Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 5: Nâng đỉnh

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, mới đó đã hai năm trôi qua, nhóc tỳ đã ba tuổi rưỡi, có cái tên riêng thuộc về mình – Thạch Hạo.

Lúc hơn một tuổi nó chỉ có thể bám đuôi chạy theo lũ trẻ lớn hơn, giờ đã ba tuổi rưỡi, thể chất khỏe kinh người, thường xuyên cùng đám đàn anh đi khắp nơi phá làng phá xóm.

Lúc này, mọi người đang tập trung đông nghịt xung quanh một khoảng đất trống ở Thạch Thôn, trai gái già trẻ trong thôn đang quan sát đám thiếu niên múa võ.

Lũ trẻ cơ bắp chắc nịch, ở trần, mồ hôi đầm đìa đang đấu tay đôi, có mấy đứa còn nhấc được cả những cái chùy đồng nặng hơn trăm cân, vung múa nhoang nhoáng.

Tuổi tác của chúng không đồng đều, từ sáu bảy tuổi đến mười hai mười ba tuổi, đứa nào đứa nấy giống như hung thú nhỏ của chốn sơn lâm, sức khỏe vô cùng, thân hình rắn rỏi tráng kiện đến kinh người.

“Mau nhìn kìa, đó là thằng nhóc nhà tôi, mới sáu tuổi thôi mà đã nhấc được cả tảng đá xanh hơn trăm cân làm khiên sử dụng, có mấy ai so được với nó? Mai sau chắc chắn nó sẽ là bậc hảo hán của Đại Hoang!”

“Nhóc nhà tôi mới lợi hại, mọi người xem, cây cung lớn bằng gân tê giác chỉ có người trưởng thành mới kéo nổi, thế mà nó kéo căng rồi. Sau này nhất định nó sẽ giết chết được sư tử hung ác chỉ bằng một mũi tên, bắn chết cả Tỳ Hưu trưởng thành.”

Dân làng tuy chất phác, nhưng khi túm lại với nhau ai cũng thích khen con mình giỏi, so sánh với nhau. Có mấy người đàn ông vạm vỡ nắm bàn tay to bè như cánh quạt của mình, không ngừng khua khoắng, mặt mày hớn hở.

Những người phụ nữ trong thôn cũng cười mãi không thôi, lũ tẻ thực sự rất xuất sắc, đứa nào cũng dũng mãnh như rồng như hổ, sức lực dùng không hết, mai sau Thạch Thôn chắc chắn sẽ càng thêm cường đại nhờ bọn chúng.

“Ùm….”

Một tiếng trâu mộng rống vang làm rung động cả thôn làng..

“Mau nhìn kìa, Nhị Mãnh mới tám tuổi rưỡi mà đã lật nhào được cả một con trâu mộng, giỏi quá!”

Giữa sân là một con trâu mộng lớn màu xanh đen, toàn thân đen bóng như lụa lĩnh đang phát ra những tiếng rống trầm như tiếng sấm, thế nhưng vừa mới nổi điên nó đã bị một đứa nhóc không mấy cao lớn vật ngã ra, khiến những người đứng xem ai cũng trầm trồ.

“Rốt cuộc cũng không lãng phí tâm huyết, các vị bô lão cứ một thời gian lại cho chúng nó luyện thể bằng chân huyết hung thú và bảo dược bổ cốt, đã có tác dụng lớn rồi.”

“Lũ trẻ đều rất mạnh, tương lai chưa biết chừng sẽ xuất hiện vài đứa hơn người, giết cho các chủng tộc hồng hoang sâu trong núi phải cuống cuồng bỏ chạy.”

“Binh” một tiếng vang rền, phía xa một đứa trẻ gầy còm quăng một cái cối đá bay xa mười mấy mét.

“Úi chà, Bì Hầu tám chín tuổi rồi đúng không, trông còm nhom mà khỏe gớm, đúng là không thể trông mặt bắt hình dong.”

“Chứ sao, phải xem giống nhà ai nữa, tôi đặt tên nó là Thạch Trung Hầu, sau này phải ra khỏi núi, đi đến những bộ lạc lớn phồn thịnh nổi danh phong hầu xưng vương.”

Đám đàn ông đua nhau lên tiếng, ai cũng thấy con mình tài giỏi.

“Rầm!”

Mặt đất rung mạnh, bụi bay mịt mù, ánh mắt của tất cả mọi người đều bị thu hút nhìn sang, ai cũng sửng sốt vì có người muốn nâng đỉnh!

Chính giữa khoảng đất có một chiếc đỉnh đồng nặng cả ngàn cân, bề mặt đỉnh có hoa văn hình chim bay thú chạy, hết sức cổ xưa. Vách đỉnh rất dày, cảm giác nặng nề và hùng tráng. Chân đỉnh do thường xuyên bị người ta cầm vào nên rất nhẵn, bóng loáng như mặt gương, bề mặt có hoa văn hình chu tước.

“Nhóc Thạch Giao không được rồi, vừa nãy xém chút thì trẹo hông, chỉ nhấc đỉnh lên khỏi mặt đất thôi. Cháu còn nhỏ quá, bốn năm nữa cũng chưa nhấc được đâu.” Có người trêu chọc.

Chiếc đỉnh nặng ngàn cân không thể tùy tiện nâng lên được, nếu không sẽ khiến bản thân bị thương. Trẻ con bình thường không thể nào nhấc được nên ngày thường không được phép lại gần, dù sao đỉnh cũng quá nặng.

“Để cháu thử xem.”

Một đứa nhóc rất cường tráng bước lên, tuổi chừng mười hai mười ba, hai cánh tay nắm chắc một quai và một chân đỉnh, dồn sức, chiếc đỉnh bị xê dịch nhấc khỏi mặt đất, nhưng liền đó lại rơi sầm xuống, bụi tung mù mịt.

Thất bại rồi, may mà đứa bé này không bị thương gì.

“Cháu cũng thử!”

Lại một đứa nữa bước lên, chú nhóc vừa mới vật ngã một con trâu mộng, tên gọi Thạch Mãnh, là con thứ hai trong nhà nên còn có biệt danh là Nhị Mãnh. Đích thực, vóc dáng nó rất lớn và vạm vỡ, tuy rằng nó mới tám tuổi rưỡi.

“Bụp” một tiếng, đỉnh đồng rời khỏi mặt đất, bị cậu bé nhấc dần lên giữa không trung. Mọi người ai cũng ngạc nhiên, nó vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi, không ngờ lại làm được đến mức này, thực sự quá bất ngờ.

“Rầm!”

Đáng tiếc, nó vẫn chưa nâng lên được qua đầu mà hai cánh tay đã run bần bật, đành quăng xuống khiến mặt đất lõm một hố, đất bay tung tóe.

Có người mở màn, đám trẻ còn lại ai cũng nôn nóng thử sức. Cứ như thế, từng đứa bước lên nâng đỉnh, nhưng vẫn chưa có ai thành công.

Đến tận khi một đứa trẻ mày rậm mắt to thân hình cao lớn bước lên, tên nó là Thạch Đại Tráng. Nó hít sâu một hơi, nắm chặt một quai và một chân đỉnh nhấc bổng lên và nhanh chóng nâng quá đỉnh đầu.

Tuy cánh tay nó đang run khẽ, hai chân cũng bắt đầu lảo đảo nhưng rốt cuộc nó đã thành công, người lớn đứng xem trầm trồ không ngớt, bởi vì đây chỉ là một đứa nhóc chín tuổi, có thể nói là trời sinh thần lực!

“Đại Tráng cừ lắm, mai này nhất định sẽ không tầm thường!”

“Mới có chín tuổi, tôi nghĩ trong vòng mấy nghìn dặm quanh đây không có ai bằng tuổi mà được như nó đâu, tương lai kiểu gì cũng trở thành một trong những người mạnh nhất vùng!”

