• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Hepc

Say rượu cộng thêm túng dục, sáng ngày hôm sau, Quyền Sơ Nhược mệt muốn chết. Dĩ nhiên, khẳng định cô không phải muốn mình chết thực, mà là nghĩ muốn người đàn ông bên cạnh đi chết đi!

Cánh tay người đàn ông đè ở trước ngực, Quyền Sơ Nhược cảm thấy khó thở. Cô lật người không được, chỉ có thể nhấc chân lui về phía sau đạp người đàn ông vẫn còn đang ngủ mê man.

"Ưmh!"

Lục Cảnh Hanh nhắm mắt lại, mày kiếm nhẹ chau lại rên lên một tiếng.

Sau vài giây, cánh tay người đàn ông để ở trước ngực cuối cùng cũng lấy ra. Quyền Sơ Nhược nhẹ nhàng thở ra đang muốn đứng dậy, nhưng bên hông căng thẳng, cánh tay của anh rơi vào hông cô mà ôm.

Bên hông Quyền Sơ Nhược căng thẳng, người đàn ông chuyển động cánh tay, trong nháy mắt lôi cô vào trong ngực, hơn nữa hai cỗ thân thể dán sát hết mức chặt chẽ.

"Lục Cảnh Hanh!" Quyền Sơ Nhược cau mày, khuôn mặt nhiễm giận. Cô muốn đẩy tay của anh ra, nhưng lại không đẩy được. Năm ngón tay anh dán sát ở bên hông của cô, cũng không chừa khe hở nào cho cô.

Lửa giận trong lòng lập tức dâng cao!

"Lục Cảnh Hanh, anh buông ra cho tôi!"

Quyền Sơ Nhược hung hăng đánh vào trên mu bàn tay của anh, tiếng động không nhỏ.

Lần này, cuối cùng người đàn ông cũng có phản ứng, hai mắt khép kín mở ra, không khỏi nhìn về phía cô: "Tại sao lại đánh anh?"

Tại sao lại đánh anh?

Quyền Sơ Nhược buồn bực nóng máu, người đàn ông này là giấy dán sao? Căn bản thật bất lực?!

"Không có đánh anh," nhìn ánh mắt mờ mịt vô tội của anh, thế nhưng Quyền Sơ Nhược cảm thấy chột dạ, giọng nói cũng hòa hoãn xuống, "Anh buông tôi ra, để cho tôi xuống đất."

Lục Cảnh Hanh giật mình, ánh mắt quét qua mặt cô, lại xem đồng hồ báo thức một chút, nói: "Lúc này mới sáu giờ, chúng ta còn có thể ngủ nửa giờ nữa."

Mẹ nó, ai muốn ngủ với anh?

Quyền Sơ Nhược oán thầm, nâng lên cánh tay đẩy anh, "Tôi không muốn ngủ, để cho tôi dậy."

Ý cô chính là, nếu muốn ngủ thì anh ngủ một mình, để cho cô rời giường.

Người đàn ông quay đầu đi, ánh mắt thâm thúy ngừng ở trên mặt của cô, nụ cười vô hại, "Thật xin lỗi, lúc anh ngủ phải có người dỗ, ngủ một mình không được."

"Này!" Quyền Sơ Nhược tức giận, híp mắt trừng anh: "Lục Cảnh Hanh anh phát động kinh sao? Hiện tại trời sắp sáng, ai muốn dỗ anh ngủ? Lại nói anh là một đấng mày râu, lại nhiều chuyện hư hỏng như vậy, ngủ một giấc còn phải có người dỗ, anh bao nhiêu tuổi rồi!"

"Số tuổi cùng sinh hoạt tập quán không có quan hệ trực tiếp." Lục Cảnh Hanh cũng không tức giận, trả lời không nhanh không chậm.

Quyền Sơ Nhược tức điên, lại không tìm được lý do phản bác. Người đàn ông này, mẹ nó thật đáng hận!

"Tốt lắm, tôi không muốn biện luận với anh, tôi muốn rời giường." Quyền Sơ Nhược nhếch môi, cho ra đáp án cuối cùng.

Lục Cảnh Hanh chống tay bên người của cô, nhìn vẻ mặt cô nén giận, bên trong tròng mắt đen nhìn không ra nửa điểm gợn sóng, "Bà xã, anh cũng đã nói, anh nằm ở trên giường, thì em không thể xuống giường."

Quyền Sơ Nhược hít sâu một hơi, bị anh chọc cho tức xanh mặt.

Người đàn ông cong môi, cúi đầu hôn xuống miệng cô một cái, nói: "Ngoan, tức giận có nếp nhăn."

Haizz, Quyền Sơ Nhược chưa bao giờ gặp qua người đàn ông nào không biết xấu hổ như vậy! Anh đây là dầu mỡ ngâm hoài không thấm nước hay sao, mềm không được cứng cũng không xong!

"Lục ——"

Cô mở miệng trước, ngón tay Lục Cảnh Hanh nhẹ giơ lên, chạm ở phần môi của cô, ánh mắt biến hoá, "Bảo bối, em đừng gọi anh như vậy được không? Sáng sớm là lúc đàn ông dễ kích động nhất, hơn nữa em gọi tên anh lại dễ nghe như vậy."

Đang khi nói chuyện, anh lại kéo tay Quyền Sơ Nhược xuống, táo bạo cầm tay cô hướng về chỗ lửa nóng kia.

Quyền Sơ Nhược chấn động, hoảng sợ muốn rút tay về. Nhưng bị anh giữ chặt cỗ tay, người đàn ông cố ý nắm chặc, cứ thế không để cho cô rút tay về, dám cố trụ tay cô.

Loại động tác này, Quyền Sơ Nhược chưa bao giờ làm. Hai má cô như lửa đốt, nhanh chóng muốn phun lửa, "Lưu manh!"

"Ừ, " Lục Cảnh Hanh tán dương gật đầu, vẻ mặt dịu dàng, "Đàn ông ở trên giường đều là lưu manh, chỉ có ông xã em là lưu manh dịu dàng, đúng không?"

Quyền Sơ Nhược bị ngưng nghẹn, tức giận thở hổn hển. Nhắc tới vài năm lên tòa án, cô trải qua nhiều vụ án, loại người dạng gì cũng gặp qua, vụ án dây dưa khó khăn cũng đấu thắng quan tòa, nhưng giờ phút này, cô bị Lục Cảnh Hanh đè ở phía dưới, bị buộc đưa tay sờ chỗ đó của anh, thế nhưng cô hoàn toàn không có đối sách, không tìm được vũ khí đánh trả!

Bởi vì nóng giận, ánh mắt của cô long lanh như nước, gương mặt cũng dâng lên sắc đỏ. So với tối hôm qua bộ dáng khi ở phía dưới anh thở gấp mê ly, Quyền Sơ Nhược như vậy thật là đặc biệt.

Thật ra thì Lục Cảnh Hanh không có những thứ thói quen lập dị kia, chỉ là anh thích trêu chọc cô. Cô càng muốn xuống giường, anh sẽ cố tình không để cho cô xuống. Cô càng muốn phủi sạch quan hệ với anh, thì anh càng phải nhắc nhở cô, cả người cô đều đã thuộc về anh!

Chỉ là tính tình của cô, Lục Cảnh Hanh đã biết, không thể bởi vì nhất thời cậy mạnh, tai họa sẽ khó đỡ. Lại mè nheo mấy cái, cuối cùng anh buông bàn tay mềm mại nhỏ bé của cô ra, thoải mái thở dài.

Trong cổ họng của anh tràn ra âm thanh trầm thấp, Quyền Sơ Nhược nhìn chằm chằm ánh mắt của anh, toàn thân nhẹ nhàng run rẩy. Cô cũng không nói được là run rẩy là bởi vì sợ hay là vì cái gì khác.

Co năm ngón tay lại, Quyền Sơ Nhược cắn môi, ngón tay được tự do. Cô nắm chặt quả đấm, hình như còn có thể cảm thấy lòng bàn tay có lửa nóng cứng rắn. Loại xúc cảm này, lưu lại thật sâu, không cách nào thối lui.

Quyền Sơ Nhược khó chịu quay mặt, không dám nhìn tới ánh mắt của Lục Cảnh Hanh. Trong đầu cô tự động tự phát hình ảnh anh không có mặc quần áo, mà tối hôm qua giữa lúc cô mơ mơ màng màng, giống như...... Nhìn đến chính là cái địa phương kia của anh.

Muốn chết!

Toàn thân Quyền Sơ Nhược đổ mồ hôi lạnh, lúc này hận tìm không được một cái lỗ để chui vào. Không phải đâu, lúc nào thì cô thay đổi biến thành háo sắc như vậy, tại sao có thể nghĩ đến cái loại hình ảnh đó? 

Nhìn vẻ mặt cô không ngừng biến hóa, Lục Cảnh Hanh chỉ cười, cũng không nói toạc. Lòng anh như gương sáng, nếu như lúc này duỗi móng vuốt trêu chọc cô, đó thật đúng là tìm chết.

Anh mới vừa khai trai, vẫn chưa muốn ăn chay!

Cường thế ôm người bên cạnh, Lục Cảnh Hanh cong môi, gương mặt tuấn tú dịu dàng. Anh bị đánh thức, nhất định là không ngủ được, nhưng chính là anh muốn hao tổn qua nửa giờ này, không vì cái gì khác, liền vì muốn trị tính khí đáng ghét của Quyền Sơ Nhược.

Tám giờ sáng, Quyền Sơ Nhược đúng lúc từ trong nhà ra cửa. Lục Cảnh Hanh ngoan ngoãn đi theo phía sau của cô, cho dù khoảng cách của hai người rất xa, anh đều có thể cảm nhận được lửa giận của cô.

Đại tiểu thư nhà họ Quyền, luật sư tài giỏi Quyền Sơ Nhược, chưa từng chịu loại kiềm chế này?!

Mắt thấy cô muốn lên xe, Lục Cảnh Hanh bước nhanh về phía trước, dặn dò: "Tối nay sáu giờ, nhà chúng ta tụ họp, sắp bước sang năm mới rồi, họ hàng trong nhà cũng sẽ đến, em phải sắp xếp thời gian." 

Từ buổi sáng rời giường đến bây giờ, Lục Cảnh Hanh đã nói qua ba lần. Quyền Sơ Nhược không bình tĩnh nhíu mày, nói: "Anh cần phải dài dòng như vậy sao? Chưa già đã yếu?"

Được rồi, cũng biết cô có thù tất báo.

Lục Cảnh Hanh mím môi, nói: "Là em chuẩn bị không tốt, có tiền án thất hẹn." Đang khi nói chuyện, anh móc một phần tài liệu từ trong túi ra, đó là lúc thừa dịp lúc cô đi tắm, đã chuẩn bị xong. 

"Cái này cho em, " Lục Cảnh Hanh đưa tài liệu cho cô, nói: "Buổi trưa em xem một chút."

Quyền Sơ Nhược nhận lấy, trực tiếp nhét vào trong túi xách. Cô biết đó là danh sách thành viên của người nhà họ Lục, nhà họ Lục là một Đại Gia Tộc, nhân khẩu đông đúc, toàn bộ thân thích không ít, căn bản cô không phân rõ ai là ai. Ban đầu trong hôn lễ, cô chỉ gặp một lần, thời điểm tết năm ngoái, cô vì muốn thanh tịnh, đặc biệt đi công tác không có ở đây. Cho nên lần này gặp mặt, Lục Cảnh Hanh mới chuẩn bị tài liệu cho cô.

Mắt thấy cô nổ máy, Lục Cảnh Hanh đưa tay gõ cửa sổ xe một cái, trầm giọng nói: "Tan việc anh đi đón em."

Nghe được anh nói, ánh mắt Quyền Sơ Nhược lóe lên, ngược lại không có cự tuyệt. Đưa mắt nhìn xe của cô lái đi, Lục Cảnh Hanh mới xoay người, lái xe rời đi.

Trên đường đi làm, Quyền Sơ Nhược đang suy nghĩ. Khóe mắt liếc qua liếc lại thấy bảng hiệu ven đường, sắc mặt cô trầm xuống, vội vàng đậu xe ở ven đường. Đẩy cửa xe ra, cô xách theo ví da, cúi đầu đi vào tiệm thuốc.

Quyền Sơ Nhược chưa từng tới chỗ này, cô tìm nửa ngày, mới lấy hết dũng khí đến khu đồ dùng cho sinh đẻ.

Nhân viên bán hàng nhìn cô lịch sự, không giống người không đứng đắn, giọng nói cũng khách khí chút, "Tiểu thư, cô muốn tìm cái gì?"

Sắc mặt Quyền Sơ Nhược mờ mịt, trong lúc nhất thời rất khó mở miệng.

Nhân viên bán hàng thấy vẻ mặt cô mất tự nhiên, lập tức hiểu, "Muốn 72 giờ, hay là 24 giờ?"

Mặc dù Quyền Sơ Nhược chưa mua lần nào, nhưng bởi vì nghề nghiệp của cô, cũng hiểu mấy cái này. Cô mấp máy môi, nói: "72 giờ."

Từ tiệm thuốc đi ra, cô bước nhanh trở lại trong xe, trầm mặt lái xe đến phòng luật sư.

Mới một tuần mà thôi, Tống Văn nhạy cảm phát giác Quyền Sơ Nhược có gì đó không thích hợp. Cô nàng ôm tài liệu, gõ cửa đi vào.

"Chị Quyền."

Quyền Sơ Nhược đứng ở trước bàn, trong tay cầm hộp thuốc ngẩn người, thấy cô nàng đi vào, ánh mắt trầm xuống, "Có chuyện gì sao?"

Nhận thấy được không khí không đúng, Tống Văn sớm có chuẩn bị, nói: "Chuyện đương sự, chị muốn hẹn lúc nào thì gặp mặt?"

Quyền Sơ Nhược mở ghế dựa ngồi xuống, bởi vì mức độ động tác quá lớn, giữa hai chân bị lê nhẹ mà phát đau. Cô cố nhịn đau, vẻ mặt càng thêm lo lắng, "Ngày mai."

"Àh." Tống Văn mở notebook ra, ghi chép thời gian. Cô nàng tinh mắt, mới vừa rồi vào cửa liền nhìn thấy hộp thuốc trong tay Quyền Sơ Nhược.

Do dự hồi lâu, cô nàng vẫn là nhịn không được nhiều chuyện, "Chị Quyền, uống loại thuốc kia có tác dụng phụ thật lớn, đối với thân thể không tốt! Em biết một loại nhập khẩu, có thể dùng lâu dài, đối thân thể không có tổn thương gì!"

Quyền Sơ Nhược híp mắt, "Đi ra ngoài."

Mắt thấy cô nổi giận, Tống Văn cúi gằm đầu, ảo não xoay người.

"Đợi đã nào...!"

Vẻ mặt Tống Văn biến đổi, khuôn mặt nhỏ nhắn bị sợ đến một hồi trắng bệch, "Chị Quyền, bạn trai em mới vừa thất nghiệp, chị ngàn vạn lần không thể xa thải em! Em bảo đảm, về sau không dám nhiều chuyện!"

Vẻ mặt cô nàng đưa đám, nghĩ thầm làm sao lại không quản được cái miêng chính mình, nhìn thấu cuộc sống riêng của bà chủ, đây không phải là tìm đường chết sao?

Đầu tiên là Quyền Sơ Nhược sững sờ, sau đó vẻ mặt căng thẳng có chút thư giãn. Cô ném giấy bút qua, giọng rất là mất tự nhiên, "Cô mới vừa nói biết cái tên thuốc, viết xuống."

Tống Văn kinh ngạc há hốc miệng, căn bản quên động tác. Vẫn là ở bên trong Quyền Sơ Nhược tàn khốc, cô nàng mới phục hồi tinh thần lại.

"Cái đó......" Tống Văn cười hì hì đến gần, thử dò xét nói: "Loại thuốc kia em thường đi mua nên người bán thuốc hay giảm giá, bằng không em mua giùm chị?

Hết chương 17.1

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK