1252 chữ
Không ngoài dự đoán, Trâu Trác và Phạm Khả Hân đã tiết lộ tất tần tật những mưu toan bỉ ổi của bọn Tạ – Úc, từ việc bọn họ xuống tay với Mạnh Nhuế thế nào, tính toán uy hiếp Mạnh Quang Giác ra sao, hai ả không để sót một chi tiết, ngoại trừ việc chính hai ả cũng góp một tay vào kế hoạch.
Mạnh Nhuế lại bị cảnh sát gọi đi.
Mạnh Quang Giác cũng vì đó mà phải hứng chịu biết bao búa rìu dư luận, những khách hàng từng gắn bó với công ty ông ta chỉ sau một đêm quay sang chỉ trích, kêu gọi tẩy chay sản phẩm. Mạnh thị lúc này chẳng khác nào chiếc thuyền nan trước con sóng dữ.
Phần lớn công chúng đều lên án việc bản thân Mạnh Quang Giác chuyên về các sản phẩm cho nữ giới, miệng treo khẩu hiệu “vì tương lai phái đẹp mà phục vụ” song lại không bảo vệ nổi cô con gái suýt bị xâm hại. Việc này chẳng phải là đi ngược lại những những lời cam kết mỹ miều về các sản phẩm mang đến một cuộc sống tốt đẹp, nơi mà phái yếu có thể tự bảo vệ mình hay sao?
Đương nhiên, vẫn có người đưa ra ý kiến phản bác, rằng chuyện Mạnh Nhuế bị người ta ngấm ngầm hãm hại là ngoài ý muốn, kể cả một quốc gia đảm bảo người dân ăn no mặc ấm cũng không thể lường trước được hết mọi thiên tai. Mượn việc cô bị người ta hãm hại để phủi bỏ tất cả những giá trị tích cực mà từ trước tới giờ Mạnh thị mang lại chẳng khác nào vơ đũa cả nắm cả.
Sau đó nữa, tin tức Mạnh Nhuế bị tình nghi là hung thủ giết người trở thành miếng mồi ngon cho truyền thông mặc sức xâu xé, tam sao thất bản lập tức ra đời, mà ngay cả khi phiên tòa xét xử còn chưa bắt đầu, cô đã phải hứng chịu một làn sóng chỉ trích đến từ ngòi bút của cánh báo chí.
Đến lúc này, chẳng còn ai muốn bênh vực Mạnh Quang Giác nữa, con gái bị hãm hại là chuyện ngoài ý muốn, vậy con gái giết người cũng là ngoài ý muốn ư?
Nếu đối phương thật sự phạm phải tội ác tày trời thì phải dùng pháp luật nghiêm trị, chứ không thể nào để một công dân bình thường như Mạnh Nhuế nắm quyền phán quyết được.
Nhà họ Mạnh lập tức đối mặt với một cơn bão khác còn có sức phá hủy khủng khiếp hơn ban đầu. Vào ngày thứ ba kể từ khi tin tức được tung ra, Mạnh Quang Giác đang dùng cơm chợt ho ra máu và được bệnh viện chẩn đoán đã mắc bệnh lao phổi.
Người vợ hiện tại của ông ta, Quách Xảo Xảo, trong lúc đứng ra chịu trách nhiệm liên đới đã sử dụng một vài mánh khóe vay mượn để âm thầm di dờitài sản của Mạnh thị, khiến bệnh tình của Mạnh Quang Giác vốn đã xấu nay càng thêm nguy kịch.
Cố phiếu Mạnh thị nhanh chóng chạm đáy, trận cuồng phong này đối với một người cả đời bôn ba vì danh lợi như Mạnh Quang Giác chẳng khác nào một màn lăng trì lột da rút thịt. Bệnh tình trở nặng, phòng bệnh cao cấp trở thành địa chỉ thường trú của ông ta.
Chẳng bao lâu sau, vụ hỏa hoạn tại nhà hát Tess cũng rơi vào tầm ngắm của cư dân mạng. Cảnh sát lúc này đã chú ý tới việc Lý Thuần Ngạn đã bị xâm hại trước khi chết và công khai toàn bộ tình tiết với công chúng.
Rất nhiều người bắt đầu đặt ra câu hỏi, nếu người bị tổn hại không phải Mạnh Nhuế mà là Lý Thuần Ngạn, hà cớ gì Mạnh Nhuế lại nảy sinh ý định giết bọn Tạ Thao?
Phỏng đoán của cư dân mạng cũng là nghi vấn của phía cảnh sát.
Trước mắt, không có chứng cứ trực tiếp buộc tội Mạnh Nhuế sát hại bọn Tạ Thao, nhưng trừ cô ra, không còn ai có động cơ gây án.
Những người có xích mích cá nhân với Tạ – Úc lúc hai tên này còn sống đều không ở Hống Châu, thậm chí chứng cứ ngoại phạm của họ còn vững hơn Mạnh Nhuế nhiều.
Cứ như vậy, cảnh sát chỉ có thể tạm thời dẹp vụ này qua một bên để tập trung điều tra vụ cháy ở nhà hát Tess.
Không chỉ có cảnh sát, Mộ Lam cũng âm thầm điều tra chân tướng năm xưa, chỉ khác ở chỗ, cảnh sát muốn tìm ra bằng chứng buộc tội Mạnh Nhuế, còn Mộ Lam lại tìm cách giúp cô thoát tội.
Trừ Mạnh Nhuế và bọn Tạ Thao, ngọn lửa năm đó đã thiêu cháy toàn bộ nhà hát và những người có liên quan, hiện tại Tạ – Úc chết rồi, người duy nhất biết được chân tướng chỉ còn Mạnh Nhuế, thế nhưng cô lại nhất quyết không hé răng một lời.
Chỉ còn một cách là tìm Trần Chương Quý, người đồng hương của chị em Lý Thuần Ngạn đồng thời là người duy nhất có thể cung cấp thêm manh mối.
Trình Quả một lần nữa tìm tới tận nhà Trần Chương Quý, tới nơi mới hay tin anh ta đã sớm rời khỏi Hồ Gia Khảm rồi, còn cụ thể đi đâu thì không ai biết.
Khi Trình Quả báo tin này cho Mộ Lam cũng là lúc Mộ Lam phát hiện bệnh án của Mạnh Nhuế có một vài điểm bất thường. Ban đầu cô được chẩn đoán mắc chứng rối loạn nhân cách hoang tưởng, thế nhưng trong bệnh án của cô có rất nhiều biểu hiện không thuộc về hội chứng này.
Trình Quả đưa ra suy đoán của mình về việc Trần Chương Quý bỗng dưng bỏ trốn: “Không chừng chuyện Lý Thiên Thanh mất tích có liên quan đến tên này cũng nên, có thể hắn ta đã ỷ vào việc cảnh sát không tìm được chứng cứ mà bịa chuyện Lý Thiên Thanh bị bọn Tạ – Úc đưa đi, rồi sau này lại vẽ thêm chuyện cô ta ra nước ngoài nữa, tất cả chỉ để xóa bỏ hiềm nghi của cảnh sát đối với bản thân mình.”
Mộ Lam vẫn đang miên man suy nghĩ về bệnh tình của Mạnh Nhuế, hiện tại nghe được tin Trần Chương Quý có tật giật mình, cũng khó mà nói trước được liệu hắn ta có thật sự dây mơ rễ má gì tới chuyện này không.
Thấy anh trầm ngâm từ đầu tới giờ, Trình Quả hỏi: “Sao rồi anh?”
Mộ Lam nhắm mắt lại, nghĩ một hồi mới nói “Cậu đi Hồ Gia Khảm một chuyến nữa đi, hỏi thăm xem có ai khác biết chuyện nhà Lý Thuần Ngạn không.”
Trình Quả đáp: “Được.”
Khép lại tập hồ sơ bệnh án của cô, những ngón tay thon dài thong thả gõ nhẹ vài nhịp lên mặt bàn theo tiết tấu. Đôi bàn tay này từng nắm vững cơ ngơi khổng lồ mà người người ao ước, và cũng chính đôi bàn tay ấy sẽ thay Mạnh Nhuế chắn gió che mưa.
HẾT CHƯƠNG 17.