• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Rùa Lười

____________________________________

Y tá bưng khay thuốc đi ra ngoài, hô hấp của người đàn ông trên giường dần ổn định trở lại. Sau khi tiêm thuốc hạ sốt, nhiệt độ cơ thể của Liêu Phàm từ từ giảm xuống, tầng hồng hồng trên đôi má cũng nhạt dần.

Quyền Sơ Nhược ngồi bên giường bệnh một lúc lâu rồi mà chẳng hề động đậy gì. Bên ngoài cửa sổ, từng tia nắng chiều đỏ rực chiếu vào trong phòng, từng tia nắng đỏ đó như đang trêu chọc tình cảm con người ta.

Nơi xa xa, tia sáng cuối cùng cũng đã nhường chỗ cho bóng tối, bóng tối vô biên bao trùm hết cả mặt đất.

Khẽ giơ tay đặt lên trán anh, so với vừa nãy, nhiệt độ đã giảm không ít rồi. Quyền Sơ Nhược đắp lại chăn cho anh, đôi mắt đen không kìm được mà nhìn vào khuôn mặt tiều tụy của người đàn ông.

Liêu Phàm.

Thầm gọi cái tên này trong lòng, Quyền Sơ Nhược cảm thấy chua xót trong lòng. Từ khi gặp anh lúc năm tuổi, cô liền dùng hết mọi biện pháp để đến gần anh hơn.

Nhưng đến cuối cùng cô lại tuyệt vọng mà buông tay, cô không thể không lựa chọn từ bỏ.

Nhưng tại sao, lại để cho cô nghe thấy câu nói thầm thì đó? Tại sao, lại để cho cô nhìn thấy anh, nhìn thấy ánh mắt cô đơn tuyệt vọng của anh?

Liêu Phàm, anh thật đáng hận!

Đẩy cửa phòng bệnh ra, Quyền Sơ Nhược cầm túi xách đi ra ngoài. Người bảo vệ vẫn đứng ở bên ngoài cửa, anh thấy cô ra ngoài thì lập tức quan tâm hỏi: “Chị Quyền, bữa tối chị muốn ăn gì?”

Quyền Sơ Nhược đóng cửa lại, ngẩng đầu lên nhìn về phía anh ta, “Gọi điện thoại cho người nhà anh ấy đi, anh ấy đã ốm nặng như thế rồi, dù sao thì cũng vẫn cần một người thân chăm sóc.”

Anh bảo vệ ngẩn người, ánh mắt trở nên ảm đạm. Ý của cô, rất dễ hiểu.

Đã không thể vãn hồi, vậy thì không cần phải dây dưa tiếp nữa.

Người đàn ông kia đang nằm trên giường bệnh ngủ mê mệt, vô tri vô giác, Quyền Sơ Nhược thu ánh mắt lại, cầm túi xách đi về. Cô bước ra từ tòa nhà bệnh viện, mở cửa xe ra ngồi vào trong.

Trong xe rất yên tĩnh, chỉ có một mình cô. Hai tay Quyền Sơ Nhược nắm chặt tay lái, đầu ngón tay cũng trở nên trắng bệch.

Đèn đường ở phía trước từng cái từng cái được một được bật sáng. Tia sáng dưới buổi hoàng hôn chồng lên nhau trong mắt cô rồi dần dần trở nên mờ ảo. Sự khó chịu bị đè nén trong ngực cứ mãi không yên, Quyền Sơ Nhược hạ cửa sổ xe xuống mới có thể hít thở bình thường được.

Hít sâu một hơi, khóe mắt không nhịn được mà hơi cay cay. Từng sự việc từng việc làm của mình trong hai mươi lăm năm qua, giống như một thước phim quay chậm, từng cảnh lướt qua trong tim cô.

Hai mươi lăm năm đó chiếm một vị trí rất quan trọng trong cuộc đời của cô. Đó gần như là những tháng ngày tươi đẹp nhất trong cuộc sống của cô, trong khoảng thời gian đó, trái tim của cô luôn chỉ có một mình Liêu Phàm, luôn luôn như vậy.

Nếu như nói cô không buồn chút nào, Quyền Sơ Nhược cảm thấy có lỗi với sự chờ đợi qua bao nhiêu năm của mình.

Nhưng nếu nói đáng tiếc, tất cả những chuyện này có thể trách ai được chứ?!

Điện thoại trong túi xách vẫn luôn rung, Quyền Sơ Nhược rũ mắt, khuôn mặt thanh tú núp trong bóng tối, không thấy rõ biểu cảm của cô. Có một số việc, cuối cùng cũng sẽ mất đi ý nghĩa, một mình cô cũng không thể xoay chuyển được.

Liêu Phàm, chúng ta đã bị định trước là sẽ bỏ lỡ nhau rồi. Tuy em đã yêu anh từ rất lâu rất lâu trước kia, nhưng vận mệnh không cho chúng ta cơ hội ở bên nhau.

Quyền Sơ Nhược khẽ than, ngước mi nhìn về phía phòng bệnh đang sáng đèn trên lầu ba.

Lái xe ra khỏi bệnh vêện, Quyền Sơ Nhược thấy hơi đói. Cô đạp chân ga đi thẳng về nhà.

Đẩy cửa nhà ra, đèn trong phòng khách vẫn sáng. Cô đổi dép đi vào trong nhà, Lục Cảnh Hanh đang trầm mặt ngồi trên ghế sô pha đợi cô.

“Anh về rồi à?” Quyền Sơ Nhược nhìn về phía phòng bếp, không thấy thức ăn, “Em đói quá.”

Lục Cảnh Hanh nhìn chằm chằm vào mắt cô, không nói một câu nào.

Ánh mắt của anh rất sắc bén. Quyền Sơ Nhược đi đến bên cạnh, hỏi anh: “Sao vậy?”

“Em đi đâu đấy?” Lục Cảnh Hanh nhíu chặt mày, cất giọng lạnh lùng hỏi.

“Bệnh viện.” Sắc mặt Quyền Sơ Nhược không đổi.

Đôi mày nhíu chặt của Lục Cảnh Hanh buông lỏng ra đôi chút, vẻ mặt dịu đi, nói: “Đi bệnh viện làm gì?”

“Kiểm tra sức khỏe.” Quyền Sơ Nhược trả lời, hôm nay cô đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe thật, nói thế cũng không được tính là nói dối.

Nghe thấy câu trả lời của cô, đôi mắt đen của Lục Cảnh Hanh trầm xuống. Anh nhìn vào đôi mắt Quyền Sơ Nhược thật lâu, trước khi cô định nhắc lần nữa, anh chợt cong môi cười một cái, kéo tay cô nói: “Đi thôi, ăn cơm.”

Vốn Quyền Sơ Nhược đang do dự không biết có nên nói chuyện gặp Liêu Phàm cho anh nghe không, nhưng thấy vẻ mặt anh như không có chuyện gì, cô lại không nói nữa. Lòng dạ Lục Cảnh Hanh rất hẹp hòi, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện!

Bữa tối rất thịnh soạn, không biết Lục Cảnh Hanh lấy ra từ chỗ nào, dù sao thì đồ ăn cũng rất hợp với khẩu vị của cô. Cô bưng chén cơm, ăn vài miếng, đôi mày thanh tú nhíu lại, “Anh có quen bác sĩ Đông Y nào không?”

“Sao vậy?” Lục Cảnh Hanh nhếch mi lên.

Quyền Sơ Nhược bĩu môi, kể cho anh chuyện nhà mình. Lục Cảnh Hanh nghe xong, cũng không có vẻ kinh ngạc. Anh đưa một tấm danh thiếp cho cô, nói: “Lão Vương rất khó hẹn trước, đừng bỏ lỡ hẹn.”

“Ừm.” Quyền Sơ Nhược nhận tấm danh thiếp, khóe miệng cong cong dâng lên ý cừoi: “Cảm ơn.”

Lục Cảnh Hanh gật đầu một cái, tiếp tục cúi đầu ăn cơm. Vả mặt anh không nhìn được hỉ nộ, Quyền Sơ Nhược mải suy nghĩ chuyện của Sở Kiều, cũng không phát hiện ra ánh mắt của anh có gì đó khác thường.

Ngày hôm sau, Lục Cảnh Hanh dậy sớm. Sau khi rửa mặt, anh đứng trước tủ quần áo lựa đồ. Anh vừa rút một chiếc cà vạt ra thì liền bị Quyền Sơ Nhược giữ tay lại, cô đưa chiếc cà vạt trong tay mình cho anh.

“Đeo cái này này.” Quyền Sơ Nhược vòng chiếc cà vạt qua cổ anh, thắt lại, chỉ là động tác không được thuần thục lắm thôi.

Lục Cảnh Hanh ngây người một lúc. Cúi đầu xuống, anh thấy ngón tay cô đưa qua đưa lại trước ngực mình. Cô xõa mái tóc dài xuống, sợi tóc mềm mại cọ vào mu bàn tay anh, chọc chọc làm anh thấy ngưa ngứa.

Ngón tay thon dài của người đàn ông đã nâng lên, nhưng hình như vừa nghĩ gì đó, anh lại thu tay lại.

Cuối cùng cũng thắt cà vạt xong, Quyền Sơ Nhược còn tỉ mỉ chỉnh lại một lần nữa, khá hài lòng với kỹ thuật của mình. Hai tay cô đặt lên vai anh, xoay người anh về phía gương, “Thế nào?”

Trừ việc cà vạt thắt không thạo lắm ra, miễn cưỡng cũng được thông qua. Lục Cảnh Hanh khẽ cong đôi môi mỏng, thấp giọng nói: “Cũng được.”

Sau đó anh chọn một cái áo phù hợp với chiếc cà vạt này, nhanh nhẹn mặc vào.

Quyền Sơ Nhược trừng mắt nhìn, không ngờ rằng thái độ của anh lại lạnh nhạt như thế. Đây cũng được tính là lần đầu tiên cô tặng quà cho anh, dù sao cũng nên nói một câu cảm ơn chứ? Hơn nữa cô còn tự tay thắt cà vạt nữa, sao cả một khuôn mặt tươi cười anh cũng không cho cô vậy?

Đáng ghét!

Quyền Sơ Nhược hạ mi xuống, cô rất giận.

“Anh có một cuộc họp buổi sáng, đi trước đây.” Lục Cảnh Hanh cầm chìa khóa xe lên, bỏ lại câu này rồi quay lưng bước đi.

F*CK!

Quyền Sơ Nhược nắm chặt tay, đôi mắt xinh đẹp trầm xuống trong nháy mắt. Lục Cảnh Hanh, thế mà không thèm nhìn cô, khốn kiếp!

Đứng trước cửa thang máy, nét mặt nghiêm túc của anh dần buông xuống. Anh đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc cà vạt trên cổ, đôi môi mỏng cong lên một chút.

Nhãn hiệu mà anh thích, màu sắc và kiểu dáng đều là mốt năm nay.

Hừ! Chiếc cà vạt này của anh, không tiện lợi bằng chiếc khăn quàng cổ kia!

Nhưng quan trọng nhất là, thắt cà vạt khó hơn đeo khăn quàng cổ, cho nên, anh thắng!

Cửa thang máy được mở ra, Lục Cảnh Hanh mặt mày hớn hở bước ra ngoài. Anh tham gia cuộc họp buổi sáng, một tiếng đồng hồ thôi mà anh đã chạm vào chiếc cà vạt trên cổ mình vô số lần.

Mới đầu thì chẳng ai để ý, nhưng anh cứ lặp đi lặp lại động tác này, cuối cũng cũng có người thông minh phát hiện ra. Kết quả là, mọi người trong buổi họp đều khen chiếc cà vạt mới của tổng giám đốc.

Gương mặt tuấn tú của Lục Cảnh Hanh cúi xuống, nhưng cái nụ cười trên khóe miệng kia sao mà giấu được. Anh rất hài lòng với thái độ thấy gió là bẻ lái của đám người này, hiếm lắm mới có một hôm không tức giận vì thành tích của công ty, mọi người đều tránh được một kiếp.

Bởi vì sự lạnh nhạt của Lục Cảnh Hanh vào buổi sáng, cả buổi sáng tâm trạng của Quyền Sơ Nhược trở nên tồi tệ. Mấy người vào báo cáo công việc bị mắng té tát, cúi đầu run chân bước ra ngoài.

Xem xét tình hình, Tống Văn thông minh mà tránh đi. Cô vẫn chưa biết được nguyên nhân mà chị Quyền bực mình, thế nên không dám tùy tiện đi vào để bị mắng.

Tập tài liệu đã được mở ra, đặt trên mặt bàn môt lúc rồi nhưng cô vẫn chưa đọc được trang nào cả. Đôi mắt của Quyền Sơ Nhược ngơ ngác mình vào một chỗ nào đó, rõ ràng là đang suy nghĩ chuyện khác. Hôm qua cô ngủ không ngon, trằn trọc nhiều lần, đầu vẫn nghĩ đến chuyện của Liêu Phàm.

Nói cho cùng thì đối với cô, Liêu Phàm vẫn còn chút ảnh hưởng. Điều này cũng không trách ai được, đáp án cô đã khổ sở chờ đợi hai mươi mấy năm, lại biết được dưới tình huống như ngày hôm nay.

Thật là châm chọc!

Điện thoại trên bàn làm việc vang lên, Quyền Sơ Nhược thấy cái số kia, sắc mặt trầm xuống, “A lô.”

Người bên kia đầu dây dừng lại một chút, sau đó một giọng đàn ông trầm thấp vang lên, “Sơ Nhược, là anh.”

“Em biết.” Năm ngón tay của Quyền Sơ Nhược nắm chặt lại, khuôn mặt trở nên căng thẳng.

“Hôm qua em đến bệnh viện thăm anh?” Giọng của Liêu Phàm nghe rất yếu ớt, còn nghe thấy tiếng ho khan nho nhỏ nữa.

“Ừ, em đến thăm anh.”

Nhất thời, hai người cũng không nói gì nữa, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của đối phương.

“Sơ Nhược!” Liêu Phàm khẽ gọi tên cô, tốc độ nói cực kì chậm, “Ngày hôm qua, anh... có nói gì không?”

Dường như anh vừa dùng hết dũng khí để hỏi, có thể nghe ra được sự lo lắng trong giọng nói.

Đương nhiên Quyền Sơ Nhược cũng nghe ra được, cô nắm chặt điện thoại, đôi mắt sáng ngời dần lấy lại được sự bình tĩnh, “Ngày hôm qua anh sốt cao đến nỗi mê man luôn, lúc em đi anh vẫn còn đang ngủ.”

“Thật sao?”

Lát sau Liêu Phàm mới hỏi lại, giọng nói trầm thấp kia dường như cất giấu một cảm xúc nào đó, “Vậy thì tốt.”

Quyền Sơ Nhược hạ mi, đôi môi đỏ mọng không tự chủ mà nhếch lên.

Sau khi cúp điện thoại, đôi mày thanh tú của Quyền Sơ Nhược lại càng nhíu chặt lại. Cô đặt điện thoại xuống, đôi mắt vốn sáng ngời trầm xuống.

Anh Liêu Phàm, những ngày tháng tươi đẹp mà chúng ta từng cùng trải qua sẽ vĩnh viễn được cất giữ ở nơi sâu nhất trong trái tim em. Em không hận anh, cũng không trách anh, chỉ hy vọng từ này về sau, em và anh có thể thản nhiên mà đối mặt với nhau.

Không hề muốn ăn bữa trưa, nhưng bất kể thế nào Quyền Sơ Nhược cũng phải ăn một chút. Hình như vì ăn quá nhanh, cô cảm thấy dạ dày không thoải mái lắm. Cô cầm cốc ra ngoài, muốn đến phòng trà nước pha một tách cà phê nóng.

“Woa, “Chu miệng sắt” về nước rồi! Cô ấy vẫn xinh đẹp như thế!”

“Không phải chứ? Người đàn bà này cũng đã ba mươi ba tuổi rồi, sao da vẫn mịn màng tươi trẻ như vậy chứ...”

“Này, các cậu biết không, cô ấy và chị Quyền đều tốt nghiệp từ một trường đại học đấy, nhưng lớn hơn chị Quyền mấy khóa.”

“Cắt!”

Tống Văn đã ăn uống no đủ mò đến, cười híp mắt bắt đầu buôn dưa, “Mấy thứ mà mấy người biết, đều không phải tin tức gì mới rồi.”

Cô đập tay vào quyển tạp chí giải trí trên bàn, cúi người ghé xuống bàn, nói: “Chị Chu Thi Thi này không chỉ cùng trường với chị Quyền, mà còn là bạn cùng lớp với Lục Cảnh Hanh đấy! Ngày xưa còn có người nói, chị ấy là mối tình đâu của Lục Cảnh Hanh...”

“A ———”

Xung quanh vang lên những tiếng xuýt xoa, sau đó có người nhìn thấy gì đó, nháy mắt với Tống Văn đang phun nước miếng tứ tung. Nhưng cô ấy hưng phấn quá, cơ bản là không thấy ánh mắt cảnh cáo của đồng nghiệp.

Từ lần trước Lục Cảnh Hanh xuất hiện ở văn phòng luật sư, mọi người cũng biết thân phận của anh rồi, đặc biệt là quan hệ vợ chồng của anh với Quyền Sơ Nhược. Hôm nay nghe thấy scandal của anh rể, đương nhiên mọi người đều cảm thấy hiếu kì.

Nhưng cho đến khi nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Quyền Sơ Nhược, lòng hiếu kì này của mọi người bị khí lạnh của cô làm cho đông cứng rồi!

Tống Văn đang thao thao bất tuyệt cũng nhận ra có gì đó kì lạ. Tuy là quay lưng về phía đó nhưng cô vẫn cảm thấy được có hàn ý xuyên qua tưởng ở phía sau mình.

Bỗng nhiên cô ấy nhận ra điều gì đó, đưa tay lên che miệng rồi quay đầu lại, quả nhiên là nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Quyền Sơ Nhược, đôi mắt lạnh thấu xương nhìn chằm chằm vào cô.

“Chị, chị Quyền ———”

Tống Văn bị cô dọa sợ đến nỗi run lên, cô ấy cúi đầu xuống, chột dạ không dám nhìn cô.

“Thời gian nghỉ trưa của mọi người dài quá hả?” Quyền Sơ Nhược nắm chặt năm ngón tay, giọng nói lộ ra cả hàn khí: “Nếu mọi người không hoàn thành và báo cáo đúng hạn để tôi duyệt, tan tầm đừng ai nghĩ đến việc về nhà!”

Rầm ———

Ngã đau ở cửa văn phòng, mọi người đều rên lên, nhanh chóng trở về chỗ của mình, không dám lười biếng mà bắt đầu làm việc.

Tống Văn chán nản về chỗ, mấy lần cô định kiếm cớ gì đó vào trong kia xem một chút, nhưng tưởng tượng lại khuôn mặt âm u lạnh lùng kia của Quyền Sơ Nhược, cô quả thật là bị dọa cho sợ đến nỗi không dám đến gần.

Trở về phòng làm việc, phần lớn thời gian Quyền Sơ Nhược đều... thất thần.

Cái tên Chu Thi Thi này không hề xa lạ đối với cô. Cô ấy đã từng là đàn chị của cô, tốt nghiệp trước cô mấy khóa, ở trong giới luật sư cô ấy được coi là tài nữa, vụ án nào đến tay cô ấy cũng chỉ có thắng chắc không thể thua được.

Chu Thi Thi và Lục Cảnh Hanh? Họ có chuyện tình cảm gì sao?!

Cô không tự giác mà di chuyển chuột trong tay, Quyền Sơ Nhược mở trang web ra, bắt đầu tìm những tin tức về họ. Nhưng, bình thường Lục Cảnh Hanh đều có khống chế, tin tức về anh khá là ít. Mà Chu Thi Thi nổi danh là miệng sắt, không có tạp chí, tòa soạn nào dám tự ý trêu chọc cô, vì thế tin tức tra được về cô ấy cũng không nhiều!

Tâm trạng buổi chiều, còn buồn bực hơn so với buổi sáng. Gần đến giờ tan ca, Tống Văn cầm thành quả làm việc của mọi người đến, cô cẩn thận từng li từng tí, đẩy cửa bước vào, “Chị Quyền, thứ chị muốn đấy.”

Quyền Sơ Nhược không lên tiếng, vẻ mặt rất lạnh lùng.

Tống Văn cắn môi, thử giải thích: “Cái kia, mấy thứ em nói lúc trưa đều là nói bậy cả, chị đừng để ở trong lòng.”

Quyền Sơ Nhược ném một ánh mắt hung ác đến, dọa cho Tống Văn sợ đến nỗi mặt trắng bệch, không dám nói nữa.

Trên đường lái xe về nhà, Quyền Sơ Nhược vẫn luôn suy nghĩ, thì ra cô và Lục Cảnh Hanh từng cùng học một trường, chẳng qua anh chỉ hơn cô vài khóa thôi, thế mà tại sao đến giờ cô mới biết?

Sau khi đỗ xe, Quyền Sơ Nhược đẩy cửa đi xuống. Cô còn chưa bước được bước nào thì đã thấy một đôi nam nữ ở phái trước. Người con gái mặc một bộ váy màu hồng, vừa hấp dẫn lại vừa thời trang.

Cả buổi chiều Quyền Sơ Nhược đều theo dõi tin tức của cô ấy, đó chính là cô gái “miệng sắt” mới về nước - Chu Thi Thi.

Cách đó không xa, người đàn ông đang đứng sóng vai cùng Chu Thi Thi, trên khóe miệng anh còn có một nụ cười tươi. Anh hơi nghiêng người, Quyền Sơ Nhược có thể nhìn thấy toàn bộ gương mặt của anh, trên cổ anh là chiếc cà vạt màu xám tro, sáng nay cô còn tự tay thắt cho anh nữa.

-----Lời ngoài truyện------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK