Dư Sơ Nịnh lập tức cảm thấy không ổn lắm, giờ muốn làm thế nào?
“Anh… đang nói tào lao gì đấy?” Cô không chắc chắn hỏi.
Từ Kỳ Ngộ ngước mắt, khi nhìn thấy sợi tóc dính lên khóe môi Dư Sơ Nịnh còn vươn tay giúp cô gỡ ra.
Trái tim Dư Sơ Nịnh nhảy dựng, lại không kịp ngăn cản, chỉ có thể nhìn ngó xung quanh nhỏ giọng mà nhắc nhở một câu: “Từ Kỳ Ngộ, anh tỉnh táo chút đi!” Chẳng lẽ anh không thấy xung quanh có nhiều người đang nhìn qua lắm sao!
Từ Kỳ Ngộ cúi đầu ăn một miếng, có chút ủy khuất mà mở miệng: “Anh nhớ khoảng thời gian mà em theo đuổi anh, không phải cũng thường xuyên ăn cơm cùng anh à, sao lúc đó không sợ bị người ta nhìn thấy.”
Khóe miệng Dư Sơ Nịnh giật giật, đây là lần đầu tiên cô thấy Từ Kỳ Ngộ lộ ra vẻ mặt này.
Không thích ứng được, cô thực sự không thích ứng được.
Dư Sơ Nịnh cẩn thận gắp cà rốt trong khay chuyển cho anh: “Cho anh đó, thế này có được chưa?”
“Em đừng tưởng anh không biết em không thích cà rốt.” Từ Kỳ Ngộ khôi phục vẻ bình tĩnh, “Mỗi lần em ăn cơm cùng anh, cứ có cà rốt là lại nhặt hết ra.”
“…” Ui, bị phát hiện rồi.
Dư Sơ Nịnh gãi mũi ngượng ngùng mà giải thích, hơn nữa cô cũng thấy anh ăn hết cà rốt cô đưa qua còn gì.
“Này Từ Kỳ Ngộ, sau khi tốt nghiệp anh muốn làm cái gì?” Nhớ tới vấn đề hôm nay Đàm Tu Cẩn hỏi cô, Dư Sơ Nịnh lại có chút mông lung, nhưng vấn đề sau khi tốt nghiệp sẽ làm gì, mỗi sinh viên đều phải tự hỏi thôi.
Chàng trai từ tốn đáp: “Phát triển phần mềm.”
Dư Sơ Nịnh cũng nhớ lại chuyện Lộ Viễn Chu nói Từ Kỳ Ngộ tự gây dựng sự nghiệp, cô cảm thán trong lòng, học bá đúng là học bá, luôn có chủ kiến của riêng mình.
“Tại sao tự nhiên lại hỏi vấn đề này?” Từ Kỳ Ngộ buông đũa xuống hỏi lại.
Dư Sơ Nịnh không để ý mà gắp đồ bỏ vào miệng, sau đó mới trả lời: “Em chưa biết sau này sẽ làm gì.”
“Không phải em đang vẽ truyện tranh sao, tiếp tục vẽ là được.” Từ Kỳ Ngộ thản nhiên trả lời lại một câu.
Nghe vậy, Dư Sơ Nịnh chợt ngẩng đầu nhìn anh: “Sao anh biết em đang vẽ truyện tranh? Không lẽ lại là đám Tử Thiến nói nữa hả?” Chuyện cô vẽ truyện tranh chỉ có bạn cùng phòng biết được, ngay cả các bạn học trong lớp cũng không hề hay biết.
Ánh mắt Từ Kỳ Ngộ hơi dao động một chút rồi lập tức vểnh môi: “Không phải.”
Dư Sơ Nịnh không tin lời biện giải của anh, nghiến răng kèn kẹt: “Quả nhiên đều là đám phản đồ!”
Cơm nước xong xuôi, Từ Kỳ Ngộ và Dư Sơ Nịnh cùng rời khỏi căn-tin.
“Vì sao em lại có phản ứng nấc cụt?” Đến giờ anh vẫn vô cùng ngạc nhiên vì điều này.
Dư Sơ Nịnh nghe thấy anh nhắc đến chuyện này liền trở nên luống cuống, “Anh đừng nghe bọn họ nói nhảm.”
Từ Kỳ Ngộ chặn cô ở ven đường, ánh mắt bình tĩnh hỏi: “Vậy em có nấc cụt với anh trai nhà bên không?”
“Điều này quan trọng lắm à?” Dư Sơ Nịnh bất đắc dĩ ngẩng đầu.
Từ Kỳ Ngộ gật đầu đầy cố chấp: “Với anh mà nói thì nó rất quan trọng, mấy cô ấy bảo anh trai đó thực sự rất đẹp trai.”
Dư Sơ Nịnh: “… Em nhớ trước kia anh không để ý chuyện đẹp hay không đẹp cơ mà.”
“Nhưng vì em, anh để ý.” Từ Kỳ Ngộ khẽ mỉm cười trả lời.
Trái tim Dư Sơ Nịnh đập thình thịch dữ dội, cô thừa nhận cô bị dính thính bởi những lời này rồi.
“Ợ ~”
Con đường yên tĩnh, tiếng nấc nghe thật là rõ ràng.
Dư Sơ Nịnh bắt gặp ánh mắt sâu xa của Từ Kỳ Ngộ, liền vội vàng giải thích: “Cái này là bởi vì ban nãy ăn quá no! Ợ… Thật sự em không hề lừa anh!”
Aaaa, sao có thể nấc cụt lúc này chứ, không phải sẽ tạo thành hiểu lẩm to lớn sao!
Hai loại nấc cụt này rất khác nhau, cô là chủ nhân thân thể đương nhiên phải hiểu rõ, cũng dễ dàng phân biệt. Tối nay lúc ăn cơm đã tiếp nhận quá nhiều ánh mắt không nên có, thật sự có cảm giác hơi khó tiêu.
Lần nấc cụt này đúng là vì ăn cơm, nhưng ánh mắt của Từ Kỳ Ngộ lại ánh lên vẻ vô cùng không tin tưởng, khiến cô thấy sốt hết cả ruột gan.
“Em… Lúc nấc cụt trông thật là kỳ quặc.” Từ Kỳ Ngộ thấy cô che miệng, hơi kinh ngạc híp mắt.
Dư Sơ Nịnh nghẹn giọng: “Thực vì là bởi vì ăn cơm, không liên quan đến anh, thật đó, thật đó!”
Cô có chút khóc không ra nước mắt.
Từ Kỳ Ngộ cười từ thiện nhìn cô rồi chậm rãi mở miệng: “Được rồi, anh tạm thời tin em.”
Khuôn mặt Dư Sơ Nịnh đỏ tía tai, may mà chỉ có ánh sáng mờ buổi đêm nên không thể nhìn thấy rõ ràng. Thực sự đỏ mặt vì xấu hổ, bây giờ cô chỉ muốn nhanh nhanh quay về ký túc xá. Cứ tiếp tục ở cùng Từ Kỳ Ngộ như này, chẳng biết lại xảy ra chuyện gì.
“Em phải đi đây, anh đừng đi theo em.” Cuối cùng cũng ngừng nấc, Dư Sơ Nịnh vội vàng nói lời này rồi cất bước chạy đi.
Nhưng vóc dáng khác biệt khiến cô bị chặn lại ở trước cửa ký túc.
“Cho em thư tình.” Từ Kỳ Ngộ lấy phong thư tình đã chuẩn bị từ trước trong túi ra đưa qua.
Dư Sơ Nịnh rũ mắt, thư tình này vẫn là thư trước đó cô đưa, những suy nghĩ như một mớ bòng bong, cô nắm lấy nói chuyện với giọng điệu cứng rắn: “Sắp thi cuối kỳ rồi, em còn phải ôn tập, anh đừng tới tìm em!”
Không để ý biểu cảm Từ Kỳ Ngộ phía sau như thế nào, cô dứt khoát trở về ký túc xá.
Sau khi về đến phòng, mở thư tình Từ Kỳ Ngộ đưa cho ra xem, mặt chính là một câu cô viết: Nếu em là một viên kẹo thì anh nhất định phải nhận lấy, bởi vì em ngọt lắm đấy nhé.
Ở mặt sau Từ Kỳ Ngộ lại viết một câu: Anh cảm thấy em còn ngọt hơn kẹo.
Khóe miệng Dư Sơ Nịnh khe khẽ cong lên, làm thế nào cũng không nhịn xuống được, hừ, xảo ngôn lệnh sắc [*], cô sẽ không dễ dàng mắc mưu.
[*] lời nói tốt đẹp, nhan sắc hòa thiện, hết lòng làm/thể hiện đẹp ở bên ngoài, chuyên chú làm đẹp lòng người khác. “Xảo” và “lệnh” đều mang ý nghĩa tốt đẹp. Tuy nhiên ở đây nên giải thích là giả trang dáng vẻ hòa ngôn duyệt sắc – dáng vẻ ngôn ngữ hòa nhã.
Có lẽ Dư Sơ Nịnh nói phải thi cuối kì, hơn nữa ở kí túc xá cũng đề phòng cô bạn Lý Tử Thiến, vì vậy mấy ngày nay Từ Kỳ Ngộ thực sự không đi tới tìm cô, có điều, tin nhắn ở Wechat thì không hề dừng lại.
Dường như ngày nào cũng vài tin, có xu hướng đuổi kịp số tin trước kia cô đã gửi cho anh, chẳng qua lần này hai người đảo ngược lại, hầu như cô đều không trả lời quá năm từ.
Thậm chí, Từ Kỳ Ngộ còn giải thích nguyên nhân mấy ngày nay không thể tới tìm cô, nói là vì giảng viên gọi anh đi giúp đỡ, không có cách nào đến gặp được.
Nhưng thư tình vẫn gửi tới như trước, người đem thư tình tới cho cô vừa hay là anh chàng trước đây đưa thư tình của cô tới cho Từ Kỳ Ngộ.
Thời điểm vừa thấy Dư Sơ Nịnh đã bày ra biểu cảm “một sinh viên đại học bình thường không thể hiểu hai đứa này đang chơi cái trò gì”.
“Anh ấy làm sao tìm được cậu?” Dư Sơ Nịnh cũng hết sức kinh ngạc với việc này.
Nam sinh nhăn mặt: “Tôi làm sao biết được.” Nhưng nghĩ lại việc này tạo thu nhập cho mình liền khôi phục lại gương mặt tươi cười, “Dù sao thì cậu cứ nhận là được, như vậy xem như tôi đã hoàn thành nhiệm vụ.”
Dư Sơ Nịnh gật gật đầu nhận lấy, nam sinh mới rời đi.
Thư tình hai ngày nay đều là do nam sinh ấy đưa tới, cô cũng quen luôn rồi.
Cô tranh thủ thời gian nghỉ ngơi tới thư viện, mặc dù rất ít khi tới đây, nhưng mỗi một lần tới đều sẽ đến phòng đọc tràn ngập tiểu thuyết ngôn tình kia để tìm chút cảm hứng.
Có lẽ bởi vì chuẩn bị thi cuối kỳ, cho nên phòng đọc này thường ngày chả mấy mống, mà hôm nay bên trong gần như kín hết chỗ, nhưng kệ sách vẫn chẳng ai ngó ngàng. Dư Sơ Nịnh suy đoán có thể mọi người nghĩ phòng đọc này yên tĩnh nên đến đây ôn tập.
Kết quả, một mình cô lại kệ sách chọn sách, không phù hợp với phong cách của toàn bộ phòng đọc.
Đi tới kệ sách lần trước nhìn thấy Từ Kỳ Ngộ, Dư Sơ Nịnh thuận tay cầm lấy cuốn sách lúc ấy anh đã đọc, “Không ngờ ổng còn có một trái tim thiếu nữ như vậy nữa.”
“Nói ai đấy?” Từ Kỳ Ngộ ở kệ sách đối diện Dư Sơ Nịnh, đưa lưng về phía cô lật sách.
Nghe thấy lời nói bất thình lình, Dư Sơ Nịnh giật bắn mình, cô vội vàng xoay người quay lại, nhìn thấy Từ Kỳ Ngộ liền vô cùng kinh ngạc: “Sao anh lại chạy tới chỗ này!”
Thấy anh đang lật giở cuốn sách trong tay mình, khóe miệng cô giật giật, cô không ngờ anh lại có hứng thú với phòng đọc này luôn.
“Mấy cuốn sách này cũng khá là thú vị.” Từ Kỳ Ngộ vừa đọc sách vừa đáp.
Dư Sơ Nịnh đặt cuốn sách trong tay trở lại rồi đi tới bên cạnh Từ Kỳ Ngộ xem anh đang đọc gì.
Khoảnh khắc nhìn thấy tên trên đó, cô lâm vào trầm mặc.
Kiểu tiểu thuyết ngôn tềnh tổng tài bá đạo như thế này, sao anh có thể đọc một cách thích thú say mê được vậy trời…
“Sao anh lại tới đây, không phải lại nghe được tin tức biết em sẽ đi tới chỗ này ở đâu đó đấy chứ?” Dư Sơ Nịnh đứng bên cạnh Từ Kỳ Ngộ, nhỏ giọng nghi ngờ hỏi.
Chân trước cô vừa chào rời khỏi ký túc xá, chân sau Từ Kỳ Ngộ liền tới, bảo tình cờ gặp nhau thực sự rất khiên cưỡng.
“Lúc anh đến cũng cực kỳ kinh ngạc, vậy mà có thể gặp được em.” Từ Kỳ Ngộ cười khẽ, trả lời, “Có lẽ là duyên phận.”
“…” Khóe miệng Dư Sơ Nịnh co rút, sao cô thấy mấy lời này cảm giác hơi quen quen thế nhỉ?
Cuối cùng Từ Kỳ Ngộ cũng chịu ngẩng đầu rời khỏi cuốn sách kia, anh nhìn về phía cô, đáy mắt mang theo vẻ tìm tòi: “Không phải em nói phải ôn tập hay sao, tại sao chạy tới đọc tiểu thuyết?”
“Đọc tiểu thuyết gì chứ.” Dư Sơ Nịnh bĩu môi, lập tức phản bác lại một câu, “Em là đang đi tìm nguồn cảm hứng đấy nhé, anh không biết thì đừng có nói bậy.”
Từ Kỳ Ngộ “ồ” một tiếng đầy hàm ý.
Dư Sơ Nịnh khẽ ho, muốn từ lối đi nhỏ bên cạnh đi qua kệ sách khác, nhưng lúc này lại bị một câu nói của Từ Kỳ Ngộ làm hoảng sợ bất động.
“Mấy ngày nay anh vẫn luôn nghiên cứu nguyên nhân em nấc cụt.” Anh chống một tay trên mép tấm bảo hộ của kệ sách lên tiếng, “Hồi mới đầu, em vừa nhìn thấy anh thì liền bị nấc cụt, nhưng có một lần ở trên sân bóng rổ em lại đột nhiên nấc.”
Dư Sơ Nịnh tựa người vào mép tấm bảo hộ kệ sách, vẻ mặt hoảng sợ nói: “Tại sao anh lại muốn nghiên cứu cái này chứ?”
“Cảm thấy rất thần kỳ.” Trong lúc còn bất tri bất giác, Từ Kỳ Ngộ đã dùng tay cố định Dư Sơ Nịnh trước người.
Dư Sơ Nịnh nhìn trái rồi ngó sang bên phải, mặc dù chỗ này ở bên trong lối nhỏ, tạm thời không ai tới, nhưng vẫn có sinh viên đang ôn tập ở đầu kia kệ sách, nếu bọn họ đi sang phía bên này, cho dù có kệ sách che cho thì hai người cũng có thể rất dễ bị phát hiện.
Nếu như bị phát hiện, tư thế của hai người nói làm sao cho rõ??
Theo mép kệ, Dư Sơ Nịnh từ từ trượt xuống, muốn thoát khỏi vòng tay Từ Kỳ Ngộ nhưng bị anh nhấc lên.
Dư Sơ Nịnh: “…”
Chẳng lẽ thực sự muốn đợi tới lúc sau khi bị người ta phát hiện bế lên diễn đàn trường!
SỐC! GIỮA THANH THIÊN BẠCH NHẬT, MỘT ĐÔI NAM NỮ NỌ Ở THƯ VIỆN VẬY MÀ…
Dư Sơ Nịnh nghĩ lung tung một hồi, “Từ Kỳ Ngộ, anh có biết bây giờ phòng đọc này có rất nhiều người đang đọc sách hay không, nếu như bị người ta thấy được…”
“Không cảm thấy rất kích thích sao em?”