Mục lục
Phàm Nhân Tu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Lập lại đem Phong Lôi Sí mở ra, đôi cánh hơi động, ở mặt ngoài hai cánh cùng lúc ẩn hiện hồ quang màu trắng xanh, ngay khi thân hình Hàn Lập vừa động liền biến thành một tia sáng trắng xanh rồi bắn ra. Tia sáng này chớp mắt đã phóng ra xa bảy, tám chục trượng, hơn thế trực tiếp từ trong khoảng không xuất hiện ở cuối chân trời không chút tiếng động. Độn tốc nhanh chóng quỷ dị như thế, cũng chẳng hơn kém thánh tộc là mấy, đủ để xưng hùng đối với thánh tộc trở xuống.

Sau một hồi truy đuổi, Hàn Lập cuối cùng cũng sắp đến gần chỗ hai người Liễu Thủy Nhi đã bỏ chạy phía trước. Cũng may tất cả ám thú ở gần đó dường như đều bị con ám thú vương gọi về, bởi thế nên dù có cả gan phi độn như thế này cũng không bị những con ám thú khác chặn lại.

Hơn một canh giờ sau, rốt cuộc hắn cũng đuổi kịp mục tiêu, từ xa xa cũng thấy được thân ảnh của hai người phía trước.

Thật ra thì cũng không thể nói là đuổi theo được. Bởi vì khi hắn chạy tới thì hai người Liễu Thủy Nhi và Thạch Côn đã vội dừng lại độn quang, đang cùng vài con ngân mục ám thú giao chiến ác liệt.

Hai mắt Hàn Lập nhíu lại, từ cách xa ngoài mấy dặm hắn đã thấy rõ ràng hết thảy.

Thạch Côn lúc này khoác lên một chiến giáp tỏa hào quang ánh vàng lấp lánh đang đứng vững vàng bất động trong không trung, trong tay hắn có thêm một đôi chùy lớn màu đỏ sẫm, sau khi huy động, liền xuất hiện vô số ngọn lửa cỡ nắm tay quay cuồng không ngừng, từng luồng khí hừng hực dưới sự dẫn dắt của đôi chùy lớn liền hóa thành một con hỏa giao màu đỏ sẫm, như ẩn như hiện không ngừng quanh quẩn ở cạnh bên, đang không ngừng nhe răng, trông có vẻ dữ tợn dị thường.

Ở trên đỉnh đầu đại hán, có một bình ngọc sắc hồng đang không ngừng chuyển động quay tròn, phun ra từng chùm sáng đỏ ngầu, hướng bốn phía không ngừng điên cuồng công kích. Đây là chân chính thần thông của Thạch Côn nhưng lại không phải là công pháp thổ thuộc tính, mà là thần thông công kích hỏa thuộc tính mạnh nhất.

Cái này thực sự khiến Hàn Lập có chút bất ngờ.

Ba con ám thú ngân mạc đang vây quanh Thạch Côn cũng không cam chịu yếu thế liền thả ra tất cả phân thân, hóa thành hơn mười đạo bóng đen khó lòng nhìn rõ, từ bốn phương tám hướng không ngừng điên cuồng tấn công.

Vô số hắc mang cùng với hồng quang tranh đấu với nhau, không ngừng phát ra những âm thanh kịch liệt.

Uy lực của hai chùy của Thạch Côn khó có thể đỡ, nhưng thân pháp của ngân ảnh này nhanh nhẹn dị thường, mãi mà không cách nào đánh trúng được nó, chỉ có thể cố hết sức bảo vệ mình trước. Huống chi, ba con ngân mục ám thú không những tự mình tham gia tấn công mà con mắt thứ ba thì thỉnh thoảng lại phóng ra những ánh sáng màu bạc vô cùng nguy hiểm!

Thạch Côn tuyệt không dám để cho thứ đó xuyên thấu qua phòng ngự của bản thân, vừa đến trên người, liền dùng hai chùy ở trong tay đón đỡ lập tức.

Theo như Hàn Lập thấy, ánh sáng màu bạc do con mắt của ám thú thả ra này sau khi đánh lên cái chùy lớn màu đỏ, trong nháy mắt trên chùy liền xuất hiện một mảng màu xanh đen, ngay đến những chỗ khác có thể đẩy lùi nó lại, cũng phải một lúc lâu sau mới có thể miễn cưỡng khiến cho chùy lớn khôi phục lại như thường.

Cũng may là ngân mục ám thú không thể nào liên tục thả ra thứ ánh sáng này, ba con dù liên thủ cũng không tài nào mạnh mẽ phá vỡ phòng hộ của Thạch Côn, cùng với Thạch Côn tạm thời rơi vào thế giằng co.

Liễu Thủy Nhi bên kia cùng bốn con ngân mục ám thú giao thủ, tình hình lại rất khác biệt.

Nàng này chẳng biết từ khi nào tế ra bộ ngân toa chói mắt, tuy chỉ dài hơn một xích, nhưng một lớn bảy nhỏ, ngân quang chuyển động nhấp nháy liên hồi, ở trong đếm tối nơi này giống như là ngân tinh xuất hiện, thanh thế vô cùng kinh người. Mà ngoại trừ bảo vật này, sau lưng Liễu Thủy Nhi cũng hiện ra một pháp tướng màu bạc mơ hồ, nhìn như một cô gái thanh tú mặc ngân giáp, nhưng hai cánh tay liên tục huy động, hiện ra hình ảnh của vô số cánh tay, nhìn như Phật Quan Âm nghìn tay nghìn mắt vậy. Dưới sự huy động của những cánh tay này, mỗi lần, trong tay đều mơ hồ hiện lên một ngụm ngân sắc trường kiếm, liên tục phóng ra từng đạo bạch sắc kiếm khí.

Cứ như vậy, dưới sự huy động của những cánh tay của pháp tướng, vô số kiếp khí ào ào tuôn ra, cùng với bộ ngân toa kia sau khi biến thành ngân tinh kiết thành một mạch, đem phạm vi hơn trăm trượng tất cả đều bao phủ lấy.

Bốn con ngân mục ám thú mặc dù thế đến như chớp giật, bộ dạng không vượt qua là không ngừng biến thành phân thân đánh tới, nhưng vẫn hoàn toàn bị chặn ở bên ngoài.

Nàng này có vẻ như đang tạm thời chiếm thượng phong.

Hàn Lập thấy cảnh này, trong lòng đồng thời nhẹ nhõm, cũng khẽ thở dài một hơi.

Hai vị này lúc trước cũng luôn miệng nói, nếu đối mặt ba con ám thú bình thường trở lên sẽ không nắm chắc thủ thắng. Kết quả hiện tại đồng thời đối mặt với con ám thú ba mắt còn cao cấp hơn còn có thể một đánh ngang tay, một hơi chiếm thượng phong, rõ ràng điều lúc trước nói tự nhiên không thể nào tin được.

Bất quá điều này cũng không kỳ quái chút nào, cho dù là hắn lần đầu tiếp xúc với người lạ, cũng tuyệt đối sẽ không lộ bài tẩy của mình chút nào.

Con kim sắc ám thú mặc dù nhìn thấu tu vi cảnh giới của hai người Thạch Côn, nhưng tuyệt không nghĩ đến hai người vốn không phải Luyện Hư hậu kỳ bình thường, nên chỉ phái ra vài con ngân mục ám thú đuổi theo mà thôi. Nếu thực sự chỉ là Luyện Hư hậu kỳ bình thường, chắc rằng không thể nào ngăn nổi mấy con ngân mục ám thú này liên thủ.

Dĩ nhiên tình hình trước mắt cũng không thể nói thần thông của Liễu Thủy Nhi cao hơn Thạch Côn một bậc, hay là mấy con ngân mục ám thú này không bằng hai người. Bất kể là ám thú hay là hai người Liễu Thủy Nhi cũng đều chưa mang hết toàn lực ra, mà mặc dù nhìn như đang công thủ kịch liệt nhưng thực ra đang tìm kiếm cơ hội một kích tiêu diệt gọn đối phương.

Đến thời điểm sinh tử như vậy, mới có thể thực sự thấy được thần thông của mình ra sao.

Bất quá, dưới Linh Mục thần thông, Hàn Lập thấy thần sắc Thạch Côn cùng Liễu Thủy Nhi đều ngưng trọng, mơ hồ có một chút lo lắng. Cái này cũng khó trách, ở đây chính là trung tâm của Ám Thú sâm lâm, mặc dù có vẻ như tất cả ám thú đều bị Ám thú vương mang đi rồi, nhưng ai biết đối phương lúc nào đó lại đột nhiên quay lại thì sao, đến lúc đó dưới một bầy thú liên thủ tấn công, bọn họ dù có ba đầu sáu tay cũng nhất định ngã xuống không nghi ngờ gì.

Bất quá bây giờ mà liều mạng thì đối với lực liên thủ của bảy con ngân mục ám thú vốn không kém các nàng bao nhiêu, ngay cả bọn họ lật bài tẩy ra để giết chết đối phương, bản thân cũng sẽ tổn hao nhiều nguyên khí, thân chịu trọng thương.

Tình huống như vậy ở Ám Thú sâm lâm, sẽ không thể nào tránh được những đuổi giết tiếp sau đó.

Hai người Liễu Thủy Nhi trong lòng mẫu thuẫn, tự nhiên không khỏi lo lắng trong lòng. Hai người chỉ còn cách chờ Hàn Lập có thể sớm đuổi theo, ba người liên thủ mới có thể tăng thêm phần dễ dàng thủ thắng.

Tâm niệm Hàn Lập chuyển động thật nhanh, trong nháy mắt hiểu được tình cảnh quẫn bách của đám người Thạch Côn. Cần phải tốc chiến tốc thắng, quyết không để những con ám thú này dây dưa thêm nữa, nếu còn chậm thì tất sẽ sinh biến!

Mặt Hàn Lập không đổi sắc, tay áo bào run lên, bàn tay trong đó vừa lộn, một vật bỗng nhiên xuất hiện trên tay. Cổ tay run lên lần nữa, một vòng tròn đen thui bắn ra, chớp mắt đã trực tiếp biến vào hư không không thấy bóng dáng, đồng thời lòng bàn tay khác của hắn trong nháy mắt liền trở nên đen như mực, từ đầu ngón tay xuất hiện những sợi tơ nhỏ. Toàn thân kim quang lóe lên, ngoài da thịt hiện lên kim sắc lân phiến, đem Phạm Thánh Chân Ma Công vận hành tới cực hạn.

Tiếp đó, một tay giơ lên, một khối lụa đen bắn ra, quay một vòng, liền quay lại quấn quanh người. Thân hình hắn ngay lập tức trở nên trong suốt vô hình, biến mất tại chỗ vô tung vô ảnh.

Một lát sau, ở nơi Thạch Côn đang chiến đấu, một con ám thú đang điên cuồng huy động móng vuốt vây bắt kiếm quang cùng ngân quang dày đặc, đột nhiên công kích chậm lại, trong mắt hiện lên một tia kinh nghi, nhưng vào lúc này, ở khoảng không phía sau bỗng xuất hiện ba động, một thứ trơn nhẵn màu trắng ngoài ý muốn xuất hiện, hướng con thú này bắn thẳng đến.

Con ngân mục ám thú này cũng phản ứng cực nhanh, đầu còn chưa quay lại, liền ngay lập tức đem móng vuốt quơ về phía sau. Hắc mang nhất thời chớp động, mấy đạo hắc sắc trảo mang đồng thời bắn ra.

"Ầm" một tiếng, hắc sắc trảo mang nhọn hoắt cùng tia bạch quang do thứ đồ màu trắng kia phun ra sau khi đánh nhau cũng phát ra tiếng bạo liệt kinh người. Nhân cơ hội này, con thú này mới uyển chuyển quay đầu lại, rốt cục cũng thấy rõ thứ đánh lén từ đằng sau đến.

Đó là một con thú dài tới mấy trượng, bên ngoài thân thể lân phiến trong suốt trắng nõn, lại tỏa ra hàn khí kinh người, hai mắt nhìn con ám thú này không chút nào cảm tình. Con ám thú này thấy vậy, tự nhiên vô cùng tức giận, nhưng còn chưa chờ nó chọn lựa xem tiếp tục làm gì, trên đầu của nó đột nhiên hiện ra một ngọn núi lớn chừng một tấc, sau khi xoay tít một vòng, liền biến thành lớn hơn trăm trượng, không một chút tiếng động rơi xuống. Mặt ngoài núi này rõ ràng có mấy ký hiệu lớn như cái đấu, là ấn ký dùng Ngân Khoa Văn ghi lại. Bởi vì núi này xuất hiện quá mức quỷ dị, cộng thêm khi rơi xuống không hề phát ra một tiếng, cho đến khi rơi xuống, con ám thú phía dưới mới đột nhiên phát hiện. Mà lúc này, bạch sắc cự mãng phía đối diện há miệng phun ra một thanh lam sắc ngọc phiến hướng về phía ám thú. Một mảnh hàn quang lam sắc từ đó hiện ra, lao thẳng về phía đối diện.

Con thú này lúc này kinh hãi thất sắc.

Hai con ám thú khác vừa thấy cảnh này, liền gầm lên giận dữ, lập tức bỏ qua Thạch Côn vồ về hướng bên này.

Thạch Côn cười lớn một tiếng, bay ra, hai chùy màu đó trong tay đột nhiên rời khỏi tay bắn ra, đầu chùy huyễn hóa lớn thành gần một trượng, hùng hổ hướng phía hai con thú bắn đi.

Còn chưa kịp rơi xuống, hai cỗ lực vô hình đã bọc xuống, kiềm giữ thân hình hai con thú, khiến chúng chỉ có thể quay người lại miệng phun hắc quang, trước hết ứng phó với một kích trí mạng trên đỉnh đầu, mà con ám thú bị núi lớn đè chúi xuống bất đắc dĩ da lông trên người đột nhiên dựng đứng, hóa thành hắc mang tua tủa, gào thét hướng lam hà phía trước bắn ra. Tiếp đó nó ngẩng đầu, một đạo hắc quang thô to hướng đáy cự sơn liền bắn ra.

Con thú này căn bản không trông cậy vào một kích vội vã này có thể đỡ được giáp công từ hai phía, nhưng chỉ cần trì hoãn thế tấn công của hai người một chút, thì nó mười phần có lòng tin tránh được kiếp này. Sau một khắc, bên ngoài ám thú hắc quang đại phóng, thân thể nó tản ra, phân thành hàng trăm hắc sắc hồ điệp, hướng bốn phương tám hướng chạy đi.

Hắc sắc quang trụ sau khi đánh vào trên núi lớn, quả thực cũng làm cho núi này dừng lại đôi chút, mà trong khoảnh khắc này, hắc sắc hồ điệp chạy ra được cỡ hai, ba mươi trượng, chớp mắt một cái liền thoát khỏi bao phủ của núi lớn.

Nhưng lúc này, một tiếng hừ lạnh từ trong không trung phát ra.

Nhìn không gì lạ, nhưng những con hắc sắc hồ điệp kia nghe thấy lại không tự chủ được, loạng choạng ngã, thiếu chút nữa từ trong không trung ồ ạt rơi xuống. Ngay lúc đó, ký hiệu màu bạc ở mặt ngoài núi lớn màu đen cũng đột nhiên lóe sáng lên.

Tiếp đó hôi quang phía dưới lóe lên, một âm thanh như xé gió, từ trong núi vô số hôi ti bắn ra. Chỉ thấy phía dưới quang mang nhấp nháy, vô số hôi ti liền xuyên thủng qua người lũ hồ điệp như đang ngây ngốc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK