Có thể là do môi cô thật sự quá khô, cô bất giác mím môi, đầu lưỡi khẽ thè ra liếm.
Người ngoài không nhìn thấy động tác lén lút này. Chu Dương và mấy người lão Tưởng đứng chung một chỗ, ánh mắt hơi nghiêng, chú ý tới động tác mím môi của cô, trực giác của anh nhận ra có lẽ cô đang thè lưỡi ra liếm môi.
Thật ra từ sau nhận ra cô, anh nhìn thấy cô mấy lần, đều có thể nhìn ra được sự tức giận sắc mặt không tốt của cô. Bệnh đến như núi đổ, cô chỉ "đổ" có một đêm kia.
Chu Dương cụp mắt.
Người bên cạnh gọi anh: "Anh Chu, quản lý Ôn không đến sao?"
Chu Dương nói chuyện chính: "Anh ấy về quê rồi, mọi người đã thấy ông chủ chưa?"
Mọi người không ngừng xì xào.
"Đợi nửa giờ cũng không phát hiện được người."
"Ngày hôm qua ông ta đã tới một chuyến, nói chắc chắn sẽ không chạy tiền công của chúng ta."
"Bảo hôm nay lại tới."
Chu Dương lại hỏi: "Hiện tại ai ở bên trong nói chuyện với cảnh sát?"
"Họ Lưu, chính là quản lý hạng mục kia."
Phái ra mấy người đại diện vào trong đồn công an thương lượng, mọi người mãi không thấy ông chủ công ty lắp đặt thiết bị xuất hiện, trái tim đều treo cao.
Chu Dương không có dự cảm gì hay, cọng rơm bên quản lý Ôn còn chưa áp xuống, công ty hiện tại còn thiếu nợ lương. Hiện tại thực sự rơi vào đường cùng, ông chủ kia cho dù phải trả nợ, cũng sẽ không đến lượt đám râu ria bọn anh.
Công ty lắp đặt thiết bị quá nhiều chuyện phiền toái.
Cho nên Chu Dương không gấp gáp giống những người khác, sốt ruột cũng vô dụng, anh đành phải nghĩ cách đạt được kết quả.
Làm sao để ông chủ kia nhổ ra tiền thiếu nợ của anh...
Nghĩ đi nghĩ lại, ánh mắt anh lại nghiêng qua.
"A Dương."
"Hả?" Chu Dương thuận miệng đáp.
“Sao cậu không đi chào hỏi?" Lão Tưởng kỳ quái, hai người này không phải là bạn bè sao?
"Đợi tí nữa." Chu Dương nói.
"Ừ."
Lại qua hơn mười phút, cuối cùng ông chủ đã xuất hiện.
Đây là lần đầu tiên Triệu Hằng trông thấy đối phương. Ông chủ ngoài năm mươi, cơ thể hơi có vẻ mỏi mệt, đối mặt mọi người vội vàng truy đuổi và chất vấn, mình miệng ông ta hoàn toàn không đủ dùng.
Triệu Hằng đứng cũng rất mệt, cô mạnh mẽ giữ vững tinh thần, không xúm vào giống như mọi người.
Trong quần thể chủ nhà không thiếu người tài ba, bọn họ là biệt thự, khách sạn, nhà nghỉ, tiền nong hơn cô gấp nhiều lần, "Bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh" là thường tình, đám người như bọn cô sẽ bị bỏ qua đấy.
Sau khi ông chủ nói một chuỗi cam đoan, cuối cùng Triệu Hằng cũng đứng ra, "Chào ông, Ngô tổng, tôi họ Triệu."
Chu Dương lập tức nghiêng đầu.
Triệu Hằng nói: "Thực ra mấy người chúng tôi chi cho bên lắp đặt thiết bị không nhiều lắm, cho dù tính toàn bộ, cũng không thể nhiều bằng những người kinh doanh nhà nghỉ, ông cũng không cần phải chậm trễ chút tiền nhỏ của chúng tôi, không bằng hiện tại ông gọi bạn bè mang tiền đến, ông đồng ý trước tiên giải ước hợp đồng cho mấy người chúng tôi. Trong đồn công an cũng không nên để nhiều người như vậy, ông nói có đúng hay không?"
Mấy chủ nhà nhỏ bé khác cũng nhao nhao đồng tình, hôm nay không thấy tiền sẽ không cho người đi, cũng có chủ nhà bạo lực muốn trực tiếp động thủ.
Triệu Hằng lại nói với ông chủ: "‘Nặng nhẹ ’ ở thời điểm này cần phân biệt rõ, đem chuyện dễ giải quyết trước, đám người chúng tôi ít đi, ông cũng giảm bớt được gánh nặng."
Vừa rồi ông chủ kia chi toàn là ngân phiếu khống, lúc này thấy đối phương thúc ép như vậy, ông ta dứt khoát lợn chết không sợ nước nóng, làm dáng vẻ mỏi mệt bất đắc dĩ: "Bên toà án cũng ra lệnh cho chúng tôi rồi, có thể giải quyết ai muốn ngồi tù chứ?"
Mấy người khác phút chốc bị chọc giận, lao lên khiến Triệu Hằng suýt ngã sấp xuống.
Triệu Hằng thoáng lảo đảo một phát, một bàn tay lớn bỗng nhiên đỡ ở phía sau lưng cô, cô không cần quay đầu lại, ánh mắt liếc qua cũng nhìn thấy bóng mờ cao lớn bên cạnh.
Cô muốn tiến lên nữa, người bên cạnh giữ cô lại: "Lúc này cô đâm bị thọc chọc bị gạo giảng đạo lý cũng vô dụng, họ Ngô sẽ không quan tâm."
Triệu Hằng suy nghĩ, đứng nguyên tại chỗ không chen lên. Chu Dương cũng không nói chuyện với cô nữa, anh xoay người, cúi đầu nói chuyện với những người bạn kia.
Qua một lúc Triệu Hằng mới hoàn hồn, cô vừa rồi bị người nói "đâm bị thóc chọc bị gạo". Cô lườm bóng lưng Chu Dương.
Đàm phán chấm dứt, ông chủ kia viết xuống mấy tờ giấy cam đoan, nhưng giấy cam đoan thì tính là gì?
Suốt cho tới trưa, nhóm chủ nhà không công mà lui. Ngày mai là giao thừa, năm này chả ai trôi qua vui vẻ.
Bên Chu Dương cũng muốn tan cuộc rồi, anh quay đầu lại nhìn Triệu Hằng mấy giây, anh đột nhiên kêu một tiếng: "Cô Triệu."
Triệu Hằng sửng sốt, hôm nay là lần đầu tiên cô nhìn thẳng anh.
Chu Dương nói: "Có cần tôi tiện đường đưa cô về không?"
"... Cám ơn, không cần." Triệu Hằng nói.
Chu Dương gật đầu, không nói thêm gì nữa, anh lái xe rời đi.
Triệu Hằng nắm chặt ba lô, chậm rãi đi đến trạm xe buýt.
Giao thừa gần trong gang tấc, một đêm này, Triệu Hằng đứng ở cửa sổ, nhìn thấy pháo hoa loé sáng trên bấu trời, tạo thành chùm sáng rực rỡ, màu sắc biến hoá, trên bầu trời đêm tựa như ảo mộng.
Bảo vệ cư xá vội vàng đuổi tới, không kịp ngăn cản chủ nhà đốt pháo hoa không tuân theo quy định. Triệu Hằng và mọi người may mắn được nhìn một “bữa tiệc” hồi lâu.
Tuy nhiên ngày hôm sau, cô vẫn phải đối mặt với chuyện một mình đón giao thừa.
Nữ chủ nhà sáng sớm đã không thấy mặt, Triệu Hằng ở phòng khách xem TV một lúc lâu, đài trung ương phát những tiết mục cuối năm.
Khi còn bé cô thích xem Triệu Bản Sơn và Triệu Lệ Dung, nhưng hôm nay cô chỉ có thể nhìn chương trình phát lại.
Qua một lúc lâu, khi xem hết tiết mục, cô phát hiện hôm nay chỉ có một mình.
Triệu Hằng tắt TV, đi buồng vệ sinh trang điểm, sau đó thay quần áo, rời khỏi nhà trọ.
Cô lấy một chiếc xe đạp công cộng, đi khắp nơi không mục đích. Đi đến trước tiệm cơm kia, nhìn thấy cửa đóng chặt, cô cũng không quá thất vọng.
Cô chuẩn bị rời đi, lập tức quay đầu, cách trăm mét ánh mắt cô và đối phương chạm nhau.
Tay đối phương kẹp thuốc lá, tay kia mang theo một túi đồ, mặc áo khoác tím và quần jean, ánh mắt cố chấp, không rời đi.
Triệu Hằng cười chào hỏi: "Anh Chu, trùng hợp như vậy."
"Ừ" Chu Dương mím môi, chậm rãi đi về phía cô.
Triệu Hằng chờ.
Chờ anh đến gần rồi, cô mới nhìn ra trong túi của anh là hoa quả.
Chu Dương hạ thấp túi xuống: "Tôi đến bên này mua hoa quả, cô đến tiệm cơm à?"
"Ừ, tiếc là đóng cửa rồi."
Chu Dương gật đầu.
Triệu Hằng nắm tay xe đạp, chân phải dẫm ở chân đạp, Chu Dương cụp mắt quét qua, trước khi cô mở miệng nói: "Chuyện căn hộ của cô, đúng lúc chạm mặt cô ở đây, muốn nói với cô một chút."
Triệu Hằng hỏi: "Có chuyện gì?"
Chu Dương nói: "Nếu tôi có thể giúp cô lấy lại khoản tiền lắp đặt thiết bị, vậy cô có thể đưa tiền cho tôi giúp cô lắp đặt thiết bị được không?"
Triệu Hằng hơi khó hiểu: "Anh có ý gì?"
Chu Dương: "Công ty lắp đặt thiết bị đóng cửa, đầu năm cả đám người không tìm được việc, tôi giúp cô lấy lại tiền, căn hộ của cô để cho tôi tới lắp đặt thiết bị, những khoản còn lại cũng tính hết cho tôi. Đối với cô, giá vẫn không thay đổi." Anh nói xong, hỏi, "Cô nghĩ thế nào?"
Triệu Hằng hơi bất ngờ.
Tám vạn chắc chắn không cách lấy lại được trong thời gian ngắn, việc lắp đặt thiết bị của cô chỉ có thể tạm ngừng, đợi đến lúc cô lấy được tiền, không biết đã lãng phí bao nhiêu thời gian, đề nghị của Chu Dương không thể tốt hơn.
Cô hỏi: "Vậy anh lắp đặt thiết bị thế nào? Chỉ có hai người anh và Tiểu Á sao? Có thể đảm bảo chất lượng hay không?"
Chu Dương nhìn cô, mỉm cười nói: "Yên tâm, tôi mang theo mấy người nữa, chất lượng sẽ không kém với giá tiền của cô."
Triệu Hằng quyết đoán nói: "Được, anh giúp tôi lắp đặt thiết bị."
Nói xong cần phải đi rồi. Chu Dương nói: "Sang năm lại liên lạc với cô."
"Ừ." Triệu Hằng dẫm lên chân đạp, "Vậy tạm biệt."
"Tạm biệt."
Chu Dương quay người, Triệu Hằng cũng đạp xe.
Trên đường quạnh quẽ, mỗi người đều phải về nhà đón giao thừa, bọn họ đến đi vội vàng, cùng đi đến nơi nào đó đoàn viên.
Triệu Hằng chờ ở cột đèn giao thông, nhìn con số màu đỏ chậm chạp đếm ngược, khi con số biến thành "1", một giọng nói từ xa truyền đến, "Triệu Hằng."
Triệu Hằng quay đầu lại: "Hả?"
"Có muốn cùng ăn cơm không?"
"... Đi đâu ăn?"
"Nhà tôi." Dừng một chút, "Tôi nấu."
"... Được."
Anh đứng ở đằng xa chờ cô.
Triệu Hằng lại quay đầu xe, trở lại trước mặt anh. Chu Dương nắm tay lái, nói: "Không cần xuống xe, cô đạp đi."
"Anh đi bộ?"
"Ừ."
"Vậy tôi đạp chậm một chút."