"Nương! Nương! Nương không xong rồi! !" Tiếng nói của Khương Tuế Hòa cùng Khương Văn Khê cắt ngang suy tư của Khương Linh.
Khương Linh nhìn lại, chỉ thấy Khương Tuế Hòa cùng Khương Văn Khê đang thở hổn hển chạy về phía nàng.
"Sao thế?" Nhìn thấy dáng vẻ sắp khóc của hai người, trái tim của Khương Linh cũng khẩn trương theo.
"Nương! Nương! Ca đang đánh nhau với người ta ở giếng nước!" Khương Tuế Hòa cau mày, dáng vẻ sắp khóc đến nơi nói.
"Cái gì?" Khương Linh nghe xong, rất khó hiểu, mặc dù nàng mới làm nương của ba tiểu gia hỏa này không đến ba ngày, nhưng trong trí nhớ của nguyên thân, đứa nhỏ Diệu Kiệt này từ trước đến nay trầm mặc ít nói, cho dù lần trước bị Vương Đại Cường bắt nạt cũng không có đánh trả.
Nghĩ đến điều này, Khương Linh ngay cả gùi cũng không quan tâm, đi theo hai nữ nhi vội vàng đi về phía giếng nước.
Ở trên đường đi, Khương Linh từ trong miệng đại nữ nhi Khương Tuế Hòa của mình biết được toàn bộ chuyện đã xảy ra.
Khương Diệu Kiệt nghe lời mình dặn dò, đi đến giếng nước múc nước, kết quả đúng lúc gặp phải Vương Vô Lại, từ lần trước nhi tử của mình Vương Đại Cường bị đánh, trong lòng Vương Vô Lại vẫn kìm nén lửa giận.
Bây giờ nhìn thấy Khương Diệu Kiệt đến múc nước, xem như tìm được chỗ phát ti3t, đầu tiên là mở miệng giễu cợt Khương Diệu Kiệt vài câu, nhưng Khương Diệu Kiệt cũng không để ý tới, ai ngờ Vương Vô Lại thấy Khương Diệu Kiệt không quan tâm gã, gã lại càng giận không chỗ phát ti3t.
Đầu tiên là đạp đổ thùng nước của Khương Diệu Kiệt, lại cho Khương Diệu Kiệt một bạt tai, nhưng mà tất cả những việc này bị nhi tử của Triệu Nhị Lăng - Triệu Đại Bảo đến đây múc nước nhìn thấy rõ ràng.
Triệu Đại Bảo vội vàng chạy về muốn báo cho Khương Linh biết, đi vào nhà cũ mới phát hiện mẹ con Khương Linh không ở trong nhà, muốn chạy lên núi xem thử, quả nhiên ở trên núi tìm được hai tỷ muội Khương Tuế Hòa, vội vàng kể lại chuyện này.
"Tuế Hòa, Văn Khê hai người các con đi lên núi cầm cái gùi của nương về, sau đó ngoan ngoãn ở nhà chờ nương trở về!" Khương Linh nhìn vẻ mặt bồn chồn của Khương Tuế Hòa cùng Khương Văn Khê nói.
Hai tỷ muội mặc dù lo lắng cho an nguy của Khương Diệu Kiệt nhưng nương mình đã lên tiếng, chỉ có thể gật gật đầu quay người chạy về phía Đại Sơn.
Khương Linh không khỏi bước nhanh hơn, rất nhanh đã tới bên giếng nước, lúc này chung quanh giếng nước đã có không ít người vây quanh, nhưng mà lời nói vô cùng th ô tục của Vương Vô Lại cũng không ngừng từ trong đám người truyền ra.
"Thằng oắt con họ ngoại lai, ta con mẹ nó là cho ngươi chút mặt mũi đúng không! ""Vương Vô Lại, ngươi dừng tay cho ta! Ai cho phép ngươi đánh nhi tử của ta! !" Khương Linh đẩy đám người ra, quát Vương Vô Lại một tiếng.
Vương Vô Lại thấy Khương Linh xuất hiện, lập tức buông lỏng ra bàn tay đang nắm cổ áo của Khương Diệu Kiệt ra, chỉ thấy hắn ta dùng ngón tay cái đầy cáu bẩn sờ lên lỗ mũi mình, vẻ mặt cười xấu xa đánh giá Khương Linh.
"Diệu Kiệt! Tới đây!" Khương Linh nhanh chóng bảo vệ Khương Diệu Kiệt ở phía sau mình, hai con ngươi phẫn nộ trừng Vương Vô Lại ở trước mặt.
"Khương thị, lời này của ngươi nói không chính xác rồi, cái gì gọi là con của ngươi? Chẳng qua là một thằng oắt hộ ngoại lai.
Ngươi cần phải xem nó như bảo bối thế ư? Chẳng lẽ ngươi cùng Lục Hữu Nhân hòa ly chính là muốn cất giấu tên tiểu bạch kiểm này? Ha ha ha ha!" Vương Vô Lại dùng lời nói hạ lưu k1ch thích nội tâm Khương Linh.
Khương Linh phẫn nộ trừng mắt nhìn Vương Vô Lại, quát lớn: "Vương Vô Lại, ngươi còn dám nói một câu nữa, có tin ta sẽ xé nát miệng của ngươi hay không?""Vậy sao! Khương thị bây giờ lại đanh đá như thế rồi sao? Ừm, ta thích nữ nhân mạnh mẽ như thế, trên giường khẳng định rất có hương vị!" Vương Vô Lại không có chút sợ hãi Khương Linh, ngược lại tiếp tục cười xấu xa ha ha ha.
Khương Linh phẫn nộ trừng Vương Vô Lại, chỉ thấy nàng tiến lên một bước, vươn tay, đánh vào hai gò má đen thui của Vương Vô Lại.
"Ba" một tiếng, thanh thúy vô cùng, trên mặt Vương Vô Lại cũng lập tức nổi lên một cái dấu tay màu đỏ, tất cả mọi người ở đây đều hít vào một ngụm khí lạnh.
.
Danh Sách Chương: