Trên cằm Sở Dụ, dường như vẫn lưu lại ấm áp của đầu ngón tay Lục Thời.
Cậu nhìn chằm chằm cần câu cá, yên lặng nhớ lại toàn bộ đối thoại lúc nãy một lần, cuối cùng suy nghĩ hiện lên trong đầu là—
**, tui vậy mà thật sự yêu sớm!
Cơ mà, yêu đương, nên...... làm gì?
Mười bảy năm qua, Sở Dụ thật sự chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Dù sao, trước đây cậu cảm giác mình đẹp nhất, không ai có thể yêu đương với cậu. Sau này gặp được Lục Thời, mặc dù hết sức thừa nhận nhan trị của Lục Thời, nhưng cậu ban đầu cũng không muốn yêu đương với Lục Thời.
Bẻ ngón tay, Sở Dụ đếm trong lòng, dựa theo motif thông thường, yêu đương có lẽ phải ôm? Nắm tay? Sau đó...... hôn môi?
“Đang nghĩ gì vậy?”
Sở Dụ theo bản năng đáp, “Hôn môi.”
Vừa nói xong, cậu bỗng ngậm miệng —
Trời má, bây giờ đấu tranh, nói em không phải ý đó vẫn kịp chứ? Kịp chứ!
Cùng lúc đó, trong đầu Sở Dụ, manga, phim truyền hình, phim điện ảnh, các loại cảnh hôn môi tuôn ra điên cuồng, luân phiên phát hình, đứng hôn nằm hôn đè lên tường hôn —
Chính cậu cũng không biết, hóa ra trí nhớ cậu sẽ tốt vậy!
Đúng lúc này, xa xa truyền đến tiếng Ngụy Quang Lỗi, “Ông đây ngầu chưa! **, con cá lớn này kéo suýt đứt dây câu của ông!”
Sở Dụ xoạt cái đứng dậy, “Em đi xem xem! Xem cá!”
Nói xong, không đợi Lục Thời phản ứng, xoay người chạy tới chỗ Ngụy Quang Lỗi, gấp gáp giống như muốn chạy đi cứu hỏa.
Ngụy Quang Lỗi động tác thành thạo ấn cá vào trong thùng nhôm, đuôi cá quẫy lên không ít nước, Sở Dụ vừa đứng tới, đã bị bắn đầy người.
Da Ngụy Quang Lỗi vốn đen, ở chỗ ánh sáng không tốt lắm, răng trắng đầy miệng làm chói mắt.
“Tiểu thiếu gia cũng tới? Qua xem thành quả chiến đấu, kỹ thuật câu cá của tớ đáng tin chứ?” Hắn liếc Chúc Tri Phi một cái, “Là đứa nào ban đầu bíp bíp bíp, giờ tắt đài không lên tiếng?”
Mắt Chúc Tri Phi nhìn trời, làm bộ mình không nghe thấy gì.
Sở Dụ ngồi xổm xuống, mở đèn pin điện thoại ra, ghé sát vào cá trong thùng nhôm.
“To xấp xỉ cánh tay người!”
Ngụy Quang Lỗi rất có kinh nghiệm, “Hầm canh cá cũng có thể hầm đầy nồi.”
Hắn lại hỏi, “Cậu với anh Lục thì sao, câu được mấy con rồi?”
Sở Dụ không biết đáp thế nào.
Chẳng lẽ cậu phải nói, bọn tớ vừa mới nói yêu đương, ngay cả mồi câu trên móc còn hay không cũng không biết?
Cậu vẫn cần mặt mũi!
Tùy ý vỗ vỗ nước bị bắn lên áo khoác, Ngụy Quang Lỗi không đợi Sở Dụ trả lời, đã tràn đầy lòng tin một lần nữa móc mồi lên, ném móc ra ngoài.
Chúc Tri Phi đứng ở một bên, đỡ mắt kính, đột nhiên kéo họng bắt đầu lớn tiếng hát, ở bờ sông an tĩnh lộ vẻ cực kỳ vang vọng.
Ngụy Quang Lỗi nhấc chân đạp, cười mắng, “Sư bố mày muốn tìm đập à, dọa cá chạy mất còn uống canh nữa không?”
Chúc Tri Phi cười to, “Tao đây không phải thêm độ khó cho kỹ thuật câu cá của mày à!”
Hai người mày một đấm tao một đáp, trực tiếp túm nhau đánh đấm.
Sở Dụ quay đầu, nhìn Lục Thời ngồi phía xa, hà hơi vào lòng bàn tay, lại chạy nhanh về.
Không phải yêu đương sao, nói giống như không ai biết vậy.
**, mình thật sự không biết.
Sở Dụ ngồi kề Lục Thời, “Thạch Đầu câu được con cá rất to, bảo mai hầm —”
Tay Lục Thời bỗng khoát lên mu bàn tay cậu.
“Hầm gì?”
Tay Sở Dụ không dám cử động, “Hầm, hầm canh cá.”
Rũ mắt nhìn Sở Dụ, ngón tay Lục Thời nhẹ nhàng quét qua vành tai cậu, “Lạnh không.”
Giống như bị đầu độc, Sở Dụ gật cằm, “...... Lạnh.”
Không đầy một lát, áo khoác vẫn mang theo hơi ấm đã khoác lên người cậu.
Quấn áo khoác của Lục Thời, Sở Dụ cảm giác mình được hơi thở của đối phương quấn chặt.
Ai cũng không có tâm tư rốt cuộc có cá cắn câu không, Sở Dụ thậm chí cảm thấy, cứ ngồi cùng nhau như vậy, cũng rất tốt.
Hoạt động câu đêm kéo dài đến 1h sáng.
Từ rất xa, Ngụy Quang Lỗi kéo họng gọi, “Anh Lục, tiểu thiếu gia, rút lui rút lui, về ngủ!”
Sở Dụ vốn ngủ lơ mơ, đột nhiên bị đánh thức, vẫn hơi mông lung.
Lục Thời thu dọn xong cần câu, đưa tới tay Sở Dụ.
Hai người đứng dậy, men theo con đê đi về phía trước, Sở Dụ không tỉnh táo lắm, dưới chân trơn trượt.
Chính cậu không để ý, ngược lại là Lục Thời lập tức dừng lại, một tay cầm cần câu, xách thùng tôn nhỏ, một tay khác hướng phía sau, “Dắt.”
Sở Dụ muốn nói, em để ý bước đi là được, thật sự không cần dắt.
Nhưng giật giật đôi môi, không nói ra lời, tay đã nhấc lên trước.
Tay Lục Thời khô ráo lại ấm áp, dắt rất thoải mái.
Sở Dụ nhìn bóng lưng Lục Thời, nghĩ thầm, có lẽ...... Đây chính là yêu đương đi?
Tỷ như, trước tiên dắt tay.
Bốn người tụ họp, tay Lục Thời cũng không buông ra.
Ánh sáng u ám, Ngụy Quang Lỗi và Chúc Tri Phi cũng không để ý đến, thấy Lục Thời xách thùng tôn rỗng, cười to, “Anh Lục mày cũng có lúc thất thủ!”
Chỗ tối, bụng ngón tay Lục Thời vẽ vòng trên mu bàn tay Sở Dụ xoa nắn, anh không tranh cãi, “Ừm, đi thôi.”
Về nhà Lục Thời, Sở Dụ tắm nước nóng trước. Chờ lúc cậu đi dép vào phòng ngủ, Lục Thời đang ngồi trên giường, trong tai cắm tai nghe màu trắng, nhìn vẻ mặt anh, hẳn là đang nghe ghi âm điện thoại.
Bởi vì chỉ bật đèn đầu giường, Lục Thời dưới ánh đèn không biến thành tiêu điểm tầm mắt.
Mái tóc lộn xộn của anh rũ xuống tự nhiên, lông mi bị ánh đèn chiếu ra bóng râm, chân dài một bên gấp một bên duỗi thẳng, dáng vẻ biếng nhác.
Sở Dụ tựa vào khung cửa, xoắn xuýt, vừa ở bên nhau đã ngủ một giường, phát triển có phải nhanh quá không?
Không đúng, lúc bọn họ chưa bên nhau, đã nằm chung một giường.
Cái này nên tính thế nào?
Lục Thời thấy Sở Dụ đứng ở cửa, vẫn không đi vào, nhường ra bên gường, “Không lên à?” Anh lại ngữ điệu từ tốn thêm vào 3 chữ, “Bạn trai.” (Nam bằng hữu)
Thấy mắt Sở Dụ trợn tròn, Lục Thời câu lên khóe môi, “Ừm, làm quen cái xưng hô này.”
Đi dép đến bên giường, Sở Dụ leo lên giường, nhanh chóng chui vào chăn, cũng khiêu khích nói một câu, “Nên ngủ rồi, bạn trai.”
Chờ Lục Thời nhìn sang cậu, Sở Dụ đắc ý ngẩng ngẩng cằm, “Em cũng phải làm quen xưng hô này!”
Sở Dụ vốn cho là, mình thành công tiến vào hàng ngũ yêu sớm, buổi tối thế nào cũng hưng phấn ngủ không yên. Nhưng thực tế ngoài dự liệu của cậu — cậu cơ hồ là vừa nhắm mắt, đã ngủ mất.
Sau đó nửa đêm bị đói tỉnh.
Cháy bỏng ở cổ họng khiến cậu khó chịu, sống lưng giống như vọt lửa lên, cậu cử động, phát hiện mình đang kề sát Lục Thời — không biết lúc nào, Lục Thời ôm cả người cậu vào trong lòng.
Tư thế tràn đầy ý muốn bảo hộ, giống như trong giấc mơ, cũng đề phòng cậu bị người cướp mất vậy.
Sở Dụ liếm liếm đôi môi khô khốc, ghé sát bên gáy Lục Thời, nhẹ nhàng cắn xuống.
Cậu ngậm một mảng da, từng ngụm nhỏ hút vào.
Máu chảy vào khoang miệng, lập tức hòa hoãn đói bụng và khô nóng, Sở Dụ không nhịn được phát ra hai tiếng nhỏ xíu.
Cánh tay ôm ngang hông cậu chợt siết chặt, tiếng hít thở của Lục Thời thay đổi.
Đoán là bị mình làm tỉnh, Sở Dụ đang muốn mở miệng giải thích hai câu, ót bỗng dưng bị bàn tay đè lấy.
“Hút thêm chút máu nữa.”
Giọng Lục Thời khàn khàn, ẩn giấu chút nhu hòa, nhưng động tác lại cường ngạnh.
Sở Dụ không giãy dụa, theo lực của Lục Thời, ngậm mảng da kia không buông, lại hút chút máu.
“Sshh —”
Không xác định là đau hay là thoải mái, giữa răng môi Lục Thời tràn ra tiếng thở, bàn tay lại thong thả xoa gáy Sở Dụ, khàn giọng, “Hút từ từ, ngoan, chậm chút.”
Sở Dụ hút máu tới mức tứ chi mình nhũn ra, lỏng lẻo nắm lấy áo Lục Thời, nghe lời thả chậm tốc độ hút máu.
Chờ cậu buông răng ra, dùng đầu lưỡi liếm vết thương, lúc nương ánh đèn đầu giường nhìn Lục Thời, phát hiện đối phương bán nhắm mắt, vẻ mặt mệt mỏi lười biếng.
“Có phải đánh thức anh không?”
Ngón tay Lục Thời đụng lên môi Sở Dụ, miêu tả đường viền môi cậu, “Là anh ngủ trước quên mất đút cho em. Đói tỉnh?”
“Ừm, đói —”
Cậu vừa mở miệng, ngón tay Lục Thời đã thuận thế thò vào trong miệng cậu.
Sở Dụ nhạy cảm phát giác, sau khi xác định quan hệ, Lục Thời liền giống như loại bỏ gông xiềng, tính công kích và ý tứ xâm lược của giống đực trở nên mạnh hơn.
Tỷ như hiện tại.
Trước đây không cảm thấy, nhưng lúc này, Sở Dụ sinh ra chút liên tưởng không tiện miêu tả cho lắm.
Vội vàng dùng đầu lưỡi đẩy ngón tay ra, giọng Sở Dụ cũng hơi khàn, “Lục Thời, nên, nên ngủ rồi.”
Dùng bụng ngón tay lau sạch nước đọng khóe môi Sở Dụ, Lục Thời mới giống như hài lòng, đáp một tiếng, “Ừm.”
Hai ngày cuối tuần trôi qua rất nhanh, Sở Dụ buổi sáng chủ nhật về nhà một chuyến, nhét quần áo cần mặc vào vali, kéo đến trường. Quần áo treo hết vào tủ đồ, Sở Dụ lại đến gõ cửa ký túc cách vách, không có ai.
Cậu suy nghĩ một chút, đổi sang gọi điện.
Tiếng Lục Thời nghe điện thoại rất thấp, “Đến trường rồi? Anh đang ở phòng tự học.”
“Ừ, đến rồi.” Sở Dụ theo bản năng cũng đè thấp âm thanh, “Vậy em đến tìm anh!”
Cầm quyển manga, Sở Dụ liền đi về phía phòng tự học.
Thiết bị phần cứng của trường tư Gia Ninh hết sức đầy đủ, thư viện phòng đọc sách, phòng tự học đều xây rộng rãi sáng sủa.
Xuyên qua thủy tinh ở cửa sau phòng tự học, Sở Dụ liếc thấy, Lục Thời ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, trước mặt bày hai tập đề, còn có mấy tờ nháp.
Chưa đến kỳ thi, trong phòng tự học chỉ ngồi hai hàng trước. Động tác Sở Dụ mở cửa đóng cửa đều nhẹ, không mang theo động tĩnh.
Chờ tới gần Lục Thời, Sở Dụ từ từ dừng lại.
Chính là thời khắc chạng vạng, ngoài cửa sổ thủy tinh có ánh chiều tà chiếu vào, ánh sáng màu vỏ quýt, nhiệt liệt lại chói mắt.
Lục Thời ngồi trong ánh sáng.
Lọn tóc, mi mày, đều bị nhiễm sắc ấm.
Hình dung tâm tình này thế nào đây?
Sở Dụ nghĩ, người này bây giờ là của tui, là bạn trai của tui.
Mắt Lục Thời không ngẩng, tinh chuẩn kéo cổ tay Sở Dụ, “Đứng làm gì?”
Sở Dụ chợt hoàn hồn, ghé tới ngồi xuống.
Cậu mở manga ra, cũng tỏ vẻ nghiêm túc đọc.
Cơ mà chưa được mấy phút, một tờ cũng không lật.
Khép sách lại, Sở Dụ gục xuống, mặt dán lên bìa manga, chuyên tâm quan sát Lục Thời.
Lục Thời vẽ xong đường phụ trợ, đề coi như làm xong.
Anh nghiêng mắt nhìn Sở Dụ, “Nhìn gì thế?”
Sở Dụ cướp bút chì trong tay Lục Thời, nhất bút nhất hoa viết lên giấy nháp của Lục Thời, “Em muốn tiếp tục trải nghiệm cảm giác yêu đương!”
Viết xong, còn vẽ hai hình người nhỏ đơn giản bên cạnh.
Lục Thời nhìn xong, không nói chuyện.
Dưới bàn học, lại lặng lẽ kéo tay Sở Dụ.
“Có cảm giác không?”