Ai ai cũng ra về, người người say khước. Thập Nhất cũng vậy, ngay cả Âu Dương Nghiên cũng vậy, đều trong bộ dạng chẳng thể nhìn nổi.
Cả hai âu cũng là chỗ quen biết, nói trắng ra là có thâm tình, say như vậy... Mộ Vũ cũng không yên tâm mà để hai người láy xe trở về, liền sắp xếp hai căn phòng để cho họ nghĩ ngơi qua đêm.
Mộ Dung Nghi say, vì lúc sau nàng không kiềm chế được mà uống rất nhiều rượu. Nhưng nàng cũng không say đến nỗi náo loạn trời đất, chỉ vừa độ trung bình, ở mức còn có thể kiểm soát được tâm tình.
Lúc này, Mộ Vũ gọi nàng vào phòng riêng nói chuyện. Mà ở đó Mộ Linh Hy cũng có mặt. Điều đó khiến cho bầu không khí có chút khó khăn.
Mộ Dung Nghi bước vào phòng, nàng rất nhanh đứng lại.
"Ông nội gọi con là có chuyện gì? Tiệc tàn rồi... Còn gì để nói?"
Mộ Vũ thoáng nét buồn rười rượi, khẽ nhẹ vỗ tay lên chỗ ghế trống kế bên Mộ Linh Hy.
"Nghi nhi... ngồi xuống cái đã..."
Nàng khẽ liếc mắt qua ghế, vẫn đứng im bất động. Là chán ghét đến nỗi không muốn lại gần con người kia.
Ông nội thấy vậy, cũng hiểu, không nói gì thêm, chỉ thấy ông thở dài một cái, phiền muộn ưu tư.
"Ta chỉ mong con cùng Linh Hy có thể sống hòa thuận... Chỉ có thế thôi... Xin lỗi con... thật có lỗi với con biết nhường nào."
Mộ Dung Nghi biểu cảm vẫn vậy, duy chỉ có ánh mắt là rạo rực những sợi băng giá đóng băng không khí.
"Hết rồi? Ông gọi con đến chỉ để nói những điều vô bổ như thế sao?"
Nàng hỏi lại, nhìn thẳng vào mắt của Mộ Vũ.
"Ta không..."
"Vậy con về phòng trước. Ông nội ngủ ngon."
Nói xong, Mộ Dung Nghi thẳng thắng xoay người, quay trở về phòng. Ba lần bảy lượt đều muốn nàng cùng người chị gái ngoài dã thú kia chung sống hòa thuận. Đó là chuyện bất khả thi.
Mộ Linh Hy quen lối sống phóng túng, tự do, khác xa với Mộ Dung Nghi lúc nào cũng bị kiểm soát về mọi mặt. Sống chung với nhau ắt bất thành, vì tính cách họ trái ngược nhau.
Mộ Dung Nghi mệt mỏi bước vào phòng, lúc này chỉ muốn nằm trên giường mà ngủ một giấc đến sáng. Đèn phòng nàng cũng không bật, nàng lười rồi.
Ngã lưng nằm dài trên giường, bất giác, tay lại động trúng một thứ gì đó... Có chút mềm mềm, giống như... người.
Nàng hoảng hồn bật dậy, rất nhanh bật đèn phòng lên. Khung cảnh trên giường đập thẳng vào mắt nàng.
Âu Dương Nghi nằm mê man trên giường, rất khép nép chỉ chiếm lấy một chỗ nhỏ. Mộ Dung Nghi khẽ nhíu mày, từ đó đến giờ vẫn không thích có người lạ trong phòng mình, càng không thích ngủ chung với một người xa lạ.
Nàng nhìn chằm chằm vào cô hồi lâu, bất giác lên tiếng.
"Âu Dương Nghiên. Nhầm phòng rồi. Đây là phòng của tôi. Cô mau đi phòng khác mà ngủ."
Âu Dương Nghiên không đáp lại, cô ngủ say rồi, say giấc, say rượu, say trong ảo giác... Dù có dùng mọi cách vẫn không thể đánh thức được cô dậy.
"Âu Dương Nghiên... Cô có nghe tôi nói không? Mau đi khỏi đây..."
Lại là một âm thanh cất lên, trong trẻo, lạnh băng. Khụ, con người say mèm kia không nghe vẫn là không nghe. Bất quá, Mộ Dung Nghi mới nằm lên cái sofa bên cạnh. Đến cả y phục dự tiệc còn chẳng muốn thay, cơ mà cũng không có phiền phức cho lắm.
Nàng nằm đấy, có chút cứng, vẫn là không được mềm như là giường của nàng. Nhưng chỉ được một lúc, quả là có chút không quen. Lưng của nàng tê tái, nếu sáng dậy lưng nhức nhừ thì nàng chẳng thể tập trung mà làm việc.
Mộ Dung Nghi lại thở dài, mệt nhọc ngồi dậy, tay xoa xoa thái dương. Đầu lướt qua một số vấn đề nan giải, sau đó vứt nó qua một bên.
Nàng tiến vào phòng tắm, tùy tiện tay một bộ đồ trong có vẻ gọn gàng hơn.
Xong, đối mặt với việc lựa chọn chỗ ngủ đêm nay quả thật có chút gian nan. Não nàng kịch liệt phản đối nha. "Đừng ngủ sofa. Đừng ngủ sofa. Đừng ngủ sofa."
Vẫn là giường êm nhất, tuy bị Âu Dương Nghiên chiếm rồi, nhưng chỉ một khoảng nhỏ mà thôi.
Khi cơn buồn ngủ ập đến, kết hợp với rượu trong người vật liên hồi, Mộ Dung Nghi là ngoại lệ một lần phá bỏ quy tắc của mình.
Một lần nữa ngã ngào trên chiếc giường êm ái. Cái cảm giác thoải mái đến kỳ lạ bao vây đến khắp người nàng, kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến cả sóng não.
Mộ Dung Nghi rất nhanh chìm vào giấc ngủ sâu, vô tri vô thức lại mơ thấy khoảng thời gian tự do tự tại của mình lúc nhỏ... Thật là... hạnh phúc biết bao nhiêu.
Mộ Dung Nghi không muốn làm danh cao chức trọng, chỉ muốn làm một người bình thường sống qua một đời người. Ngày ngày trồng hoa nuôi cá, hưởng thụ niềm vui nhiều hơn một chút, cười nhiều hơn một chút. Như vậy cũng đỉ rồi.
Chỉ là bây giờ không như vậy. Những điều tưởng chừng như đơn giản, bình dị ấy thật sự không dành cho nàng. Thế giới của nàng là sự tranh đua danh chức, đầy âm mưu và quỷ kế đa thường. Mà Mộ Dung Nghi cũng hoàn toàn mất đi hi vọng rồi, làm sao còn dám tin tưởng hất kỳ ai, cho dù đó là người thân cận nhất. Nàng cũng không dám tin.