Lon bia trong tay Ngụy Quang Lỗi suýt chút nữa rơi xuống đất.
Nhưng hắn cẩn thận quan sát Lục Thời, phát hiện, hình như...... không đúng lắm?
Không nói xuân tâm nảy mầm gì đó, chói lóa của tình yêu, thấp thỏm của thầm mến, trong mắt anh Lục của hắn, là lãnh đạm đen trầm theo thói quen, giống như không nhìn cái gì vào trong, một chút ánh sáng một tia dao động cũng không có.
Không biết tại sao, lại nhớ lại câu nói lúc nãy, đầu tim Ngụy Quang Lỗi, khó giải thích được nổi lên chút lạnh lẽo.
Bên kia, Sở Dụ đang đứng cùng Chúc Tri Phi ở cửa quán thịt bò, chờ chú Dương pha trà.
Bọn họ vốn định tùy tiện xách đi một bình, chú Dương cứ muốn để bọn họ chờ 2 phút, pha thêm ấm nữa.
Chúc Tri Phi chờ nhàm chán, dùng mũi chân nghiền nát lá cây rơi trên mặt đất, tán gẫu, “Đừng thấy quán này nhỏ, mùi vị thực sự ngon! Tính ra, chú Dương mở quán ăn này đã mười mấy năm rồi, tớ và Thạch Đầu hồi bé, người lớn trong nhà bận, không ai nấu cơm, liền cầm tiền đến đây ăn. Chú Dương lần nào cũng sẽ múc thêm mấy miếng thịt cho bọn tớ, nói ăn nhiều chút, sau này có thể cao hơn 2cm.”
“Ừ, thịt bò hầm quả thực ngon cực kỳ!” Sở Dụ lại nghi ngờ, “Vậy Lục Thời thì sao?”
“Anh Lục? Cậu là muốn hỏi, anh Lục tại sao không đi cùng bọn tớ hả?”
Thấy Sở Dụ gật đầu, Chúc Tri Phi cười nói, “Tớ nếu nói tớ và Thạch Đầu, thật ra cũng mới quen biết anh Lục hơn 1 năm, cậu tin không?”
Sở Dụ có chút kinh ngạc.
“Tớ cho rằng —”
“Cho rằng bọn tớ cùng nhau lớn lên từ bé?”
“Ừ, đúng, cảm thấy...... các cậu ở gần, là hàng xóm, cùng đi học tan học, cùng chơi, rất quen thuộc, người lớn trong nhà cũng đều quen thuộc. Cậu hôm qua tan học đến tìm Lục Thời, tớ nghe thấy nói, mẹ cậu bảo Lục Thời đến nhà cậu ăn cơm.”
“Không lừa cậu, anh Lục thật sự hơn một năm trước mới dọn đến, khoảng mồng 3 kỳ nghỉ hè đó. Tớ nghe mẹ tớ nói, mẹ Thạch Đầu, và mẹ anh Lục, là khuê mật lớn lên cùng nhau từ bé. Mười mấy hai mươi năm trôi qua, người không tụ tập nữa, nhưng tình cảm còn đó.
Anh Lục chuyển vào căn nhà trước đây mẹ cậu ấy ở, lại trở thành hàng xóm. Mẹ tớ và dì Nhu bảo tớ và Thạch Đầu dẫn anh Lục đi chơi, làm quen xung quanh, đừng để anh ấy cảm thấy cô đơn.”
Âm thanh Chúc Tri Phi thấp một chút, “Đáng tiếc mẹ tớ và dì Nhu, đều quá ngây thơ! Đây phải tớ và Thạch Đầu dẫn anh Lục đi chơi? Rõ ràng là anh Lục một mình che chở hai bọn tớ!”
Sở Dụ không lớn tiếng hỏi, “Che chở hai các cậu?”
“Phải! Mẹ tớ và dì Nhu, hiện tại vẫn chưa biết, anh Lục mới dọn đến đường Thanh Xuyên,” Chúc Tri Phi giơ một ngón tay ra, lắc lư, “Một tuần, đã đánh nhau 5 trận, từ đó ở đường Thanh Xuyên danh tiếng lên cao. Mấy con gà hen kia, đều chỉ có nước quỳ gọi bố! Có thể tưởng tượng, tớ và Thạch Đầu lúc ấy đều sợ ngây người, đàng hoàng gọi anh Lục! Nếu như vậy cũng không tính là anh, vậy cái gì tính là anh!”
Nghe thấy một câu cuối cùng, Sở Dụ nhớ tới, “Lớp trưởng lớp bọn tớ, Chương Nguyệt Sơn, đã nói gần giống lời của cậu.”
“Gần giống? Nói thế nào?”
“Nếu như Lục thần cũng không tính là thần, vậy cái gì tính là thần?”
Một con mèo từ bên chân hai người lười biếng đi tới, ánh mặt trời phá vỡ tầng mây, rắc mấy chùm xuống, hòa với hơi nước, có chút bí bách.
Chúc Tri Phi kéo kéo cổ áo, thoáng khí, tán dóc không ngừng lại được, lại nói, “Trời má, nói đến thân phận học thần của anh Lục, cực có tính mê hoặc! Anh Lục không phải ở một mình sao, trong nhà cũng không có người lớn nấu cơm, mẹ tớ và dì Nhu, suốt ngày cảm thấy anh Lục học giỏi vất vả, quá mệt mỏi! Có gì ngon, phản ứng đầu tiên chính là gọi anh Lục ăn. Bọn họ suốt ngày xoay quanh anh Lục, tớ và Thạch Đầu, chẳng khác gì nhặt được.”
Sở Dụ cảm giác mình rất có thể hiểu, bổ sung, “Hơn nữa, Lục Thời lớn lên còn đẹp.”
Chúc Tri Phi che ngực, ngẩng đầu nhìn trời, ưu thương, “Ài, nhóc đáng thương tớ đây, dùng cái gì để tranh sủng với anh ấy!”
Trà thảo mộc được đựng trong ấm trà bằng sắt màu đen, đầy ắp, xách nặng. Hai người đi trở về sân nhỏ, phát hiện không khí có chút...... là lạ?
Sở Dụ ngồi xuống bên cạnh Lục Thời.
Chúc Tri Phi xách bình trà, rót đầy lần lượt chén, “Đi hai bước, tao lại có sức chiến đấu vô biên, chủ bếp, làm thêm một đĩa ba chỉ bò!”
Ngụy Quang Lỗi đứng dậy, hỏi Lục Thời, “Anh Lục, muốn ăn gì?”
Lục Thời lắc đầu, “Không cần.” Bàn tay anh úp lại, gấp đốt ngón tay lên, gõ mặt bàn hai cái, đôi mắt nhìn Sở Dụ, “Còn cậu?”
Sở Dụ vội vàng lắc đầu, “Tớ không cần, tớ ăn tùy tiện ít trái cây là được.”
“Ừ.”
Ngụy Quang Lỗi đi vào phòng bếp, không đến 2 phút, bưng một đĩa thịt bò ra.
Khai lửa, bỏ thức ăn.
Mắt Chúc Tri Phi nhìn chằm chằm thịt không xê xích, đầu cũng không ngẩng, “Đúng rồi, anh Lục, buổi sáng anh Mộng gọi đến đây, hỏi có muốn hẹn bóng rổ không, đều là người trong lớp mày. Tối may dù sao cũng kiểm tra ngủ, nếu hẹn, thì về trường sớm chút thôi.”
“Anh Mộng là ai thế?”
Sở Dụ khai giảng một tuần, mấy hôm trước thân thể không thoải mái, đần độn không tỉnh táo, không có tâm tư gì quen bạn học mới. Hai ngày sau, chấn động gặp phải quá lớn, người có chút mông lung.
Tính ra, trong cả lớp, ngoại trừ người trước kia quen biết, cậu tính toán, chỉ quen Chương Nguyệt Sơn và Lý Hoa bàn trên, cùng với lớp phó học tập Phương Tử Kỳ suốt ngày bảo cậu nộp bài tập.
“Anh Mộng à, là lớp phó thể dục lớp các cậu, La Gia Hiên, trước đây ở phân bộ, hắn với tớ cùng lớp.” Chúc Tri Phi đỡ mắt kính, “Người anh em đó kỹ thuật bóng rổ cực kém, nhưng nhiệt tình như lửa, một lòng thẳng tiến NBA, rồi dẫn dắt đội tuyển quốc gia đi lên đỉnh thế giới.”
Sở Dụ bị mơ ước vĩ đại này chấn động, cẩn thận nghĩ lại, hơi có ấn tượng, “Vậy sao lại gọi cậu ấy là anh Mộng?”
“Nào nào nào, lại đến lúc tớ kể câu chuyện hay ho động lòng người rồi!” Chúc Tri Phi ho khan hai tiếng, hắng giọng nói, “Khai giảng lớp 10, anh Mộng vì lý tưởng cao xa của mình, nghỉ trưa chơi bóng rổ, tan học chơi bóng rổ, chơi nhiều quá, thể lực có chút không theo kịp, đi học chỉ thích ngủ.
Có một ngày, bị giáo viên hóa gọi lên, hỏi hắn, La Gia Hiên, tại sao cứ ngủ trong lớp? Cậu đoán người anh em này đáp thế nào?”
Sở Dụ ngậm quả nho, lắc đầu, “Đáp thế nào?”
“Người anh em này nói, thầy ơi, bởi vì lớp học, là nơi bắt đầu của giấc mơ! Đáp lại quá tuyệt luôn, từ đó về sau, liền được phong làm anh Mộng!”
Chúc Tri Phi tay mắt lanh lẹ, gắp lên miếng thịt bò, sau khi chấm tương, hai miếng nuốt xuống, lại hỏi, “Anh Lục, cậu đi không, tớ nói lại với người ta.”
Lục Thời đáp ứng, “Ừ, đi.”
Chúc Tri Phi lại hỏi, “Tiểu thiếu gia thì sao, có muốn chơi cùng không?”
Bản thân Sở Dụở nhà rất nhàm chán, cậu lại không thích đi góp náo nhiệt với đám Hạ Trí Hạo. Nhìn Lục Thời, Sở Dụ gật đầu, “Ừ, vậy tớ chiều mai về đến trường sớm chút, cơ mà tớ không biết chơi bóng rổ lắm đâu.”
Sở Dụ cấp 2 cũng từng si mê bóng rổ một khoảng thời gian, còn cố ý mời huấn luyện viên bóng rổ chuyên nghiệp, lập chí xưng bá sân bóng.
Cơ mà có lần, chơi đấu hữu nghị với người của lớp bên, bị người ta cố ý đụng một cái, ngã xuống đất. Đau thì không đau, chính là má bị cọ rách da.
Sở Dụ từ đó rời xa sân bóng rổ— Mặt cậu, không chịu được tổn thương như vậy!
“Không sao không sao, vào sân hay không không sao hết! Vậy hẹn nhé, 2h chiều mai, tụ tập sân bóng rổ!”
Cuối tuần, Sở Dụ nhét mấy quyển manga vào cặp, liền đến trường.
Trên đường kẹt xe, lúc Sở Dụ đến, đám Lục Thời đã đang chơi.
Trường tư Gia Ninh đồng bộ hoàn thiện, sân bóng rổ phòng trong phòng ngoài đều có, sân bãi đạt chuẩn. Bên ngoài, mặt trời hơi nóng, chiếu vào sân xuất hiện mùi nhựa.
Xách cặp, Sở Dụ tìm vị trí có bóng cây ngồi xuống, hậu tri hậu giác phát hiện, không chỉ có mình mình là người xem. Ở bên kia sân bóng, không ít nữ sinh đứng.
Sở Dụ lần đầu tiên thấy Lục Thời chơi bóng rổ.
Lục Thời chơi bóng, có chút tương tự với lúc đánh nhau, chính là khí thế sắc bén. Động tác anh nhanh nhẹn, thể lực cũng tốt, lúc tiến công đối diện căn bản không phòng thủ được, dẫn bóng vượt trội nước chảy mây trôi.
Nhảy lấy đà mấy bước, ném rổ, được điểm!
“Á— Lục thần thật sự soái vlll! Đẹp trai quá đi!!”
Đối diện truyền đến không ít tiếng thét chói tai của nữ sinh, Sở Dụ hiểu, đều làđến xem Lục Thời.
Cơ mà Lục Thời quả thực rất đẹp.
Sự hấp dẫn hoàn hảo.
Xoa xoa bụng, Sở Dụ thở dài, đói quá.
Cậu bị mặt trời chiếu híp mắt lại, suy nghĩ một chút, từ trong cặp móc ra một quyển manga đọc.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở giữa lá cây, ánh sáng loang lổ rơi vào trên trang sách, lúc gió bắt đầu thổi, theo đó đung đưa.
Còn chưa đọc hai trang, bên trên có bóng râm rơi xuống.
Sở Dụ ngẩng đầu, liền nhìn thấy Lục Thời mặc đồ bóng rổ rộng thùng thình đứng trước mặt cậu, đúng lúc cúi người, từ phía sau cậu, cầm lên một chai nước khoáng.
Trên cổ tay trái rũ bên người, buộc một bao cổ tay màu đen, cùng với làn da trắng lạnh làm nền, đẹp khó giải thích được.
Cũng chỉ mấy giây ngắn ngủi.
Nhưng trong nháy mắt, nhờ thật sự quá gần, Sở Dụ thậm chí có thể cảm giác được nóng bỏ phát ra trên người Lục Thời, cùng với mùi hormone tràn ra trên da, sau khi đối phương vận động mạnh.
Vặn mở nắp chai, Lục Thời cầm chai nước khoáng, một hơi uống hết hơn nửa.
Có mồ hôi theo thái dương, cằm, chảy tới bên gáy, cuối cùng lướt qua xương quai xanh, biến mất dưới cổ áo.
Thấy Sở Dụ ngẩng đầu lên, tóc mềm mại dưới ánh mặt trời ánh lên màu nâu nhạt, bị gió thổi khẽ động. Tầm mắt rơi vào trên cổ tay mình, nhìn u mê.
Lục Thời khiêu mi, “Sao thế.”
Sở Dụ bị mặt trời chiếu hơi choáng, toàn thân lại đang nóng lên, còn đói.
Nhìn chằm chằm mạch máu màu xanh trên cổ tay phải Lục Thời, cậu liếm liếm môi, vô thức nói ra suy nghĩ trong lòng, “...... Muốn cắn.”
Cổ họng Lục Thời tràn ra tiếng cười hơi khàn, anh duỗi ngón tay, ngón cái cọ khóe môi Sở Dụ, “Ừ, nhịn một chút, lát nữa đút cho cậu.”