861 chữ
Sau hai tháng bị hạn chế tự do, cuối cùng Mạnh Nhuế cũng có cơ hội đi thăm Mạnh Quang Giác.
Lúc thấy cô xuất hiện ở phòng bệnh, ông ta lại cố tình đưa lưng về phía cô, thái độ rõ ràng là không muốn nói chuyện với Mạnh Nhuế.
Mạnh Nhuế đặt chiếc khăng quàng cổ mà cô phải mất rất nhiều thời gian mới đan được lên đầu giường, ngồi trước giường bệnh, lấy ra một con dao nhỏ rồi cầm lấy quả táo từ giỏ trái cây, bắt đầu gọt.
Cô gọt rất chậm, gọt xong liền cắt một miếng nhỏ đưa tới bên miệng ông ta.
Nào ngờ, Mạnh Quang Giác lại hất tay cô ra khiến miếng táo rơi xuống ngực nơi cổ áo bệnh nhân dính đầy vệt nước dãi dơ bẩn. Người hộ lý vừa được thuê gần đây ngày càng tỏ thái độ hời hợt, quần áo bẩn không thèm giặt sạch đã đành, thế nhưng ngay cả chiếc chăn dậy mùi khai của nước tiểu cũng không buồn động tay tới.
Cô thấy ông ta nhất quyết không chịu ăn, bèn nhẹ nhàng đặt quả táo lên bàn, rút tờ khăn giấy lau nước dãi bên mép ông ta: “Sau này con sẽ không tới nữa.”
Mạnh Quang Giác trợn trừng mắt nhìn cô, từ đôi mắt vằn tia máu đến chóp mũi đỏ hồng, tất cả đều tiết lộ sự bi phẫn trong lòng ông ta.
Tảng lờ thái độ thù địch của bố mình, cô nói tiếp: “Con không có cách giúp bản thân thoát tội, nghe bảo giết hai mạng người phải lãnh án tử hình, nên chắc là con cũng sẽ đi sớm thôi. Mà thôi, dù sao con cũng không quan tâm.”
Cánh tay Mạnh Quang Giác bỗng chốc trở nên mềm oặt, sức lực chống đỡ cơ thể như bị rút cạn, cơ thể nặng nề nằm vật xuống giường.
Mạnh Nhuế kê cho ông ta một chiếc gối, giúp ông ta chuyển sang tư thế thoải mái hơn: “Mạnh thị đã bị Quách Xảo Xảo khoét rỗng cả rồi, bà ta còn để lại một đống nợ làm mấy hôm nay con phải nhờ bạn bè bán nốt căn hộ kia, còn dư bao nhiêu con sẽ trả lại cho bố.”
Cuối cùng ông ta cũng mở miệng: “Mày đừng tưởng tao sẽ biết ơn mày, không bao giờ có chuyện đó đâu, tất cả mọi chuyện đều do mày mà ra cả!”
Mạnh Nhuế chợt thấy ông ta có phần đáng thương: “Con đã đi gặp luật sư và mấy cổ đông lớn của công ty rồi, bọn họ xác nhận Quách Xảo Xảo đã có kế hoạch khoét rỗng Mạnh thị từ trước, dù không có chuyện của con thì bố vẫn sẽ lâm vào tình cảnh như hiện tại thôi.”
Mạnh Quang Giác run tay chỉ thẳng vào mặt cô, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Súc sinh!”
Với vẻ lạnh nhạt hờ hững trên gương mặt, cô chỉ nhẹ nhàng quàng khăn vào cổ ông ta, nhìn ông ta một lần cuối cùng: “Bố tự lo cho mình đi.”
****
Vì chỉ có một ngày duy nhất và vẫn chịu sự giám sát nghiêm ngặt của cảnh sát nên Mạnh Nhuế không định gặp Mộ Lam, ấy thế nhưng Mộ Lam lại muốn gặp cô. Không cần biết cô có được phép gặp người nhà hay không, anh vẫn sẽ có cách. Đúng vậy, anh là kiểu người luôn nghĩ ra được vài cái cớ hợp tình hợp lý để thỏa mãn ý muốn của mình bất cứ lúc nào.
Lợi ích của việc có IQ cao đấy, cho dù có nổi hứng thích làm gì thì làm cũng không bao giờ để lộ sơ hở cho người khác nắm được. Thế nhưng, được bao nhiêu người có bản lĩnh đó đây?
Mạnh Nhuế gầy đi trông thấy, rõ ràng hai ngày trước cô vẫn chưa tới mức lộ cả xương ra như hiện tại. Mộ Lam thấy cô xuất hiện, vươn tay về phía cô.
Nào ngờ cô lại lắc đầu: “Anh cứ đứng đó đi.”
Không đợi cô chủ động nữa, anh đi thẳng tới nắm lấy cánh tay cô, ôm cô vào ngực.
Hai mắt cô nhắm chặt, lặng yên ngửi mùi hương quen thuộc trên người anh, sau đó chậm rãi vòng tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh. Cô thật sự nghiện cái ôm này, thích đến mức hèn mòn. Cũng như cái cách cô mãi không quên được Mộ Lam vậy.
Mộ Lam hôn cô, đột nhiên nói: “Mạnh Nhuế, em là Lý Thuần Ngạn đúng không?”
Mạnh Nhuế cứng người.
Anh ôm cô hồi lâu, lúc buông cô ra lại thấy dây giày cô bị tuột, bèn cúi người xuống cẩn thận buộc lại cho cô. Xong việc, anh còn tiện tay chạm vào chiếc vòng theo dõi ngay cổ chân cô, rồi thẳng người dậy quan sát vẻ hoảng loạn trên gương mặt cô.
Mộ Lam sửa lời: “Hay nói đúng hơn, em là Mạnh Nhuế, cũng là Lý Thuần Ngạn.”
HẾT CHƯƠNG 18.