Editor: Mòe
Năm ba rất gần với thời gian tốt nghiệp, việc làm trở thành một vấn đề mà các sinh viên năm ba phải đối mặt. Chính vì vậy, trường học sẽ mời giảng viên các chuyên ngành liên quan đến dạy cho sinh viên năm ba một khóa triển vọng nghề nghiệp.
Vừa đúng năm nay Từ Kỳ Ngộ học năm ba, tiết học triển vọng nghề nghiệp đều được xếp vào buổi sáng là thời gian anh không có tiết. Sáng sớm Dư Sơ Nịnh đã nhận được tin nhắn từ Tôn Thần, cô nhìn qua thời khóa biểu của mình, thật trùng hợp, đúng lúc được nghỉ hai tiết đó.
Sáng sớm dậy, Dư Sơ Nịnh vừa hát nghêu ngao vừa đi WC, hoàn toàn không hề có một chút buồn khổ vì thời gian này bị từ chối.
Lý Tử Thiến thấy cô đi ra liền cười nói: “Tớ chưa thấy cô gái nào bị từ chối nhiều vậy mà vẫn có thể duy trì sự lạc quan như cậu.”
Đào Văn Văn đang chải đầu cũng nói theo: “Tớ thấy trên diễn đàn trường học có rất nhiều người bội phục Sơ Nịnh, nói dũng khí của cậu ấy rất đáng khen. Thậm chí còn có người cổ vũ, hy vọng cậu ấy có thể tóm được Từ Kỳ Ngộ.”
Dư Sơ Nịnh rửa mặt xong quay lại, hừ một tiếng: “Lời này tớ cũng từng nói với Từ Kỳ Ngộ rồi, anh ấy nói thứ tớ có không phải là dũng khí mà là da mặt.”
Thời Ương ở một bên nghe thấy cũng phì cười: “Câu này là khen cậu đó.”
“Rõ ràng là cười nhạo, cậu lại gạt tớ.” Dư Sơ Nịnh ngồi xuống, không hề tin lời của Thời Ương.
Lý Tử Thiến đi tới vỗ vai cô: “Da mặt dày cũng là một ưu điểm, người bình thường đâu có đâu chứ.”
Dư Sơ Nịnh suýt chút nữa rớt luôn tròng mắt, “Hôm nay tớ muốn đi học cùng với Từ Kỳ Ngộ, tiện thể cho anh ấy một bất ngờ vui vẻ.”
“Có chắc là bất ngờ vui vẻ không đó?” Đào Văn Văn đưa ra câu hỏi từ trong tận đáy lòng mình.
Dư Sơ Nịnh khẽ mỉm cười: “Cho anh ấy một chút kinh hãi cũng không tệ.” Ai bảo anh ấy cứ luôn từ chối cô.
Bình thường lúc này Dư Sơ Nịnh còn đang ngủ vì buổi sáng không có tiết, đêm hôm trước sẽ thức vẽ truyện tranh đến khuya, nhưng hôm nay đồng hồ báo thức vừa reo đã bò dậy.
Trên đường đến khu học, Dư Sơ Nịnh vẫn còn đang ngáp, nhưng tưởng tượng đến việc có thể ngồi học cùng với Từ Kỳ Ngộ, cô liền cảm thấy tinh thần mình đã quay về rồi.
Khi Tôn Thần và Từ Kỳ Ngộ tới lớp, trong lớp mới có vài người tới, anh ta lôi kéo Từ Kỳ Ngộ đến chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ bên phải ngồi xuống, nhìn thấy Từ Kỳ Ngộ muốn ngồi ra bên ngoài, vội vàng chỉ vị trí cho anh, “Cậu ngồi chỗ này đi!”
Từ Kỳ Ngộ thấy Tôn Thần chỉ vào vị trí chính giữa liền nghi hoặc: “Tại sao phải chừa chỗ bên trong?”
Tôn Thần ấn anh ngồi xuống, không trả lời câu hỏi mà nói: “Lát nữa cậu sẽ biết.”
Các bạn học trong lớp cứ lần lượt tới đây, Tôn Thần đều ngăn cản không cho ngồi chỗ đó, bảo bọn họ đi chỗ khác mà ngồi, hành động này lại càng khiến Từ Kỳ Ngộ cảm thấy hoài nghi hơn.
Mãi đến lúc nhìn thấy bóng dáng Dư Sơ Nịnh ở chỗ cửa đang cuống quít chạy tới, hết thảy những nghi vấn trong lòng mới có câu trả lời.
Ánh mắt Từ Kỳ Ngộ nhàn nhạt quét đến chỗ Tôn Thần, rõ ràng chưa nói gì, nhưng Tôn Thần lại cảm nhận được một áp lực, anh ta ngượng ngùng cười cười nói: “Vậy mà em gái cũng đến, ngạc nhiên vãi!”
Dư Sơ Nịnh nhìn thấy vị trí của Từ Kỳ Ngộ, trực tiếp từ lối nhỏ cạnh tường đi tới ngồi xuống bên cạnh anh.
“Thật trùng hợp, Từ Kỳ Ngộ, em tới chỗ này vừa đúng lúc lại gặp được anh chứ.” Dư Sơ Nịnh hết sức bình tĩnh chào hỏi với anh.
Từ Kỳ Ngộ nheo mắt lại cười hỏi: “Lần này lại tình cờ biết được tôi ở đây nữa hả?”
Anh biết chuyện thời khóa biểu của mình bị tiết lộ, cho nên Dư Sơ Nịnh có thể vừa vặn tìm được anh lúc tan học, anh không hề cảm thấy kinh ngạc. Nhưng tiết học hôm nay là thông báo lâm thời, anh không tin Dư Sơ Nịnh tình cờ biết được, trừ phi bên cạnh anh có phản đồ.
Dư Sơ Nịnh mở cặp sách lấy ra từ bên trong một cuốn tập phác thảo, cô hơi sững người khi nghe thấy lời nói của Từ Kỳ Ngộ, nhưng nháy mắt liền khôi phục lại vẻ bình tĩnh, “Đương nhiên rồi, nếu không thì đúng là em đã gắn một thiết bị theo dõi trên người anh rồi đó.”
Bất kể Từ Kỳ Ngộ hỏi thế nào, sách lược của Dư Sơ Nịnh cũng là giả vờ ngốc nghếch, dù sao không nói, cũng chả ai biết được.
Nhưng Tôn Thần bên cạnh thì không bình tĩnh như vậy, thậm chí còn rùng hết cả mình, bởi vì anh ta luôn cảm thấy ánh mắt ban nãy Từ Kỳ Ngộ nhìn mình cứ sai sai. Vì tránh đi, anh ta trực tiếp đổi chỗ, cuối cùng chỗ ngồi đó còn mỗi hai người Từ Kỳ Ngộ và Dư Sơ Nịnh.
Từ Kỳ Ngộ hơi nhếch môi nhưng lại không nói gì.
Thầy giáo tới dạy là một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi, dù chỉ cạo rất ít, nhưng vẫn có thể nhìn ra lượng tóc hình như không nhiều lắm.
Câu đầu tiên thầy nói khi lên lớp chính là: “Tất cả sinh viên trong lớp này đều đến cả rồi chứ?”
Lớp trưởng ngồi ở hàng đầu tiên liền nhẹ nhàng gật đầu, nhưng anh ta không đề cập đến việc thực ra có thêm người ngoài nữa, dù sao tiết học có Từ Kỳ Ngộ cũng sẽ nhiều người tới. Mà chuyện Dư Sơ Nịnh gần đây đang cua Từ Kỳ Ngộ, không cả trường thì cũng nửa trường biết, nên bạn học cùng lớp đều đã tập thành quen.
Dư Sơ Nịnh đi theo Từ Kỳ Ngộ đến mấy tiết của khoa máy tính, phần lớn là các thầy giáo thì không nói, đến ngay cả lượng tóc cũng cứ same same nhau, làm lúc này Sơ Nịnh không nhịn được mà lo cho mái tóc Từ Kỳ Ngộ sau này.
Có điều khi cô dời ánh mắt về phía Từ Kỳ Ngộ, nhìn thấy mái tóc đen dày và óng mượt của anh, Dư Sơ Nịnh không khỏi xót xa trong lòng. Thôi đi, không bằng tự lo lắng cho mình có khi nào sẽ trở thành một thiếu nữ đầu hói không thì hơn.
Bởi vì là tiết học triển vọng nghề nghiệp, nên vừa mới bắt đầu thầy giáo đã tuôn ra một đoạn canh gà [*].
[*] nôm na là những câu động viên truyền cảm hứng,… có tác dụng tốt canh gà…
Dư Sơ Nịnh nghe xong liền phân tâm, cuối cùng chuyển qua nhìn chằm chằm góc nghiêng Từ Kỳ Ngộ.
Nhìn vào góc nghiêng thần thánh của Từ Kỳ Ngộ, cô liền cảm thán trong lòng, đường nét này, đôi mắt này, cái mũi này, tất cả đều là nghệ thuật mà.
“Từ Kỳ Ngộ.” Dư Sơ Nịnh đỡ má nhỏ giọng gọi tên anh.
Từ Kỳ Ngộ hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt giống như dò hỏi cô muốn cái làm gì.
Trái tim Sơ Nịnh đập thình thịch, bị giá trị nhan sắc cấp bậc thần tiên này mê hoặc: “Sao mũi anh lại thẳng như vậy, thật muốn chơi cầu trượt trên đó.”
Với việc cô buột miệng thốt ra rắm cầu vồng, mặc dù đã thường xuyên nghe được, anh vẫn thấy có chút bất lực mỗi khi nghe những lời khen ngợi biến đổi rất đa dạng của cô.
Không để ý tới sự bất lực của Từ Kỳ Ngộ, linh cảm trong Dư Sơ Nịnh trào dâng, cô mở tập phác họa ngồi vẽ góc nghiêng của anh.
Lúc cô đang vui vui vẻ vẻ mà vẽ, thầy giáo trên bục giảng lại nhìn về bên này, “Tiếp theo, tôi muốn hỏi một số hiểu biết của các em về triển vọng của ngành máy tính trong tương lai, mời bạn học nữ mặc áo khoác màu vàng, ngồi bên cạnh cửa sổ đứng lên trả lời chút.”
Lời nói của thầy giáo thu hút tất cả mọi ánh mắt trong lớp, Dư Sơ Nịnh không có phản ứng gì, vì còn đang chìm đắm không thể tự thoát ra trong công việc vẽ vời.
Từ Kỳ Ngộ khẽ nhướng mày, dùng bút chọc nhẹ vào tay Dư Sơ Nịnh, khóe môi còn mang theo ý cười: “Giảng viên kêu em trả lời câu hỏi kìa.”
“Hả?” Dư Sơ Nịnh ngây ngốc ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện bất kể là người trên bục giảng hay những người xung quanh, đều đang dùng ánh mắt ăn dưa nhìn về phía cô.
“Là em, trả lời câu hỏi vừa rồi tôi đặt ra.” Thầy giáo ôn hòa nhìn cô.
Dư Sơ Nịnh chậm chạp đứng lên, còn không quên gấp tập phác họa của mình lại, “Vừa rồi thầy hỏi cái gì vậy ạ, em chưa nghe rõ.”
Thầy giáo không tức giận, lặp lại một lần nữa: “Triển vọng nghề nghiệp của chuyên ngành máy tính, em có thể nói về những công việc sau khi tốt nghiệp có thể làm không?”
Dư Sơ Nịnh nghe xong hơi hơi rũ mắt liếc về phía của Từ Kỳ Ngộ, gửi cho anh ánh mắt cầu cứu, nhưng Từ Kỳ Ngộ lại chống cằm vẻ xem hề, không thèm để ý đến tín hiệu cầu cứu của cô.
“Không cần căng thẳng, em cứ nói đại gì đó cũng được, câu này không có đáp án tiêu chuẩn mà.” Thầy giáo cười haha bổ sung.
Sau khi trầm ngâm vài giây, giọng nói trong trẻo của Dư Sơ Nịnh vang lên: “Có thể đi bán máy tính, tiện thể giúp người ta sửa máy.”
Mới nói xong, cả lớp cười phá lên, ngay cả thầy giáo cũng nín cười không nổi.
Dư Sơ Nịnh hơi hé môi, đáp án cô nói rất lạ sao, sao mọi người đều buồn cười vậy chứ, chẳng lẽ vì nó không cao cả?
Nghĩ như vậy, Dư Sơ Nịnh bổ sung thêm một câu: “Nếu không thì đi làm hacker ạ, chắc chắn có thể kiếm được rất nhiều tiền.”
Tiếng cười ban nãy vừa mới dứt, tất cả lại cười tiếp.
Cô cảm thấy có chút buồn bực, may mà lúc này thầy giáo đã cho cô ngồi xuống, “Bạn học này nói cũng không sai đâu, tôi lại hỏi bạn học khác nhé.”
Lúc người khác đang trả lời câu hỏi, Dư Sơ Nịnh bực bội nhìn Từ Kỳ Ngộ, “Anh cũng cười à, tại sao chứ?”
“Em cảm thấy sau này tôi cũng sẽ đi làm mấy công việc mà em nói hay sao?” Từ Kỳ Ngộ cười hỏi.
Dư Sơ Nịnh lập tức cười tươi rói lắc đầu: “Đương nhiên không phải, em cảm thấy công việc phù hợp với anh nhất, chính là làm bạn trai của em.”