Mục lục
Rể cuồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Được, tôi sẽ gọi cho phòng nhân sự ngay, ngày mai cô Thẩm không cần đi làm nữa…” Giang Hằng đồng ý rất dứt khoát.


“Hả…” Thẩm Mộng Thần trợn tròn mắt, dứt khoát như vậy ư? Ngay cả một câu cũng không hỏi? Cũng không khuyên nhủ? Thái độ dứt khoát của Giang Hằng làm Thẩm Mộng Thần nhất thời không phản ứng kịp, đứng tại chỗ ngơ ngác.


Giang Hằng thấy phản ứng của Thẩm Mộng Thần thì biết mình đồng ý quá dứt khoát, nhưng tối nay dù cô không nói, thì Lâm Chi Diêu cũng sẽ bảo anh khuyên cô từ chức, dù gì sau này toàn bộ tập đoàn Cửu Châu cũng thuộc về cô rồi, cô còn làm quản lý nhỏ nhoi này làm gì, để thêm rắc rối.


Nhưng giờ thấy vẻ mặt của Thẩm Mộng Thần, anh vội giải thích: “Cô Thẩm, rất nhiều chuyện không cần tôi phải nói nhiều, cô cũng hiểu rõ, cô cứ rời khỏi tập đoàn Cửu Châu đi… haizz…” Giang Hằng thở dài, trông rất ra dáng.


Cố Mịch đứng bên cạnh thấy dáng vẻ của Giang Hằng thì suýt cười ra tiếng, vội chào hỏi Thẩm Mộng Thần, rồi dẫn người rời đi, dù gì tối nay cũng là buổi tụ họp trong tập đoàn Cửu Châu, ít nhiều gì cô cũng không phù hợp cho lắm.


Thẩm Mộng Thần trò chuyện với Cố Mịch xong, thì tiếp tục nhìn Giang Hằng gật đầu nói: “Vâng, phó tổng giám đốc Giang không cần phải nói nhiều, tôi cũng hiểu rõ, bữa cơm tối nay là tôi và Lâm Chi Diêu cảm ơn anh đã chăm sóc cho chúng tôi hơn nửa năm qua, sau này anh hãy bảo trọng…” Thẩm Mộng Thần cầm ly rượu đứng dậy.


Thẩm Mộng Thần đứng đợi một lúc vẫn không thấy Lâm Chi Diêu đứng dậy, nên đá chân anh ở dưới gầm bàn, dùng ánh mắt ra hiệu anh hãy mời rượu Giang Hằng một lần, Lâm Chi Diêu không tình nguyện đứng dậy, mời rượu Giang Hằng: “Phó tổng giám đốc Giang, cảm ơn anh đã chăm sóc chúng tôi…”


Giang Hằng định né tránh, nhưng bị Lâm Chi Diêu lườm một phát, nên không thể né tránh, đành phải giả vờ kiêu ngạo tiếp nhận lời mời rượu của Thẩm Mộng Thần.


Rồi Thẩm Mộng Thần lại kéo Lâm Chi Diêu đi, lần lượt mời rượu Tiêu Viễn Sơn, Lý Song Hào, Lục sẹo, đợi mọi người uống xong, Thẩm Mông Thần lại cầm chai rượu lên, đích thân rót rượu cho mọi người, Lâm Chi Diêu vẫn ngồi chỗ cũ, thấy cô mời rượu mọi người, thì sắc mặt trở nên thâm trầm.


Bữa cơm này mọi người ăn rất khó chịu, bầu không khí cực kỳ ngột ngạt lúng túng, vì mấy người Tiêu Viễn Sơn và Lý Song Hào đều toát mồ hôi lạnh, ngay cả vợ bọn họ cũng thế, bởi vì trước khi tới đây, bọn họ đã dặn vợ mình vô số lần, tuyệt đối không được bày ra sắc mặt khó coi với Vương Thu Cúc và Thẩm Mộng Thần trên bàn ăn tối nay, bằng không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, vợ bọn họ đều là người trải sự đời, vừa nhìn thấy Lâm Chi Diêu đã biết anh không hề đơn giản, cũng biết chắc trong chuyện này có vấn đề…


Nên bầu không khí trong buổi tụ họp lần này rất quỷ dị, Vương Thu Cúc vốn là người có địa vị thấp nhất trong bàn ăn, nhưng dù là vợ Tiêu Viễn Sơn hay vợ Lý Song Hào, cũng đều vây quanh bà để trò chuyện, lấy bà làm trung tâm, luôn miệng gọi chị Vương, nói bà là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, người không biết còn tưởng tính cách hai người phụ nữ này thật sự rất tốt, rất dễ hòa đồng, nhưng lại không biết rằng ở bên ngoài hai người phụ nữ này cũng là cực kỳ hống hách…


Bốn ông trùm Tiêu Viễn Sơn, Lý Song Hào, Giang Hằng và Lục sẹo đều ngồi thẳng lưng, cực kỳ khách sáo với Thẩm Mộng Thần, không dám thể hiện một chút dáng vẻ của ông chủ, còn Lâm Chi Diêu thì càng buồn bực hơn, từ nhỏ đến lớn anh chưa từng tham dự buổi tụ họp nào, mà để anh đi mời rượu người khác, trước đây anh là cậu chủ Lâm thị, người thừa kế thuận lợi đầu tiên, tất nhiên sẽ không ai dám bảo anh mời rượu, giảng đạo với anh, giờ tập đoàn Cửu Châu đã thuộc về anh rồi, bảo anh đích thân đi mời rượu mấy cấp dưới này, thật sự nể mặt họ quá…


Nên bữa ăn này, Lâm Chi Diêu luôn ngồi tại chỗ, với vẻ mặt u ám, còn mấy người Giang Hằng thì bị vướng Thẩm Mộng Thần không biết chuyện gì, nên cũng không tiện chủ động đi mời rượu anh, bằng không chuyện sẽ bị bại lộ.


Nên cục diện quỷ dị này cứ thế dẫn đến một kết cục, Thẩm Mộng Thần hận không thể đánh Lâm Chi Diêu một trận, dù hiện nay hai người đã từ chức, không còn làm trong tập đoàn Cửu Châu nữa, nhưng tối nay có người nào không có thân phận địa vị cao hơn anh? Người ta đã khách sáo như thế, mà anh còn bày ra vẻ mặt đó nữa.


Nhưng Thẩm Mộng Thần chỉ oán hận trong lòng, cô thật sự không nỡ nói với Lâm Chi Diêu, hơn nữa giờ còn có mặt người ngoài, cô cũng phải giữ mặt mũi cho anh, nên anh không chủ động, thì người làm vợ như cô đành phải chủ động.


Ừm, sau đó tạo thành một vòng luẩn quẩn, đó là Lâm Chi Diêu càng ngồi im, thì Thẩm Mộng Thần càng chủ động mời rượu mấy người Giang Hằng và Tiêu Viễn Sơn, rồi sắc mặt Lâm Chi Diêu càng trở nên khó coi, thì mấy người Tiêu Viễn Sơn càng toát mồ hôi lạnh… sau đó trong lòng Thẩm Mộng Thần càng lo lắng hơn…


Trong khi bên Lâm Chi Diêu đang vừa ăn vừa uống rượu, thì trong phòng khách nhà họ Thẩm, Thẩm Chấn Hoa đang ngồi uống rượu trắng với vẻ mặt u ám, liên tục rót rượu, ông vốn tưởng rằng tối nay có thể tới đó rửa sạch nhục nhã, ai ngờ không những không rửa sạch, mà ngược lại còn bị Lâm Chi Diêu đánh một trận! Làm lửa giận trong lòng ông sắp trào ra ngoài! Vương Thư Văn và Vương Thư Đào thì ngồi bên cạnh không dám thở mạnh, chỉ lặng lẽ uống cùng Thẩm Chấn Hoa.


“Xoảng! Lâm Chi Diêu thật quá đáng, dù cậu ta đã từ chức thì sao? Chắc chắn tôi sẽ không bỏ qua cho cậu ta, cậu ta cứ đợi đấy cho tôi!” Thẩm Chấn Hoa ném mạnh ly rượu xuống sàn, trong lòng cực kỳ nổi giận.


Đúng lúc này, Thẩm Nhược Tuyết mặc một chiếc váy dài màu đen vô cùng gợi cảm đi vào, thật sự làm khó cô, giờ đang là mùa đông, dù Nam Giang ở phía Nam, nhưng cũng rất lạnh, để duy trì vẻ đẹp, Thẩm Nhược Tuyết vẫn ăn mặc như vậy.


Thẩm Nhược Tuyết vừa bước vào, Vương Thư Văn và Vương Thư Đào vốn đang ngồi bỗng đứng dậy, cung kính chào hỏi: “Chào cô Thẩm…”


Thẩm Nhược Tuyết gật đầu, nếu xét về vai vế, thì cô phải gọi bọn họ một tiếng chú, nhưng giờ cô có thân phận gì? Nên cô chỉ gật đầu, xem như nể mặt Vương Thư Văn và Vương Thư Đào lắm rồi.


Thẩm Chấn Hoa thấy Thẩm Nhược Tuyết đi vào, cũng vội đứng dậy, mặc dù ông là ba cô, nhưng giờ thân phận của cô quá cao quý, hơn nữa sau này Thẩm Chấn Hoa ông, thậm chí là cả nhà họ Thẩm đều phải dựa vào Thẩm Nhược Tuyết.


“Nhược Tuyết, con về rồi à, con ăn cơm chưa? Nếu chưa ăn thì để ba bảo mẹ con nấu cho con ăn?” Thẩm Chấn Hoa ân cần hỏi han Thẩm Nhược Tuyết.


Thẩm Nhược Tuyết lắc đầu, thấy mặt Thẩm Chấn Hoa sưng lên thì nhíu mày hỏi: “Ba, mặt ba bị sao vậy?”


Thẩm Chấn Hoa thở dài, rồi Vương Thư Đào ngồi cạnh lòng đầy căm phẫn thêm mắm thêm muối, kể lại chuyện tối nay ba người tới biệt viện Tử Trúc gây sự với Lâm Chi Diêu.


Thẩm Nhược Tuyết từ tốn gật đầu, đáy mắt hiện lên sát ý: “Ba, ba đừng nhẫn nhịn quá, nếu tính toán thì chỉ còn một ngày nữa! Một ngày sau, Lâm Chi Diêu sẽ bị ba dậm dưới chân như một con kiến mà thôi, chỉ cần nhấc chân là có thể đè chết…”


Thẩm Chấn Hoa ngượng ngùng gật đầu: “Ừm ừm, ba biết rồi Nhược Tuyết, ngày mai ba sẽ ở nhà, để tên vô dụng Lâm Chi Diêu kia sống vui vẻ thêm một ngày!”


“Vâng…” Thẩm Nhược Tuyết gật đầu, giờ cô không hề để tâm đến Lâm Chi Diêu…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK