*ý chỉ công việc văn phòng: 9h sáng bắt đầu, 5h chiều kết thúc
Là một thành viên của Hiệp hội Ngủ Vân Hồng Vân, đối với An Hảo mà nói, tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên vào mỗi buổi sáng giống như tiếng chuông gọi hồn, khiến cho chiếc đồng hồ bị ném đi không biết bao nhiêu lần. Nhưng hôm nay, vào mỗi buổi sáng, tiếng chuông đã trở thành âm hưởng báo một ngày giải trí mới bắt đầu.
"Này, đã thức chưa? Nên rời giừơng thôi." Giọng nói của Lí Mộc trầm thấp nghẹt nghẹt từ đầu bên kia truyền tới.
"Ưm.. Dậy ngay..." An Hảo để điện thoại ở bên tai, hai mắt thì nhắm nghiền, lầm bầm.
- "... Này, rời giừơng thôi."
- "Ưm... Để em chuẩn bị tinh thần một chút, lập tức dậy liền..."
- "Khụ, vậy bây giờ rời giừơng chưa?"
- "Vâng, dậy ngay đây..."
- "... Em ngồi dậy trước đi..."
- "Ưm, để em lấy sức..."
- "Ngồi dậy chưa?"
- "Tứ chi vô lực, em lại nằm xuống rồi..."
Một hồi lâu yên tĩnh.
- "Đã dậy chưa?"
- "Ưm... Hả?"
Lí Mộc giơ tay lên vỗ trán: "Đồng chí An Hảo! Mau rời giừơng!"
Một cái giật mình làm An Hảo hoàn toàn tỉnh giấc, chớp mắt một cái, mang theo tiếng khóc nức nở uất ức vô hạn: "Lí Mộc...anh quát em..."
- "Khụ, anh không có..."
- "Anh bất mãn với em!"
- "Không có..."
- "Anh không yêu em...."
- "Anh..."
- "Anh thay lòng!"
- "Không phải..."
"Vậy anh nói câu "anh yêu em" nghe một chút coi?" Cẩn thận dẫn dụ từng li từng tí...
- "... Em yêu anh..."
"Anh!" An Hảo biệt khuất*. Người ta yêu nhau, bạn trai chỉ hận không thể ngày đêm đem ba chữ "Anh yêu em" giắt ngoài miệng để trêu chọc bạn gái vui vẻ, nhưng đầu gỗ ngốc nhà cô, muốn hắn nói ba chữ này còn khó hơn lên trời.
*biệt khuất: đặc biệt ủy khuất
Nghĩ sâu tính kỹ, An Hảo cảm thấy muốn tiến hành giáo dục chất lượng, dục tốc bất đạt, vì vậy mà lùi một bước, nói: "Vậy anh có muốn thừa nhận sai lầm với tổ chức hay không?!"
- ".... Sai lầm gì?"
- "Anh đối với đại biểu Đảng - đồng chí An Hảo không có ôn hòa giống như mùa xuân mà là nghiêm khắc như trời đông giá rét!"
- "Anh không có..."
- "Anh xem, em biết ngay anh ghét em ríu ra ríu rít, em muốn đi nhảy sông, anh không cần cản em..."
Lí Mộc trầm mặc ba giây: "Anh sai rồi..."
Vừa dứt lời, điệp khúc "Kêu gào" của An Hảo liền ngưng, mặt cười hài lòng, tằng hắng một cái, giọng nói như dỗ dành con nít, nói: "Được, ngoan ghê, nếu nhà ngươi thành tâm thành ý xin lỗi như thế, thôi thì ai gia ta từ bi buông tha cho nhà ngươi! Tốt lắm, em phải đi làm đây, ngoan ngoãn chờ điện thoại của em nhaaaaa....!"
Mỗi ngày mở đầu bằng một chút đùa giỡn, An Hảo hài lòng, hỏa tốc chuẩn bị đi làm, đầu kia Lí Mộc nhìn điện thoại trong tay mà ngẩn người. Rõ ràng là gọi cô rời giừơng theo yêu cầu của cô, sao lại trở thành lỗi của mình nhỉ? Mà lần nào cũng thế, vừa bắt đầu mọi chuyện rất hợp lý, nhưng nói xong lại thành ra là lỗi của mình... Lí Mộc thở dài một hơi, bộ dạng rất bất đắc dĩ, nhưng làm thế nào cũng không che giấu được nụ cười nơi khóe miệng.
Tiểu Khương ngó dáo dác về phía này: "Liên trưởng ơi, điện thoại vấn an đã xong chưa? Có thể cho phép bé gọi điện thoại được không?"
Lí Mộc cười cho "bé" một đấm, ném điện thoại cho hắn.
Kể từ ngày Lí Mộc nói chuyện yêu đương, trình độ ngọt ngào này thật khiến toàn Liên trên dưới thần - người căm phẫn. Hằng năm trong bộ đội, các đại lão gia nào có được gần nữ sắc, vốn là ai cũng như ai nên chả sao, đột nhiên vào một ngày "Sắc thép" lại biến thành "Ngón tay mềm" , nhất thời kích thích như có miếng thủy tinh ghim vào tim. Vì vậy một trào lưu "Tìm bạn gái" phát triển. Gần đây Tiểu Khương lại đang bén lửa với một nữ sinh trường Trung học nữ số 1, thường nấu cháo điện thoại, cực kì mập mờ.
Quả nhiên là mùa xuân đến, ngay cả con Đại Hắc Cẩu uy phong lẫm liệt trước cổng lớn cũng thay đổi, cùng chơi trò ngươi chạy ta đuổi với một con chó nhỏ màu vàng chẳng biết ở đâu tới.
Lí Mộc cách tấm kính thủy tinh nhìm Tiểu Khương đang cười tươi như hoa nói chuyện qua điện thoại, cúi đầu móc bóp tiền từ trong áo khoác ra. Tấm hình cứng rắn nhét vào bên trong cưỡng chế hắn không thể không nhìn đến ba lần mỗi ngày, trong bức hình là một cô gái làm kiểu ôm mặt rất nai tơ, cười đến muốn hòa tan lòng người.
*Lão: anh Mộc..tình đầu là tình cuối luôn rồi...
***
Hôm nay An Hảo đến công ty liền nhận được thông báo phòng ban của bọn họ vừa chuyển tới một thực tập sinh. Hằng năm công ty cũng sẽ đến các trường đại học cao đẳng để tuyển dụng thực tập sinh, chỉ là đến cuối cùng cũng chỉ lưu lại được vài người, An Hảo cũng chẳng để tâm đến chuyện này. Ai ngờ vừa ngồi xuống thì một gương mặt quen thuộc cười híp mắt tới gần cô: "Chào chị An!". An Hảo ngẩng đầu nhìn, ra là Chung Tình.
"Cậu chính là thực tập sinh đó à?" Cô có ấn tượng rất tốt với cậu thực tập này đây, tính tình dễ gần nhưng cũng rất đúng mực, khiến người khác ưa thích, cho nên vừa trông thấy hắn thì có mấy phần mừng rỡ.
"Đúng vậy, ba em chê em ở nhà nuôi tốn gạo, cho nên em bị đuổi ra khỏi cửa rồi!" Một dáng điệu đáng thương.
An Hảo cười híp mắt vỗ vỗ đầu hắn: "Tốt, tự lực cánh sinh đi! Có gì không hiểu cứ đến tìm chị." Nói xong lại thấy mình có chút xen vào việc của người khác, có một ông anh lợi hại ở đây, thế nào lại cần đến cô quan tâm cơ chứ.
Ai ngờ Chung Tình lập tức ôm mặt nháy mắt: "He he, cảm ơn chị An! Chị thật ngọt ngào!" Nét mặt baby boy kia, kết hợp với giọng nói nũng nịu, chỉ thiếu mỗi động tác lăn lộn tại chỗ mà thôi. Chung quanh một mảnh các sắc nữ làm bộ như Tây Thi ôm ngực hấp hối, thanh niên nghiêm túc cái gì trời...
Chung Tình vừa đi, một đám sắc nữ tỏa ra luồng khí đượm mùi lang sói, cười chào hỏi cơ mà lại có dụng ý khác: "Thế nào lại quen được một em trai baby như vậy thế?"
An Hảo ném qua một cái nhìn mị hoặc: "Đóng phí tin tức đi~~"
"Thôi đi..." Mọi người rối rít khi dễ.
An Hảo cười cúi đầu nhìn công việc bề bộn của ngày hôm nay. Ngoài cửa sổ ánh nắng mặt trời rực rỡ, có vẻ là một ngày đẹp trời.
Bởi vì kì nghỉ đông đã dồn lại rất nhiếu công việc, cho nên mấy ngày nay vô cùng bận rộn, cho dù là đến giờ ăn cơm trưa, trong phòng mọi người vẫn vội làm việc với khí thế ngất trời. Mọi người đành phải gọi đồ ăn bên ngoài mang đến, miệng vừa ăn mắt vừa nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, hoặc là ăn vài hớp cơm sẽ lại cầm điện thoại lên gọi điện. An Hảo dùng mười phút nhanh chóng giải quyết hết đống thức ăn nhanh trên tay, sau khi uống xong ly cà phê, lên lại tinh thần, lần nữa tiếp tục giải quyết đống công việc cao như núi.
Cũng không lâu sau, một cửa sổ MSN bung ra một đoạn message: [Chị An, là em đây, thiếu niên đẹp trai siêu cấp vũ trụ - Chung Tình, xin ra mắt!]
An Hảo bật cười, tiện tay trả lời: [Bạn học thiếu niên đẹp trai siêu cấp vũ trụ ơi, "cửa trước"* mở ra kìa...]
*"cửa trước" mà An Hảo nói là cái khóa quần ý mà...
Quay đầu lại nhìn Chung Tình đang ngồi cách hai hàng ở phía sau, chỉ thấy hắn quả nhiên trợn to cặp mắt xong lại cúi đầu xem xét kỹ, phát hiện ra mình bị đùa, quệt mồm quệt miệng làm bộ khóc thút thít nhìn An Hảo. An Hảo nín cười đưa tay chỉ cửa phòng làm việc - quả nhiên đang mở. Chung Tình cười ngất.
An Hảo vừa bị Excel làm nhục, nháy mắt vì chuyện này mà tâm tình tốt hơn hẳn, thanh niên nghiêm túc cái gì chứ, quả nhiên là không có đạo lý... Sau một phen cảm khái, cúi đầu tiếp tục chiến đấu.
Ai ngờ không qua mấy phút, MSN lại bắn ra một hộp thoại:
[Một đời Chung Tình: chị An, lòng em là thủy tinh yếu ớt đã tan nát, chị phải bồi thường cho em một cái mới!]
An Hảo hé miệng cười, đứa bé này thật dễ thương, vì vậy tiện tay trả lời: [Cậu len lén đến đây, có đồ tốt cho cậu đây~~]
Một lát sau, Chung Tình một bộ dáng như điệp viên khom lưng lết lết đến chỗ bên cạnh An Hảo, giơ ngón trỏ chọc chọc cô, thấp giọng nói: "Báo cáo tổ chức, đặc vụ số 1 đã thành công đi đến địa điểm chỉ định!"
An Hảo cười phốc một tiếng, giơ tay vò vò mấy sợi tóc mềm mại của hắn, kín đáo đưa cho hắn mấy viên kẹo chocolate hình trái tim.
Đôi mắt to của Chung Tình nhất thời híp thành một đường: "Cảm ơn phúc lợi của tổ chức!" Rồi sau đó lại lén lén lút lút trở về bàn của mình.
Cô gái sát vách của An Hảo - Tiếu Tiếu đột nhiên thò đầu tới, cười như vừa khám phá ra chuyện hay, nhìn chằm chằm An Hảo rồi lại làm bộ hung ác: "Tớ thấy rồi, thấy rồi nha! Cậu hồng hạnh vượt tường! Đã vậy còn là trâu già gặm cỏ non!"
An Hảo cười che miệng cô ta lại kéo ngồi xuống, cũng kín đáo đưa cho cô ta mấy viên kẹo chocolate, cô ta cười cười như lâm vào đại địch: "Làm gì?! Đối với tớ viên đạn bọc đường này là vô dụng! Ý chí của tớ rất kiên định đấy!"
An Hảo cũng không trả lời, chỉ cười nhìn cô ta đang liếc mắt mấy viên chocolate nuốt nước bọt một cái, lại quay đầu nhìn màn hình máy tính đang dán mấy chữ to màu đỏ - Hoặc là gầy, hoặc là chết!
An Hảo nhỏ giọng nói: "Tẩm rượu đó nha, ăn ngon lắm nhé!"
Rốt cuộc cười bao nhiêu cũng vẫn không làm sao ngăn trở được mỵ lực của thức ăn ngon, chắp tay trước ngực cầu nguyện: "Chúa Jesus, Bồ Tát, Đức mẹ Maria ơi, hãy tha thứ cho con lần này đi!" Rồi sau đó hiên ngang lẫm liệt nhận một viên chocolate, cười híp mắt lộ bản chất.
An Hảo thích ăn các loại đồ ăn vặt, bàn làm việc của cô luôn được chuẩn bị đầu đủ các món ăn chơi. Cô ăn nhiều thức ăn nhiệt lượng cao không tốt cho sức khỏe như thế nhưng lại không bị béo phì, điều này làm cho các cô ấy luôn ước ao ghen tỵ. "Một người vui không bằng mọi người vui." , mỗi lần ăn vặt luôn hấp dẫn những người bôn cạnh cô, vì vậy mấy vị mỹ nữ bị cô "gieo họa" kiên quyết liệt An Hảo vào danh sách "Kẻ địch phải cách xa trong lúc giảm cân."
Bận rộn bên trong mãi, thời gian trôi qua rất nhanh, đến lúc tan việc, trong phòng làm việc không ai ra về, một tiếng đồng hồ sau vẫn không ai ra về. An Hảo chạy đến hành lang gọi điện thoại cho Lí Mộc, nói cho hắn biết mình phải tăng ca, tối mới về để hắn đừng lo lắng, xong lại về phòng vùi đầu vào công việc. Thời điểm hơn chín giờ, MSN của Chung Tình hiện lên hỏi cô: [Chị An, chị còn chưa đi sao? Em thật đói bụng nha...!]
An Hảo suy nghĩ một chút, dù sao làm thêm chút nữa cũng không được bao nhiêu, dứt khoát ngày mai tiếp tục làm đi, vì vậy trả lời hắn: [Thôi rút lui vậy, chị đây mời cậu ăn khuya!]
Chung Tình vui mừng hớn hở: [Ui ui chị An thật là mẹ tốt vợ hiền! Oa oa oa...*cảm động phát khóc*]
An Hảo cười, trong lúc bất chợt cảm giác đúng là mình hiền đi rất nhiều, ngày trước đi chung với Phương Nam, cô vẫn là đối tượng làm mưa làm gió, hôm nay thấy em trai baby, thậm chí còn có cảm giác "Lão nương là trưởng bối, lão nương muốn che chở cho hoa thơm cỏ lạ của Tổ quốc!"
Dọn dẹp xong, cùng chào hỏi với các đồng nghiệp đang vẫn còn hăng hái chiến đấu, rồi đi với Chung Tìng ra thang máy.
Trong lúc chờ thang máy, An Hảo hào phóng vỗ ngực hỏi hắn: "Ngày đều tiên đi làm cực khổ, muốn ăn cái gì cứ việc nói!"
Chung Tình đảo đảo mắt hỏi: "Thật ạ?"
- "Dĩ nhiên!"
- "Haagen-Dazs!"
An Hảo cau mày: "Lạnh thế này, ăn như vậy không tốt cho dạ dày, ăn cơm ăn cá gì đó đi."
Đang lúc ấy thì cửa thang máy mở ra, Chung Tình nói: "Ôi, em sẽ không ăn nhiều đâu, một hộp thôi được không?"
An Hảo nhìn hắn làm bộ đáng thương, vừa định cười đồng ý, đột nhiên một giọng nói trầm thấp vang lên: "Lại muốn ăn Haagen-Dazs? Dạ dày của em không chịu nỗi đâu!"
An Hảo giật mình, ngẩng đầu nhìn, là Chung Ý. Hắn một thân tây trang phẳng phiu đứng trong thang máy, một tay ấn nút, giọng nói đều đều không nghe ra tâm tình: "Không vào à?"
Lúc này An Hảo mới có phản ứng, vội vàng vào thang máy.
Chung Tình vừa thấy anh hai của mình, ngất thời ủ rũ cuối đầu: "Anh sao chưa về..."
Chung Ý lại hỏi: "Chưa ăn cơm sao? Định đi đâu?"
Chung Tình bĩu môi: "Còn chưa biết, chị An mời em ăn cơm, nhưng vẫn chưa nghĩ ra nơi nào."
Chung Ý quay đầu nhìn An Hảo, đôi mắt trầm tĩnh dưới ánh đèn lấp la lấp lánh: "Mấy ngày trước tôi có ăn ở một nơi cũng không tệ, hôm nay đi đi." Vừa đúng thang máy đã đến tầng hầm đỗ xe, Chung Ý cũng không đợi trả lời, lập tức đi ra ngoài.
An Hảo sững sờ. Rõ ràng là cô chỉ đồng ý mời em trai đáng yêu ăn cơm, sao lại tăng thêm một ông anh không đáng yêu nữa rồi!
Hết chương 17.