Đưa mắt nhìn hai người tay trong tay bước vào tập đoàn với diện tích khổng lồ, toàn bộ công ty đều bao bọc bởi lớp kính thủy tinh chống lực.
Hoàng Âm không dừng lại lâu mà cũng xoay bánh rời đi.
Cô nhóc đó dường như cũng có chút bản lĩnh mới vào được Victoria nhỉ.
Hay là do Hàn Thiên Nhược nâng đỡ.
Nếu vậy thì sau không đem cô đến Thiên Dương luôn cho thuận tiện gặp mặt?
Hoàng Âm nhìn bầu trời chói chang ngoài kính xe, nhíu mắt nghĩ ngợi.
Trong chuyện này chắc chắn có ẩn tình.
...----------------...
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, rất nhanh đã đến ngày thứ bảy.
Buổi sáng, lịch trình vẫn nằm trong một guồng quay cố định, không bao giờ có thời gian nghỉ.
Mặc Âu làm việc đến quên mất cả thời gian.
Cô nhức đầu, lấy tay day trán.
Hôm nay thực sự rất nhiều việc.
Bởi vì còn sắp xếp lịch hẹn với đám người bên kia, mấy công việc vốn là của chiều nay đều bị cô dồn hết vào buổi sáng, làm cho xong một thể.
Chuông điện thoại trên bàn vang lên, không phải điện thoại bàn, là gọi tới từ điện thoại cá nhân.
Nhìn dòng chữ “Chồng yêu” nhấp nháy trên màn hình, khóe môi Mặc Âu cong lên một nụ cười đẹp mắt.
Vừa ấn nhận cuộc gọi, âm thanh huyễn hoặc đầu dây bên kia lập tức truyền đến: “Bạn gái, nghỉ ngơi ăn trưa thôi.
Trưa nay em muốn ăn gì nào?”
Mặc Âu tuy không nỡ từ chối nhưng không còn cách nào khác đành xin lỗi:
“Bạn trai à, em còn chưa giải quyết xong công việc.
Anh cứ ăn trước đi.
Chẳng phải tối nay chúng ta cũng còn dùng một bữa cơm gia đình nữa sao?”
Thấy anh không nói thêm gì nữa nhưng vẫn chưa tắt máy, cô tưởng anh giận nên chuẩn bị giảng hòa.
Chỉ là công việc thôi mà, đâu thể quan trọng bằng ăn một bữa cơm với người đẹp trong lòng.
Nhưng lời định nói đã bị đối phương cắt đứt bằng hai chữ không đầu không đuôi, khiến cô nhất thời chưa kịp hiểu ý.
“Mở cửa!”
“Hả?”
“Anh đang đứng trước cửa phòng làm việc của em.”
Kể từ ngày hai người nắm tay nhau vào công ty đó, bây giờ ai cũng biết ngài Tu La không những là một đại danh đỉnh đỉnh siêu cấp quyền lực giàu có, là nhân vật đại thần tọa trấn của Thiên Dương, nắm trong tay một nửa nguồn mạch kinh tế cả nước, mà còn là phu quân tương lại của bà chủ bọn họ.
Quả nhiên rất đúng với câu “Mây tầng nào gặp mây tầng đó.”
Vì chuyện này mà dạo gần đây trong tập đoàn vẫn hay xôn xao, truyền tai nhau câu hỏi nghi vấn không biết là ai thích ai trước.
Có đồng nghiệp còn nói chắc là quan hệ giữa bọn họ vì sức cạnh tranh quá lớn, đấu đá quá nhiều sinh ra trường hợp “ghét thì yêu thôi”.
Tuy hơi vô lí nhưng bọn họ lại không biết vô lí chỗ nào.
Sự kiện lịch sử này xảy đến, người không vui nhất chính là Bạch Thần.
Anh sao có thể chấp nhận được việc để người đàn ông khác có tiếp xúc thân mật với cô gái anh yêu chứ.
Nhưng dù sao người này lai lịch không đơn giản, anh vẫn nên cẩn trọng mà từ từ tìm cách đối phó thì hơn.
Hàn Thiên Nhược ban nãy ở dưới sảnh công ty, một đường đi lên thang máy tầng cao nhất.
Cả đoạn đi này anh hoàn toàn không buồn thể hiện cảm xúc, một bộ mặt ngàn năm đóng băng.
Chỉ khi gặp Mặc Âu nó mới có thể tự động tan chảy.
Cửa phòng mở ra từ bên trong, Mặc Âu đứng trước cửa khó tin nhìn anh:
“Không phải mới nãy anh còn gọi em muốn ăn cái gì à? Sao anh lên đây nhanh thế?”
Hàn Thiên Nhược dụi hộp cơm vào ngực cô, tự nhiên bước vào phòng làm việc của cô cứ y như hệt đây là phòng làm việc của mình.
Anh bắt chéo chân ngồi như một ông hoàng đang chờ người hầu đến cung phụng, thấp giọng mở miệng:
“Anh chỉ đang nhắc cho em nhớ đã đến giờ ăn cơm.
Nếu không phải là buổi sáng anh quên đưa đồ ăn trưa cho em nên mới qua đây một chuyến, chắc là em cũng sẽ lười biếng không muốn ăn.”.
Danh Sách Chương: