Học sinh trong phòng lục tục tăng lên, mỗi một người tiến vào Bạch Tiểu Hổ đều không nhịn được ngước đầu lên nhìn lướt qua.
Thời điểm Trần Bồi xuất hiện, ánh mắt hai người giao nhau, đối phương siết chặt quai đeo cặp sách, bước chân hơi dừng lại, sau đó cúi đầu đi tới vị trí của mình.
Mãi đến khi chuông báo vào học tiết đọc buổi sáng mà chỗ ngồi của Thái Bằng Nghị và Lâm Bân vẫn còn trống như trước.
Chủ nhiệm lớp bước vào nhìn quanh lớp một vòng, vỗ vỗ tay nói: "Có chuyện cần thông báo một chút, Thái Bằng Nghị và Lâm Bân đã xin thôi học."
Bút trong tay Bạch Tiểu Hổ xém là rơi xuống, bọn Thái Bằng Nghị vậy mà đã thôi học?! Cậu theo bản năng nhìn về phía Trần Bồi, đối phương cũng vừa vặn nhìn về phía cậu.
Bốn mắt nhìn nhau, Bạch Tiểu Hổ vốn cho rằng cậu ta sẽ rất kinh hỉ, kết quả trên mặt không có bất kì biểu hiện gì, chỉ có con ngươi đen như mực kia chợt lóe qua một tia sáng rất nhanh rồi biến mất, mang theo một loại tâm tình Bạch Tiểu Hổ không hiểu, như sau khi giãy giụa bò ra khỏi tuyệt cảnh nhưng lại không vui sướng như trong tưởng tượng, chỉ cảm thấy cả người tê dại.
Cũng trong lúc đó, Trần Bồi thu tầm mắt về, trên mặt đã mang theo thần sắc kinh ngạc, cùng người chung quanh hiếu kì tám chuyện sao hai người kia lại thôi học, cứ như mang lên một lớp mặt nạ hoàn mỹ.
Trong lòng Bạch Tiểu Hổ không nguyên do mà trầm xuống.
Thế nhưng cậu rất nhanh đã không còn tâm tình để chìm đắm trong mớ cảm xúc đó.
Chủ nhiệm lớp trên bục giảng tiếp tục nói: "Trưởng Lập Quân, em lui về sau một chỗ, ngồi cạnh Lục Ngạn đi."
"Phó Minh Cách, em cùng Bạch Tiểu Hổ đồng thời chuyển đến chỗ cũ của Tưởng Lập Quân và Thái Bằng Nghị đi."
Nếu như vậy Bạch Tiểu Hổ liền thành bạn bàn trước của Lục Ngạn, không cần sợ phía sau có biến thái nữa rồi!
Hôm nay quả thực là ngày may mắn của cậu, Bạch Tiểu Hổ không thể chờ được đổi chỗ lắm rồi!
"Ầm!" Phía sau truyền đến tiếng ghế bị va đập, Trình Thiên Châu đột nhiên đứng lên, khí thế uy mãnh: "Em không đồng ý."
Chủ nhiệm lớp đối với học sinh thường thường trốn học này cũng có chút rén, nhưng mà thầy chủ nhiệm khối cũng đã nói cô không cần để ý nhiều, cứ mở một mắt nhắm một mắt là được.
Ngày hôm nay người này vậy mà tới tham gia lớp học, nếu không phải không thể thất thố trước mặt học sinh của mình thì có khi cô đã há hốc miệng kinh ngạc rồi.
"Khụ, em có vấn đề gì sao bạn học Trình Thiên Châu?"
Trình Thiên Châu gần như được cho là hung ác nhìn chằm chằm chủ nhiệm lớp: "Bạch Tiểu Hổ không thể đổi chỗ."
Chủ nhiệm lớp: "..."
Năm một, lớp Ba toàn thể yên tĩnh.
Thật lúng túng muốn chớt...
Bạch Tiểu Hổ cũng không biết nên bày ra vẻ mặt gì.
Một tiếng hừ từ mũi phát ra phá vỡ trầm mặc quỷ dị trong phòng.
Âm thanh lành lạnh không nhanh không chậm của Lục Ngạn vang lên: "Bạch Tiểu Hổ ngồi trong góc phía sau vốn dĩ không nhìn thấy rõ bảng đen, hiện tại chuyển lên giữa tổ một thì không đúng chỗ nào."
Trình Thiên Châu nheo mắt lại, con rệp không chân này nay còn dám vênh mặt hò hét với anh cơ à.
Anh từng chữ từng chữ nói: "Tôi nói rồi, không thể chuyển."
Lục Ngạn lưng căng chặt, khí thế vượt trội của chủng tộc suýt nữa làm y lộ ra thú đồng.
Y không dám đối diện trực diện với ánh mắt của anh nữa.
# Thú đồng là đồng tử của thú á mọi ngừi.
"Thưa cô, việc này nên hỏi ý kiến người trong cuộc." Ánh mắt của y trầm ổn nhìn về phía Bạch Tiểu Hổ, khóe miệng hơi nhếch: "Bạch Tiểu Hổ, cậu muốn đổi không?"
Muốn! Đặc biệt muốn!
Tiểu nhân trong đầu Bạch Tiểu Hổ điên cuồng gào thét khát vọng sâu thẳm trong tâm hồn cậu.
"Rất tốt, ngồi chỗ này rất được."
...Lòng cầu sinh có thể nói là rất dồi dào.
lục Ngạn: "..."
Trình Thiên Châu thỏa mãn ngồi xuồng, bệ vệ thô mi hiên triển.
# thô mi hiên triển là gì em cũng hong biết ạ,
Cô chủ nhiệm toàn bộ quá trình không dám chen ngang giơ tay tự an ủi, cười nói: "Vậy cứ như thế đi, bắt đầu giờ học sớm thôi."
Mãi đến tận khi ra khỏi lớp học, cô mới hậu tri hậu giác phát hiện mình bị khí thế giằng co của hai học sinh kia dọa đến nín thở.
Mấy đứa vị thành niên bây giờ đều XX như thế sao?
Khụ, quên đi, làm giáo viên thì không nên nói lời thô tục.
Tuy rằng không biết tại sao mấy người Thái Bằng Nghị lại tự nguyện thôi học, nhưng mà chuyện này cũng coi như được giải quyết.
Bạch Tiểu Hổ định chìm đắm trong biển Hán tự, cánh tay bị người nhẹ nhàng đụng một cái.
Phó Minh Cách nằm nhoài trên bàn sát vào cậu: "Tiểu Nương, lần này cậu đáng giận đó nha."
Bạch Tiểu Hổ mặt toàn dấu chấm hỏi: "A?"
Phó Minh Cách bĩu môi: "Cậu xem, không phải có rất nhiều người đều không có tâm đọc sách mà toàn châu đầu ghé tai sao?"
Bạch Tiểu Hổ nhìn bốn phía, cũng thật là...
Tuy rằng vẫn có tiếng rì rà rì rầm, thế nhưng vừa tập trung nghe lại thấy chả có gì liên quan tới giờ tự học cả.
Tiếng thảo luận hỗn tạp trộn với nhau, Bạch Tiểu Hổ cũng nghe không rõ đến cùng cả lớp đang nói cái gì.
Phó Minh Cách lại cảm thán: "Trình Thiên Châu thật trâu bò quá đi, cậu nhìn bọn họ tò mò mà chả ai dám quay lại ngó tụi mình xem, đúng là có hung thú trấn giữ phía sau nó khác bọt ghê ha."
Bạch Tiểu Hổ lúc này lại có loại kinh nghiệm lâu năm trong mưa gió tang thương, thở dài: "Cậu vẫn nên đọc thuộc sách đi, hôm nay có bài kiểm tra ngữ văn đó."
Phó Minh Cách sắc mặt thay đổi: "...Đậu mòe."
Đối thoại của hai người Trình Thiên Châu nghe rõ rõ ràng ràng, không nhịn được nhếch miệng, anh đã rõ ràng chuyện Bạch Tiểu Hổ không thích thành tâm điểm chú ý, vì vậy nên hễ có ánh mắt nào quét qua đây anh liền đáp lại bằng một ánh mắt siêu hung dữ nhìn chằm chằm đem người dọa lui, không dám ngó lần hai.
Rất nhanh không còn ai dám đánh giá bọn họ bên này nữa.
Nếu Trình Thiên Châu là nguyên hình, nhất định không nhịn được lắc đuôi lúc ẩn lúc hiện trước mặt Bạch Tiểu Hổ.
Anh uy mãnh như thế đó!
Có anh ở đây, mặc kệ là người hay thú, đều không dám ăn hiếp Tiểu Hổ của anh.
Mà những nỗ lực biểu hiện thiện ý của anh cuối cùng cũng được đáp lại.
Vừa nãy chuyện Bạch Tiểu Hổ đứng về phía anh, lựa chọn tiếp tục ngồi trước mặt anh chính là bằng chứng tốt nhất.
Anh sẽ nỗ lực hơn nữa, thường xuyên nói chuyện phiếm cùng đối phương, lộ ra nụ cười hiền lành, thời khắc mấu chốt lại biểu diễn hung mãnh thô bạo, một ngày nào đó, bé Hổ của anh sẽ tự động lăn vào lồng ngực anh, sau đó anh có thể tùy ý giẫm sữa rồi, hớ hớ.
Nhóm chat ba người nào đó.
Quân Tử Không Quân Tử: "Gà gáy."
Mỹ Nhân Khắp Thiên Hạ Ngã Vào Lòng Ta: "Gà gáy."
Nổ Đầu Chó Của Mày: "/hung hăng phá hủy đội hình/"
"Sau khi thấy một màn cầm tù bá đạo ở chỗ ngồi phía sau.
Cầm tù luyến /đột nhiên biến thái/"
Quân Tử Không Quân Tử: "Muốn đem microphone nhét vào miệng Trình bá bá để được nghe kể chuyện xưa!"
Quân Tử Không Quân Tử: "/không dám không dám/"
Nổ Đầu Chó Của Mày: "Theo tui được biết Lục Ngạn là người của Bác Nhã, thế nhưng tư liệu của Trình bá bá lại không tra được.
Vừa nãy xem ra, hai người họ có quen nhau."
Quân Tử Bất Quân Tử: "Hơn nữa, tuyệt đối là có chuyện xưa /đẩy kính mắt/"
Nổ đầu chó của mày: "Nguyên Nguyên, thậm chí ngay cả bà cũng không biết lai lịch của Trình bá bá sao /sợ đến hạt dưa cũng rơi mất/"
Mỹ Nhân Khắp Thiên Hạ Ngã Vào Lòng Ta: "Chỉ biết cậu ta là thành viên của đội bơi chuyên, thế nhưng cũng không tra được cậu ta đã tham gia thi đấu gì.
/buông tay/"
Quân Tử Không Quân Tử: "Thần bí như vậy."
Mỹ Nhân Khắp Thiên Hạ Ngã Vào Lòng Ta: "Vậy nhưng tui thấy ghi chép 200 mét với 400 mét luôn vượt qua Lâm Hạo."
Nổ Đầu Chó Của Mày: "...Lâm Hạo không phải là quán quân chín tỉnh liên kết lần trước à /đỡ tường/"
Mỹ Nhân Khắp Thiên Hạ Ngã Vào Lòng Ta: "Ừm, đồng thời đã gia nhập đội của tỉnh, sau Quốc Khánh còn muốn tham gia đại hội thiếu niên mục bơi tự do 200 mét 1500 mét cùng mục bơi tổ hợp 400 mét."
Nổ Đầu Chó Của Mày: "Đù cậu ta vào đội của tỉnh á? Vậy sao còn ở trường học? Không cần tập huấn sao?"
Mỹ Nhân Khắp Thiên Hạ Ngã Vào Lòng Ta: "...Bà không biết trường mình có hồ bơi hoàn thiện nhất tỉnh, đội tuyển bơi cũng tập ở trường mình sao?"
Nổ Đầu Chó Của Mày: "Khụ khụ, đến giờ đọc thuộc văn rồi."
Tác giả có lời muốn nói:
Sửa số liệu chu vi mông chương trước của Bạch Tiểu Hổ một chút, tác giả ngốk nghếk dùng công thức sai, đó là số chuẩn của người tập thể hình, của nam giới phương Đông là lấy chiều cao nhân 0,51 vì vậy nên chu vi hiện tại là 95cm.
- -----
Chúc mọi ngừi đọc truyện vui vẻ nè he:3.
Danh Sách Chương: