bằng chính mạng sống của mình. Vậy nên tôi xin cậu, cậu có thể tha thứ cho người không? Haruka-kun, làm ơn.」

「Omui-sama!」

Meripapa-san quỳ xuống và cúi đầu. Đối với tôi tức giận và Công chúa đang khóc.

Bằng cách cho những quý tộc đần độn thấy sự thất bại hoàn toàn của những tinh hoa được Công chúa lựa chọn, cô muốn họ nhận ra rằng chiến thắng là điều không thể. Tất cả bọn họ đều là những kẻ ngốc. Nếu cô sắp thua một trận chiến không thể thắng, thì cô cũng có thể thách thức những quý tộc đần độn đó. Đi đến biên giới để tự hủy diệt chẳng khác gì một mất mát cho Vương quốc. Đó là điều mà những kẻ ngốc đó sẽ làm, và đó là điều đúng đắn cần làm. Nhưng vẫn là ngu ngốc.

「Ông không cần phải hỏi, và cũng không cần phải xin lỗi, không phải là tui sẽ làm gì đâu? Tui chỉ đang tức giận, nhìn xuống cô trong sự kinh ngạc và ghê tởm của sự ngu ngốc này, vậy nên đừng để ý đến? Tui không có ý định làm bất cứ điều gì cả, hay đúng hơn, tui thấy không có lý do gì để di chuyển một ngón tay? Không có ý nghĩa gì khi làm bất cứ điều gì với một người muốn chết? Nếu người đó đang cố gắng sống sót, tui có thể cứu, hỗ trợ và cho kẹo, nhưng không có gì có thể làm được với một người muốn chết? Vì vậy, vì tui không thể quan tâm đến nữa, tui có thể về nhà không?」

「Dù có ngu ngốc đến đâu, thì đây là cách duy nhất! Không còn cách nào khác nữa! Xung đột giữa các quý tộc sẽ chia rẽ một đất nước và thậm chí có thể chia rẽ cả Vương tộc, vì vậy đây là điều tốt nhất tôi có thể làm cho Vương quốc. Cậu nghĩ tôi nên làm gì khác đây? Không còn cách nào khác! Không có ai muốn chết một mình cả!」

Trời ơi, hình như tôi sai rồi? Vậy thì tặng cô một viên kẹo nhé. Dù sao thì chỉ có sống mới được hưởng đồ ngọt ngon.

「Những thứ có thể giúp được thì không thể giúp được sao? Làm gì thì làm, chẳng có cách nào giải quyết được sao? Ai quan tâm nếu Vương quốc hay Vương tộc không thể giúp được chia rẽ? Ý là, họ như vậy vì không thể sắp xếp họ theo thứ tự vì không thể tập hợp họ lại với nhau, vậy thì ai quan tâm nếu họ chia rẽ vào thời điểm này? Nếu họ không muốn chia rẽ, nếu họ không muốn tan vỡ, thì họ không nên làm những chuyện dẫn đến điều đó? Bảo vệ một thứ như vậy có ích gì? Chỉ là chết vô ích thôi mà? Cô sẽ đúng nếu chọn giết thay vì chết. Rốt cuộc, cô sẽ chết nếu bị giết mà? Cô sẽ không thể có thêm bất kỳ đồ ngọt nào nữa á? Đây, hãy ăn thêm một viên nữa. Đây là Khoai tây ngọt-san, trích dẫn Gái Bám Đuôi, 『ngon tuyệt』? Gái Bám Đuôi cũng muốn chết, nhưng vì cô ấy không chết, nên cô ấy vẫn ăn đồ ngọt và cười mỗi ngày. Cô sẽ không thể làm được điều đó nếu chết đâu. Đó là lý do tại sao cô không thể chết. Không quan trọng hy sinh bản thân, mạo hiểm mạng sống hay làm điều đó vì Vương quốc, nếu chết thì mọi thứ sẽ kết thúc. Mặc dù có những trường hợp sống lại ở đây và ở đó?」

Vâng. Thông thường, cái chết sẽ kết thúc, và không thể làm gì được nữa, nhưng người gật đầu bên cạnh tôi đã trở thành Skeleton-san sau khi chết, nhưng giờ cô ấy đã sống lại và tận hưởng cuộc sống của mình mỗi ngày. Cô ấy không chết ngay cả sau khi chết, đó là một tấm gương để noi theo. Mặc dù mọi người đều nói rằng họ không muốn chết, mặc dù ở sâu dưới lòng đất của biên giới có một người vẫn tiếp tục chiến đấu mà không từ bỏ ngay cả khi chết, tôi ước mọi người sẽ không quá coi thường cái chết.

(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang