Một giây tiếp theo, Lí Mộc cảm thấy nóng như bị bỏng, chợt đem người trong ngực đẩy ra, An Hảo lảo đảo, ngã xuống bên đường.
Nghe cô kêu đau, trong bụng Lí Mộc căng thẳng lắm, nhưng lại không dám lên tiếng, chỉ đứng xa xa hỏi: "Cô không sao chứ?"
An Hảo "rên rỉ" phí nhiều công sức mới từ từ đứng dậy khỏi mặt đất, vừa buồn vừa bực nhìn Lí Mộc: "Làm sao không có gì được cơ chứ, sức anh lớn như vậy! Em cũng chẳng phải ôn dịch, ôm một cái sẽ chết sao?!"
Lí Mộc mím môi không lên tiếng.
Lúc này người đàn ông vừa bị Lí Mộc quật ngã bất tỉnh lúc nãy, ai ui kêu đau tỉnh lại, liền lại bị Lí Mộc một tay giữ chặt. Định thần nhìn lại, chính là tên cướp lưu manh trong ngày "sinh nhật" của An Hảo lần trước, bị cô dùng cái bánh kem quật ngã.
Lúc này, Lí Mộc giận đến tái mặt: "Lại là mày!"
An Hảo đi tới, chỉ tay vào hắn mà tức giận mắng: "Con mẹ nó chứ, mày cũng ăn mất cái bánh kem của bà đây! Giờ vẫn còn ôm hận báo thù hả!"
Nhất thời nước mắt tên cướp chảy ngược vào tim, thầm than thở: "Trời cao đất dày ơi, tôi không muốn ăn cái bánh kem đó chút nào!"
An Hảo dặn dò Lí Mộc: "Cẩn thận tay hắn, em nhớ lúc nãy hắn có móc ra thứ gì đó từ trong túi, không chừng là dao găm!"
Mặt Lí Mộc biến sắc, không chút khách khí dùng sức ghị chặt cánh tay của hắn, sau tiếng hét thất thanh như heo bị thọc tiết - một cây bút lông rơi ra ngoài. Tên lưu manh khóc thảm cầu xin tha thứ: "Đại hiệp tha mạng, tôi không có dao găm! Tôi chỉ là muốn hù dọa cô ta chút thôi!"
Cuối cùng tiếng còi xe cảnh sát vang lên, hắn lại bị đưa lên xe cảnh sát lần nữa, anh cảnh sát trẻ tuổi nhìn hắn thán phục một tiếng: "Haizzzz, anh không phải là tên cướp cửa hàng bánh ngọt lần trước đó chứ?"
Tên cướp lưu manh khóc không ra nước mắt: "Tôi thật sự không có cướp cửa hàng bánh ngọt mà, không nên sỉ nhục đạo đức nghề nghiệp của tôi như thế chứ!"
Phủi tay cười híp mắt nhìn xe cảnh sát rời đi, An Hảo xoay người nhìn Lí Mộc, "Á" một tiếng: "Lạnh thế này sao anh lại mặc ít như thế chứ! Áo khoác cũng không thèm mặc!"
Trên người Lí Mộc lúc này chỉ có mỗi bộ quân phục mỏng manh, lúc này cũng cảm thấy có chút lạnh ập tới, lắc đầu nói: "Không việc gì. Để tôi đi lấy áo khoác, đưa cô đi đón xe."
An Hảo thất vọng nhìn hắn: "Sao chứ? Còn muốn em rời đi à? Em còn chưa nói được với anh mấy câu..."
- "..."
Kéo kéo cái áo khoác lấm lem bùn đất của mình, chu chu miệng: "Anh làm quần áo của em bẩn ra thế này, vẫn muốn đuổi em đi!"
- "..."
Duỗi luôn cánh tay ra: "Anh còn hung hăng đẩy em ngã xuống đất, cánh tay của em giờ cũng đau, không biết có rách da hay không ấy!"
- "..."
- Nhiều ngày không gặp, em cố ý chạy đến đây gặp anh, thiếu chút nữa đã bị người xấu bắt được!"
- "..."
Kết quả là, An Hảo cười híp mắt ôm một tách trà nóng ngồi trong phòng làm việc, Lí Mộc bày ra mặt than đứng xa xa bên kia phòng, ngoài cửa là mười mấy đôi tai dán lên chăm chú.
"E hèm" hai tiếng, An Hảo ho khan kéo kéo vạt áo: "Buổi tối còn chưa ăn cơm nữa..."
Lí Mộc đứng dậy đi mở cửa, "Ây da! Ây da!" lũ lượt nhào đến một đống người.
Không đợi Lí Mộc mở miệng hỏi, một đống người tự giác rối rít bưng đến đồ ăn vặt, cung kính dâng lên, mong Liên trưởng xử lý khoan hồng.
An Hảo ưu nhã mà nhanh chóng giải quyết xong ham mê đói khát của mình, mới thanh tú giơ tay lên lau khóe môi, chỉ thấy Lí Mộc đứng dậy mở cửa, nói: "Tôi tiễn cô."
Mặc dù không cam tâm tình nguyện, nhưng không thể ở lại quá lâu trong quân trại, một chút nữa bọn họ sẽ tắt đèn đi ngủ đúng giờ, vì vậy An Hảo chỉ đành phải đi theo hắn ra về.
Tuyết rơi càng lúc càng nhiều, Lí Mộc bước nhanh đi phía trước, dáng người cao lớn ngăn trở gió tuyết. An Hảo núp sau lưng hắn, vừa thấy hài lòng mà cũng ngọt ngào lắm.
Bóng hai người kéo dài dưới đèn đường mờ nhạt, bóng đè lên nhau trùng điệp, giống như biến thành một người.
Dễ dàng bắt được một chiếc taxi, Lí Mộc nói địa chỉ nơi đến cho tài xế, rồi cũng trực tiếp thanh toán trước tiền xe. An Hảo ngồi sau xe cũng không còn cùng hắn tranh cãi nữa, chỉ cười tủm tỉm phất tay với hắn nói: "Anh mau trở về đi thôi, bên ngoài lạnh đấy."
Lí Mộc gật đầu một cái, nhưng cũng không rời đi.
Xe từ từ chạy đi xa, Lí Mộc vẫn đứng đó không nhúc nhích, tuyết rơi nhẹ trên đầu vai hắn, hơi thở của hắn cũng thả ra từng làn khí trắng mờ. An Hảo nhìn qua cửa kính xe, bóng dáng cao lớn của hắn càng ngày càng xa, chợt thấy như có hạt tuyết trắng rơi nhẹ vào tim.
Dáng dấp hắn như một thân cây, có thể chống đỡ tất cả gió mưa, trầm mặc rồi lại dịu dàng.
Vài ngày sau, một cú điện thoại kéo An Hảo ra khỏi sự bao vây của công việc. Người gọi điện thoại tới chính là cha mẹ của cậu nhóc mà An Hảo cùng Lí Mộc đã cứu lần trước, khi đó An Hảo vì giữ lễ nên cũng đã đưa số điện thoại của mình cho bọn họ.
Ba của cậu nhóc dịu dàng hỏi thăm sức khỏe của An Hảo, biểu đạt chút lòng cảm kích, sau đó mới khéo léo nói đến ngày sinh nhật sắp tới của cậu nhóc, hy vọng hôm đó mời An Hảo cùng Lí Mộc đến dự.
Cũng vừa qua giai đoạn đầu công việc một thời gian, không bằng nhân cơ hội này đi quấy rầy Lí Mộc một chút, An Hảo một lời đồng ý luôn.
Nhưng ai ngờ, tốn cả giờ đồng hồ chạy đến quân trại nhưng An Hảo lại "chụp hụt", Lí Mộc mang theo tân binh đi huấn luyện dã ngoại, thất vọng để lại cho hắn món đồ, rồi một mình mua hai phần quà tặng đến nơi hẹn.
Tìm theo địa chỉ, An Hảo đứng choáng váng trước cổng nhà của cậu nhóc. Tuy nói khi nhìn thấy cha mẹ của cậu nhóc từ phong cách cho đến cử chỉ đều cho thấy là người tốt, nhưng cũng không ngờ gia đình có điều kiện như thế. Ở khu tấc đất tấc vàng của thành phố A, cả ngôi nhà nằm trong khuôn viên khu làng biệt thự sang trọng hạng nhất.
Phải được bảo vệ kiểm tra mới có thể đi vào được, đi dọc theo con đường dài rợp bóng cây xanh hết năm phút, mới tìm được địa chỉ nhà.
Một ngôi biệt thự ba lầu, sân trước trồng đủ loại hoa cỏ, hàng rào màu trắng.
An Hảo cúi đầu nhìn hai túi quà trong tay mình, kích động muốn chạy trốn về luôn.
Đang do dự, cánh cửa đột nhiên mở ra, một câu nhóc cao gầy đi ra, tươi cười với An Hảo: "Chị đến rồi à?"
Trong nhà cũng giống như suy nghĩ của cô, khắp nơi lộ ra một cảm giác "khiêm tốn xa hoa". An Hảo vào cửa, ngồi xuống ghế sa-lon, trên tường treo một bức tranh nàng Mona Lisa với nụ cười "danh môn thục nữ".
Cha mẹ của cậu nhóc cũng rất hòa đồng, cười nói: "Tới chơi là được rồi, mang theo quà tặng làm gì nữa chứ!"
- "Một chút lòng thành, cũng không đáng giá là bao, mong mọi người đừng chê cười" - Tuy giá trị của món quà không tính là rẻ nhưng so với sự tráng lệ của Chung gia thì quả thật là thua xa.
- "Sao lại thế! Cháu có lòng như vậy, chúng tôi vui vẻ còn không kịp nữa là!" - Nữ chủ nhân thật rất biết làm dịu lòng người.
- "Đúng rồi, trong quân trại có việc nên Lí Mộc không đến được, thật xin lỗi."
- "Không sao không sao, vốn chỉ là muốn cảm ơn hai người, sinh nhật của thằng nhóc này cũng không qua trọng gì, ngàn vạn lần đừng làm trễ nãi công việc".
Lúc này cậu nhóc mới đi tới cười hì hì, nhận lấy quà tặng liền mở ra nhìn.
Mẹ của hắn vỗ nhẹ hắn một cái: "Chung Tình, nói cảm ơn chị An Hảo đi chứ!"
Chung Tình nháy nháy đôi mắt to sáng long lanh, làm mặt quỷ: "Cảm ơn người đẹp!"
An Hảo cười cười, cách gọi này nghe thật hay: "Chân của em đã tốt hơn chưa? Sinh nhật không mời bạn học sao?"
- "Sớm đã khỏe rồi! Ngày ngày nằm trên giừơng phơi thây đến sắp chết luôn! Bạn học đã mời tiệc trên trường rồi, hôm nay là tiệc của người nhà." Nói xong hắn cúi đầu nhín đồng hồ đeo tay, quay sang làm nũng với mẹ hắn: "Mẹ, khi nào anh hai trở về ạ? Bụng con đói đến ép vào xương luôn rồi!"
- "Thằng bé này, anh hai con mấy hôm nay rất bận, chờ một chút thôi." Dỗ dành con trai, mẹ Chung cười nhìn An Hảo giải thích: "Nhà chúng tôi có hai đứa con trai, Chung Tình là đứa út, anh hai của nó ngày trước ở nước ngoài, giờ mới trở về thôi."
Đang nói, chuông cửa vang lên, mẹ Chung đứng dậy đi mở cửa: "Nhất định là Chung Ý trở về!"
Cửa mở, gió từ bên ngoài thổi vào, An Hảo xoay đầu lại nhìn, đứng ở cửa là người đàn ông cao lớn, tây trang màu đen, mặt mũi anh tuấn.
- "Thật xin lỗi, công ty có chút việc nên con về trễ."
Bốn mắt nhìn nhau, cùng sửng sốt. Người đàn ông này không phải là người mà cô đã gặp trong thang máy vài hôm trước hay sao?
Chung Tình lập tức nhảy dựng lên kêu la: "Á à, cuối cùng anh hai cũng trở về, anh mà không về kịp, em nhất định sẽ được lên trang nhất nhật báo thành phố với tin tức chết đói trong ngày sinh nhật nha!"
Vốn là vẻ mặt người đàn ông đang lạnh nhạt, khi thấy em trai thì trong nháy mắt hiện lên một tia cười nhẹ: "Có khách ở đây, vẫn vô phép tắc như thế!" Từ trong cặp táp lấy ra một hộp quà được gói tinh xảo đưa tới.
Chung Tình cười ha hả nhận quà, vừa quay người nhìn An Hảo, liền xung phong làm người trung gian: "Để em giới thiệu! Anh hai, đây chính là người đẹp ngày đó đã đưa em đến bệnh viện. Người đẹp, đây là anh hai của em!"
Bàn tay thon dài xinh đẹp duỗi ra, vững vàng đưa đến trước người: "Xin chào, tôi là Chung Ý".
An Hảo cười khẽ: "Xin chào, tôi là An Hảo."
Mọi người ngồi vào bàn ăn cơm. An Hảo nín thở cứng người, gắp thức ăn nhẹ nhàng như cánh hoa rơi.
Trong bữa cơm, ba Chung hỏi thăm nơi làm việc của An Hảo, An Hảo đáp ở MAG, Chung Tình vỗ tay "À há" một cái, chỉ vào người đàn ông bên cạnh nói: "Thế không phải làm cùng công ty với anh hai sao! Cái này gọi là duyên phận đó!"
An Hảo kinh ngạc, hắn thế mà lại cùng công ty với mình. Nghĩ đến hắn bận rộn đến nỗi Chủ Nhật cũng phải đến công ty làm thêm giờ, nhất thời sinh ra loại cảm giác đồng cảm, như tìm được tri kỷ: "Anh Chung cũng làm ở MAG sao? Mấy tháng nay hẳn cũng bận rộn đến hỏng người luôn có phải không?! Chúng ta thật là người cùng bị nạn rồi, Boss mới nhậm chức thật quá đỗi biến thái, bộ phận tiêu thụ của chúng tôi thiếu chút nữa là chết nơi đầu đường xó chợ! Đúng rồi, anh Chung làm ở bộ phận nào?"
Vừa dứt lời, trên bàn ăn bao trùm một sự yên ắng lạ thường, mặt ai cũng bày ra vẻ quỷ dị.
Người đàn ông mặt mũi anh tuấn ngồi đối diện ngẩn đầu nhìn cô, dưới ánh đèn, đôi mắt đen láy yên tĩnh như hồ thu không gợn sóng: "Cô An, tên tiếng anh của tôi là Josen."
Hết chương 5.