Chương 17: Bảo Thuật.
Một con Toan Nghê như thế này vô cùng đáng sợ, cho dù là chết rồi thì cũng là vô giá, cả thân thể có thể nói là một kho báu, ai mà không muốn có được?
“Thật là khiến người ta mê tít mắt, hận không thể lập tức tìm tới, lấy được chân huyết và Nguyên Thủy Bảo Phù của nó.” Một vài người trẻ tuổi trong tộc hăm he.
“Kể cả là con Toan Nghê đó già rồi thì bọn ta cũng không thể đối phó nổi. Tuyệt không thể hành động tùy tiện, phải kiên nhẫn chờ đợi.” Tộc trưởng vẻ mặt ngưng trọng, nghiêm túc cảnh báo.
“Ha ha, lần này thu hoạch rất phong phú, nói ra thì nhóc tỳ thật đã lập được đại công. Nếu không có nó thì không thể tránh khỏi một cuộc hỗn chiến đẫm máu.” Một vài người trong tộc khen.
“Ý…” Nhóc tỳ tỏ ra xấu hổ, gãi gãi đầu, gọi Tử Vân, Đại Bằng và Tiểu Thanh một tiếng rồi chạy ra xa.
“Ầm!”
Từ trên tầng mây có một con chim khổng lồ hạ xuống, vẩy lấp lóe hàn quang. Thanh Lân Ưng xuất hiện, nó đang bắt lấy một con Hỏa Tê khổng lồ, ầm một tiếng ném ở bên ngoài thôn. Cứ cách một đoạn thời gian là nó lại sẽ đưa tới một con mồi khổng lồ.
Tới bây giờ, chim non đã nở được sắp gần hai tháng, thể hình dần dần dài hơn, được khoảng hai mét rưỡi, càng trở nên to lớn khỏe mạnh, hơn nữa vẫy cánh đã sắp có thể bay lên được lưng trời rồi.
“Bọn nhóc các ngươi mau lớn còn đưa ta đi vào sâu trong dãy núi xem một phát.” Nhóc tỳ ôm cổ chúng nó, chớp chớp đôi mắt to, lộ ra vẻ mong đợi. Sau đó, nhóc tỳ bắt đầu tìm kiếm Nguyên Thủy Bảo Phù của ba con chim non, nghiên cứu lực lượng thần bí mà chỉ chủng tộc này mới có.
“Ông!”
Một tiếng rung khẽ, một vầng trăng bạc hiện lên ở lòng bàn tay nó, dịu dàng mà thánh khiết, tuôn suống từng điểm ánh sáng trong veo. Sau đó, trăng bạc mọc lên, treo ở sau đầu nó, tô điểm khiến cho nhóc tỳ thần kỳ một cách lạ thường.
Lần trước đấu với Bái Phong, nó chỉ dung nhập cái Nguyên Thủy Bảo Phù này vào lòng bàn tay, cũng không có lấy vầng trăng bạc hoàn chỉnh này để đối địch, nếu không uy lực sẽ còn lớn nữa.
Trăng bạc xoay tròn quanh người nhóc tỳ, hào quang trắng toát rải rác, khiến nó thoạt nhìn thần thánh một cách khó nói thành lời.
“Ồ, lại biết thêm được một chút, trong số cung điện ở trên trăng đó có một chim khổng lồ cư ngụ, lẽ nào chính là con Thái Cổ Ma Cầm thủy tổ của bọn Thủy Vân, Đại Bằng đó?” Thạch Hạo mơ hồ tự nói.
Ở trên trăng bạc có một gốc cây, còn có một mảnh cung điện, ký hiệu phức tạp, hiện tại nghiên cứu của nhóc tỳ đối với Bí Cốt Bảo Thư hơi có tiến bộ, nhìn rõ ràng được một vài thứ.
Nhóc tỳ rung làm cho trăng bạc bay ra ngoài, cả vầng trăng rõ ràng mà sáng sủa, trong cung điện ở trong đó truyền ra một tiếng chim kêu, mà gốc cây đó lại đung đưa một hồi, tản mát ra hàng loạt đốm sáng nhỏ.
Đây không giống với trăng bạc tạo ra bằng ký hiệu, bởi vì quá thật, trái lại giống như Thần Nguyệt từ trên trời rơi xuống, sống động y như thật.
“Keng”
Một tiếng rung kim loại phát sinh, giống như một cái Bảo Cụ được cất lâu ngày rửa sạch trần ai mà xuất thế một lần nữa, vang vang rung động, chói lọi thần thánh.
Trăng bạc lượn qua một tảng đá lớn dài năm sáu mét, ‘răng rắc’ một tiếng cắt đứt tảng đá, mặt cắt phẳng lì mà bóng loáng. Song nó vẫn không dừng lại, một lần nữa xông về phía trước, liên tục cắt đứt hai tảng đá lớn rồi mới mờ đi.
“Á, lần trước chỉ có thể cắt một tảng mà thôi, lần này lại có thể trực tiếp cắt đứt ba tảng đá, thật là lợi hại!” Nhóc tỳ giật mình há to mồm.
Vầng trăng bạc này ngưng thật so với trước nhiều, ở trong có ký hiệu lấp lóe, tòa cung điện và gốc cổ thụ đó có thể mơ hồ nhìn thấy, sống động như thật, uy lực tăng rất nhiều.
“Nhóc tỳ thật là lợi hại nha, không ngờ lại có thể phát ra được vầng trăng như thế này, tao cảm thấy có thể đi đối phó một vài con mãnh thú hồng hoang ở trong núi rồi.” Mấy đứa nhóc sau khi nhìn thấy đều ngưỡng mộ không thôi.
“Ừ, có thể thấy được Thái Cổ Ma Cầm năm đó kinh khủng cỡ nào, nếu ấn ký truyền thừa mà hoàn chỉnh thì đây tuyệt đối là một loại thần kỹ, nhưng cho dù chỉ như thế này thôi cũng đã hiếm có rồi.” Tộc trưởng nói.
Thủ đoạn tấn công mạnh mẽ như thế này có thể xưng là Bảo Thuật, đều là thần thông được cái bộ tộc lớn quý trọng và giữ kín.
“Sau bao nhiêu năm, tộc chúng ta coi như cũng có một môn Bảo Thuật rồi.” Một vài tộc lão rất kích động.
Loại Bảo Thuật này bình thường đều thuộc về các chủng tộc mạnh mẽ, nếu không phải nhóc tỳ nuôi nấng Thanh Lân Ưng, quan sát và nghiên cứu ở cự ly gần, căn bản không thể nào nắm bắt được.
“Không biết con Toan Nghê ở trong dãy núi kia thế nào rồi, nếu thật sự nó chết già, lấy được di cốt nguyên thủy của nó coi như là lại vớ được một loại Bảo Thuật khủng bố nữa.”
“Càng là Thái Cổ Di Chủng mạnh càng không cho bí mật bất truyền ở trong tộc bị tiết lộ, nhất là ấn ký nguyên thủy ở trên xương đầu của nó, có thể sẽ hủy đi trước khi chết.” Thạch Vân Phong nhíu mày nói.
Cũng chính là vì vậy mà Nguyên Thủy Bảo Phù mới cực kỳ quí hiếm, bởi chúng thật sự quá ít, đại biểu cho truyền thừa cường đại của một chủng tộc, có nghĩa là có thể thai nghén một loại Bảo Thuật.
“Thật sự hi vọng con Toan Nghê đó đừng có hủy đi bảo cốt, đó chính là Thái Cổ Di Chủng chân chính, Bảo Thuật mà nó thai nghén nhất định sẽ cực kỳ kinh người.” Thạch Lâm Hổ nói.
Tộc trưởng lắc đầu nói: “Đừng quá tham lam, tộc ta có thể bất ngờ lấy được một loại Bảo Thuật đã là khá rồi.”
Bốn ngày sau, một tiếng rống kinh thiên động địa làm cho quần sơn đều rung lên, muông thú run rẩy, quỳ rạp xuống đất, mãnh cầm toàn bộ đào tẩu lên trời. Đá núi lăn lông lốc, cây cối lắc lư, cả vùng núi rừng đều đang rung động.
Con Toan Nghê đó từ sâu trong dãy núi đi ra, tới khu vực ngoại vi, nó sắp chết nên muốn tìm cho mình một chỗ chôn thân, uy thế cực kỳ khủng bố.
“Nó thất sự sắp chết già rồi, e rằng chỉ trong vòng hai ngày mà thôi.”
Toàn bộ Thạch Thôn đều chấn động, nếu là lấy được di thể của Toan Nghê thì chẳng khác nào vớ được một kho báu kếch xù, chân huyết của nó tuyệt đối có tác dụng kinh người, đó chính là đại dược trong máu chân chính.
“Ừ, Thái Cổ Di Chủng chân chính a, nếu huyết mạch đủ tinh khiết thì có lẽ có thể dùng lúc nhóc tỳ tẩy lễ khi năm tuổi được đấy.”
“Sai người cẩn thận quan sát, chúng ta làm tốt chuẩn bị để bất cứ lúc nào cũng có thể lên đường!” Mấy vị tộc lão đều ngồi không yên được nữa, khẩn trương, kích động, lo lắng, trong lòng khó mà bình tĩnh.
Còn về phần đám thanh niên trai tráng như Thạch Lâm Hổ, Thạch Phi Giao thì lại càng hô hấp dồn dập, mắt cũng sắp đỏ lên rồi.
“Ta nhìn thấy rồi, con Toan Nghê đó đã xé xác rất nhiều hung thú, biến khu núi rừng đó trở thành một vùng cấm địa, không có bóng dáng chim muông.”
Một ngày sau, có tộc nhân chạy về thôn bẩm báo, hắn đứng ở trên một đỉnh núi, từ xa liền nhìn thấy một cảnh tượng đáng sợ.
Tộc trưởng Thạch Vân Phong bỗng xoay người lại, nói: “Đi, chúng ta phải bắt đầu hành động rồi, nhưng nhất định phải cẩn thận phòng bị. Lần này hơn phân nửa không chỉ có chúng ta, còn có động vật và bộ lạc khác tranh cướp nữa.
“Tộc trưởng gia gia, cháu cũng đi!” Nhóc tỳ mở miệng xin đi.
Tộc nhân không có ý kiến gì với việc này, chiến lực hiện tại của thằng bé tuyệt đối là rất kinh khủng, mặc dù còn nhỏ nhưng đã nắm được một loại Bảo Thuật, thời khắc mấu chốt có thể đại phát thần uy.
“Chiêm chiếp…”
Đại Bằng, Tiểu Thanh, A Tử tiến lại gần, dùng đầu cọ vào tay nhóc tỳ, tỏ vẻ vô cùng thân thiết, cũng muốn đi theo.
“Ngoan, bọn mày đừng làm loạn, ở trong núi rất nguy hiểm, bọn mày còn nhỏ, không thể đi mạo hiểm được. Đợi tao ở đây, lúc tao về sẽ đưa bọn mày đi bắt giao ngư để ăn nhé.”
Thạch Hạo an ủi ba con chim non, đồng thời cũng căn dặn bọn nó nhất định phải tiếp tục khuyên Thanh Lân Ưng tới lúc đó đi giúp đỡ. Bởi vì đi tìm thi thể của Toan Nghê khả năng sẽ rất nguy hiểm, nếu có một con hung cầm hùng mạnh giúp đỡ thì nhất định sẽ thuận lợi hơn nhiều.
“Đi thôi, vào núi nào!”
Một đám người trùng trùng điệp điệp đi vào trong núi, hướng về phần mộ do Toan Nghê chọn.
“Ầm!”
Đất rung núi chuyển, sâu trong núi rừng giống như đã xảy ra động đất, cảnh tượng vô cùng kinh khủng.
“Tộc trưởng, tuổi thọ của Toan Nghê đã hết, trước khi chết nó đi vào một sơn động, quậy nát chỗ đó rồi.” Có tộc nhân từ phía trước chạy lại, nhanh nhẹn lớn tiếng bẩm báo tình huống này.
“Đi, mau xông lên!” Thạch Vân Phong hét lớn.
=======
Chương 18: Sơn lâm bạo động
Một đám người vội vội vàng vàng xông vào sâu trong dãy núi, Toan Nghê đã già mà chết đi, có nghĩa là toàn bộ chân huyết và bảo cốt của nó đều sẽ trở thành kho báu vô chủ, sao không khiến người ta kích động?
“Nhanh, tốc độ quá chậm rồi!” ĐámThạch Lâm Hổ sốt ruột, chỉ sợ đi muộn bị người khác nhanh chân đến trước.
Những ngọn núi nguy nga nối tiếp nhau, núi rừng vô tận. Có một vài gốc cổ thụ to lớn rất kinh người, táng cây đâm thẳng vào vòm trời, cao hơn ngàn mét, còn hơn một vài ngọn núi, già thiên tế nhật. Còn số dây leo đó cũng không biết đã sinh trưởng bao nhiêu năm, mấy người trưởng thành cũng không ôm hết, men theo núi mà sinh trưởng, cứng cáp như Cầu Long.
Người của Thạch Thôn chạy băng băng một mạch, tới gần chỗ Toan Nghê tử vong, cảm thụ được rất nhiều loại khí tức khủng bố, khiến người ta cảm thấy vô cùng áp lực, đó chính là do Vạn Thú Vương sau khi chết tạo ra.
“Thật yên lặng!” Mọi người cảm thấy điều khác thường, chỗ này quá yên tĩnh, không có một tiếng động nào, thật giống như một vùng đất tử vong.
Ở đây ngay cả một con chim cũng không có, càng khỏi nói phi cầm tẩu thú. Thậm chí sâu kiến đều trốn vào trong hang ngủ đông, không chịu đi ra. Trong núi rừng hoang vắng không một tiếng động, yên tĩnh như chết.
“Toan Nghê trước khi tọa hóa đã đánh chết không ít mãnh thú, quấy nhiễu Đại Hoang, phi cầm tẩu thú ở chỗ này đã chạy sạch cả rồi.” Thạch Lâm Hổ nói.
“Không đúng!” Tộc trưởng Thạch Vân Phong bỗng nhiên kinh hãi, sau đó vội vàng nói: “Lâm Hổ, đừng vội, di thể của Toan Nghê quý báu và hiếm có cỡ nào chứ. Ta nghĩ không chỉ chúng ta muốn có được, kể cả một vài loài hung thú khác cũng đang rình mò, chúng ta mau lùi lại, đừng ra tay trước.”
Ông ấy cảm giác được một luồng khí tức nguy hiểm, trong bóng tối giống như có loài Hồng Hoang Cự Thú nào đó đang từ xa chạy tới đây, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn chằm chằm khu vực này. Lão tộc trưởng sau lưng phát lạnh, lệnh tộc nhân rút lui.
Cùng cảm giác với ông ấy còn có nhóc tỳ, lông tơ của nó dựng ngược, nắm chặt bàn tay nhỏ bé. Thạch Hạo cũng nói ra cảm thụ của mình.
Mọi người nhanh chóng xông về phía ngoại vi, không có tiếp cận ngọn núi đá sụp đổ đó.
“Cứ bỏ qua như vậy thật là khiến người ta khó chịu!” Thạch Phi Giao đấm ngực, cảm thấy vô cùng ức chế.
“Trước tiên đừng nóng vội, chờ cơ hội cái đã, mạng người mới là quan trọng nhất. Tuy chân huyết của Toan Nghê là kinh thế, Bảo Thuật nó để lại cũng nghịch thiên, nhưng cũng phải có mạng để dùng mới được.” Thạch Vân Phong nghiêm túc nói.
Bọn họ đến nhanh mà đi cũng nhanh, trèo lên một ngọn núi cao, đứng nhìn từ xa, tỉ mỉ quan tâm tình hình ở chỗ đó.
Có rất nhiều bóng người, vùng núi này xuất hiện tiếng hò hét. Có ba nhóm người phân biệt từ ba hướng khác nhau đi tới, thuộc về thôn làng khác nhau, mục tiêu đều là tòa núi đá sụp đổ đó, họ muốn đào ra thi thể của Toan Nghê.
“Quả nhiên không chỉ có tộc ta. Biết được con Toan Nghê Thái Cổ Di Chủng này sắp chết già, người sống ở gần khu Đại Hoang này đều đang quan tâm.”
Nhân mã ba bên giằng co với nhau, sau đó không hề bất ngờ mà nảy sinh xung đột, trong vùng rừng xuất hiện tiếng kêu giết.
“Grao”
Đột nhiên, liên tục có năm con mãnh thú xuất hiện. Con nào cũng to bằng cái nhà, lộ ra hàm răng trắng ởn, bỗng vồ phía đám người đó, cũng muốn tranh đoạt thi thể của Toan Nghê.
Cùng lúc này, trên không trung truyền tới tiếng kêu dài, gió lớn nổi lên, mấy con hung cầm bay tới. Con nào cũng dài năm sáu mét, cánh giương rộng ra cũng phải mười một mười hai mét, lao xuống liền lập tức xé xác sáu bảy người ngay tại chỗ, máu tươi khắp nơi.
Cảnh tượng đẫm máu này thì không cần phải nói những người đang trải nghiệm ở hiện trường đó, kể cả là người của Thạch Thôn cũng sợ hãi một hồi, bọn hung cầm mãnh thú đã quay lại rồi, đây chính là một tai nạn!
“Grao”
Quả nhiên, trong quần sơn có tiếng thú gào liên tục không ngừng. Số mãnh thú và hung cầm bị Toan Nghê đuổi đi lúc trước đã quay lại, lúc này chúng muốn đoạt thi thể của nó để làm cho mình càng thêm mạnh mẽ.
Không chỉ mỗi khu vực núi rừng này, kể cả là trong vùng núi ở xa xa, tất cả các sinh vật mạnh mẽ đều đã xuất phát. Trong lúc nhất thời tiếng kêu hí của phi cầm tẩu thú liên miên không dứt, cả dãy núi đều sục sôi.
Quần thú bạo động, lớn thì mấy chục mét, nhỏ thì mấy xích, chỉ chớp mắt đã có mấy trăm con xuất hiện. Đều là các chủng tộc cường đại, nếu không đã không dám tấn công, giống như một cơn hồng thủy cuốn tới, điên cuồng gào thét.
Mà trên trời cũng là như vậy, các loài chim bay múa, mỏ cứng vuốt sắc, ùn ùn kéo đến, xông về phía vùng núi này giống như phát điên.
“Chạy!”
Người của ba thôn làng nọ ném lại bốn mươi cái xác, toàn bộ nhảy vào trong một con sông, dựa vào đường thủy để chạy, nếu không sẽ chẳng còn xót lại bất cứ một ai.
Trên đỉnh núi, người của Thạch Thôn quan sát từ xa đều tái mặt. Họ cũng từng nghĩ có thể có hung thú tới tranh đoạn thi thể của Toan Nghê Vương, nhưng lại không ngờ sẽ đông thế này.
Chạy xuống đường thủy, mấy người tưởng như đã an toàn đó đột nhiên kêu thảm, ở đó có đại xà dài mấy chục mét đang lăn mình, há to cái miệng như chậu máu thoáng cái đã nuốt chửng bốn năm người.
“Răng rắc”
Ở một bên khác, một con cá xấu lớn màu vàng dài mười mấy mét lộ đầu ra, há cái miệng to như cái mẹt, thoáng cái đã cắn xé năm sáu người, máu tươi lênh láng chảy ra từ kẽ răng trắng sắc bén của nó, nhuộm đỏ mặt sông.
Loại tình cảnh này khiến người lạnh từ trong lạnh ra, người sống sót liều mạng chạy trốn, không còn dám dừng chân thêm chút nào nữa.
“Thật kinh khủng! May mà chúng ta tạm thời lùi bước, nếu không chắc chắn sẽ có kết cục như họ.” Thạch Lâm Hổ nghĩ mà sợ, phát hiện sau lưng đã ướt mồ hôi.
“Xem ra cái xác của con Toan Nghê này còn quý giá hơn là chúng ta tưởng, nếu không bọn phi cầm tẩu thú kia đã không liều mạng như vậy.” Thạch Phi Giao nói.
Ở tòa núi đá sụp đổ đó có mấy trăm con hung thú và mãnh cầm đang điên cuồng đánh, muốn đào ra đống đá đó, lôi thi thể của Toan Nghê ra. Mà bọn nó cũng đang chém giết lẫn nhau, mùi máu tanh ập vào mũi, các loại tiếng rít gào đinh tai nhức óc!
“Quá nhiều mãnh thú, chúng ta ở chỗ này cũng không an toàn, nói không chừng sẽ bị lan đến!” Một vị tộc lão nói.
“Grao”
Ông ta vừa dứt lời, từ trên núi liền xuất hiện cuồng phong. Hai con quái vật lớn cùng xuất hiện, con nào cũng dài bảy tám mét, bộ lông màu nâu, khuôn mặt hung dữ, sườn mọc hai cánh.
Lại là loài Bưu đáng sợ, hơn nữa còn những hai con!
Bưu bởi vì tướng mạo quái dị nên bị hổ mẹ ghét bỏ, không cho bú sữa rồi bỏ đấy không lo, gần như không có khả năng sống sót, không chết đói thì sẽ bị thú rừng ăn thịt. Vạn nhất có con may mắn sống sót và lớn lên được thì tuyệt đối sẽ hung uy kinh động núi rừng, ăn nuốt các loại mãnh thú.
Trước mắt, hai con Bưu cùng xuất hiện, thực sự là kinh người, hung ác và khó đối phó hơn xa đám mãnh thú vừa rồi.
‘Vù’ một tiếng, một cơn cuồng phong ập tới, một con Cự Bưu đã lao tới, há cái mồm như chậu máu, thoáng cái cắn mất hai thôn nhân. ‘Răng rắc’ một tiếng, hơn nửa cơ thể của một người trong đó liền rơi xuống, máu tươi chảy ào ào, vô cùng thê thảm.
“Thạch Lâm!”
“A Vân!”
Trong số thôn nhân truyền tới mấy tiếng rống bi thương, tên sắt như mưa bắn về phía con Bưu.
Việc này quá đột nhiên, con Bưu hung tàn có thể bay, hơn nữa dài bảy tám mét. Con quái vật lớn như vậy đột nhiên xuất hiện, tự nhiên là không kịp phòng bị, nháy mắt đã tạo thành cảnh đồ sát đẫm máu.
“Súc sinh!”
Thạch Lâm Hổ, Thạch Phi Giao hét lớn. Hai người đều vung kiếm bản to xông tới, dẫn theo một đám đàn ông cường tráng nhất giết về hướng con Bưu đó.
Loại sinh vật này mặc dù không có ngưng kết ra Nguyên Thủy Bảo Phù ở trên khung xương, nhưng cơ thể cực kỳ mạnh mẽ và đáng sợ, lực sát thương mạnh kinh người. Bình thường lúc săn thú, thôn nhân đều cố sức tránh không gặp phải bọn nó.
“Grao”
Con Bưu còn lại rống to, từ một bên khác vọt tới, vung lên móng vuốt, hàn quang lấp lánh, vang lên keng keng, đốm lửa văng khắp nơi, đánh bay toàn bộ kiếm bản to và bổng lớn ở trong tay tộc nhân.
“Phập”
Hai người trong số đó tránh hơi chậm một chút, trực tiếp bị đánh rách bụng, máu tươi chảy khắp đất, bị trọng thương khó mà tưởng tượng, được thôn nhân kéo lại và cứu về hậu phương.
“Con mèo lớn kia, mày trả mạng mấy người A Vân thúc lại đây!” Thạch Hạo tức giận xông về phía trước, trên hai tay ký hiệu lấp lóe, sáng lên như những vì sao, rực rỡ ở trong lòng bàn tay nó, sau đó một vầng trăng bạc xuất hiện.
Vầng trăng này vô cùng chân thực, như Thần Nguyệt rơi xuống từ trên chín tầng trời, chói lọi rực rỡ, nhanh chóng xông về một con Bưu dữ.
“Keng”
Bưu dữ vung lên bàn chân lớn như cái mẹt, nhấp nháy hàn quang, đụng vào trăng bạc, phát ra tiếng kim loại va chạm, làm cho ngọn núi này rung lên một lúc.
Phải biết rằng, vầng trăng bạc này có thể chém đứt đá lớn, uy lực vô cùng, mà lúc này Bưu lại dùng vuốt sắc chọi cứng một lúc.
Giằng co ngắn ngủi, ‘phập’ một tiếng, con Bưu dữ này phát ra một tiếng rống giận kinh thiên động địa, một bàn chân của nó cuối cùng đã bị chặt đứt, máu tươi ào ạt nhuộm đỏ mặt đất.
Cùng lúc này, thế đi của vầng ngân nguyệt đó không giảm, ‘phập’ một tiếng chém ở trên đầu của nó. Thoáng cái đã chém ra một cái khe lớn, một vết thương đáng sợ phun máu ra ngoài.
Tiếng thú kêu động trời, núi rừng rung lên. Con Bưu dữ này lắc lư kịch liệt, mang theo không cam lòng, hung quang trong mắt từ từ ảm đạm, ‘ầm’ một tiếng ngã ngửa ra vũng máu.
Đây chính là Bảo Thuật của loài Thanh Lân Ưng, lực tấn công kinh người. Một kích của Thạch Hạo thoáng cái đã chém chết một con Bưu dữ đáng sợ.
“Giỏi lắm nhóc tỳ, thêm một phát nữa nào!” Thạch Phi Giao hét lên.
Thạch Hạo xoay người xông về phía con Bưu còn lại, hào quang trong lòng bàn tay lại lóe lên. Môn Bảo Thuật không truyền cho ngoại tộc này một lần nữa tỏ rõ hung uy, trăng bạc chém qua, trên cổ con Bưu lớn bảy tám mét đó liền phun máu tung tóe, ngân quang quay một vòng liền trức tiếp chém đầu nó xuống, ‘rầm’ một tiếng rơi ở dưới đất.
Máu tươi của con Bưu đó phun ra như suối, bắn khắp người rất nhiều thôn dân.
“Bảo Thuật thật đáng sợ!”
Loại thủ đoạn tấn công này thực sự khiến người ta khiếp hãi.
Sau khi nhóc tỳ giết chết hai con Bưu dữ liền ngẩn người. Đây vẫn là lần đầu tiên nó giết chết mãnh thú ở trong núi rừng. Cúi đầu xuống nhìn bàn tay trắng nõn của mình một lúc, hơn nửa ngày nó vẫn không thể nói nên lời.
“Không sao. Nam nhi lớn lên trong Đại Hoang ai không dính máu, đều như vậy cả!” Thạch Lâm Hổ đi tới vỗ vỗ vai nó.
Thạch Hạo dùng sức gật đầu, trong lòng nó mặc dù rất không bình tĩnh nhưng lúc này lại ngậm chặt mồm, không có nói gì. Vừa rồi nếu không giết Bưu dữ thì tộc nhân sẽ tử thương rất nhiều.
“Bảo Thuật thật sự rất lợi hại, nó có thể giết hung thú cũng có thể cứu người. Nếu mà lấy được ký hiệu nguyên thủy của Toan Nghê thì tốt rồi!” Rất lâu sau, nhóc tỳ mới nhỏ giọng tự nói.
Trên tầng mây có một tiếng kêu dài, Thanh Lân Ưng xuất hiện, nó nhào xuống, mang theo một cơn cuồng phong.
Nhóc tỳ nhảy lên, dùng sức vẫy tay, lớn tiếng hô: “Thanh Lân Ưng đại thẩm chở cháu lên đi. Người là bá chủ vùng ngoại vi sơn lâm, mà cháu cũng có thể giúp được một vài việc. Chúng ta cùng nhau đi tranh đoạt bảo thể của Toan Nghê.”