"Mày nói lại lần nữa coi?" Bảo Huy nghiến răng nghiến lợi, mắt híp thành hai cái khe nhỏ.
Nam sinh thoáng run cầm cập, Bạch Vi đè lại bờ vai hắn, ôn nhu nói: "Đừng sợ, chuyện lần này chúng ta sẽ truy cứu tới cùng."
Nam sinh khiếp nhược mà nhìn Bạch Vi, lại chuyển qua Quan Mạc Lâm, sau khi nhận được ánh mắt khích lệ của ông, hắn nuốt nước bọt, đang muốn mở miệng, cánh tay lại bị một nam sinh mặt chữ điền khác lôi kéo.
Bạn nam thấp hơn quay đầu, đối mặt với ánh mắt cảnh cáo lại ẩn nhẫn của nam sinh mặt chữ điền kia, như nhớ tới cái gì, lại đột nhiên xoay người đi, chỉ để lại một bên mặt: "Dì à, dì nhầm rồi, khuỷu tay bị thương là di lúc chơi bóng rổ không cẩn thận thôi ạ."
Trong lòng Bạch Vi thở dài, rõ ràng đây là sợ Bảo Huy dù bị khai trừ rồi vẫn có thể tìm người đến giáo huấn mà, liền không ép hai nam sinh này nữa.
Nữ nhân di di cái vòng phỉ thúy trên tay, khóe mắt hờ hững liếc nhìn cảnh này, mở miệng nói: "Cô Bạch, ngươi mới vừa rồi có được xem là đang hướng dẫn hai đứa bé này cung cấp chứng cứ giả không?"
Bạch Vi cau mày, đang muốn mở miệng, phía sau đột nhiên vang lên thanh âm run rẩy cực lực áp chế---
"Tôi có chứng cứ."
Bạch Vi kinh ngạc quay người, Bạch Tiểu Hổ né tránh ánh mắt bà, cậu thực sự không muốn bố mẹ biết, cậu trong trường học bị người sỉ nhục như vậy.
"Con có chứng cứ." Bạch Tiểu Hổ lặp lại, nước mắt ướt khóe mi, từ trong túi lấy ra điện thoại di động, thẳng tắp nhìn về phía Bảo Huy: "Chuyện mày nói lúc ở khu công cộng, tao đều ghi lại, bao gồm cả chuyện mày cổ động bọn Thái Bằng Nghị và Lâm Bân xuống tay với tao, còn có chính miệng mày thừa nhận không cho Trần Bồi dễ sống trong trường."
"Cậu muốn tôi bỏ qua sao?"
Bạch Vi, Quan Mạc Lâm, cùng với Trần Bồi đều khiếp sợ nhìn Bạch Tiểu Hổ, đặc biệt là Trần Bồi, rốt cuộc cậu ấy cũng có cảm giác bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Tuy rằng Bạch Tiểu Hổ nói lần này nhất định sẽ không bỏ qua cho Bảo Huy, nhưng Trần Bồi kỳ thực cũng không cho rằng sự tình sẽ thuận lợi tiến triển.
Xem như Quan Mạc Lâm không chỉ là hiệu trưởng mà còn là một trong những giám đốc của tập đoàn giáo dục Bác Nhã, cậu vẫn có nghi ngờ trong lòng.
Bởi Bảo Huy không phải học sinh gia đình bình thường, chỉ cần nó cắn chết không thừa nhận, Quan Mạc Lâm cũng không có lý do bức Bảo gia lui bước.
Hành động này của Bạch Tiểu Hổ rốt cục làm Bảo Huy hoảng hồn, thế nhưng nó trước sau gì vẫn chưa từ bỏ ý định: "Mày---mày cho rằng tao sẽ tin à?"
Mẹ của Bảo Huy liếc nhìn tia căng thẳng trong mắt Tiểu Hổ, chắc chắc đây là đang lừa bọn họ thừa nhận, liền cười lạnh nói: "Tôi đoán cậu căn bản chẳng có ghi âm gì, bởi vì con trai tôi chưa từng làm mấy chuyện đó."
Lời vừa ra khỏi miệng, nữ nhiên liền hối hận rồi.
Bạch Tiểu Hổ trong nháy mắt vẻ sốt sắng kia đã biến mất tăm, hóa thành quyết tâm đập nồi dìm thuyền liều chết đến cùng---
"Đừng tưởng rằng tống cổ được Thái Bằng Nghị và Lâm Bân sẽ được sống yên ổn, tao nói muốn mày sống như chó thì nhất định sẽ làm được." Thanh âm Bảo Huy phách lối truyền từ điện thoại ra, Bạch Tiểu Hổ nhấn nút tạm dừng, ánh mắt trầm ngưng, nhìn chằm chằm Bảo Huy: "Còn muốn tao tiếp tục sao?"
Sắc mặt Bảo Huy trắng bệch, lần này chết chắc rồi, nếu như nó thật sự bị khai trừ, nhất định không gạt được bố nó đâu, chắc chắn sẽ bị đánh chết!
"Mẹ!" Bảo Huy tóm chặt lấy tay mẹ nó: "Mẹ nhanh nghĩ biện pháp đi!"
Nữ nhân vỗ vỗ tay nó, giả trấn định: "Này thì có gì, mấy đứa nhỏ cãi nhau dùng vài lời hung ác không phải rất bình thường sao, mấy người không xem là thật chứ?"
Bạch Tiểu Hổ cắn răng, bấm nút tiếp tục: "Được, vậy cô tiếp tục nghe một chút, con trai cô còn làm những chuyện gì?"
"Chuyện Thái Bằng Nghị muốn làm mày ai mà chẳng biết, ai bảo mày là nam mà có cái mông lớn, đi đường còn khiêu gợi như vậy.
Tao chỉ tình cờ nói chuyện mày chọn lớp bơi, Thái Bằng Nghị mới quyết định ra tay."
...
"Đáng tiếc là không thành công, bọn nó trước đó còn muốn lưu vài bức ảnh, vốn đang cho rằng có thể mở mang tầm mắt, nhưng mà hiện tại thử một lần cũng không muộn."
...
"Đúng đấy, nhìn lũ dân đen tụi mày sống như chó là tao hài lòng."
...
Theo sự kết thúc của âm thanh truyền ra từ di động, sắc mặt bọn Bảo Huy từ từ biến trắng, mà Bạch Vi lại có thể dùng trực tiếp từ tái nhợt để hình dung.
"Tiểu Hổ---" Trong mắt Bạch Vi là tràn ngập không thể tin được cùng đau xót, "Chuyện như vậy, sao không nói cho mẹ?"
"Con..."
Nhìn ánh mắt né tránh của Bạch Tiểu Hổ, tim Bạch Vi xoắn thành một đoàn.
Đúng rồi, xuất hiện chuyện như vậy, sao con trai mình lại lựa chọn giấu diếm, chẳng lẽ bọn họ làm bố làm mẹ thất bại quá sao?
Bọn họ quanh năm ở bên ngoài, thời gian chung đụng với con trong năm có khi còn không tới nửa tháng, chưa từng cho đứa bé cảm giác an toàn, thậm chí để cậu một mình đối mặt khi người thân qua đời, sau khi bà nội tạ thế được một ngày mới vội vàng trở về.
Bà chỉ cảm thấy đau lòng đến máu chảy đầm đìa, ôm lấy thân thể cương cứng của Bạch Tiểu Hổ, nhẹ giọng nói bên tai cậu: "Đều là mẹ sai, Tiểu Hổ đừng sợ, mẹ không trách con."
Bạch Tiểu Hổ tóm chặt lấy tay áo Bạch Vi, ngẩng mí mắt ướt đẫm lên nhìn mẹ mình.
Bạch Vi hôn trán cậu một cái, quay người lại ánh mắt đã thành lưỡi đao công kích sắc bén.
"Tôi nghĩ chuyện này đã không còn nằm trong phạm vi bạo lực trường học, chúng ta sẽ kiện ngươi, Thái Bằng Nghị cùng Lâm Bân ba người với hành vi cố ý gây thương tổn, đồng thời---" Bạch Vi nhìn về phía Quan Mạc Lâm: "Tôi hi vọng trường học có thể xử lý công chính."
Quan Mạc Lâm chậm rãi đứng lên, trong ánh mắt hoảng loạn của Bảo Huy cùng sắc mặt trầm tới đáy của nữ nhân nói: "Bạn học Bảo Huy ngay hôm nay sẽ bị đuổi học, quyết nghị sẽ thông báo phê bình trong toàn trường vào giờ học sáng nay."
"Mẹ! Con không thể bị đuổi học!" Bảo Huy tê thanh nói: "Mẹ phải nghĩ biện pháp, mẹ mau mau nghĩ biện pháp cho con đi, bố sẽ đánh con chết đó!"
"Con câm miệng cho mẹ!" Nữ nhân buồn bực trừng mắt nhìn con trai bên người, tầm mắt lại oán hận nhìn về phía Bạch Vi: "Người trưởng thành cưỡng gian đồng tính cũng không thể lập án, huống hồ con trai tôi vẫn là vị thành niên, cũng căn bản là không tham dự trong đây, càng khỏi bàn Bạch Tiểu Hổ cũng không thực sự bị thương tổn gì, hơn nữa muốn kiện chúng tôi còn phải xem tòa có chấp nhận không, tôi đoán cô bị mù pháp lý chứ gì, nên tống khứ cái suy nghĩ đó đi."
"Hóa ra ngài đây còn hiểu luật quá nhỉ." Bạch Vi giận dữ cười: "Bà nghe cho rõ, tôi là lấy cố ý thương tổn để khởi tố.
Tôi nghe nói Bảo tiên sinh đang là nhà thương nghiệp ưu tú nhất thành phố Trường Lâm, vậy mà bỏ mặc con trai bắt nạt bạn học trong trường, người mà ngay cả con cái trong nhà còn không quản được, còn mặt mũi nào xưng tên báo tuổi xí nghiệp ưu tú, tin tức loại này cánh truyền thông rất phấn khích đó nhé."
"Giám định cả vết thương nhẹ còn không có, cô vốn là bịa đặt, tôi có thể cáo cô tội phỉ báng!"
"Cáo được hay không trong lòng bà rõ ràng hơn ai hết, đàng hoàng chờ cảnh sát đến nhà hỏi thăm đi." Bạch Vi lạnh lùng liếc nhìn về phía Bảo Huy: "Hiện tại ngươi có thể thu dọn cặp sách rồi cút đi, cùng loại tiểu súc sinh như ngươi chung một gian phòng học, tôi còn sợ ô nhiễm không khí của các bạn học khác."
Nữ nhân tức đến mặt vặn vẹo: "Ngươi nói chuyện chú ý chút cho tôi."
Bạch Vi châm biếm: "Xin lỗi, đối xử với súc sinh không cần thiết phải giảng văn minh."
Quan Mạc Lâm: "Bảo phu nhân, chủ nhiệm giáo vụ đã chờ ở cửa lâu rồi, ngài có thể đi làm thủ tục đuổi học, không tiễn."
Trong ánh mắt của nữ nhân tràn ngập oán giận, nếu ánh mắt có thể biến thành lưỡi dao, hẳn trên mặt Bạch Tiểu Hổ cùng Bạch Vi đã nát bươm, kéo Bảo Huy sợ hãi tuyệt vọng rời khỏi phòng hiệu trưởng.
Toàn bộ quá trình, Bạch Tiểu Hổ cứ như bé hoa hướng dương hướng về phía Bạch Vi, lần đầu tiên cậu phát hiện mẹ mình lại soái như vậy!
Bạch Vi vừa quay đầu lại đã thấy cặp mắt tròn quay của Bạch Tiểu Hổ sùng bái nhìn mình chằm chằm, phảng phất như đựng cả trời sao.
Loại ánh mắt sùng bái này làm trong lòng bà đau xót.
Bà nói với Quan Mạc Lâm: "Tôi trước đem Bạch Tiểu Hổ ra ngoài nói hai câu."
Quan Mạc Lâm gật đầu, nói với Trần Bồi và hai nam sinh còn lại: "Các em trước tiên lưu lại, thầy có chuyện muốn hỏi cụ thể chút."
Trần Bồi mím khóe môi, hai nam sinh kia thần sắc hoảng sợ nhìn đối phương.
Bạch Vi kéo Bạch Tiểu Hổ đến cửa sổ cuối hành làng, sờ sờ mái tóc quăn mềm mại trước trán cậu: "Sau này có chuyện gì, nhất định phải nói cùng mẹ."
Câu nói này làm Bach Tiểu Hổ thẹn đến rũ đầu.
Kỳ thực, cậu đã từng nghĩ muốn nói cho bố mẹ, thế nhưng mỗi khi cầm điện thoại lên, sẽ nhớ tới hồi tiểu học gọi cho bố mẹ, đồng ý tham gia mấy tiết ngoại khóa hay họp phụ huynh, cuối cùng đều là lâm thời không đến được.
Dần dần cậu cũng không gọi điện thoại nữa.
Bạch Vi nhìn đỉnh đầu ủ rũ của Bạch Tiểu Hổ, viền mắt nóng lên, thấp giọng nói: "Con nếu như bị người bắt nạt, mẹ dù có bận rộn đến đâu, nhất định cũng sẽ chạy về."
"Xin lỗi..." Bạch Tiểu Hổ nhéo lấy lá cây trên bồn hoa bên người, "Con sau này sẽ không thế nữa, con sai rồi..."
Bạch Vi ôm lấy cậu: "Không phải lỗi của con, là mẹ lúc trước quá tự phụ.
Cho rằng con là bé ngoan trong trường, thành tích cũng được, sẽ không gặp phải vấn đề gì, là mẹ chắc hẳn như thế."
"Mẹ, mẹ không nên nói vậy." Bạch Tiểu Hổ nhìn Bạch Vi tự trách như vậy, trong lòng cũng không dễ chịu, cậu nói lảng sang chuyện khác, "Mẹ thật sự muốn tố cáo bọn họ sao?"
Bạch Vi thở dài: "Khả năng dù là luật sư giỏi nhất toàn quốc cũng không cáo được trách nhiệm hình sự của họ.
Bảo Huy không thiếu khả năng chạy tiền, nhiều nhất là để Bảo gia bị dư luận chỉ trích.
Nhưng mà, có thể làm cho họ có mấy tháng không sống yên ổn, cũng coi như chút giáo huấn nhỏ."
"Hơn nữa, mẹ cũng không hy vọng con bị chuyện này ảnh hưởng, đến thời điểm chúng ta dùng danh nghĩa khởi tố, mẹ sẽ thuyết phục gia trưởng của các học sinh khác lên tiếng tạo áp lực bức Bảo gia xin lỗi."
Bạch Tiểu Hổ do dự nói: "Nhà chúng ta...không phải sẽ chịu trả thù sao?"
Bạch Vi cười nói: "Sẽ không, bố cùng mẹ cũng không phải ngồi không, hơn nữa còn có chú Quan của con nha."
"Trước đây con nghe nói, trường học sợ ảnh hưởng danh tiếng, sẽ không làm lớn chuyện...."
Bạch Vi nhịn không được cau mày, bà không nghĩ Bạch Tiểu Hổ đối với chuyện này nhạy cảm như vậy, cứ như đã từng trải qua.
"Vài giám đốc của Bác Nhã có thể sẽ từ chối, nhưng chú Quan sẽ không để chuyện này xảy ra đâu." Bạch Vi kiên nhẫn giải thích, "Nếu chú Quan xử lý tốt chuyện này, ngược lại sẽ mang đến danh tiếng cho Bác Nhã.
Rốt cuộc bạo lực học đường rất khó trị tận gốc, nếu trường học tận sức giải quyết, nhất định sẽ được phụ huynh tin tưởng hơn."
"Chú Quan của con không phải dễ chọc đâu." Bạch Vi cuối cùng cười cười, trong mắt xẹt qua tia giảo hoạt.
Tâm Bạch Tiểu Hổ bỗng nhiên liền yên ổn, lần đầu tiên có cảm giác an toàn, dù trời sập cũng không sợ, không nhịn được nhào vào ngực Bạch Vi.
Ý thức được mình cứ như mấy đứa nhóc mầm non, cả hai tai đỏ lừ, chôn đầu càng sâu không dám nhìn đời.
Trong lòng Bạch Vi mềm mại đến rối tinh rối mù, từ ái vuốt sau gáy cậu, nói: "Con bây giờ về lớp đi, mẹ sẽ xử lý chuyện tiếp theo."
Bạch Tiểu Hổ: "Vâng, vậy thì...con đi trước ạ."
Trong phòng làm việc, hai nam sinh kia cuối cùng lựa chọn báo phụ huynh chuyện này, đồng thời cung cấp thêm càng nhiều manh mối, liên hợp với các học sinh đã từng trải qua chuyện này đồng thời dùng dư luận áp bức để Bảo Huy nói lời xin lỗi.
Chờ đến khi trong văn phòng chỉ còn Trần Bồi, Quan Mạc Lâm lên tiếng nói: "Em đây, em có ý kiến gì?"
Trần Bồi nhìn ông, cậu có ý kiến gì, đương nhiên cậu muốn ba người kia sống không bằng chết.
Nếu thật sự có địa ngục, vậy hãy để bọn họ bị rút gân rút cốt, nhận hết tất cả hình phạt của mười tám tầng địa ngục mãi mãi làm súc sinh là được rồi.
Cuối cùng cậu cũng chỉ nắm tay thật chặt, lòng bàn tay bị bấm ra vết máu cũng đọng lại thành giọt.
"Em không muốn tham dự vào."
Quan Mạc Lâm không khuyên bảo gì thêm, cũng không muốn để đứa bé này lúng túng.
Trần Bồi gặp phải chuyện như vậy, pháp luật cũng không giúp được gì, đại khái chỉ còn con đường xám xịt trước mắt.
"Được, vậy em cũng về lớp đi."
Sau khi Bạch Tiểu Hổ trở về lớp, buổi đọc sớm cũng đã kết thúc.
Vừa vặn gặp được Bảo Huy đang thu dọn sách vở, cả lớp đã biết chuyện nó bị đuổi rồi.
Nhìn thấy Bạch Tiểu Hổ, hai mắt Bảo Huy đỏ bừng, đằng nào cũng bị đuổi học, nó quăng cặp sách đi, trực tiếp vọt lên.
"Đồ ẻo lả chết tiệt, hôm nay tao nhất định phải đánh chết mày!"
Bạch Tiểu Hổ không nghĩ tới nó dám động thủ, dưới kinh ngạc mau chóng chạy ra phía lối đi.
Chưa kịp chạy hai bước, Bảo Huy đã bị người một cước đạp lăn trên đất, xô ngã cả bàn học bên cạnh.
"Mày--tìm--chết."
Bạch Tiểu Hổ vừa đến Trình Thiên Châu đã ngửi thấy mùi của cậu, mới mở mắt lại bắt gặp có người đòi đánh chết vợ mình, cũng xứng sao.
Anh còn chả thèm suy nghĩ, nhấc chân liền đạp.
Cả người lẫn bàn Bảo Huy theo quán tính bị đá bay tới hai mét, ôm bụng phun nước mật đắng ngắt, sau đó hai giọt nước mắt tại chỗ phun ra, rên thống khổ không thôi.
"........."
Không, không hổ là Trình bá bá!
Toàn thể lớp Ba cùng nhau rút lui, để lại một vòng tròn trống không quanh người Trình Thiên Châu.
Bạch Tiểu Hổ nuốt ngụm nước bọt, yên lặng đến bên người Trình Thiên Châu cẩn thận từng li từng tí mà liếc nhìn Bảo Huy mãi vẫn chưa đứng lên được, rốt cuộc bắt đầu lo lắng: "Có muốn gọi xe cứu thương không, không biết...sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Cậu không hy vọng Trình Thiên Châu vì kích động nhất thời mà bị trường đuổi học đâu a a a!
Trình Thiên Châu nhíu cặp mày sâu róm của mình, trông chẳng chút nào giống sợ bị Quan Mạc Lâm cằn nhằn, nhìn vòng người xung quanh một cái, nói: "Nó bắt nạt bạn học, tôi ra tay ngăn cản, không tính trái với kỷ luật."
Những người khác: "..."
Khóe miệng Trình Thiên Châu bắt đầu sụp đổ: "Có tính không?"
Những người khác: "Không tính không tính không tính!"
Bạch Tiểu Hổ: "..."
Trình Thiên Châu thu tầm mắt lại, nói với Bạch Tiểu Hổ còn đang ngơ ngác bên cạnh: "Không sao rồi."
Bạch Tiểu Hổ: "..."
Bảo Huy thật vất vả mới lấy lại sức, gặp phải cảnh này tức đến hộc máu, nó đang muốn há miệng phun vài câu hung ác, dư quang khóe mắt Trình Thiên Châu lạnh lùng lướt qua, Bảo Huy nhất thời như bị bóp lấy yết hầu, thở một cái cũng không dám.
Sự kiện bạo lực học đường ở Bác Nhã dẫn đến náo động rất lớn, trong vòng hai ngày nó còn xuất hiện trên "Các vấn đề hiện tại trung ương" và tiếp đó là một loạt phim tài liệu của đài truyền hình khắp cả nước, chuyện này cũng gây sự chú ý của quốc gia đối với bạo lực học đường.
Những phụ huynh và học sinh là nạn nhân kể lại chuyện mình đã trải qua theo hình thức ẩn danh, trong video có cả giám định vết thương của họ, có một số thậm chí còn dẫn đến tàn tật cả đời, trầm cảm tự tử.
Chuyện này dấy lên các cuộc tranh luận sôi nổi trên weibo, trực tiếp thúc đẩy việc cải thiện các quy định phạm pháp của trẻ vị thành niên vào năm sau.
Ngày thứ ba sau khi sự việc xảy ra, bố của Bảo Huy đã công khai xin lỗi tất cả học sinh bị thương trên báo và bồi thường thiệt hại về tinh thần.
Bảo Huy không còn mặt mũi tiếp tục chờ ở thành phố Trường lâm, trực tiếp bị Bảo gia đóng gói đưa đến trường học nội trú khép kín bên nước ngoài, bởi vì khác màu da cùng ngôn ngữ, Bảo Huy rốt cuộc nếm trải cảm giác bị bắt nạt.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiếp theo, câu chuyện về Trình bá bá bại lộ rất thú vị!!
Hôm nay cập nhập chương mới nhiều một chút, mai học cả ngày mệt nên xin nghỉ một ngày nhé _(:зゝ∠)_
Dòng phụ này tôi viết cũng rất khó chịu, mặc dù tôi chưa từng trải qua bạo lực học đường, nhưng tôi nghe thấy nhiều, cũng đã gặp được một ít, để tôi nói về hai người tôi gặp gần đây.
Tôi dạy TOEFL tại một cơ sở giáo dục, một học sinh lớp 11 tên A tự hào khoe với tôi và các giáo viên của một số chương trình khác rằng mình thành công đuổi một bạch liên hoa trong mắt cô ấy ra khỏi trường.
Cô bé đó nói mình không quen nhìn bộ dáng luôn yếu ớt đến không ra gió nổi của người kia, cái gì tới tháng thì không lên lớp thể dục được, động chút thì cắn môi như con chó cái, liền liên hợp với những nữ sinh khác xa lánh cô lập, bịa chuyện trà xanh cho đối phương, sau đó đối phương phải tạm thời nghỉ học, nguyên nhân là bệnh trầm cảm, cha mẹ cô bé đó cũng cáo lên trường, A ngược lại cũng có ý định xuất ngoại nên cũng chẳng xem ra gì, nhìn vòng bạn bè của cô bé, có một cái đại khái nói, diễn cái gì a, bệnh trầm cảm có loại tự sát đó, tự sát còn không dám mà không biết xấu hổ nói mình bị trầm cảm.
Người thứ hai là bạn cùng học cấp ba tên B của bạn gay của tôi, một đứa trẻ nông thôn, cha mẹ nhu nhược thành thật, gia cảnh không tốt, anh ấy không thể tắm và thay quần áo thường xuyên, bị bạn nam C bàn trước cùng những bạn cùng lớp khác hội đồng, thường xuyên bị đánh, bắt người nằm trên bàn học lấy tay cầm cây lau nhà thay phiên nhau đập, chủ nhiệm lớp bỏ mặc, vì bạn B này bẩn thỉu không thảo hỉ.
B vốn còn có thể học tập, sau đó cũng bị đuổi học, cha mẹ nhu nhược, trái lại trách cứ B, tại sao bị bắt nạt? Chẳng phải do chính mình có vấn đề sao?
Bạn gay nói sau này nhìn thấy B quay về đường cũ của ba mẹ mình, làm chuyển gạch trong thành phố, trong khi C thì nhân mô nhân dạng.
Những đồng bọn kia khi nói tới B cũng đều một bộ sắc mặt trêu đùa khinh thường, khả năng bọn họ căn bản không nhận ra mình sai, B trong mắt bọn họ chính là đáng đời chân đất cả đời đi.
Vốn là B có thể thông qua giáo dục để thay đổi vận mệnh, bây giờ cũng coi như cả đời bị phá hủy.
Rất nhiều lúc nạ nhân bạo lực học đường không nói cho cha mẹ, cũng vì cha mẹ học có vấn đề, không dám nghi ngừo thầy cô trong trường, trình độ giáo dục có hạn, căn bản không biết còn có chuyện bạo lực học đường như vậy, chỉ có thể đem tức giận phát tiết trên người con trẻ.
Trong tiểu thuyết này tình tiết cũng coi như hy vọng hết thảy kẻ ác đều sẽ bị trừng phạt, sau đó những người chịu qua thương tổn đều sẽ được cứu rỗi..
Danh Sách Chương: