Từ bữa tiệc đông vui, náo nhiệt, giờ vì hắn mà trở nên căng thẳng. Không khí xung quanh như lạnh đi vài phần, cũng có thể nói là có chút khó thở.
"Thằng nghiệt súc! Mau buôn súng xuống, nó là con gái của mày!".
Mộ Vũ lên tiếng, trong giọng lộ ra vẻ lo lắng, có thể xem như rằng ông vô cùng yêu quý đứa cháu gái này.
Mộ Tuấn vẫn không hạ tay xuống. Cầm được súng, hắn dường như càng trở nên thích thú, thâm tâm sớm đã điên loạn.
Bất chợt, hắn cảm nhận được có một ngọn gió vừa lướt qua. Lại cảm giác ngay cổ có thứ gì đó lành lạnh. Hắn quay người mới thấy, thì ra thứ lành lạnh mà hắn cảm nhận được là một cây súng lục hạng S.
Mộ Tuấn chỉ thoáng thấy dáng vẻ trầm ổn của nữ nhân khoác lên y phục màu xanh nhạt, nhưng gương mặt lại tỏa ra nguy hiểm lạ thường. Âu Dương Nghiên toát ra hơi thở của một vị sát thủ vương giả, đôi mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm Mộ Tuấn như muốn bóp hắn ra thành trăm mảnh.
"Ông... tôi ra lệnh cho ông hạ súng xuống!"
Thanh âm vang lãnh của Âu Dương Nghiên cất lên, lời nói như tản băng đánh thật mạnh vào bản mặt hắn, buôn ra khí chất chèn ép, đe dọa đến đỉnh điểm.
Tay hắn đã bắt đầu run run và hắn cũng biết được bản thân đang nguy hiểm như thế nào.
"Hạ xuống!"
Âu Dương Nghiên hét lên, làm Mộ Tuấn giật mình, vứt luôn cây súng xuống đất. Hắn đưa hai tay lên cao, báo hiệu như đã vứt cây súng đi rồi.
Ấy vậy mà, cây súng vẫn không rời hắn dù chỉ một mi - li - mét. Dường như càng áp chặt vào cổ hắn hơn.
Hai tên vệ sĩ từ chỗ Mộ Dung Nghi tiến lại, kiềm chặt hắn ta, đè hắn quỳ xuống.
"Dẫn đi đi!"
Mộ Vũ thở phào nhẹ nhõm, ông một khắc cũng chẳng muốn thấy tên nghiệt súc bẩn thỉu này thêm một phút, một giây nào nữa.
Bữa tiệc bị gián đoạn, mất rất lâu để có thể trở về quỹ đạo vốn có.
Lão Thập Nhất đứng ở một bên quan sát tình hình. Tim lão mém tí nữa là ngừng đập khi thấy Âu Dương Nghiên chỉa súng vào người Mộ Tuấn.
Yên ổn mọi việc, Thập Nhất tiến lại gần chỗ cô mà thủ thỉ.
"Tiểu ma đầu. Súng ở đâu mà cô có?"
"Chỉ là đem theo phòng thôi. Nhưng cũng hữu dụng đấy chứ. Có việc dùng đây này!"
Âu Dương Nghiên nhún vai, thuận tay giấu cây súng trở lại vào trong lớp váy.
"Thật là làm tôi muốn đứng tim đi được."
"Lão Thập Nhất! Ông cứ yên tâm. Âu Dương Nghiên tôi nói không náo là không náo. Nếu có, chỉ e là buổi tiệc này sớm đã không còn."
Lão Thập Nhất lấy khăn giấy, thầm lau mồ hôi lạnh đang nhạt nhòa trên trán.
Âu Dương Nghiên ngồi vào một cái bàn, tiếp tục ngắm nghía và suy nghĩ sự đời.
Hành động nghĩa hiệp khi nãy cũng không thể làm Mộ Dung Nghi cảm kích cô hơn. Bất quá trong làm chỉ tăng thêm không phếch năm phần trăm cảm kích.
Nói tóm lại, nàng cho rằng Âu Dương Nghiên vừa rồi là lo chuyện bao đồng. Cho dù cô không ra mặt giúp đỡ nàng, Mộ Tuấn cũng không thể nổ súng mà bắn chết nàng được. Mà bảo vệ ở đó không sớm cũng muộn chế ngự được hắn. Có thể nói, chiêu "mỹ nhân" cứu mỹ nhân vừa rồi không áp dụng không hữu dụng.
Một vị phục vụ bước lại, đưa cho Âu Dương Nghiên một ly cocktail. Cô khẽ nhíu mày, nhìn vị phục vụ kia.
"Tôi không có gọi."
Phục vụ nghe vậy, liền ân cần giải thích.
"Là Mộ lão gia bảo tôi đem đến cho cô, thưa tiểu thư! Xem như là một thức quà cảm ơn."
Nói xong, anh ta liền bỏ đi, vốn dĩ còn rất nhiều việc, vẫn là không nên nói nhiều thì tốt hơn.
Âu Dương Nghiên ngẩn ngơ một chút, tay day mi tâm, có chút thất vọng. Nếu như ly cocktail này là Mộ Dung Nghi gọi cho cô thì có phải tốt hơn không?
Mộ Dung Nghi nhìn ly cocktail trên bàn, thở dài một tiếng. Quả thật không thể trông mong gì được ở Mộ Dung Nghi.
Âu Dương Nghiên đưa tay sờ lên mặt mình. Có chút nóng, chắc là tác dụng của rượu, tuy không say nhưng một ít thôi cũng đủ để làm người khác đỏ mặt. Rõ ràng cô chỉ mới uống có một ly rượu, không thể nào say được. Chí ít ra... cô cảm thấy được bản thân hình như không có say rượu. Tửu lượng của cô cũng cao thế kia mà.
Mộ Dung Nghi không phải là không có cảm xúc gì đối với Âu Dương Nghiên. Lần đầu gặp mặt, nàng đã thấy cô rất đặc biệt. Lần thứ hai, thứ ba, cái sự đặc biệt ấy lại càng toát lên rõ ràng.
Chỉ là bản thân nàng không muốn để ý đến càng không muốn vì sự xuất hiện của người khác mà làm lệch đi quỹ đạo vốn có của bản thân.
Nếu như là lúc trước, Mộ Dung Nghi thật trông mong sẽ có người vì mình mà thật tâm kết bạn, cùng chia sẽ những niềm vui nỗi buồn, cùng nghĩ cách để kéo nàng ra khỏi địa ngục trần gian đầy sự cám dỗ.