Người lớn tất nhiên không tiếc lời khen, cũng động viên khen ngợi cả Nhị Mãnh nữa, bởi vì nó gần như đã thành công, sức khỏe kinh người.

Mấy vị bô lão mỉm cười, tâm huyết mấy năm nay không hề lãng phí, thường xuyên dùng chân huyết hung thú rèn luyện thân thể cho lũ trẻ, bây giờ hiệu quả đã thể hiện ra,Thạch Thôn mai này ắt sẽ xuất hiện vài kẻ mãnh nhân.

“Nhóc con thập thò gì thế, cũng muốn thử à?” Một người lớn trêu đùa.

Trong đám đông có một chú nhóc đang tò mò nhìn ngó, chính là nhóc tỳ, nay đã có tên Thạch Hạo. Nó nhỏ xíu, phải kiễng chân chen lên phía trước mới trông thấy đám trẻ lớn hơn nâng đỉnh.

“Đúng đó, ai cũng nói Tiểu Hạo Hạo thần lực kinh người, tuy tuổi nhỏ nhưng cứ thử xem sao. Đừng nâng đỉnh vội, thử kéo trục đá xem.”

Có người gật đầu nói: “Nghe thằng nhóc nhà tôi nói Tiểu Hạo Hạo khỏe không thua gì chúng nó, tôi vẫn không tin, nhân dịp này nhóc con thử xem nào.”

Thạch Hạo hiện giờ đã ba tuổi rưỡi, mái tóc đen nhánh buông xõa ngang vai, đôi mắt to tròn đen láy sinh động vô cùng, nó trắng trẻo sạch sẽ, xinh xắn đáng yêu.

“Dô hầy!” Thạch Hạo còn bé nên tiếng kêu phát ra khi dùng sức nghe cũng rất non nớt, thế mà nó lại dễ dàng bê cả một cái trục đá to.

“Thật không đơn giản!” Mọi người gật đầu.

Sau đó, nó lại nhấc cả một cái cối đá lên quăng tít ra xa, món đồ đá nặng trịch cứ thế bị ném đi như một hòn đá bình thường, bay xa tới sáu bảy mươi mét.

“Rầm” một tiếng, cối đá rơi phịch xuống làm lún một hố to, đá vụn văng tứ phía, bụi bốc mịt mù, mặt đất rung lên bần bật.

Mọi người sững sờ không nói lên lời.

Tiếp đó, nhóc tỳ bỗng chạy đến chỗ con trâu mộng màu xanh đen, nhanh chóng phát lực nắm một sừng trâu vật nó ngã lăn ra đất.

Tuy lúc phát lực rất có kỹ xảo, nhưng cũng đủ chứng minh chú nhóc khỏe kinh người. Cả khoảng sân vang lên những tiếng xuýt xoa, dân làng có cảm giác như đang xem một con hung thú nhỏ ra oai, tấn công mạnh vào thị giác.

Phải biết rằng hiện giờ Tiểu Thạch Hạo vẫn còn bé xíu, thấp bé nhất đám đông, trông kiểu gì cũng giống một con búp bê bằng sứ, thật khó liên hệ tới cụm từ “thân mang man lực”.

Trong ánh mắt chấn kinh của mọi người, Thạch Hạo bước về phía đỉnh, vì chiều cao có hạn nên nó không thể với tới quai, đành ngồi sụp xuống nâng đáy đỉnh, rồi nó gồng mạnh, nhấc bổng đỉnh đồng lên khỏi mặt đất, đỉnh bị nó nhấc lên quá chỏm đầu.

Tất cả mọi người ngây ra không dám tin vào những gì trông thấy. Một đứa trẻ ba tuổi rưỡi, không ngờ lại có thể nâng bổng đỉnh nặng ngàn cân, quá đỗi kinh người.

Gì thế này? Giống như Kim Sí Đại Bằng, lại phảng phất như con cháu của một đầu Tỳ Hưu Vương thuần huyết, Tiểu Thạch Hạo chẳng kém gì một con hung thú non Thái Cổ đích thực!

======

Chương 6: Chuẩn bị

Về đến nhà mới nhớ để quên file dịch ở cty, thế là lại chổng mông dịch lại :((

Dân làng như hóa đá, có người đứng ngây ra, tuy sớm đã nghe nói và biết thể chất của nhóc tỳ vượt xa lũ trẻ đồng trang lứa, nhưng không ngờ thân thể nó lại biến thái đến mức này.

“Chắc không phải đã dùng đến sức mạnh của cốt văn thần bí đấy chứ?” Có người nêu ra nghi vấn

“Không đâu, tôi nhìn rõ mà, đây là sức mạnh cơ thể thuần túy.” Thủ lĩnh đội săn Thạch Lâm Hổ nói.

“Rầm!”

Nhóc tỳ Thạch Hạo ném chiếc đỉnh đồng xuống đất làm dấy lên một lớp bụi mù, nó nhanh chóng giật lùi nên không hề bị bụi đất bao phủ. Tiếng động rền vang lại một lần nữa khiến dân làng giật thót. Đúng là một đứa nhóc yêu nghiệt!

Kết quả này khiến người ta khó lòng tin nổi. Một đứa bé ba tuổi nhấc bổng được đỉnh nặng ngàn cân, đừng nói là những vùng núi xung quanh, ngay cả ở nơi tận cùng mặt đất xa xôi cũng không dễ dàng tìm thấy.

Dân làng choáng ngợp, cả tộc trưởng Thạch Vân Phong cũng giật mình. Lão vốn tưởng ở độ tuổi này Thạch Hạo vẫn chưa thể nâng được chiếc đỉnh lớn kia, không ngờ nó lại làm được sớm như thế.

“Điều này là thật sao? Nhóc con Thạch Hạo sao lại có sức khỏe thế này nhỉ? Tôi chưa từng nghe nói ở đâu có đứa trẻ con nào được vậy.”

Dân làng tỉnh táo lại, bắt đầu bàn tán xôn xao. Biểu hiện của chú nhóc thật chẳng khác nào tia sét đánh ngang trời, khiến người ta choáng váng, chấn động sâu sắc.

“Tộc trưởng, ông từng đến một số vùng phồn thịnh, ông đã gặp đứa trẻ nào như thế này chưa?”

“Đúng thế, Vân Phong, ông đã từng đến thăm rất nhiều bộ tộc cường đại, có nghe nói đến yêu nghiệt mức này không?” Thậm chí một số bô lão cũng không thể nào bình tĩnh được phải lên tiếng hỏi, họ quá sững sờ trước biểu hiện của nhóc tỳ.

Thạch Vân Phong nói: “Tôi từng thấy ở một bộ lạc với hàng trăm vạn nhân khẩu có mấy đứa trẻ đặc biệt, thiên tư ngút trời khiến người ta trố mắt, mới tí tuổi đã rất mạnh, những tôi thấy vẫn kém nhóc tỳ một chút.”

Dân làng nghe thế đều ngẩn người, rồi bật cười sảng khoái. Đây chính là ân huệ lớn ông trời ban cho Thạch Thôn! Đứa nhóc khỏe ngang một con hung thú non Thái Cổ, khi nó trưởng thành còn lợi hại đến mức nào? Thạch Thôn sẽ nhờ nó mà trở nên phồn thịnh.

Một bô lão phân tích: “Những bộ tộc đó mạnh mẽ khỏi nói, cao thủ vô số, chắc chắn có khả năng săn được những loài hung thú khủng bố vô cùng, dùng chân huyết các loài Thái Côt tôi luyện mấy đứa trẻ thiên tư siêu phàm, tẩy rửa thân xác, nếu không được thế, khoảng cách của chúng với nhóc tỳ còn kém xa hơn nữa.”

“Chư vực vô biên, mênh mông không thấy bến bờ, các tộc lớn siêu cấp trong truyền thuyết và một số lãnh địa của vương hầu có lẽ sẽ có những đứa trẻ lợi hại hơn, dù sao thế giới này cũng quá lớn, những gì chúng ta biết chỉ là một góc mà thôi.” Thạch Vân Phong nói.

Lần múa võ này khiến dân làng hết sức vui mừng. Lũ trẻ đều rất mạnh, tiềm lực cực lớn. Còn Thạch Hạo chính là một niềm vui bất ngờ, biểu hiện của nó có sức lay động rất lớn.

Khi đám đông tản đi, mấy nhân vật quan trọng gồm các bô lão và Thạch Lâm Hổ vẫn chưa giải tán, họ vẫn đang nghiêm túc thảo luận, chưa kết thúc chủ đề ban nãy.

“Sau này khi Thạch Hạo lớn lên, nếu để một chọi một, lẽ nào nó sẽ có thể tay không giết Chân Sư, đánh chết Toan Nghê trưởng thành thuần huyết? Mấy loài hung thú Thái Cổ trong truyền thuyết đó chỉ cần xuất hiện một con là đã có thể dễ dàng hủy diệt một tộc lớn siêu cấp đó!”

Một vị bô lão lên tiếng dội gáo nước lạnh: “Lúc nhỏ có tiềm lực chưa chắc đã có thể trở thành cường giả kinh thế thực sự. Phải biết có rất nhiều thiên tài đã rơi rụng từ thuở thiếu niên.”

Mọi người im lặng, sau đó gật đầu.

Thạch Vân Phong chau mày, nói: “Tính ra thì Thạch Hạo sinh ra ở thôn chúng ta hơi có chút thiệt thòi, khởi điểm khá thấp, chúng ta không thể cung cấp chân huyết của các chủng tộc Thái Cổ cho nó giống như những tộc lớn kia, và cả sơn bảo, thánh dược trong truyền thuyết nữa.”

Thạch Lâm Hổ nói: “Giờ tuổi nhỏ còn đỡ, nếu cứ thế này mãi, đến lúc nào đó sẽ thực sự thua đám trẻ con của các tộc lớn kia mất.”

Thạch Vân Phong ngẫm nghĩ giây lát, nói: “Theo như ta biết, ở các tộc mạnh nơi tận cùng mặt đất, thông thường khi những đứa trẻ có thiên tư lên năm tuổi sẽ tiến hành lần tẩy lễ quan trọng đầu tiên, phong kín trong lô đồng, dùng nhiều thánh dược và chân huyết thái cổ để tôi luyện thân thể, tăng cường tiềm chất.”

Mọi người không khỏi thở dài, nơi đây dù sao cũng chỉ là một thôn làng, làm sao so được với những tộc lớn kia? Căn bản không thể tìm được Thánh dược và chân huyết chủng tộc Thái Cổ trong truyền thuyết.

“Cố gắng hết sức thôi, tranh thủ giết thêm cự thú, chưng chất lấy một ít bảo huyết, tích lũy dần dần để chuẩn bị cho nhóc tỳ lên năm tuổi tiến hành tẩy lễ.” Một vị bô lão thở dài.

Thạch Lâm Hổ nhíu mày, nhắc đến một vấn đề khác: “Muốn sánh được với những đứa trẻ lợi hại trong truyền thuyết đó, ngoại trừ thân thể phải có cơ sở chắc chắn, truyền thừa tu hành cũng là một vấn đề quan trọng.”

Tộc trưởng Thạch Vân Phong gật đầu: “Việc này để ta nghĩ cách.”

Mọi người sững sờ. Họ đều biết năm xưa tộc trưởng và một số dân làng đi xa, từng đến không ít thế tộc môn đình, cuối cùng đánh đổi máu và mạng sống đem về được một ít cốt thư, lẽ nào có thể sánh ngang với truyền thừa của các tộc lớn siêu cấp đó?

Mười mấy huynh đệ sống chết một lòng, vậy mà chỉ có hai người toàn thân đẫm máu trở về, cuối cùng chỉ còn một mình tộc trưởng sống sót, để lại một thân ám tật. Chuyện năm xưa lão chưa từng nhắc kỹ, mà dân làng cũng không gặng hỏi.

Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì? Rất hiển nhiên còn có ẩn tình chưa kể.

Những ngày tiếp theo, tộc trưởng Thạch Vân Phong ngày nào cũng bận rộn, thường xuyên chưng cất mấy loại dược thảo, lô đỉnh trong sân chưa khi nào tắt lửa, mùi thuốc thơm nức mũi.

“Tộc trưởng gia gia, ông đừng vất vả quá, phải chú ý nghỉ ngơi.” Tiểu Thạch Hạo lông mi thật dài, còn xinh hơn bé gái, nó hết sức hiểu chuyện, khuyên ông lão nghỉ ngơi.

“Không sao.” Thạch Vân Phong lắc đầu cười.

Mấy vị bô lão và Thạch Lâm Hổ biết rõ nội tình nhưng không ai nói gì với Thạch Hạo, nó không hề biết Thạch vân Phong đang chuẩn bị để “tẩy lễ” cho nó lúc nó lên năm tuổi.

Dưới bóng chiều tà, đội săn trở về thôn, trên vai mỗi người đều vác theo một con dã thú. Tuy có người bị thương nhưng ai cũng nói nói cười cười.

Nhà tộc trưởng nằm ở đầu thôn. Thạch Hạo lúc này đang đứng trước cổng, trông thấy đám đông trở về.

“A Thúc, mọi người về rồi ạ.” Nó ngước khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo nhìn lên, ánh mắt sáng ngời, trong trẻo, lễ phép chào mọi người.

“Nào, đây là Tương Quả cháu thích ăn nhất, A Thúc hái riêng cho cháu đó.” Thạch Lâm Hổ đưa cho nó một cái túi da thú, mở ra bên trong đầy những quả đỏ au thơm lừng, quả nào quả nấy căng mọng như những viên mã não.

“Cảm ơn A Thúc.” Thạch Hạo chớp mắt, vui vẻ nhận lấy.

Chập tối, dân làng đem xác thú ra cúng tế trước cây liễu. Nghi thức xong xuôi, mấy con thú săn có linh tính được mang vào nhà tộc trưởng.

Không lâu sau, mùi máu tanh từ trong căn nhà đá xộc ra, mấy con mãnh thú nằm đó, toàn thân đẫm máu. Thân thể chúng khô dần, lấp lóe từng kí tự phù văn thần bí và quỷ dị.

Đó là cốt văn, lúc này đang đan xen với huyết dịch, giống như từng tia sét nhỏ xíu xẹt qua. Thạch Vân Phong làm phép, lão đang dùng sức mạnh thần bí chưng cất thu lấy tinh hoa trong máu thú, tạo ra “huyết dược”. Trải qua không ngừng tôi luyện, máu thú mỗi lúc một ít dần, mỗi con mãnh thú cuối cùng chỉ rơi ra một giọt chảy vào trong bình ngọc. Giọt máu lung linh trong suốt, rực rỡ như viên kim cương màu máu.

“Theo như ghi chép trong cốt thư, lúc tẩy lễ năm tuổi, nếu thánh dược, chân huyết đủ nhiều và thần dị thì căn cơ sẽ ảnh hưởng rất sâu, liên quan lớn đến thành tựu sau này.” Thạch Vân Phong khẽ nói.

Lão không muốn lãng phí thiên tư của Thạch Hạo, không muốn nó bị thua kém những thiên tài của các tộc lớn siêu cấp kia. Lão luôn canh cánh trong lòng làm sao để tích lũy được những thứ quý giá cho ngày “tẩy lễ” của nó.

“Thà thiếu còn hơn lạm dụng, chỉ có chân huyết phẩm chất cao mới có tác dụng với nhóc tỳ. Tiếc rằng dị chủng quá hiếm, mà cũng quá mạnh, rất khó đối phó.” Lão khẽ lẩm bẩm một mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK