Sau khi tổng cục cảnh sát trưởng an ninh Nguyễn Thái Triều báo cáo Trần Bảo Ngọc với nhà trường, cô bị quản thúc vô cùng chặt chẽ.
Sợ cô không tiêu hao được năng lượng thừa trong người, làm chuyện thừa thãi nên thầy Quân giáo viên quân sự đặc biệt thiết kế riêng bài tập huấn luyện, làm cô mệt đứt hơi.
“Chạy bộ mười vòng sân, sau đó hít đất một trăm cái.” Thầy Quân vừa nói, vừa bấm đồng hồ tính giờ.
“Thầy đang huấn luyện bộ đội tác chiến à.” Trần Bảo Ngọc thở hổn hển nói.
“Tôi nghe nói là em đã trực tiếp đấu súng với bọn cướp, nhiêu đây thì nhậm nhò gì với em.” Thầy Quân lạnh lùng đáp.
“Nhưng huấn luyện kiểu này, chẳng khác gì đang lấy mạng em.” Trần Bảo Ngọc thở hổn hển nói tiếp.
“Thay gì có sức cãi, em để sức đó hoàn thành bài huấn luyện thì hơn.”Thầy Quân nói.
“Đúng là bóng ma học đường mà, nếu cứ tiếp tục như vậy chắc mình không mạng để hưởng thụ thú vui cuộc sống.
Thà để lăn lộn chết trên chiến trường, còn hơn tập những bài của thầy Quân.” Trần Bảo Ngọc than thở trong lòng, không dám cất thành tiếng.
Vài giờ đồng hồ sau, ánh nắng của buổi sáng đã tắt thay vào đó bóng chiều đứng xế tà.
“Hôm nay tập tới đây thôi, ngày mai tôi sẽ tăng thời lượng bài tập lên.” Thầy Quân vẫn lạnh lùng đáp.
Trần Bảo Ngọc chẳng còn hơi sức đâu mà cãi nữa, giờ này không biết Lệ Đằng đang làm gì, chắc cũng đang ở nhà bị đình chỉ giống cô thôi.
Thay gì nghĩ cho người khác, vẫn nên suy nghĩ cho mình thì hơn.
Cô đứng dậy đi vào nhà về vệ sinh, cả tuần này vẫn chưa tắm rửa đàng hoàng.
Nước sông ở Nairobi làm tóc khô ráp cả lên, nhiều lúc muốn cắt bỏ phiền phức này.
Nhưng cắt bỏ rồi, trông chẳng khác gì đàn ông.
Trần Bảo Ngọc lấy trong túi ra một chai dầu gội đầu, và một chai dầu xả nhưng lúc này mới phát hiện đã hết sạch.
"Hết từ lúc nào vậy, xem ra phải ghé thăm siêu thị một chuyến rồi." Vừa hay lúc này có điện thoại gọi tới, hiển thị trên màn hình “Cẩm Tiên.”
"Bảo Ngọc tối này em có bận gì không? Chị muốn cùng em đi mua sắm ở trung tâm thương mại." Giọng nói từ bên kia truyền tới.
“Lại có chuyện gì nữa đúng không? Chứ ít nào chị mời em.” Trần Bảo Ngọc nói.
“Hôm nay là sinh nhật của chị, ngày này năm trước còn được người ta tặng quà.
Con năm nay cô đơn lẻ bóng, buồn không tả xiết.
Muốn xem vài bộ phim tình cảm mà không muốn đi một mình.” Huỳnh Cẩm Tiên kể lể qua điện thoại.
“Được rồi, được rồi chị bớt than vãn đi.
Em cũng đang cần tới trung tâm thương mại, mua vài chai gội đầu.”
Mười phút sau, bọn họ đã ở trung tâm thương mại.
Huỳnh Cẩm Tiên nhìn Trần Bảo Ngọc mà lắc đầu “Mới không gặp em có mấy ngày, mà trông xanh xao xơ xác.
Tóc tai thì rối xù thế này, có cần chị giới thiệu vài chỗ làm tóc không?”
“Thôi chị đừng nhắc tới nữa, em vừa trải qua sự sống và cái này chết đây.
Còn bị đình chỉ công tác nữa.” Trần Bảo Ngọc thở dài.
“Lại công việc mật vụ của em đúng không? Chị thấy em nên chuyển ngành thì hơn, rồi kiếm một anh đẹp trai chân thành kết hôn có phải tốt hơn không?” Huỳnh Cẩm Tiên nói.
“Chị nói thì hay lắm, không phải chị đang cô đơn nên mới kiếm em sao?” Trần Bảo Ngọc lên tiếng mỉa mai.
“Chị vẫn đang kiếm mà.” Huỳnh Cẩm Tiên vừa dứt lời, thì một bóng người đàn ông đi ngang qua.
Cô như trúng tiếng sét ái tình “Hình như chị tìm thấy rồi.”
“Thấy gì cơ?” Trần Bảo Ngọc ngạc nhiên hỏi.
Huỳnh Cẩm Tiên tiến về phía người đàn ông, ra sức tiếp cận anh ta.
“Xin lỗi, anh có thể lấy giúp tôi vật kia được không? Nó hơi cao so với tôi.”
Người đàn ông dễ dàng lấy được món đồ trên cao, rồi đưa cho Huỳnh Cẩm Tiên.
Trong lòng cô lúc này như nở hoa, vì có thể quan sát rõ khuôn mặt ở cự ly gần nhất.
“Xương cằm vuông vức, sống mũi cao.
Thêm cặp mắt kính nữa, đúng là gu của mình mà.
Nhưng làm sao để biết được số điện thoại, cũng như biết tên đây.” Huỳnh Cẩm Tiên đang suy nghĩ cách để xin số điện thoại, thì lúc này Trần Bảo Ngọc lên tiếng “Bác sĩ Trịnh đúng không? Chúng ta đã từng gặp nhau?”
Trịnh Phương Tuấn từ tốn trả lời “Chúng ta đã từng gặp nhau? Sao tôi không nhớ gì hết vậy?”
“Mới cách đây vài ngày, mà đã không nhớ rồi sao? Cố tình không muốn nhớ, hay không muốn nhớ.” Trần Bảo Ngọc thầm nghĩ trong lòng, rồi nói tiếp “Chúng ta từng gặp nhau ở nhà hàng nơi xảy ra vụ cướp, anh không nhớ sao?”
Trịnh Phương Tuấn chợt nhớ ra “À, tôi nhớ ra rồi.
Là cô gái phóng viên thi đấu súng với bọn cướp, tên là Trần Bảo Ngọc đúng không?”
“Xem ra trí nhớ của anh vẫn còn tốt.” Trần Bảo Ngọc đáp “Địa chỉ nhà anh ở đâu? Tôi muốn trả lại chiếc khăn mùi xoa.”
“Không cần đâu, đồ vật đã dính máu tôi sẽ không giữa lại.” Trịnh Phương Tuấn đáp.
Lúc này Huỳnh Cẩm Tiên kéo Trần Bảo Ngọc về phía sau hỏi chuyện “Em quen người đó sao?”
“Cũng không thể nói là có quen biết, chỉ là tình cờ gặp nhau trong nhà hàng nơi xảy ra vụ cướp.
Tương trợ cứu giúp nhau thôi, nhưng thân thủ cũng không tệ.” Trần Bảo Ngọc giải thích.
“Em có thể giới thiệu người này có chị được không?” Ánh mắt của Huỳnh Cẩm Tiên sáng rực khi nói điều này.
“Em có biết anh ta là ai đâu? Mà giới thiệu cho chị, ngoài tên anh ta là Trịnh Phương Tuấn một bác sĩ ngoại khoa.” Trần Bảo Ngọc đáp.
“Vậy hợp với chị rồi, chị cũng là bác sĩ mà.” Huỳnh Cẩm Tiên tự hào khi nói điều này “Nhưng giờ em có thể tránh mặt chỗ khác được không? Chị muốn nói chuyện riêng với anh chàng đẹp trai này.”
“Chị….
chị là đồ có mới nối cũ, trọng sắc khinh bạn mà.
Chưa gì chị đã đá em sang một bên rồi, có đau khổ gì chị đừng tìm em.” Trần Bảo Ngọc tức xì khói.
“Sao cũng được, em mau đi chỗ khác tránh mặt đi.” Nói xong Huỳnh Cẩm Tiên đi về phía Trịnh Phương Tuấn, còn Trần Bảo Ngọc tức giận nói không thành lời.
Lúc này từ đành xa Trần Bảo Ngọc trông thấy một đám người mặc áo đen rất khả nghi, tay còn cầm súng.
Cô liền đuổi theo.
Huỳnh Cẩm Tiên lên tiếng tiếp cận “Nghe nói là bác sĩ ngoại khoa đúng không?”
“Phải.
Mà cô gái phóng viên kìa đâu rồi?” Trịnh Phương Tuấn hỏi.
“Bạn tôi có việc bận nên về trước rồi.
Thật ra tôi cũng là bác sĩ nhưng là bác sĩ pháp y của tổ pháp chứng, nhưng có bệnh tôi không thể chữa được.
Anh có thể giúp tôi được không?” Huỳnh Cẩm Tiên nói.
“Nhưng là bệnh gì?” Trịnh Phương Tuấn nói.
“Là bệnh khó nói thành lời, không tiện nói nơi đông người.
Không biết anh có số điện thoại riêng không?” Huỳnh Cẩm Tiên hướng đôi mắt về Trịnh Phương Tuấn, như muốn nói “Anh mau khai ra cho tôi.”
Trịnh Phương Tuấn thừa biết ý đồ của cô gái này muốn gì, sống trên đời gần bốn mươi năm những trường hợp này anh gặp không ích.
Nhưng thân là đàn ông nên trả lời một cách lịch sự “Xin lỗi, nhưng theo quy tắc của tôi không để lại số điện thoại cá nhân cho ai cả, kể cả bệnh nhân.
Trừ phi người đó, do đích thân tôi điều trị.”
“Vậy anh đích thân điều trị cho tôi đi.” Huỳnh Cẩm Tiên hét to.
Trịnh Phương Tuấn giật mình lùi về sau vài bước “Nhưng tôi đã biết cô bệnh gì đâu mà điều trị?”
“Vậy anh không giúp được tôi rồi.” Huỳnh Cẩm Tiên mặt mày ủ rũ, quay người rời đi.
Thấy vẻ mặt u rũ của Huỳnh Cẩm Tiên, Trịnh Phương Tuấn có chút khó xử liền lấy trong túi ra một tờ danh thiếp “Đây là địa chỉ phòng khám của tôi, nếu được cô tới đây tôi sẽ kiểm tra tổng quát một lần.”
“Vậy tôi cảm ơn anh trước.
Ở đây tôi có hai vé xem phim, mà bạn tôi về rồi.
Anh xem chung với tôi không?” Huỳnh Cẩm Tiên nói.
“Tôi không thích xem phim, cô mời người khác đi.” Nói xong Trịnh Phương Tuấn đẩy chiếc xe hàng đi chỗ khác.
Huỳnh Cẩm Tiên vô cùng vui mừng, tuy không mời được Trịnh Phương Tuấn xem phim.
Nhưng cô cũng đã có địa chỉ nơi anh ta làm, vẫn còn có cơ hội tiếp cận mục tiêu.
☆Thấy hay nhớ like, comment ủng hộ tác giả.
Để tác giả có động lực, cũng nhưng ý kiến từ bạn đọc.☆
???? Mãi yêu????.
Danh Sách Chương: