Editor: Xiao He
Thời Quang uống say rồi cũng không có quậy phá, không phát rồ gì, chỉ là nói chuyện với Thời Cảnh Nham có chút mạnh dạn, lớn gan hơn, chuyện gì cũng hỏi được.
"Anh." Thời Quang mắt say lờ đờ mông lung nhìn anh.
Thời Cảnh Nham nửa ôm cô, giúp cô đi vững hơn.
Thời Quang nói tiếp "Anh trả lời em đi."
Thời Cảnh Nham lúc này mới bước chân lên bậc thang "Trả lời em cái gì?"
Thời Quang thoáng nghiêng đầu, suy nghĩ một lúc lâu, cô giống như không muốn hỏi nữa.
Bỗng nhiên trước mặt trời đất một trận quay cuồng, cảm giác muốn ngã phía trước, cô vội vàng nắm lấy cánh tay anh, lúc sau giơ hai tay ra ôm chặt " Anh có thích ai chưa?"
Hỏi xong mới cảm giác có gì đó không đúng, cô lại lắc đầu "Không phải, ý em là anh đã từng yêu ai sâu đậm chưa?"
Thời Cảnh Nham "Vẫn chưa."
Vài giây sau, Thời Quang cười cười, "Chắc chắn là anh đang lừa em, anh già như vậy sao chưa có được."
Thời Cảnh Nham " " Anh theo bản năng phản bác lại "Anh chưa tới ba mươi tuổi đâu."
Thời Quang lẩm bẩm "Vẫn là lớn hơn em nhiều tuổi lắm."
Đầu óc cô quay cuồng, mắt cũng không mở nổi, "Anh, em mệt."
Thời Cảnh Nham đỡ cô về phòng, vô phòng cô liền thất tha thất thểu bước vô phòng vệ sinh, anh đỡ cô ngồi trên sô pha trước.
Thời Quang bắt lấy ống tay áo của anh, ánh mắt mờ mịt bất an hỏi "Anh đi đâu vậy?"
Thời Cảnh Nham "Anh gọi dì lên giúp em."
Thời Quang chần chờ một lát, giống như đã hiểu, lúc này mới buông anh ra.
Lát sau dì giúp việc mới lên, Thời Cảnh Nham liền trở lại thư phòng làm việc.
Tối nay tới trường học hơi tốn thời gian, anh vẫn một văn kiện cần xét duyệt vẫn chưa xem.
Mở máy tính ra, anh ngồi xuất thần trong chốc lát, lúc sau phải cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại. Ngẩng đầu lên lần nữa đã là hai rưỡi sáng.
Anh xoa bóp xương cổ, xuống xe đi lấy một vài giấy tờ.
Đêm khuya trong viện vô cùng yên tĩnh. Thỉnh thoảng có tiếng côn trùng kêu vang, gần sáng gió thổi qua man mát.
Thời Cảnh Nham không vội lấy tài liệu, dựa vào cửa xe lấy một điếu thuốc ra.
Hộ khẩu của Đào Đào đã chứng thực xong, lúc ăn cơm tối ông nội có nhắc tới việc này, tâm trạng không vui.
Ông nói những lời anh nói với vợ chồng chú tư hôm ấy ông chỉ nghĩ là lời nói lúc nóng giận, không nghĩ tới anh lại làm thật.
Anh bắt đầu không hiểu tại sao ông nội lại bênh vực chú tư, sau đó bà nội lại nói: Con làm loạn lên như vậy về sau khi Đào Đào kết hôn, lúc cần cha mẹ đưa lên bục thì ai đưa con bé lên trao vào tay chú rể, lúc ấy trong lòng Đào Đào khẳng định không dễ chịu gì, vốn dĩ hộ khẩu con bé vẫn ở trong nhà chú tư, thì vợ chồng chú ấy vẫn là cha mẹ của con bé, cũng có thể tìm được một nhà môn đăng hộ đối tốt.
Anh để điếu thúc trong miệng, trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, phát hiện phòng Thời Quang vẫn còn sáng đèn.
Lúc dì giúp việc xuống đã tắt đèn trong phòng, sao bây giờ vẫn sáng.
Không hút thuốc nữa, anh cầm văn kiện lên lầu.
"Đào Đào." Thời Cảnh Nham nhẹ nhàng gõ cửa.
Gọi vài tiếng vẫn không thấy cô đáp lại. Đợi thêm một chút, anh tiếp tục gõ cửa, vẫn không thấy ai tới mở.
Thời Cảnh Nham nhẹ nhàng chuyển động nắm cửa, cửa không khóa.
Anh mở ra một khe hở, cũng không nhìn vô, "Đào Đào sao em chưa ngủ?"
Chỉ nghe bên trong truyền ra một tiếng: A nha.
"Làm sao vậy?"
Thời Cảnh Nham trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Thời Quang phát ngốc, trên người không đắp chăn, nhìn vào Thời Cảnh Nham, hoảng hốt vài giây, từ trên giường bò dậy.
Đầu cô vẫn còn choáng váng, nhìn thấy có rất nhiều Thời Cảnh Nham.
"Vừa rồi làm sao vậy?" Thời Cảnh Nham không yên tâm, hỏi lại.
Thời Quang chỉ vào con gấu bông to trên giường, "Vừa rồi em tìm nước uống, sau đó liền nằm trên đó ngủ." Lúc anh gọi liền khiến cô bật tỉnh, định từ trên đó bò xuống. Ai ngờ, cô quên mất là đang nằm trên gấu bông, cảm giác được dưới thân có cái gì đó xù xù, liền giật mình bật ngửa.
Thời Cảnh Nham " "
Anh đi qua, lấy chăn đưa tới, "Nằm yên đi, nhiệt độ điều hòa thấp như vậy, em không đắp chăn ngủ sáng mai sẽ cảm lạnh."
Thời Quang vừa rồi chật vật như vậy, bây giờ cũng không nhịn được hắt hơi vài cái.
Thời Cảnh Nham nhìn con gấu lớn ở trên ghế sô pha, sau đó đắp chăn đàng hoàng lại cho Thời Quang, lại xuống dưới lầu rót cho cô một li nước ấm để trên bàn, "Nếu lát nữa không thoải mái thì gọi điện cho anh, anh kiếm thuốc cho em."
Thời Quang cười, "Không sao đâu, em chịu được lạnh, chưa từng cảm lạnh bao giờ."
Sáng hôm sau, lúc Thời Quang tỉnh dậy đầu đau dữ dội, cô nhìn áo ngủ và chăn trên người mình, trong lòng ngực còn ôm con gấu nhỏ mà bà Đào mua cho cô.
Ký tức tối hôm qua vô cùng rời rạc, cô vẫn còn nhớ rõ lúc đi ăn nhà hàng uống rượu với Thời Cảnh Nham, thế nhưng sau thì sao, cô không còn chút ấn tượng nào.
Cô cố gắng nhớ lại, sau khi về nhà dì giúp việc có dìu cô vào phòng tắm, cô đau đầu dạ dày cũng khó chịu, dì ấy còn nấu canh giải rượu cho cô.
Hình như sau đó Thời Cảnh Nham có tới đưa chăn cho cô, nhưng không chắc có phải ảo giác của cô không. Ngoài ra, cô không nhớ nổi.
Cũng không biết có hồ ngôn loạn ngữ trước mặt Thời Cảnh Nham không.
Thời Quang xuống giường đi tắm, tối hôm qua cô chỉ vệ sinh đơn giản, tóc cũng không gội.
Trong nhà quần áo cũng không nhiều lắm, lúc trước báo danh đã đem lên trường rồi, cô tìm trong tủ quần áo một cái quần cao bồi cũ với một cái áo thun mặc vào.
Vừa ra khỏi phòng liền thấy Thời Cảnh Nham, anh từ thư phòng đi ra, chuẩn bị tới công ty.
"Chào buổi sáng."
Thời Cảnh Nham gật đầu, liếc mắt đánh giá cô một chút "Mặc ít như vậy không lạnh sao?"
Thời Quang "Không ạ."
Giờ là mùa hè, lạnh gì chứ. Nghĩ như vậy, thế nhưng cô lại hắt xì một cái.
Thời Cảnh Nham "Em cảm lạnh rồi?"
Thời Quang lắc đầu "Không phải." Tuy hôm qua đau đầu, cả người khó chịu, nhưng cô nghĩ là do tối qua uống rượu.
Thời Cảnh Nham "Hôm nay em uống nước ấm nhiều vào." Anh bước xuống cầu thang.
Thời Quang đi theo anh, trong lòng do dự không biết nên hỏi hay nên giả ngu.
Cô liếc nhìn anh "Tối hôm qua lúc em về có làm phiền anh không, có nói chuyện gì không?"
Thời Cảnh Nham nhìn cô "Em không nhớ?"
Thời Quang lắc đầu, anh mắt không có một chút né tránh.
Xem ra là không nhớ thật, Thời Cảnh Nham lại nhắc nhở cô một lần nữa "Về sau nếu không ở chung với anh, khi ra ngoài cũng không được uống rượu."
Anh nói thêm "Tựu lượng em kém lắm, an toàn là quan trọng."
Nếu Thời Quang như hàng ngày tuyệt đối sẽ không nói những lời đó.
Cô vô cùng nghe lời đáp "Em biết rồi."
Thời Quang vẫn không yên tâm, hỏi lại chuyện tối qua, cô là ầm ĩ gì không.
Thời Cảnh Nham "Chê anh già."
Thời Quang "Không thể nào." Đều nói lời nói khi uống say đều là lời nói thật, cô sao lại nói anh già chứ.
Cô thử hỏi lại "Anh gạt em, đang chọc em phải không?"
Thời Cảnh Nham khóe miệng cong lên, không nói nữa.
Thời gian cũng không còn sớm, anh phải chạy lên công ty.
Thời Quang buồn bực vài giây, vẫn chưa từ bỏ ý định, bám theo tới cửa biệt thự "Anh, em không cố ý đâu, anh đừng để trong lòng."
Thời Cảnh Nham "Anh đùa em thôi, tối hôm qua em luôn nói chóng mặt, chuyện gì cũng không nói, sau đó đều là dì ở với em."
Thời Quang lúc này mới yên tâm, vẫy tay chào anh.
Cả buổi sáng Thời Quang cảm thấy khó chịu vô cùng, sau đó mới nhận ra không phải do uống rượu mà là do phát sốt rồi.
Cô không uống thuốc, chỉ uống nhiều nước ấm. Nào ngờ giữa trưa bắt đầu sốt cao, giọng nói cũng khàn đi, ăn gì cũng đau.
Cô vô cùng buồn bực, chỉ do cô mạnh miệng.
Từ lúc nhỏ đến giờ, lúc tới Nam Kinh, cô chỉ mới có một lần bị bệnh vô cùng nghiêm trọng, là lúc học lớp ba tiểu học, vào mùa đông bị cảm lạnh, là cô bị bạn học lây, uống thuốc không hết, bảo mẫu liền dắt cô vô bệnh viện truyền nước.
Tần Minh Nguyệt cũng không hỏi thăm cô một lần, không hỏi cô có khó chịu hay không.
Cô không bệnh Tần Minh Nguyệt nhìn thấy cô cũng khó chịu, cô cảm lạnh Tần Minh Nguyệt càng thấy phiền hơn, đặc biệt từ sau khi có đôi long phượng thai.
Có thể là do không có ai lo lắng, thân thể cô vẫn luôn khỏe mạnh.
Trước kia bà Đào có nói với cô, cô rất dễ nuôi, lúc nhặt được cô là vào một ngày mùa đông, cũng không biết đã ở ven đường bao lâu, lúc đưa về nhà cũng không hề bị bệnh.
Nhiều năm rồi, cô cũng có lúc bị cảm mạo, lúc ấy sẽ tự kiếm thuốc uống, uống xong thì tốt rồi.
Không nghĩ tới đã lớn như vậy, vẫn còn hai tuần quân sự, thế nhưng lại bệnh nặng như vậy, hình như uống thuốc cũng không hết được.
Buổi chiều Thời Cảnh Nham không tới công ty, ăn cơm xong liền mang cô đi bệnh viện truyền nước.
Mùa hè cảm lạnh phát sốt rất khó chịu, lần này Thời Quang rất nghe lời, liền đi bệnh viện.
Thời Cảnh Nham đưa cho cô một li nước ấm, còn cầm theo một cái thảm lông.
Thời Quang "Anh mang theo thảm làm gì?"
Thời Cảnh Nham "Nếu em mệt, có thể dùng tới."
Thời Quang "Em không phải con nít, lúc truyền dịch sẽ ngủ, không cần mang đâu." Cô đem thảm lông để lại.
Thời Cảnh Nham cũng không miễn cưỡng, tùy ý cô.
Thời Quang không muốn làm phiền Thời Cảnh Nham, sợ anh chậm trễ công việc, "Anh cứ để tài xế đưa em đi được rồi, em tự mình đăng ký truyền nước được, anh không phải đi đâu."
Thời Cảnh Nham nhận li nước "Buổi chiều anh không có việc gì."Anh bước ra khỏi viện.
Thời Quang bước nhanh đuổi theo anh, "Truyền nước mất vài tiếng lận, anh ở đó chán lắm."
Thời Cảnh Nham "Anh có thể xem văn kiện."
Hôm nay anh tự mình lái xe, mở cửa ghế phụ "Lên xe đi em."
Trên đường tới bệnh viện, Thời Quang vẫn luôn suy nghĩ, thân thể cô sao có thể yếu ớt như vậy.
Cũng có thể, sâu trong nội tâm cô, cô nghĩ có thể ỷ lại vào Thời Cảnh Nham.
Khi cô không thoải mái, sẽ có người quan tâm cô, từ chuyện lớn đến nhỏ đều săn sóc lo lắng.
"Thời Yến Lãng hai ngày nay có liên lạc với em không" khi chờ đèn đỏ, Thời Cảnh Nham dừng xe hỏi cô.
Thời Quang nói giọng mũi rất nặng, lắc đầu "Không có."
Thời Cảnh Nham nhìn cô buồn bã ỉu xìu, gương mặt có chút ửng hồng, anh duỗi tay sờ nhẹ ót cô, lúc sau lại để tay sau cổ cô.
Khi ngón tay anh chạm vào cổ cô, Thời Quang run nhẹ.
Có chút lạnh, còn có chút tê tê dại dại.
Thời Cảnh Nham cảm giác được cổ cô nóng vô cùng "Sao lại nóng hơn trước khi ăn cơm trưa rồi?"
Hiện tại Thời Quang chỉ cảm thấy lạnh, đầu cũng đau.
Thời Cảnh Nham tắt điều hòa trong xe, mở cửa sổ xe xuống, bên ngoài gió nóng ồ ạt tiến vào trong.
Thời Quang "Anh mở điều hòa đi, không sao, do em bị sốt nên mới lạnh, cũng không lạnh lắm."
Thời Cảnh Nham không nghe cô, vẫn luôn mở cửa sổ ra, tới bệnh viện rồi, sau lưng anh đầy mồ hôi.
Lúc xuống xe, anh còn cầm theo áo khoác tây trang theo. Thời Quang nhìn anh vài lần, cũng không nghĩ nhiều.
Từ lúc đăng ký đến lúc khám bác sĩ, lại đến truyền nước biển, Thời Quang không phải lo chuyện gì, chỉ việc đi theo sau Thời Cảnh Nham, ở đây nhiều người, anh theo bản năng nắm lấy cổ tay cô, sợ cô đi lạc.
"Em sợ chích không?" Thời Cảnh Nham hỏi.
Thời Quang "Từ nhỏ đã không sợ."
Phải truyền hai túi nước biển, sau khi truyền xong túi đầu tiên, Thời Quang thoải mái không ít, hai hôm nay ngủ không ngon, hiện tại cô có chút mệt mỏi, mí mắt bắt đầu đánh nhau.
Thời Cảnh Nham sờ trán cô, nhiệt độ cơ thể đã giảm xuống, không nóng như trước nữa.
Anh lấy tây trang đắp trên người cô, "Ngủ một lát đi."
Lúc ở nhà Thời Quang còn thề son sắt nói cô không phải con nít, hiện tại truyền nước xong cũng không gắng gượng được, tựa lưng vào ghế ngồi ngủ gật.
Một tay cô truyền nước biển đặt trên tay vịn của ghế dựa, lúc mơ màng sắp ngủ tay vô tình sẽ rớt xuống, cô run một cái, bị chính mình dọa tỉnh.
"Làm sao vậy?" Thời Cảnh Nham vừa rồi xem văn kiện, không chú ý tay cô.
Thời Quang "Không có việc gì." Cô một lần nữa để tay lên.
Vừa truyền xong một túi, Thời Cảnh Nham liền kêu y tá thay túi thứ hai cho cô.
Thời Cảnh Nham cất điện thoại, anh thay đổi vị trí, ngồi về phía truyền nước của Thời Quang, thật cẩn thận đem tay cô đặt vào lòng bàn tay mình, mu bàn tay của anh lót ở trên tay vịn.
"Em ngủ tiếp đi, anh nhìn giúp em."
Anh cứ như vậy nhẹ nhàng nắm tay cô, không rớt xuống, cũng không đụng tới kim tiêm.
Vẫn may, mặt cô vốn dĩ phiếm hồng
Vẫn may, tay cô không dính liền tới tim.
Cảm ơn bị phát sốt.
Loại cảm giác trầm luân với tham quyến này, dựa vào lí trí không thể nào khống chế được.
Thời Quang hơi khép năm ngón tay lại, cảm thụ nhiệt độ cơ thể anh trong thời khắc đó, cô vẫn luôn muốn cùng anh đan chặt mười ngón tay với nhau. Cuối cùng không dám.
Tây trang anh ở trên người cô, chung quanh đều là hương vị mát lạnh dễ chịu của anh.
Tay cô trong lòng bàn tay của anh, sườn mặt anh ở ngay trước mắt. Tim đập rối loạn.
Thời Quang ban đầu có chút buồn ngủ, hiện tại một chút cũng không còn.
Cô chợp mắt, tựa lưng vào ghế ngồi suy nghĩ miên man.
Thật ra đây không phải lần đầu tiên Thời Cảnh Nham nắm tay cô, khi ấy còn nhỏ, buổi tối cô chơi trong sân chơi đến khuya, Thời Cảnh Nham nếu không có tiết, sẽ ở trong hoa viên đốt nhang muỗi, ở lại chơi với cô một lát, lại nắm tay cô dắt cô về nhà bà Đào.
Lúc ấy cô vẫn còn là một cô nhóc, phải dùng sức ngẩng cô mới có thể nhìn thấy mặt anh. Chiều cao của cô lúc đó mới chỉ tới đùi của anh. Có lẽ chưa tới.
Bỗng nhiên, Thời Quang mở mắt ra, "Anh."
Thời Cảnh Nham nhẹ nhàng xoa mu bàn tay của cô, "Ừ?"
Thời Quang có chút giãy giụa, "Em hiện tại không còn sáu tuổi nữa."
Thời Cảnh Nham cười nhẹ, "Anh biết."
Không, anh không biết, anh không biết em muốn nói tới điều gì.
Thời Quang không biết nói tiếp sao, lại nhắm mắt lần nữa dựa vào ghế ngồi.
Di động của Thời Cảnh Nham vang lên, nhìn vào dãy số, anh nhíu màu, bắt máy rất nhanh "Úy tổng, có chuyện gì vậy?"
Ngữ khí của Úy Minh Hải rất khác so với ngày thường, có chút hiền hòa "Giữa chúng ta không cần khách sáo." Hỏi anh "Có bận không?"
Ngữ khí có chút tùy ý, giống như bạn bè đang nói chuyện phiếm.
Chưa đợi Thời Cảnh Nham trả lời, Úy Minh Hải đã nghe được trong điện thoại truyền đến âm thanh gọi số thứ 26, thanh âm có chút quen thuốc, chần chờ hai giây "Cậu đang trong bệnh viện?"
Thời Cảnh Nham "Vâng, em gái tôi phát sốt, tôi mang em ấy đi truyền nước biển." Khách sáo hỏi "Úy tổng, có chuyện gì vậy?"
Úy Minh Hải vừa nghe Thời Quang phát sốt, hỏi một đằng trả lời một nẻo "Hai người đang ở bệnh viện nào, tôi qua thăm một chút."
Thời Cảnh Nham lễ phép từ chối "Cảm ơn, không cần phiền ông như vậy, chỉ là cảm lạnh thường thôi, truyền một chút liền xong rồi."
Úy Minh Hải "Không phiền, hôm nay ta không bận."
Thư kí Trần đứng ở một bên, yên lặng nhìn Úy Minh Hải trợn mắt nói dối.
Không bận? Buổi chiều nếu không có ông ấy, cuộc họp video sẽ không bắt đầu.