"Có ngon không?" Khương Linh mỉm cười hỏi."Ngon! Rất ngon! Nương, tại sao nương lại nấu ngon như vậy?" Hai mắt Khương Văn Khê sáng ngời nói."Hương vị của thịt thỏ từ trước đến giờ vẫn luôn rất ngon!" Khương Linh thấp giọng nói.Ai ngờ sau khi Khương Văn Khê nghe được từ "thịt thỏ", đôi mắt cô bé lập tức đỏ lên, cô bé bước ra khỏi phòng bếp, nước mắt giàn giụa.Vừa đi cô bé vừa nghĩ: "Thỏ con, ta xin lỗi, nhưng ngươi thật sự rất ngon, ta thề ta chỉ ăn hai miếng, ăn xong ta sẽ không ăn nữa, vậy chúng ta vẫn là bạn tốt của nhau đúng không?"Bữa tối rất nhanh đã được làm xong, mặc dù chỉ có hai món một món thịt và một món chay, thêm một chút gạo lứt trộn gạo trắng.
Tuy nhiên, đối với ba hài tử của Khương Linh mà nói, đây đã là bữa cơm vô cùng thịnh soạn.Khương Linh gắp ba bát thịt thỏ, nói với Khương Diệu Kiệt: "Diệu Kiệt, ba bát thịt thỏ này, một bát cho trưởng thôn, một bát cho Triệu gia Triệu Đại Bảo, một bát cho nhà Lục Thiểm Điện, chúng ta chờ con trở về ăn cơm! Nếu đối phương không chấp nhận, con liền nói...""Liền nói..." Khương Linh nhất thời dừng lại, hiển nhiên lời nói đã đến bên miệng nhưng lại chẳng biết nên nói như thế nào."Những người nhìn thấy đều có phần..." Khương Tuế Hòa vốn im lặng ở bên cạnh đột nhiên thì thào nói.Khương Linh nghe vậy có chút kinh ngạc, nàng quay đầu nhìn Khương Tuế Hòa hỏi: "Ai dạy con cái này?" Nghe xong câu hỏi của Khương Linh, Khương Tuế Hòa cho rằng mình đã nói sai, nhanh chóng cúi đầu xuống, tiếp tục xoa xoa tay, thì thầm: "Con...!Con......!Lúc trước con nghe Lục Cẩu Thặng nói như vậy, còn nói ý nghĩa của câu nói đó là nếu như có đồ tốt thì nên chia sẻ cho nhau.
Nương......!con......!con nói sai rồi sao?"Khương Linh nghe vậy thầm cảm thấy ngạc nhiên, nàng không ngờ trí nhớ của Khương Tuế Hòa lại tốt như vậy, như vậy xem ra cô bé ở phương diện đọc sách cũng có chút tài năng.Nàng liếc nhìn miếng thịt thỏ trên bàn và Khương Diệu Kiệt nói: "Diệu Kiệt, con đi trước đi, nếu như bọn họ từ chối, con liền nói con thỏ là do mọi người phát hiện ra, người thấy thì có phần!"Khương Diệu Kiệt gật đầu, cầm bát thịt thỏ đi ra cửa.Chẳng mấy chốc, Khương Linh ở trong nhà nghe thấy giọng nói lớn của Nhị Lăng thẩm tử: "Ai da, Diệu Kiệt, sao ngươi lại đưa thịt đến cho chúng ta làm gì, nhanh lên...!nhanh cầm về đi, trong năm mất mùa này nhà ngươi sống cũng không dễ dàng gì!""Những người nhìn thấy đều có một phần...!Nhị Lăng thẩm tử cứ cầm lấy đi!" Giọng nói của Khương Diệu Kiệt truyền đến tai Khương Linh."Ai da, ngươi đợi một lát..."Khương Diệu Kiệt một lần nữa đẩy cửa ra, trong tay cậu bé có một ít rau dại không rõ tên, cậu bé đặt rau dại lên bàn, nói với Khương Linh: "Cái này là do Nhị Lăng thẩm tử đưa cho con, nói rằng cứ vậy mà ăn đồ nhà chúng ta đưa cũng ngại quá!"Khương Linh gật đầu, không nói gì, nhưng thông qua chuyện này nàng có thể biết được, tức phụ của Nhị Lăng quả thực là người có thể quen thân.Bữa tối ăn rất ngon miệng, ba hài tử đều cúi đầu và cơm ào ào, nhất là Khương Văn Khê đến chút nước hầm thịt thỏ cũng không bỏ sót, sau khi ăn xong còn thè lưỡi li3m bát một vòng.Khương Linh nhìn vẻ mặt thỏa mãn của ba hài tử, trong lòng cũng rất vui vẻ, chính Khương Linh cũng không để ý, nàng đã hoàn toàn chấp nhận việc "làm mẫu thân" này từ lúc nào."Tuế Hòa, con qua đây!" Khương Linh nhìn Khương Tuế Hòa đang nhanh chóng chuẩn bị dọn dẹp bát đũa, nhẹ giọng gọi.Khương Tuế Hòa nhanh chóng đặt bát đũa xuống, đi theo phía sau Khương Linh.Hai mẹ con đi vào nhà, Khương Linh nhẹ nhàng đóng cửa lại, hỏi Khương Tuế Hòa: "Tuế Hòa, con có muốn đi học không?".
Danh Sách Chương: