Mục lục
Rể cuồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Viễn Sơn gật đầu nheo mắt nói: “Không sai, Dật, mắt nhìn của con còn kém xa lắm…”


Tiêu Dật cúi đầu sâu với Tiêu Viễn Sơn, người anh ta khâm phục nhất chính là người ba gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng này của anh ta. Thời gian ngắn ngủi mười mấy năm đã sáng lập được cơ nghiệp cực lớn ở thành phố Nam Giang, trở thành một cự đầu được công nhận ở thành phố Nam Giang! Mắt nhìn của Tiêu Viễn Sơn rất chuẩn.


Tiêu Viễn Sơn sâu sắc liếc nhìn Tiêu Dật, nói: “Dật, cái con thiếu bây giờ là mắt nhìn đối với chuyện lớn thế cục lớn, nếu hôm nay con đã nhắc tới Thẩm Nhược Tuyết này, vậy chúng ta lấy Thẩm Nhược Tuyết ra phân tích một chút.”


Tiêu Dật cung kính nói: “Nguyện nghe ba chỉ dạy!’


“Ừm…” Tiêu Viễn Sơn gật đầu, uống một ngụm trà: “Thẩm Nhược Tuyết là người phụ nữ như thế nào? Tuy dung mạo không tồi, cũng tính là mỹ nữ bậc cao, nhưng cô ta lại rất mưu mô, tuổi còn bé mà lòng dạ đã cực sâu. Mà tổng giám đốc của tập đoàn Cửu Châu lại là nhân vật như nào chứ? Nắm quyền của cả tập đoàn lớn, sản nghiệp trải khắp toàn cầu, mỹ nữ thế nào mà chưa từng thấy? Người tài giỏi thủ đoạn như này, sao có thể thật sự nhìn trúng mặt hàng như Thẩm Nhược Tuyết? Cái ba nói không phải là tướng mạo của cô ta, mà là tâm tính của cô ta, bình thường ba sớm kêu con bớt xem mấy bộ phim não tàn đi, trong hiện thực, những người phụ nữ mưu mô cỡ đó, đều không đi tới vị trí cao đâu. Ví dụ như vị trí tổng giám đốc phu nhân của tập đoàn Cửu Châu, con cảm thấy người phụ nữ như nào mới có thể giành được? Tuyết đối là người cực kỳ ưu tú trong các phương diện! Mặc kệ là dung mạo, vóc dáng, hay tâm tính, trí tuệ, không thể thiếu cái nào…”


Tiêu Viễn Sơn khựng một chút rồi nói tiếp: “Cho nên, Thẩm Nhược Tuyết mà con nói kia, ngay từ đầu cô ta đã thua rồi. Bây giờ… con… hiểu rồi chứ?”


Lúc này Tiêu Dật chỉ cảm thấy đầu óc được khai sáng, phải anh ta hiểu rồi, Tiêu Viễn Sơn nói như vậy thì anh ta hiểu rồi. Đúng, loại nhân vật tuyệt thế như tổng giám đốc của tập đoàn Cửu Châu, sao có thể nhìn trúng loại phụ nữ tâm cơ như Thẩm Nhược Tuyết được chứ? Đây không phải là tìm sự phiền lòng tới cho sự nghiệp của anh hay sao? Thật ra anh ta trước đó đã hơi nghi ngờ. Nhưng kiến thức của anh vẫn là quá ít rồi, lúc này nghe ba anh ta nói như vậy, bỗng chốc hiểu toàn bộ rồi.


“Ba, con hiểu rồi, ha ha… Nực cười là hôm nay còn ở trước mặt Thẩm Nhược Tuyết đó, thấp giọng nói chuyện, nếu như con hiểu sớm hơn, vững tin vào suy nghĩ trong lòng con, hôm nay con cũng sẽ không chịu sự nhục nhã như vậy!” Tiêu Dật tự giễu nói.


Tiêu Viễn Sơn đột nhiên nhíu mày nói: “Không, con hôm nay làm không sai! Con nếu như thật sự biểu hiện ra sự khinh thường đối với Thẩm Nhược Tuyết, đó mới là gặp phải đại họa, nhà họ Tiêu chúng ta khả năng đều sẽ gặp họa lớn…”


Sắc mặt của Tiêu Dật bỗng thay đổi: “Ba, cái này là tại sao?”


Tiêu Viễn Sơn hít sâu một hơi, lắc đầu nói: “Trong này dính tới chuyện riêng của người đó, con vẫn là đừng hỏi thì tốt hơn. Bắt đầu từ bây giờ, con cứ ở đây, điện thoại tắt máy, ai cũng không gặp, càng không thể đi tìm Thẩm Nhược Tuyết, cũng đừng đi gặp bất kỳ ai của nhà họ Thẩm. Con triệt để biến mất trong hai ngày này cho ba. Đợi tới sáng ngày kia, ba lại tới đón con, nhớ kỹ, bắt đầu từ bây giờ, con không được tiếp xúc với bất kỳ người nào của nhà họ Thẩm, bất kỳ ai! Đừng hỏi ba tại sao! Bên trong này có cấm kỵ của người đó!”


Ầm… Trong lòng Tiêu Dật run rẩy, anh ta không biết điều ba nói rốt cuộc có ý gì. Nhưng anh ta trước giờ chưa từng thấy ba có ánh mắt ngưng trọng như này, nơi sâu thẳm trong ánh mắt đó ẩn chứa một tia sợ hãi. Nghĩ tới đây, cơ thể của Tiêu Dật run rẩy hai cái, vội cúi đầu nói: “Con biết rồi ba, con bây giờ tắt máy, bắt đầu từ bây giờ đâu cũng không đi, tối nay con ngủ trong phòng làm việc của ba.”


“Ừm…” Tiêu Viễn Sơn mặt mày ngưng trọng gật đầu. Trong lòng ông ta đối với Thẩm Nhược Tuyết cùng cảnh nhộn nhịp của nhà họ Thẩm ngày hôm nay, thật sự là khinh thường. Đợi đi, đám chó gà hỗn tạp như các người không còn bay nhảy được mấy ngày nữa đâu, tính tròn lại cũng chỉ còn lại một ngày mai thôi. Tôi cầu mong một ngày cuối cùng này, đừng sẽ xảy ra sai sót gì…


Nhưng có lúc, chính là kiểu càng lo lắng xảy ra chuyện gì đó thì sẽ càng xảy ra chuyện. Ví dụ như vào lúc 4 giờ chiều. Vương Thư Đào với Vương Thư Văn bị Lâm Chi Diêu đuổi ra khỏi nhà vào tối qua, hai anh em ôm hận trong lòng, sau khi biết được chuyện tổng giám đốc của tập đoàn Cửu Châu tặng sính lễ cho Thẩm Nhược Tuyết thì lập tức tìm tới Thẩm Chấn Hoa.


Vương Thư Văn với Vương Thư Đào hai người này hoàn toàn chính là tâm tư tiểu nhân, sau khi bọn họ tìm được Thẩm Chấn Hoa, đầu tiên là kính cẩn các kiểu một hồi, sau đó muốn kéo Thẩm Chấn Hoa tới biệt viện Tử Trúc tìm một nhà Lâm Chi Diêu gây chuyện. Hoặc nói là đi phô diễn, chính là kiểu quân tử báo thù mười năm chưa muộn, tiểu nhân trả thù là từ sáng tới tối! Mà lúc này Thẩm Chấn Hoa đã hưng phấn tới mức mất đi lý trí, nghĩ tới chuyện mấy ngày trước ông ta ở biệt viện Tử Trúc bị Lâm Chi Diêu tát, cả chuyện con gái lớn Thẩm Nhược Tuyết của ông ta cũng từng bị Lâm Chi Diêu đánh, con gái út càng là bị Lâm Chi Diêu đưa vào trong trại giam, chính là cái nói thù mới hận cũ gộp chung lại.


Lúc này cộng thêm sự kích điểu của hai anh em Vương Thư Văn và Vương Thư Đào, lúc này thì quyết định, tối nay phải tới biệt viện Tử Trúc hung hăng sỉ nhục Lâm Chi Diêu một phen, thậm chí tát mạnh mấy cái vào mặt Lâm Chi Diêu. Nhưng biệt viện Tử Trúc người ngoài không vào được. Chỉ là rất nhanh Thẩm Chấn Hoa đã tìm được một quý phu nhân sống trong biệt viện Tử Trúc, Dương Đào, bà ta là có quyền dẫn người đi vào. Sau khi nói chuyện xong với Dương Đào, trên mặt Thẩm Chấn Hoa lộ ra một tia âm trầm!


“Lâm Chi Diêu, tôi đợi không kịp rồi, tất cả nhục nhã mà trước đó cậu cho nhà họ Thẩm tôi, tối nay tôi bắt cậu trả lại gấp trăm gấp ngàn lần!” Thẩm Chấn Hoa nghiến răng nghiến lời nói, ở trong mắt của Vương Thư Văn và Vương Thư Đào ở bên cạnh ông ta cũng lộ ra tia hung ác!





Biệt viện Tử Trúc trong nhà của Lâm Chi Diêu, Lâm Chi Diêu với Thẩm Mộng Thần vào năm giờ thì đã trở về rồi. Bởi vì hôm nay Thẩm Mộng Thần muốn ở trong nhà mở tiệc mời mấy người Tiêu Viễn Sơn Giang Hằng, cho nên sau khi trở về, Lâm Chi Diêu đều ở trong bếp giúp đỡ. Thấy Thẩm Mộng Thần cũng giúp nhặt rau, trong lòng Lâm Chi Diêu không nhịn được mà nhoi nhói.


Fuck, thật là cho mấy người mặt mũi mà, để vợ của ông đây đích thân nấu cơm cho các người, WTF… Lâm Chi Diêu có lòng muốn bảo Thẩm Mộng Thần đi nghỉ ngơi. Nhưng Thẩm Mộng Thần lại sống chết không đồng ý.


Sau đó Thẩm Mộng Thần nghe Lâm Chi Diêu nói mà thấy phiền nên đuổi anh ra ngoài: “Được rồi anh không giúp được còn ở đây phá rối, thời gian cũng tới rồi, anh đi gọi Giang tổng, Tiêu tổng bọn họ tới đi, em với mẹ tiếp tục chuẩn bị…”


Được… còn bị đuổi ra ngoài rồi, trong lòng Lâm Chi Diêu rất nghẹn lời. Nhưng cũng hết cách, dù sao bây giờ thân phận của anh còn chưa lộ ra. Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng! Lâm Chi Diêu lặng lẽ nói với chính mình ở trong lòng.


Ngay sau đó Lâm Chi Diêu đi ra khỏi biệt thự, anh bây giờ ngược lại muốn xem thử, khi anh đi mời mấy người đó, bọn họ sẽ có biểu cảm như nào…


Để anh đích thân đi mời? Thật là cho bọn họ mặt mũi nha, Lâm Chi Diêu mới không xem mấy người bọn họ ra gì đó. Trực tiếp gửi tin nhắn vào nhóm chat của bọn họ: “Bà xã của tôi nói tối nay mời Giang tổng, Tiêu tổng, Lý tổng, Lục tổng mấy người tới nhà ăn cơm, dẫn theo vợ của các người nữa, lát nữa nhanh chóng tới, vợ của tôi đích thân nấu cơm cho mấy người đó…” Lâm Chi Diêu nghiến răng ấn nút gửi, sau đó cảm thấy không giải tỏa được cơn tức, lại gõ ba dấu cảm thán!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK