Editor: Xiao He
Úy Minh Hải không thích Thời Cảnh Nham là thật, không liên quan đến tài năng của anh, chỉ là ông nhìn Thời Cảnh Nham không thuận mắt, đây là thành kiến.
Ông tiếp tục đút cà chua cho Thời Quang, "Người con chọn, chỉ cần con thích là được, không cần phải để ý tới suy nghĩ của ba."
Thời Quang: "Nếu ba không phải ba ruột của con thì còn lâu con mới hỏi ba ấy, cũng không thèm quan tâm tới suy nghĩ của ba."
Đối với cô mà nói, Úy Minh Hải và Thời Cảnh Nham đều là những người quan trọng trong cuộc đời cô, cô hi vọng rằng hai người có thể hòa thuận ở chung với nhau.
Không thì ít nhất cũng đừng bắt đầu ghét nhau...
Thời Quang kéo cánh tay của Úy Minh Hải, giờ cô đã học được cách làm nũng, đây cũng là do công sức mỗi ngày Úy Minh Hải đều nhắn tin cho cô, khiến tình cảm cha con ngày càng nồng nhiệt.
"Ba."
Úy Minh Hải không có phản ứng, giả bộ như không nghe thấy, đổi đôi đũa trong tay thành cái thìa nhỏ, múc một muỗng nước cà chua cho co: "Nước này còn ngon hơn cà chua."
Thời Quang nghiêng đầu tránh đi, "Ba nghe con nói đã, nói xong con sẽ uống."
Úy Minh Hải không có biện pháp với con gái bướng bỉnh, "Nói đi."
Thời Quang: "Lúc ở trước mặt con, ba có thể đối xử với Thời Cảnh Nham tốt chút được không?"
Úy Minh Hải: "Vậy ở trước mặt ba con cũng đừng quá thiên vị Thời Cảnh Nham có được không?"
Đôi mắt Thời Quang nhắm lại, "Mẹ con chắc chắn sẽ thích Thời Cảnh Nham."
Úy Minh Hải đưa muỗng nước cà chua tới bên miệng cô, "Đừng lấy mẹ con ra để ép ba, vô dụng thôi. Nếu mẹ con vẫn còn, ba và mẹ chắc sẽ tranh cãi rất nhiều về chuyện hôn nhân đại sự của con."
Ông rút tờ khăn giấy ra lau miệng cho con gái, "Con cứ thoải mái đi, ba sẽ không chia rẽ hai đứa, sẽ giữ thể diện cho con."
Thời Quang: "...Con phải cảm ơn ba rồi." Cô trợn mắt trừng ông một cái.
Úy Minh Hải cười, vỗ đầu cô, "Đến phòng khách xem tivi đi." Ông ăn nốt số cà chua còn lại trong chén, sau đó liền đem đi rửa.
Thời Quang không có tâm tư xem tivi, ngẩn người nhìn chằm chằm màn hình TV.
Hôm nay Úy Lam cũng đã khiến cô cảnh tỉnh, có một số việc không thể chờ, như thế kế hoạch sẽ mãi mãi không có chút tiến triển nào, càng chờ đợi thì mọi chuyện càng phức tạp.
Không có Úy Lam, cũng sẽ có những người phụ nữ khác yêu thích Thời Cảnh Nham, nói không chừng cũng sẽ nhờ tới người lớn trong nhà để mai mối giúp.
Úy Minh Hải bước ra từ phòng bếp, ngồi xem TV với cô, thấy cô cứ thấp thỏm, ông cũng không vạch trần, "Phim gì vậy?"
Thời Quang cố ý nói: "Ba tốt và ba xấu."
Úy Minh Hải dùng sức xoa đầu cô, "Đừng không biết lớn nhỏ như vậy."
Giờ mới chỉ hơn tám giờ, Thời Quang đã muốn trở về nhà ông nội, hôm nay cô muốn làm một chuyện trọng đại, nên muốn về sớm để chuẩn bị một chút.
Cô giả vờ ngáp một cái, duỗi người, mặt mày ủ rũ dựa vào người Úy Minh Hải.
Úy Minh Hải nhìn qua: "Mệt mỏi sao?"
Thời Quang híp mắt, "Dạ, mấy hôm nay chỉ ngủ hơn bốn tiếng, lúc đi thi không thấy mệt, bây giờ quá yên tĩnh nên thấy hơi mệt."
Cô hỏi: "Ba bình thường cũng sinh hoạt như vậy sao?"
Úy Minh Hải cố ý nói: "Ba ngủ càng ít thì càng có tinh thần, điểm này con nên di truyền từ ba mới đúng."
Thời Quang: "..."
Hai người đều bật cười.
Úy Minh Hải vuốt nhẹ lưng cô, "Con là con gái ba, trong lòng suy nghĩ gì, ba đều có thể biết được. Giờ ba sẽ làm một người ba tốt, thông báo cho con một tin, lần sau đừng nói dối trước mặt ba."
Thời Quang ngẩng đầu, "Ba nhìn ra được ai đang nói dối sao?"
Úy Minh Hải: "Phải tùy vào tâm trạng của ba, còn phải xem thử ba có để ý hay không, nếu không muốn quan tâm, ba sẽ không tốn nhiều tâm tư như vậy, có nói dối hay không thì có liên quan gì tới ba?"
Thời Quang liền không muốn diễn trò trước mặt ông, dù sao cũng bị ông nhận ra thôi.
Cô ngồi xuống, "Ba, giờ con muốn về nhà ông nội."
Úy Minh Hải nhìn đồng hồ đeo tay, "Không phải con nói Thời Cảnh Nham mười một giờ tới đón con hay sao? Lúc này mới mấy giờ? Con về sớm như vậy làm gì?"
Ông hỏi liên tiếp mấy câu.
Thời Quang cầm lấy đồng hồ trên cánh tay của ông, đặt trong tay chơi đùa, một lát sau, đeo lên lại cho ông, "Ba nhìn xem, bây giờ là mấy giờ rồi?"
Úy Minh Hải nhìn thử, cô chỉnh đồng hồ đến 11 giờ 30 rồi.
Ông rất bất đắc dĩ: "Con không muốn ở cùng với ba sao?"
Thời Quang: "Đây là hai chuyện khác nhau." Sau đó nhỏ giọng nói một câu: "Không phải ba từng nói, loại cảm giác một ngày không gặp như cách cả ba năm, ba hiểu mà?"
Úy Minh Hải: "Không phải con mới đi ăn trưa với Thời Cảnh Nham sao? Đây là một ngày không gặp?"
Thời Quang phản bác: "Từ buổi trưa đến giờ cũng đã tám tiếng, tính bình quân, đó cũng gọi là cách ba thu không gặp rồi."
Cả một đêm Úy Minh Hải đều bị cô làm cho tức cười,đẻ con gái đúng là tự làm khổ bản thân mà, chính là tự trừng phạt chính mình.
"Con mặc quần áo đi, ba đưa con qua."
Ông đứng dậy, đi trên lầu tìm một cái áo khoác dày.
Thời Quang thuận miệng hỏi một câu: "Ba lạnh sao?"
Úy Minh Hải: "Ừ, vốn tưởng rằng có một tiểu áo bông, không cần mặc áo khoác dày, nào ngờ tiểu áo bông ấy lòng dạ lại hiểm đọc, không chống lạnh được."
Thời Quang cười ha ha mấy tiếng, cô không ngờ rằng ba mình sẽ hài hước như vậy.
Cô kéo cánh tay của ba, nói chắc chắn: "Nghỉ đông này con sẽ ở bên cạnh ba, không có việc gì sẽ tới công ty làm phiền ba."
Úy Minh Hải: "Con đang vẽ một miếng bánh ảo tưởng cho ba ăn tạm sao?"
Thời Quang: "Hồi giờ con chưa từng thử, hôm nay muốn vẽ xem sao."
Úy Minh Hải tự lái xe đưa Thời Quang về nhà ông nội, bận rộn một đêm ông cũng không thấy phiền, quay đầu đi tới công ty.
Chỉ cần Thời Quang không ở bên cạnh, ông liền vô cùng tỉnh táo và lý trí.
Nhắn voice chat cho thư kí Trần: Nếu ông còn công ty chưa về thì chờ tôi qua đấy."
Lúc Thời Quang về đến nhà, ông bà nội đã sớm đi nghỉ, chỉ có hai dì giúp việc đang dọn dẹp phòng ăn.
"Hai dì vẫn chưa ngủ sao?"
Một dì trả lời: "Ngày mai trong nhà có khách tới, chúng ta chuẩn bị một chút."
Sinh nhật cô ngày mai sẽ tổ chức ở nhà, bởi vì không phải cuối tuần, cô nghĩ rằng chỉ có ông bà nội và Thời Cảnh Nham, nhiều thêm một người cũng chỉ là Thời Yến Lãng, những người còn lại cuối năm đều bận bịu.
"Ai tới nữa vậy?"
Dì: "Rất nhiều, ông chủ nói vậy, dì cũng không rõ, thế nhưng ông có nói đổi thành bàn ăn dành cho hai mươi người."
Thời Quang gật đầu, cầm một bình sữa chua trong tủ lạnh đi lên lầu.
Buổi tối uống một li rượu đỏ, giờ có chút chóng mặt.
Cô vừa đi vừa nhắn tin cho Thời Cảnh Nham: Làm gì vậy?
Chỉ có ba chữ, trong lòng cô giống như mới được rót nước đường vậy.
Thời Cảnh Nham: Ở công ty, nếu em mệt thì nghỉ ngơi trước đi, mười một giờ anh qua.
Thời Quang: Không cần đâu, em đang ở nhà ông bà nội.
Lại hỏi: Mấy giờ anh về?
Thời Cảnh Nham: Khoảng mười một giờ rưỡi, khả năng phải đến khuya.
Thời Quang trở về phòng ngủ, cũng không có bật đèn, nhìn căn nhà đối diện tối đen một lúc lâu.
Suy nghĩ cả đêm, đầu xém chút nữa thì nổ tung, cô vẫn chưa nghĩ ra được cách nào.
Tỏ tình trực tiếp với anh... Có dọa anh quá không?
Nếu muốn tỏ tình thì phải nói sao?
Thời Cảnh Nham, em thích anh từ lâu rồi.
Thời Cảnh Nham, thật ra, em đối với anh...
Thời Cảnh Nham, anh có nghĩ sẽ tìm một người bạn gái giống em hay không?
Thời Cảnh Nham, điều ước sinh nhật năm nay của em chính là tìm một người bạn trai giống anh.
Thời Quang xoa xoa huyệt thái dương, rượu đỏ phát huy tác dụng, đầu óc mơ hồ, suy nghĩ cứ lộn xộn cả lên, một chút cảm giác cũng không có.
Cô đóng rèm cửa lại, bật đèn, cầm quần áo, quyết định đi ngâm bồn.
Thất thần trong phòng tắm hơn nửa giờ, vẫn chưa thể nghĩ ra được câu tỏ tình nào tốt.
Bước ra phòng tắm, đèn phòng khá chói mắt, Thời Quang tắt đèn, cũng không mở màn cửa, căn phòng trong nháy mắt tối hù.
Cô nằm trên thân của con gấu bự, không có cách nào hoàn hảo.
Nhìn điện thoại lần nữa, đã mười giờ rưỡi.
Còn một tiếng nữa anh sẽ trở về.
Mở điện thoại ra, cô mở nhạc, để giúp mình bình tĩnh lại.
Bài hát cứ hát đi hát lại năm lần, cô vẫn chưa thể nghĩ ra gì, thế nhưng đã không còn cảm giác nôn nóng bất an lúc đầu.
Bài hát mang cô trở về tuổi thơ, những ngày tháng có Thời Cảnh Nham, những kỉ niệm ấy cô đều nhớ.
Những bất hạnh thuở bé, chỉ vì có anh, tựa như không còn đau khổ nữa.
Thời Quang hoàn hồn, mặc áo khoác xuống lầu, rượu vang lần trước uống chung với Thời Cảnh Nham vẫn còn trong tủ rượu.
Trong phòng khách không có người, dì giúp việc đều đã trở về phòng.
Cô đi tìm một li rượu đế cao, đổ đầy nửa li.
Lúc đầu định rót một li, nhưng lại sợ uống nhiều quá ngủ quên thì hỏng việc.
Hút một hơi thật sau, cô ngửa đầu, một hơi uống hết nửa li rượu, xém chút nữa thì bị nghẹn.
Nửa tiếng sau, phản ứng với cồn, nồng độ cồn của rượu này còn mạnh hơn so với rượu của ba.
Thời Quang tìm WeChat của Thời Cảnh Nham, bắt đầu gõ chữ:
Lúc còn bé, em muốn giống họ với anh.
Sau này mọi chuyện cũng giống nguyện vọng của em.
Nhưng sau đó em lại ghét cảm giác mình cùng họ với nhau.
Gõ xong, ngón tay để trên phím "Gửi đi" màu xanh lục, thế nhưng lại chậm chạp do dự.
Thời Quang, dũng khí của ngươi đi đâu cả rồi.
Nếu không tỏ tình thì Thời Cảnh Nham sẽ là của người khác.
Ngón tay cô run một cái, nhấn gửi đi.
Một phút trôi qua, Thời Cảnh Nham không trả lời.
Thời Quang khẩn trương đến mức không thể hít thở nổi, sợ Thời Cảnh Nham không hiểu ý mình lại nói thêm một câu: Có muốn biết vì sao em ghét cùng họ với anh không?
Như vậy cũng đủ rõ ràng rồi nhỉ?
Sau khi gửi đi, Thời Quang nhìn chằm chằm màn hình, yên lặng chờ Thời Cảnh Nham trả lời.
Ánh sáng màn hình dần dần tối lại, từ đầu đến cuối không có hồi âm.
Căn phòng đen như mực, có thể nghe rõ được tiếng trái tim đập khẩn trương.
Cô thật muốn kéo anh vào danh sách đen, từ giờ sẽ không thấy nữa.
Thời Cảnh Nham đang trên đường về nhà, từ công ty bước ra liền nhận được điện thoại của mẹ mình, đến giờ vẫn chưa nói xong, nên không thấy tin nhắn của Thời Quang.
Mẹ Thời còn hưng phấn hơn cả con trai mình, "Ài, con định tỏ tình thế nào? Nói mẹ nghe thử đi, mẹ có thể biết được Đào Đào có cảm động không."
Thời Cảnh Nham xoa mi tâm, "Mẹ có thể cúp máy chưa?"
Mẹ Thời uy hiếp nói: "Con dám sao, nếu con dám cúp điện thoại, mẹ liền gọi điện cho Đào Đào, nói mẹ không đồng ý cho hai đứa quen nhau."
Thời Cảnh Nham: "..."
Anh đổi chủ đề, "Ba con đâu rồi?"
Mẹ Thời: "Đang bận lựa xe cho mẹ rồi, không rảnh nói chuyện với con."
Bà lại nhớ ra, "Có mua hoa không? Nhẫn nữa?"
Thời Cảnh Nham có một cảm giác bất lực không nói nên lời, "Mẹ à, con không đi cầu hôn."
Mẹ Thời: "Đầu tiên nên mua cho con bé một nhẫn đấy, chọn loại có giá tiền thích hợp cho sinh viên đeo, như vậy khi những đứa con trai khác nhìn vào liền biết con bé có bạn trai rồi."
Ngón tay Thời Cảnh Nham gõ không có tiết tấu gì vào cửa sổ xe, một lúc sau, "Dạ."
Mẹ Thời rất đắc ý: "Sao nào, thời điểm quan trọng như vậy còn phải nhờ mẹ sao?"
Ô tô đã cua vào trong viện, Thời Cảnh Nham: "Con tới nhà rồi, cúp đây."
Mẹ Thời: "Hi vọng con đừng bị từ chối, từ chối cũng không sao, tỏ tình thêm mấy lần cũng được."
Bà rốt cuộc cũng cúp máy.
Mỗi lần nói chuyện phiếm với mẹ mình, Thời Cảnh Nham cảm thấy còn mệt hơn so với đi đàm phán.
Vừa định cất điện thoại, nhìn thấy thông báo có tin nhắn mới, anh ấn mở ra, là tin nhắn của Thời Quang, nhìn lại thời gian, là hai mươi phút trước.
Thời Cảnh Nham mở cửa bước xuống xe, áo khoác cũng không kịp cầm, bước chân vội vã về biệt thự.
Hơn hai mươi phút trôi qua, không biết cô cảm thấy dày vò cỡ nào.
Rất nhanh đã tới tầng hai, anh leo cầu thang quá nhanh, hơi thở lúc này có chút dồn dập.
Vốn đang lo lắng, thế nhưng nhìn đến hình bóng quật cường đang đứng trước của phòng anh, anh lại bật cười.
Thời Quang không đợi anh trả lời nữa, mượn cớ say rượu, bước ra ngoài, đứng trước cửa phòng ngủ của anh, nếu anh có cho cô một câu trả lời thích đáng, cô liền không cho anh vào.
Mặc kệ là đồng ý hay từ chối, cô chỉ muốn một đáp án rõ ràng.
Nếu anh từ chối, cô sẽ giả bộ say rượu làm càn, ngày mai tỉnh lại sẽ làm như không có chuyện gì xảy ra.
Cô đều suy nghĩ thật kỹ đường lui cho mình.
Thời Quang mặc dù có chút choáng, nhưng vẫn chưa say, cô biết mình đang làm gì.
"Anh có nhận được tin nhắn không?"
Thời Cảnh Nham đến gần, khẽ vuốt cằm.
Ý cười trên khóe miệng anh vẫn chưa tản đi, trong lúc cười mang theo ba phần lười biếng, bảy phần cưng chiều.
Thời Quang bởi vì khẩn trương mà không dám nhìn mặt anh, cũng không thấy được sự nhu hòa trong ánh mắt anh, ngón tay cô hơi co lại, dùng hết toàn bộ dũng khí có được, "Vậy anh có muốn biết hay không, vì cái gì mà em..."
Thời Cảnh Nham chặn lời cô: "Không muốn biết."
Thời Quang: "..."
Thời Cảnh Nham bước lên vài bước, cách cô chỉ còn nửa bước, lúc Thời Quang còn chưa kịp đau buồn, anh khom lưng, liền ôm lấy cô, "Anh tỏ tình trước."
Thời Quang không có trọng tâm, liền tranh thủ ôm cổ anh.
Anh ôm cô chặt như vậy, hai người áp sát vào nhau.
Cô quên cả hô hấp, nhìn chằm chằm vào mặt anh, trước mắt là một mảnh hư vô, đại não cũng trống không.
Thời Cảnh Nham ôm cô bước vào phòng ngủ của anh, dùng chân khép cửa lại.
Anh quay người, đem cô dựa vào ván cửa, anh không đủ sức để cứ ôm cô như vậy, vỗ vỗ chân cô, "Vịn anh."
Lúc này Thời Quang mới có phản ứng, cô không nằm mơ, đây cũng không phải là ảo giác do say rượu, cô đang nằm trong ngực Thời Cảnh Nham, phản ứng của cô chậm nửa nhịp, hai chân bám trên hông anh, cố sức ôm lấy.
Thế nhưng tư thế này... quá mập mờ rồi.
Tai Thời Quang phiếm hồng, lỗ tai hơi nóng.
Sau đó Thời Cảnh Nham không nói gì, một mực nhìn vào mắt cô, Thời Quang không khỏi tránh mắt nhìn chỗ khác, liếc sang bên cạnh, nhìn sang một bên vách tường.
Nửa phút sau, Thời Cảnh Nham giải thích: "Lúc này mẹ gọi điện cho anh, lúc đến nhà mới thấy tin nhắn của em."
Thời Quang co quắp, mím mím môi, lại gật nhẹ đầu, đã hiểu rồi.
Bầu không khí mập mờ lúc đầu lại bị một tiếng chuông phá vỡ, tiếng chuông này không phải tiếng chuông điện thoại của anh, anh đổi rồi sao?
Đây là chuông báo 0 giờ.
Thời Cảnh Nham nóng hổi hôn vào môi cô, nhỏ giọng nói một câu: "Sinh nhật vui vẻ."