"Mua đồ." Chu Dương hỏi, "Chỗ cậu có bán xích không?"
"Có, muốn gì có nấy!"
Ông chủ chuyển cái thang, leo lên trên, từ trên tầng hai lôi ra mấy hộp, ném xuống một đống. Chu Dương bắt chuẩn, chất hộp lên quầy.
Ông chủ từ thang đi xuống, "Cậu chọn một cái đi."
Anh ta cũng quen biết Chu Dương, buôn bán cũng tùy ý một ít. Phủi bụi, ông chủ nhìn Triệu Hằng bên cạnh Chu Dương, cười gật đầu.
Chu Dương mở hộp ra, quay đầu nói với Triệu Hằng: "Cái này thế nào?"
Triệu Hằng nói: "Em không hiểu đâu, anh giúp em chọn là được."
"Vậy thì cái này đi."
Ông chủ ở bên giải thích với Triệu Hằng: "Cái này tốt, dùng an toàn, phải kéo xuống dưới mới nhúc nhích được." Vừa nói vừa móc ra một điếu thuốc đưa cho Chu Dương.
Chu Dương ngậm thuốc, hỏi anh ta: "Bao nhiêu tiền?"
"Bán cho cậu giá gốc, hai mươi tám!"
Chu Dương không trả giá, trực tiếp trả tiền. Triệu Hằng không so đo với anh ai nên trả tiền.
Phòng trọ mới thuê vẫn ở vùng này, tính ra còn gần chỗ trọ của Chu Dương hơn so với trước.
Chu Dương không mang dụng cụ đi theo, lại vòng một chuyến về nhà, vào xe tải lấy ra thùng dụng cụ. Triệu Hằng nghĩ ra gì đó, nói: "Đúng rồi, em định chuyển đồ từ Hoa Vạn Tân Thành sang, anh có thể cho em mượn xe tải không?"
Xe Polo của cô quá nhỏ, lần trước đi hai chuyến mới chuyển xong đồ.
Chu Dương hỏi: "Lúc nào chuyển?"
"Ngày mai."
"Anh giúp em, ngày mai tầm nào, anh tới đón em."
Triệu Hằng nhìn tay anh: "Anh có thể lái xe không?"
Chu Dương hoạt động tay phải cho cô xem, Triệu Hằng đập một cái lên tay anh, "Được rồi!" Lại nói, "Vậy hôm nay đừng làm khóa, ngày mai làm cả thể, đỡ phải chạy tới chạy lui."
Chu Dương không sao hết. Đúng đến giờ ăn cơm, hai người dứt khoát đi ăn.
Trưa hôm sau, hai người đi tới Hoa Vạn Tân Thành, trước khi vào ga ra tầng ngầm Triệu Hằng đã quan sát phía ngoài, không thấy có gì khác thường.
Trong phòng vẫn đầy tro bụi và mảnh gỗ vụn, đinh trong phòng khách đã đóng ra hình ra dạng, Tiểu Á đang ngồi xổm trên mặt đất nghe quản lý Ôn dạy nghề mộc.
Trông thấy Chu Dương và Triệu Hằng đến, quản lý Ôn dừng lại, hỏi: "Ồ, hai ngươi đi chung à?"
"Ừ...." Chu Dương thuận tay ném cho anh ta một điếu thuốc, hỏi, "Sao anh lại ở đây?"
"Hôm nay không có việc gì, muốn tới đây nhìn, còn tưởng rằng cậu ở đây cơ, sao lại để cho Tiểu Á làm cái này?"
Chu Dương chỉ vào tay phải, "Trên tay bị thương, bảo Tiểu Á tới hỗ trợ."
"Cậu ta có thể làm gì chứ." Quản lý Ôn xem thường kỹ thuật của Tiểu Á.
Tiểu Á làm thủ ngữ: Cho nên anh ấy mới phải dạy em!
Quản lý Ôn hỏi Chu Dương: "Cậu ta nói gì thế?"
"Bảo anh dạy cậu ấy." Chu Dương nói.
Đổi lại là lúc trước, quản lý Ôn chẳng muốn phản ứng, nhưng hôm nay hoàn cảnh của anh ta đã khác, bởi vậy lại nói hai câu, rồi tiếp tục dạy Tiểu Á.
Chu Dương kéo xe đẩy đi vào phòng nhỏ, ngậm thuốc lá, bắt đầu chuyển đồ. Triệu Hằng cũng muốn chuyển, anh ngăn cô lại: "Em đừng nhúc nhích làm bẩn quần áo."
"Không sao đâu."
"Nghe lời, đứng bên cạnh đi."
Chu Dương lách qua người Triệu Hằng, Triệu Hằng nói: "Anh cẩn thận tay đấy, còn chưa cắt chỉ đâu."
"Anh biết rồi."
Triệu Hằng đứng bên cạnh, hỏi anh: "Trước đó cậu ấy cũng hỗ trợ anh làm việc?"
Chu Dương "Ừ" một tiếng.
"Không phải bảo anh nghỉ ngơi mấy ngày sao."
Chu Dương hất cằm về phía phòng khách, nói: "Tiểu Á làm hết mà, anh chỉ huy thôi."
Triệu Hằng không tin.
Đồ đã chất đầy một xe, Chu Dương chuyến xuống dưới, trở lại tiếp tục chuyển. Triệu Hằng nhìn dáng vẻ anh vừa nhẹ nhõm vừa lưu loát, nói: "Lúc ấy em mệt muốn chết, hình như anh chả mệt chút nào."
Chu Dương liếc cô, "Người mảnh khảnh như em cũng đòi so với anh sao?" Anh chất đồ lên, lại nói một câu, "Lúc đó em chuyển đồ cũng đâu có lên tiếng."
Lúc ấy một người yên lặng đứng ngoài quan sát, một người yên lặng vận chuyển, hôm nay lại thay đổi hoàn toàn.
Hai người đột nhiên yên lặng, qua mấy giây, Chu Dương sờ đầu cô một lúc rồi thu tay lại. Trên tay có bụi, anh lau vào quần áo.
Đẩy xe ra khỏi phòng, hai người ở phòng khách dường như muốn nói gì đó, ánh mắt Chu Dương liếc xéo qua, Triệu Hằng đi mấy bước giúp anh mở cửa, sau đó đi theo vào thang máy.
Hai người đều đi ra ngoài, quản lý Ôn mới nhỏ giọng nói: "Còn có gì nữa?"
Tiểu Á tiếp tục đánh chữ trên điện thoại di động: Sau đó cô ấy từng ăn cơm tối một lần, ăn xong bọn họ đi vào phòng, đến khuya mới đi ra.
Quản lý Ôn thật lâu mới gật đầu, anh ta sờ cằm cân nhắc, qua một lúc, cửa ra vào lại vang lên tiếng động, hai người kia trở lại rồi.
Anh ta nhìn bọn họ rẽ vào lối đi nhỏ, qua một lúc, lại thấy bọn họ đẩy xe đi ra.
Chu Dương giơ tay lên: "Chúng tôi có việc, đi trước đây."
Quản lý Ôn nói: "Ừ, đi đi."
Chu Dương đẩy xe ra trước, Triệu Hằng theo sát phía sau đóng cửa lại. Quản lý Ôn nhìn qua cửa, thật lâu mới cụp mắt, khẽ thở ra một hơi.
Chỉ mong bọn họ có thể tiếp tục như vậy, anh ta nghĩ.
Mang tất cả đồ chuyển đến phòng trọ mới, Triệu Hằng cũng không vội vàng sửa sang lại. Trong phòng không bẩn, nhưng cũng chả sạch mấy, đồ dùng phòng bếp đều phải rửa, cửa sổ cũng phải lau, một tủ quần áo quá nhỏ không đủ dùng, gọi người dọn thì lãng phí tiền, vẫn là cô tự làm thôi.
Cô đứng đó tính toán một lúc lâu, Chu Dương đã làm xong khoá bảo vệ, sau khi thử qua gọi cô: "Em tới xem đi."
Triệu Hằng đi qua. Chu Dương thử cho cô xem, "Dùng như vậy, em thử xem sao."
Triệu Hằng thử một chút, nói: "Không có vấn đề gì." Sau đó nói, "Anh tìm chỗ ngồi đi, em đi lau tủ."
Chu Dương quan sát trong phòng, hỏi: "Có đồ lau nhà không? Anh giúp em lau."
"Còn chưa mua, lau tủ trước đã, mai lau sàn nhà."
"Ừ. " Chu Dương lại hỏi, "Chừng nào em chuyển qua?"
"Ngày mai."
Chu Dương quay đồ mở nút chai trên tay, suy nghĩ nói: "Ngày mai anh đi đón em."
Triệu Hằng nhìn anh.
Chu Dương nói: "Ngày mai anh đi lấy tiền."
Phòng ở của Thôi Tịnh Hà sáng thứ hai thuận lợi hoàn thành sang tên, lúc chạng vạng tối Triệu Hằng nhận được tin nhắn từ Chu Dương, Chu Dương nói anh đã đến dưới cư xá, Triệu Hằng bảo anh chờ một chút, cô đi mở cửa.
Mở cửa ra, Triệu Hằng đi gõ cửa phòng ngủ Thôi Tịnh Hà, "Cô Thôi."
Cửa nhanh chóng mở ra, Thôi Tịnh Hà mặc váy, trang điểm trang nhã. Không thể phủ nhận, Thôi Tịnh Hà thực sự rất đẹp, vóc dáng cũng cao hơn một chút so với cô, còn có sự quyến rũ động lòng người.
Triệu Hằng nói: "Chu Dương đang đi lên."
"À..." Thôi Tịnh Hà nói, "Ừ." Cô ta đi về hướng cửa ra vào.
Chu Dương nhanh chóng tìm tới nơi này, cửa mở ra, anh nhìn về phía Thôi Tịnh Hà đứng ở trước cửa, trực tiếp nói: "Tôi tới lấy tiền."
"..." Thôi Tịnh Hà nói, "Chúng ta đi ra ngoài tìm một chỗ uống chút đồ nhé?"
"Không cần đâu." Chu Dương nhìn vào trong, "Có thể vào không?"
"Ừ, anh vào đi." Thôi Tịnh Hà mở cửa ra.
"Còn cần cởi giày không?"
"Không cần." Thôi Tịnh Hà nói, "Đi thẳng vào đi, ngày mai em cũng chuyển rồi."
Chu Dương vào nhà không thấy Triệu Hằng, biết rõ cô trở về phòng rồi, anh ngồi vào ghế sa lon, nhìn Thôi Tịnh Hà. Cũng không biết muốn nói gì, thời gian trôi qua quá lâu, nếu không phải bởi vì nguyên nhân tiền bạc, anh sẽ không nhớ đến cô ta lâu như vậy.
Trong lòng anh khẽ thở dài, vẫn là câu kia: "Có tiền chưa? Chuyển khoản sao?"
Tiền là phải trả, Thôi Tịnh Hà không có ý định kéo dài, cô ta dứt khoát lấy điện thoại di động ra, "Em chuyển khoản cho anh, tài khoản của anh là bao nhiêu?"
Chu Dương đưa thẻ ngân hàng cho cô ta.
Thôi Tịnh Hà nhìn qua, "Được rồi, em dùng ngân hàng nông nghiệp, có lẽ chuyển sẽ chậm một chút."
"Không sao." Chu Dương nói.
Thôi Tịnh Hà cúi đầu thao tác, sau khi hoàn thành cô ta nói: "Anh chờ một chút."
Chu Dương gật đầu.
Lúc này Thôi Tịnh Hà mới nói, "Aiz, đã quên lấy đồ uống cho anh, anh muốn uống gì?" Cô ta đứng dậy.
"Không cần." Chu Dương hất tay, ý bảo cô ta không cần vội.
Thôi Tịnh Hà vẫn đi rót cho anh một chén trà.
Đặt chén trà lên bàn, cô ta hỏi: "Bây giờ anh đang làm gì, vẫn là làm lắp đặt thiết bị sao?"
"Ừ."
"À... Trước kia cũng quên chưa hỏi, anh tới nơi này bao lâu rồi?"
Chu Dương không có gì không thể nói, anh nói: "Ba bốn năm rồi."
Thôi Tịnh Hà lại ngồi xuống, nghe câu trả lời như thế, cô ta thoáng hoảng hốt, nói: "Em sống ở đây ba năm, nhưng chưa gặp anh lần nào."
Chu Dương qua loa nói: "Ừ, thành phố lớn, bình thường mà."
"Anh uống trà đi."
Chu Dương gật đầu, nhưng vẫn không đụng vào chén trà.
Trước đó chạm mặt trong đêm, Chu Dương ngồi ở trong xe tải, ngũ quan đều bị đêm tối che đậy, Thôi Tịnh Hà cũng không thấy rõ ràng.
Lúc này mặt đối mặt, cô ta mới phát hiện Chu Dương thay đổi không ít, mặt càng thành thục, đường cong càng thêm cường tráng, ánh mắt cũng thay đổi, đã không nhìn nổi ra tâm tình của anh.
Thôi Tịnh Hà mím môi, mở miệng: "Em xin lỗi..."
Giọng cô ta tương đối thành ý, Chu Dương nói: "Bây giờ nói cái này cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi."
Thôi Tịnh Hà lắc đầu: "Không, đây là cái gai trong lòng em, em nhất định phải nói tiếng xin lỗi với anh."
Chu Dương nhếch khóe miệng, hơi trào phúng.
"Em đoán anh đang nghĩ gì." Thôi Tịnh Hà hơi chật vật nói, "Lúc đầu em trộm tiền của anh, chuyện không biết xấu hổ như vậy cũng đã làm, hiện tại còn lập đền thờ gì chứ, có đúng không?"
Cô ta biết rõ năm đó mình vô sỉ thế nào, cô ta vĩnh viễn đều lấy cớ biện giải cho mình, ví dụ như khi đó cô ta còn rất trẻ tuổi, ví dụ như cô ta đã từng không cam lòng cỡ nào.
Hôm nay người và vật không còn, cô ta mới sẵn lòng nói một tiếng xin lỗi kia.
Chu Dương từ chối cho ý kiến, không nhận lời xin lỗi của cô ta.
Thôi Tịnh Hà tự giễu cười. Cô ta ngẩng đầu dò xét căn phòng này, "Em không cần nói chắc chắn anh cũng nghĩ ra, em làm gì có năng lực mua được phòng ở lớn như vậy." Cô ta nhìn về phía Chu Dương, nói khẽ, "Trước đó em từng ở với một người đàn ông, anh ta đã có vợ. Hiện tại bọn em đã chấm dứt, em không còn gì, chỉ còn mỗi căn phòng nhỏ này. Nhưng em đã suy nghĩ, em cũng không phụ bạc anh ta, phòng ở mấy trăm vạn như vậy em dùng cả đời công không mua nổi."
Chu Dương nói: "Cô cũng coi như đạt được ước muốn."
"Vâng, năm đó em vẫn muốn có loại cuộc sống này, đeo dây chuyền kim cương, ở khu nhà cao cấp." Thôi Tịnh Hà thản nhiên nói, "Nhưng mà em đã hối hận rồi, A Dương, hiện tại em rất hối hận. Những ngày này em luôn nghĩ tới chúng ta trước kia, lúc trước là em không hiểu được quý trọng."
Chu Dương đưa tay, ngắt lời cô ta, "Tôi không biết cô đang nghĩ gì, loại lời này không cần nói với tôi."
"Anh nghe em nói hết đã." Thôi Tịnh Hà nói, "Hiện tại em đã bán đi phòng ở, đã có tiền, định về quê mua một căn nhà, số tiền còn lại có thể lại mua được một hai cửa hàng, chỉ cần em yên phận sống, tương lai không cần lo nghĩ, A Dương —— "
Thôi Tịnh Hà nghiêng người về phía trước, nhìn anh nói: "Chúng ta có thể bắt đầu lại không?"
Chu Dương lắc đầu, anh giơ điện thoại di động lên. Màn hình điện thoại di động vừa sáng lên, bên trên hiển thị một tin nhắn mới, là ngân hàng gửi tới.
"Tôi chỉ tới cầm lại tiền của mình." Anh mở tin nhắn ra, sau khi thấy rõ con số, ngước mắt nhìn về phía Thôi Tịnh Hà, "Mười vạn?"
"... Lúc đầu em trộm của anh tám vạn, hai vạn kia coi như là tiền lãi đi."
Chu Dương hoàn toàn không khách sáo, anh nói: "Tiền tôi đã lấy lại rồi, tiền lãi tôi cũng đã nhận, sau này hai chúng ta đã xong, có lẽ cũng sẽ không còn cơ hội gặp lại."
Thôi Tịnh Hà sững sờ nghe anh nói. Thật ra trong lòng cô ta biết rõ, cô ta nói năng thành khẩn đến thế nào, đối phương cũng sẽ không quay đầu lại, nhưng cô ta vẫn ôm lấy một phần tưởng tượng xa vời, vọng tưởng Chu Dương đã từng quyến luyến năm tháng trẻ tuổi kia.
Trong lòng cô ta nặng nề, lại có sự nhẹ nhõm không nói nên lời. Thôi Tịnh Hà cười không nói gì nữa.
Chu Dương đứng dậy, hỏi cô ta: "Triệu Hằng ở phòng nào?"
Thôi Tịnh Hà chỉ sang bên cạnh, "Phòng giữa."
Chu Dương đi về phía đó.
"A Dương." Thôi Tịnh Hà vẫn còn gọi anh, "Em đã đoạn tuyệt với quá khứ rồi, vừa rồi em nói những lời kia, anh coi như mê sảng đi. Nhưng với tư cách bạn bè, em muốn nhắc nhở anh một câu, mấy hôm trước người bạn khác phái của Triệu Hằng mới gửi quà cho cô ấy, là người đàn ông hẹn cô ấy hôm lễ tình nhân đó, hình như tên là..."
Cô ta thoáng nhớ lại, "Là Tưởng Đông Dương."
Chu Dương không nói gì, anh gõ cửa phòng Triệu Hằng.
Triệu Hằng mở cửa ra, liếc thấy Thôi Tịnh Hà ngồi ở phòng khách, cô nhìn Chu Dương.
Chu Dương hỏi: "Xong chưa?"
"Tàm tạm rồi." Triệu Hằng bảo anh đi vào, đóng cửa lại.
Trong phòng ngủ nhỏ hẹp chất đủ các loại thùng giấy và túi, Triệu Hằng đang dọn mấy thứ đồ cuối cùng, cô nhờ Chu Dương giữ thùng giấy hộ mình.
Chu Dương hỗ trợ cỗ, giữ nắp thùng giấy, anh dừng một chút, lại lật qua, trông thấy trên bưu kiện còn ba chữ "Tưởng Đông Dương" chưa xé đi.
"Mở ra đi." Triệu Hằng nói.
"Ừ." Chu Dương lại mở ra.
Triệu Hằng bỏ mấy đồ nhỏ vào, lại bảo anh để thùng giấy sang bên cạnh, cuối cùng lại từ trong tủ lấy ra chocolate, bánh bích quy và kẹo nougat.
Cô bỏ mấy thứ này lên trên giường, thấy Chu Dương nhìn chằm chằm, cô hỏi: "Anh thích ăn những thứ này sao?"
Chu Dương tính toán trong lòng, lại liếc qua thùng giấy kia. Anh nghe thấy Triệu Hằng hỏi, không đáp hỏi lại: "Em thích ăn những thứ này?"
"Không quá thích." Triệu Hằng tiện tay cầm lấy một hộp đưa cho anh, "Anh muốn ăn à? Những thứ này đều là đồ tự làm, chất lượng bảo đảm nhưng hạn sử dụng ngắn, nếu không ăn sẽ quá hạn."
Chu Dương vốn định từ chối, lời nói đến bên miệng lại thôi, anh thuận theo nhận lấy, nói: "Tiểu Á có lẽ thích ăn, cho cậu ấy."
"Ừ." Triệu Hằng chỉ đống trên giường, "Vậy đưa hết cho cậu ấy đi."
Chu Dương cầm hết.
Có thể đi rồi, Triệu Hằng mở cửa phòng, lôi kéo vali ra khỏi phòng ngủ, lúc đi qua ghế sô pha, cô nhỏ giọng nói: "Cô Thôi, tạm biệt."
"Tạm biệt." Thôi Tịnh Hà nói xong, lại nhìn về phía Chu Dương ôm mấy thùng giấy ở sau lưng Triệu Hằng. Cô ta nói khẽ, "Tạm biệt."
Chu Dương gật đầu với cô ta.
Hai người mang tất cả đồ nhét vào phía sau xe, Triệu Hằng vén tóc, ngồi lên ghế, lúc thắt dây an toàn, người bên cạnh bỗng nhiên nói: "Năm đó Thôi Tịnh Hà cầm đi của anh tám vạn, vừa rồi trả anh mười vạn."
Triệu Hằng sững sờ.
Chu Dương thắt dây an toàn, khởi động xe, giọng thản nhiên, "Mẹ anh thích giữ tiền mặt, bà mất không bao lâu, tám vạn trong nhà đã không thấy tăm hơi, Thôi Tịnh Hà cũng không thấy đâu. Anh tìm đến nhà cô ta đòi tiền, cha mẹ cô ta đuổi anh ra ngoài."
"... Lúc ấy không báo cảnh sát sao?" Triệu Hằng hỏi.
"Báo chứ, nhưng không có chứng cớ, hơn nữa toàn là tiền mặt, không ai tin."
"Cho nên... cô ta trộm tiền của anh?"
"Ừ."
Xe đã lái đi, trên đường tiếng người tiếng động lớn ầm ĩ, trong xe cũng chỉ có tiếng nói chuyện nhẹ nhàng của hai người.
"Anh định làm kinh doanh, sau đó không làm được, đành phải tiếp tục đi theo quản lý Ôn làm lắp đặt thiết bị." Chu Dương nói.
"... Anh có hận cô ta không?"
"Sao lại không hận, lúc trước hận đến nghiến răng nghiến lợi." Chu Dương hất cằm chỉ ngăn kéo, "Cho anh điếu thuốc."
Triệu Hằng cầm hộp thuốc lá, rút ra một điếu, Chu Dương cúi đầu há miệng, tự mình châm lửa, phả ra ngụm khói, anh nói: "Lúc đó tất cả mọi người mới hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, còn rất trẻ, sau đó anh ngẫm lại, lúc trước anh ở bên cô ta cũng không đối xử tốt với cô ta, cho nên coi như xong rồi."
Anh nói xong, liếc bên cạnh: "Đã sáu năm anh không gặp cô ta, sau này cũng không gặp nữa."
"... Ừ." Triệu Hằng chậm rãi đáp lại, sau đó nhìn anh, "Cẩn thận tàn thuốc."
"Ừ...." Chu Dương cười, kéo cửa sổ xe xuống.
Ngày hôm qua phòng ở đã quét dọn một nửa, hôm nay vẫn có rất nhiều việc cần hoàn thành. Vừa tới đó, Triệu Hằng chỉ huy Chu Dương lau nhà, cô đi xếp lại quần áo.
Đồ đạc cũng đã sửa sang tương đối, thùng giấy không chồng chất đầy đất ở phòng khách, Triệu Hằng không có ý định ném đi, năm tháng sau dọn nhà còn dùng được.
Cô gấp thùng lại, Chu Dương qua giúp cô.
Trời càng ngày càng tối, làm việc nhà đổ đầy mồ hôi, Triệu Hằng vén tóc ra sau, lau mồ hôi trên thái dương.
Thùng giấy đã gấp xong, Triệu Hằng xoa cổ tay đau nhức nói: "Giúp em để ra sau cửa."
Chu Dương ôm đống thùng giấy cất đi, sau đó khoá cửa lại.
Anh trở lại phòng khách, hỏi: "Còn gì nữa không?"
Triệu Hằng nhìn quanh, "Hết rồi."
Chu Dương đi đến bên cạnh cô, cúi người, ôm lấy cô.
Triệu Hằng bắt lấy áo anh, chợt nhớ tới: "Còn chưa trải giường."
Chu Dương dừng lại, liếc xung quanh, đặt cô lên sô pha.
Kéo rèm xuống, phòng khách không cao, có chút ánh sáng lờ mờ. Hai người dính sát nhau trên sô pha.
Chu Dương mồ hôi đầm đìa, Triệu Hằng đến cuối cùng vẫn không phát ra nổi âm thanh. Chu Dương đi trước trải giường, ôm người vào phòng tắm, tắm rửa qua, hai người ôm nhau ngủ.