Con đường dài được bao phủ trong vẻ ảm đạm sau nửa đêm, ánh trăng giống như lớp kem ngọt ngào, nở ra những bông hoa tinh khiết trên lớp kính cửa xe.
Người lái xe đóng cửa xe cho bọn họ, quay trở lại ghế trước, lặng lẽ nâng vách ngăn lên, chủ động đảm bảo sự riêng tư cho ông chủ.
Trì Tuyết Diễm nhìn tấm vách màu đen ngăn hoàn toàn không gian trước và sau xe, biểu tình vi diệu: "Thật sự cách âm không?"
"Chắc vậy." Hạ Kiều nói, "Cậu có muốn gọi thử ông ấy không?"
"Không cần." Trì Tuyết Diễm lập tức lắc đầu, "Như vậy rất ngốc."
Nhưng cậu lại có một câu hỏi ngốc hơn muốn hỏi.
"Hạ Kiều." Cậu gọi tên người yêu.
Người yêu trả lời: "Tôi đây."
Chiếc xe từ từ lăn bánh, Trì Tuyết Diễm không do dự nữa, nhẹ giọng hỏi: "Cuộc sống của anh ở Hạ gia như thế nào?"
Cậu vẫn hỏi ra miệng.
Câu hỏi này trước đây đã dự định là sẽ giữ lại mãi mãi trong lòng.
Đã từng là sự tự do không can thiệp lẫn nhau.
Có lẽ là đêm nay ánh trăng quá đặc biệt, Hạ Kiều trước sau như một vẫn bình tĩnh lý trí, không cự tuyệt.
"Đó là một câu chuyện dài." Anh nói.
"Không sao." Trì Tuyết Diễm hưng trí chợt nói, "Tôi có đủ thời gian."
Người lái xe chạy chậm như vậy, như thể để cho câu chuyện xảy ra ở nơi bí mật thoải mái phát triển.
Hạ Kiều cười cười, ôn hòa hỏi: "Cậu muốn bắt đầu nghe từ góc nhìn của ai?"
Giọng điệu tràn đầy kiên nhẫn của anh làm cho Trì Tuyết Diễm tự dưng nhớ tới máy chơi game, chỉ cần ném đủ tiền xu, là có thể trải nghiệm cuộc phiêu lưu chưa biết một cách liên tục.
Cho nên cậu thả vào một đồng xu lấp lánh với tràn đầy mong đợi.
"Người cha đi." Trì Tuyết Diễm đổi sang một tư thế ngồi thoải mái hơn, "Bắt đầu từ trưởng bối."
Nếu như muốn tìm ra nguồn gốc bất hoà giữa hai anh em này, thì Hạ Hoài Lễ nhất định là người không thể thoát khỏi.
Tuy rằng trong mắt Trì Tuyết Diễm, Hạ Hoài Lễ không giống một người cha thiên vị.
Biểu tình của Hạ Kiều không có gì thay đổi, làm như đoán được suy nghĩ của cậu, mở miệng nói: "Ông ấy không thiên vị, nếu như phải nói, thì có lẽ ông ấy nghiêng về con trai cả nhiều hơn một chút."
"Hạ Hoài Lễ và người vợ đầu tiên là thanh mai trúc mã, đều lớn lên trong gia đình nghèo khó, bọn họ quen biết hơn mười năm, tình cảm rất sâu đậm, đã vượt qua tình yêu, cho đến bây giờ, ông ấy vẫn không quên được người vợ đầu đã mất sớm, trên bàn làm việc đến giờ luôn để ảnh chụp của bà."
"Ông ấy vốn không có ý định tái hôn, nếu như người vợ đã khuất không sinh ra Hạ Tiêu, có lẽ ông ấy sẽ lựa chọn cứ cô độc như vậy đến cuối đời."
Hạ Kiều dùng giọng điệu rất bình thản để nói về người cha được xưng là thâm tình này.
"Nhưng ông ấy một mình nuôi nấng Hạ Tiêu ba năm, đồng thời sự nghiệp phát triển mạnh mẽ, thật sự không thể phân thân, nhưng cả hai chuyện này ông ấy đều không thể buông bỏ chuyện nào."
Một bên là bỏ bê đứa con với người vợ đã khuất, một bên là tương lai tươi sáng đã nghĩ đến cùng với bà ấy vào những ngày cuối cùng, cơ nghiệp cùng nhau dốc sức.
Trì Tuyết Diễm nghĩ, đây đúng thật là một vấn đề tiến thoái lưỡng nan.
"Ban đầu ông ấy từng tìm bảo mẫu, nhưng bất kể bảo mẫu nấu ăn mặn hay nhạt, thái độ khi chủ nhân không có ở nhà là tốt hay xấu, thì khi ông ấy vừa hỏi tới, Hạ Tiêu chỉ biết nói mọi việc đều tốt, không cần lo lắng."
Hạ Tiêu mới tám tuổi, Hạ Hoài Lễ cảm thấy, có lẽ ở độ tuổi này, anh ta vẫn có thể tiếp nhận một người phụ nữ khác làm mẹ của mình."
Cho nên Thịnh Tiểu Nguyệt xuất hiện.
Hạ Kiều nhìn về phía phong cảnh chầm chậm lướt qua bên ngoài cửa xe: "Sau khi bọn họ kết hôn, Hạ Tiêu đúng là được chăm sóc thỏa đáng nhất, Hạ Hoài Lễ thấy bọn họ ở chung rất tốt, Hạ Tiêu chủ động đổi sang gọi mẹ, mới dần dần yên lòng, cảm thấy mình đã đi đúng đường."
"Sau này Hạ Kiều sinh ra, Hạ Hoài Lễ đối xử bình đẳng với hai đứa con trai, mặc cho bọn họ lựa chọn con đường mình muốn đi, thật ra ông ấy không đồng ý lắm khi Hạ Tiêu quá mức cưng chiều em trai, nhưng ông cảm thấy, có lẽ là Hạ Tiêu thông qua Hạ Kiều, đang bù đắp cho tuổi thơ không đủ hạnh phúc của mình, cho nên ông ngầm đồng ý."
"Trong mắt Hạ Hoài Lễ, đây là một gia đình coi như mỹ mãn, tuy rằng có tiếc nuối không thể tránh khỏi, nhưng ông ấy đã cố hết sức để bù đắp và cân bằng."
Đồng xu rơi vào thùng máy chơi game, góc nhìn của người cha đã kể đến khúc cuối, giọng nói của Hạ Kiều bắt đầu nhỏ dần.
Trì Tuyết Diễm quyết định đặt tên cho đồng xu này là người theo chủ nghĩa duy tâm một cách thực dụng.
Cậu im lặng chờ đợi dư âm của câu chuyện tan đi, sau đó chủ động hỏi: "Còn người mẹ thì sao?"
Trong mắt Hạ Kiều hiện ra một chút ý cười cảm khái: "Góc nhìn của bà ấy sẽ đơn giản hơn một chút."
Thịnh Tiểu Nguyệt vốn là một người đơn giản thuần khiết.
"Bà ấy lớn lên trong hạnh phúc dồi dào, cha mẹ cưng chiều, điều kiện thuận lợi, người hâm mộ rất nhiều, nhưng người duy nhất bà ấy thích, là Hạ Hoài Lễ khi đó mới vừa phất lên."
Những người hạnh phúc từ nhỏ thường bị thu hút bởi những nỗi đau trông rực rỡ và sâu sắc, muốn làm một vị cứu tinh như con thiêu thân lao vào ngọn lửa.
"Bà chủ động theo đuổi Hạ Hoài Lễ, chủ động mua đủ các món quà nhỏ cho Hạ Tiêu tuổi còn thơ, vào ngày Hạ Tiêu rốt cục tiếp nhận món đồ chơi bà mua, Hạ Hoài Lễ thẳng thắn nói cho bà biết, so với việc tìm cho mình một người vợ, ông càng muốn tìm một người mẹ cho Hạ Tiêu hơn."
Không nghi ngờ gì nữa, Thịnh Tiểu Nguyệt không hề để bụng.
"Bà ấy quan tâm Hạ Tiêu khi đó tuổi còn rất nhỏ từ tận đáy lòng, bà cảm thấy hai cha con này đều là những người rất tốt, bọn họ xứng đáng có được sự ấm áp và quan tâm từ gia đình, giống như bà ấy từng cảm nhận được."
"Sau khi Thịnh Tiểu Nguyệt và Hạ Hoài Lễ kết hôn, tập đoàn Vạn Gia mới càng ngày càng lớn mạnh, vượt qua sự tưởng tượng của bất kỳ người nào, nhưng đối với bà ấy mà nói, đây cũng không phải là điều quan trọng nhất."
"Bà ấy cũng cảm thấy mình đã lựa chọn đúng đắn, bởi vì cho đến bây giờ, Hạ Hoài Lễ vẫn là người tốt nhất trong mắt bà ấy, ông đúng là chưa từng phụ tấm lòng chân thành của bà, cũng không vì giàu có tăng vọt mà thay đổi một chút nào".
"Hạ Hoài Lễ có Vạn Gia, còn bà có một gia đình hạnh phúc nhất mà bà có thể tưởng tượng được."
Cùng với lời kể bình thản chậm rãi của Hạ Kiều, Trì Tuyết Diễm nhớ tới cuốn tập vẽ được vui mừng đưa tới trước mặt mình, bên trên là một đôi nhẫn cưới trang trí lần lượt là ngọn lửa và bông tuyết.
Đồng xu này là một nghệ sĩ ngây thơ.
Gia đình bốn người, đồng xu ném vào máy chơi game đã được một nửa.
Trì Tuyết Diễm nắm chặt hai đồng xu vô hình kia, lòng vòng trước cánh cửa tưởng tượng: "Kế tiếp là ai? Hạ Kiều? Hạ Tiêu?"
Hạ Kiều cũng không lảng tránh cái tên giống mình kia: "Hạ Kiều đi."
Đến nhân vật có quan hệ mật thiết nhất với mình, Trì Tuyết Diễm bày ra thái độ đặc biệt nghiêm túc, chăm chú lắng nghe.
"Cậu ấy cảm thấy mình có một người cha tuyệt vời, một người mẹ tuyệt vời và một người anh trai tuyệt vời. Tuy rằng cậu ấy không xuất sắc bằng anh trai, nhưng không sao, dù gì cậu cũng sùng bái anh trai, hơn nữa cuộc sống của cậu ấy đã đủ hoàn mỹ, mẹ đã dạy cậu ấy phải biết đủ."
Hạ Kiều dừng một chút, nửa đùa nửa thật nói: "Đó chính là toàn bộ về Hạ Kiều."
Câu chuyện của anh kết thúc ở đây.
Đồng xu này là một kẻ ngốc hạnh phúc.
Trì Tuyết Diễm giật mình, sau khi phản ứng lại một hồi lâu, cong đôi mắt lên, giống như đang cười.
Thật ra cậu mơ hồ cảm thấy có một chút khó chịu.
Còn lại đồng xu của Hạ Tiêu.
Cậu lại không muốn ném vào máy chơi game.
Nhưng Hạ Kiều rất có ý thức tiếp tục kể: "Góc nhìn của Hạ Tiêu phức tạp nhất, cho nên tôi muốn dùng một ngôi xưng hô dễ hiểu hơn."
"Ngôi xưng hô gì?"
"Ngươi."
Trì Tuyết Diễm hơi mở to hai mắt.
Câu chuyện của ngôi xưng hô thứ hai được kể ra như nước chảy mây trôi.
"Ngươi từng có một cặp ba mẹ tốt nhất, bọn họ đồng cam cộng khổ, nắm tay nhau đi qua những ngày tháng khó khăn nhất trong cuộc đời, bọn họ chân thành yêu nhau, cũng yêu ngươi, cho nên ngươi chưa bao giờ cảm thấy cuộc sống lúc đó vất vả."
"Đáng tiếc ngay khi mọi thứ sắp chuyển biến tốt đẹp, thì người mẹ vốn có thể chất không khoẻ từ nhỏ đã bị bệnh qua đời, ngươi chỉ còn lại nỗi đau thương khó che giấu, nhưng vẫn phải vì người cha luôn cố gắng chống đỡ của ngươi."
"Ngươi bắt đầu sống nương tựa vào nhau với người cha, thật ra ngươi hoàn toàn hiểu ông ấy, hiểu được món ăn vô tình bị cháy khét khi ông ấy gọi điện thoại bàn công chuyện, hiểu được ông ấy quên kiểm tra đôi vớ nhét cho ngươi đã phơi khô chưa, hiểu hết mọi chuyện tay chân luống cuống trong cuộc sống hàng ngày, bởi vì các ngươi cùng nhớ đến người đã ra đi kia."
"Nhưng ba năm sau, người cha bắt đầu trở nên thành công hỏi ngươi, muốn có một người mẹ không, một người mẹ mới. Ông ấy nói muốn tìm một người chăm sóc cho ngươi."
"Mỗi người cha sắp tái hôn, đều sẽ nói như vậy. Mà mỗi một người xa lạ đứng ngoài cuộc, đều sẽ mang vẻ mặt thần bí tới nói cho ngươi biết, chỉ cần có mẹ kế, thì cũng giống như có cha dượng. "
"Mẹ kế là một người phụ nữ rất tao nhã, bà ấy mua đồ chơi cho ngươi, thân mật hỏi ngươi muốn đi đâu chơi. Bà ấy hào nhoáng và xinh đẹp, không biết nấu ăn, nhưng biết nghệ thuật, so với người mẹ ốm yếu tiều tuỵ trong tấm hình đen trắng, trông phù hợp hơn khi đứng bên cạnh người cha lúc này."
"Cho nên ngươi vươn tay, nhận đồ chơi bà ấy tặng."
"Sau đó ngươi lại có em trai, trong ngôi nhà lộng lẫy tràn đầy tiếng khóc và tiếng cười của em trai, thằng bé luôn dùng giọng nói non nớt không ngừng gọi mẹ, người mẹ mà sau khi sinh xong vẫn trẻ trung xinh đẹp, sẽ hát cho nó nghe những bài hát ru trong truyện cổ tích, sẽ dạy cho nó những môn nghệ thuật không thể ứng dụng trong cuộc sống bình thường từ rất sớm."
"Khi bà ấy dạy cho nó phân biệt Baroque và Lococo, ngươi sẽ đột nhiên nhớ lại thời thơ ấu của mình, người mẹ có lòng bàn tay thô ráp đứng trên cánh đồng, dạy ngươi làm thế nào để phân biệt lúa và cỏ dại."
"Ngươi vẫn nhớ rằng đường gân lá của cỏ dại là màu trắng, đó là sự khác biệt của nó với lúa màu xanh lục. Nhưng cha ngươi đang cười to vì bị đứa con trai út túm tóc không chịu buông, người vợ xinh đẹp hoạt bát cũng ở bên cạnh cười rất vui vẻ."
"Ngươi đoán ông ấy đã không còn nhớ cỏ dại nữa rồi."
Đến đây, Hạ Kiều dừng lại không kể nữa.
Trong bóng đêm hoảng loạn chuyển động không ngừng, Trì Tuyết Diễm dường như nhìn thấy mảnh hoang dã trong tưởng tượng kia, đặt mình vào trong đó, chính tai nghe thấy tiếng gió thổi đám cỏ dại mới mọc.
Cậu đột nhiên cảm thấy càng khó chịu hơn.
Đồng xu thứ tư hoàn toàn rơi vào cái thùng trống rỗng của máy chơi game.
Trì Tuyết Diễm ban đầu cho rằng, cậu sẽ đặt cho đồng xu này một cái tên đao to búa lớn, ví dụ như "người đàn ông đeo kính tâm tư thâm trầm", "người có dã tâm khăng khăng làm theo ý mình", hoặc là "nhân vật phản diện số 2 sau ta".
Kết quả là, cậu nghĩ đi nghĩ lại, mới phát hiện ra đồng xu này chỉ là một đứa trẻ năm tuổi đã mất mẹ.
Sau đó, cố chấp cứng đầu đi vào bóng tối.
Những câu chuyện chưa biết được lưu trữ trong máy chơi game, tất cả đều đã hoàn tất theo yêu cầu.
Bốn đồng xu lần lượt xuyên qua những đường ống quanh co, rơi xuống một cách vang dội vào các ô bằng acrylic khác nhau, nhìn nhau qua vách ngăn trong suốt.
Giống như khoảng cách gần nhất và xa nhất trên thế giới này.
Sau một thời gian dài yên tĩnh, Hạ Kiều mở miệng trước: "Có phải hối hận vì đã nghe câu chuyện này không?"
Trì Tuyết Diễm suy nghĩ một lát, thành thật trả lời anh: "Một chút xíu."
Cậu nghe được cuộc sống của mọi người dưới góc nhìn riêng của mình, dùng nó để yêu, cũng dùng nó để hận.
Cho nên, quan hệ giữa người trong Hạ gia, dần dần trở thành một bế tắc không giải quyết được.
Điều duy nhất đáng mừng, đại khái là trong giọng nói của Hạ Kiều không xuất hiện cảm xúc rõ ràng gì, làm như nãy giờ đang kể một câu chuyện không liên quan đến anh.
Trong một câu chuyện khó phân biệt đúng sai như vậy, có thể là một người ngoài cuộc, đó là một điều tốt.
Nghe cậu nói như vậy, Hạ Kiều liền nở nụ cười: "May mắn là chỉ có một chút xíu."
"Không phải lỗi của anh, anh rất biết kể chuyện, thích hợp làm nha sĩ trẻ em." Trì Tuyết Diễm trêu chọc nói, "Đổi lại, anh cũng có thể hỏi tôi một vấn đề."
Hạ Kiều nghe vậy, trầm mặc một lát.
Ngay khi Trì Tuyết Diễm cho rằng anh sắp từ bỏ cơ hội đặt câu hỏi, thì nghe thấy giọng nói rất nghiêm túc của anh: "Vì sao nhuộm tóc đỏ?"
Trì Tuyết Diễm không nhịn được, lập tức bật cười: "Vậy mà anh còn nói không nhìn thấy tấm áp phích."
"Xin lỗi." Thái độ của Hạ Kiều nhận sai rất tốt, "Lúc trước đã nói dối."
Anh đoán Trì Tuyết Diễm không hy vọng mình nhìn thấy tấm áp phích kia, cho nên khi đó anh trả lời không có.
Nhưng Hạ Kiều đúng là đã nhìn thấy một Trì Tuyết Diễm tóc đen kia.
Không thể phủ nhận rằng anh muốn biết lý do tại sao.
Trì Tuyết Diễm trả lời vô cùng sảng khoái: "Là vì một bạn nhỏ."
Lúc cậu nói những lời này, có một tầng ý cười nhẹ nhàng trong giọng nói, khiến người ta nhịn không được nghiêng mắt nhìn kỹ vẻ mặt của cậu.
Hạ Kiều thấy cậu cười với tâm trạng rất tốt, trong biểu tình lộ ra vài phần hoài niệm.
"Khi đó tôi mới trở thành bác sĩ hành nghề không lâu, vào làm việc ở phòng khám hiện giờ." Trì Tuyết Diễm nói, "Có một buổi sáng, trong phòng khám có một cậu bé, do mẹ dẫn đến."
"Cậu bé bị viêm nha chu, đã kéo dài rất nghiêm trọng, phải điều trị tuỷ, nhưng cậu bé đặc biệt không phối hợp, toàn bộ quá trình nắm chặt một mô hình nhân vật, bộ dạng tỏ ra sắp sửa bỏ chạy bất kỳ lúc nào, tôi vừa tới gần nó, nó liền kêu cứu, gào đến cào xé tim gan, mẹ nó ở bên cạnh đành phải tuyệt vọng xin lỗi tôi."
Hạ Kiều rất nhanh tưởng tượng ra cảnh tượng kỳ lạ kia, khẽ nhếch khóe miệng.
"Đúng lúc, tôi có biết mô hình nhân vật trong tay cậu bé, liền nghĩ nhân cơ hội nói chuyện linh tinh với nó, để nó thả lỏng một chút. Đó là nhân vật mạnh nhất trong một bộ phim hoạt hình, có một mái tóc màu đỏ, có thể lưu trữ sức mạnh bí ẩn trong xương và răng, đặc biệt lợi hại, là một nhân vật rất được trẻ em ngưỡng mộ."
Trì Tuyết Diễm nói xong, buồn cười nói: "Sau đó tôi mới biết được, cậu bé vẫn tin tưởng kiểu lưu trữ sức mạnh này, cho nên làm thế nào cũng không chịu để cho người khác chạm vào răng của mình, nói điều đó sẽ làm cho nó biến thành một đứa nhỏ bình thường không có siêu năng lực."
"Mẹ nó ở bên cạnh nghe nó nói nghiêm túc như vậy, có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn nhỏ giọng nói với nó, để bác sĩ khám răng sẽ không làm tổn thương đến siêu năng lực."
"Thì ra mẹ nó vẫn luôn bảo vệ kiểu suy nghĩ ngây thơ này."
Trì Tuyết Diễm dừng một chút, nụ cười trong trẻo: "Cho nên tôi liền nhớ tới mẹ tôi, trong một thời gian rất dài tôi luôn tin rằng trên thế giới này có ông già Noel, bởi vì mẹ tôi năm nào cũng bắt ba tôi hoá trang thành ra như vậy, cho dù tôi ngủ thiếp đi, cũng phải đem quà bỏ vào vớ, mới có thể tháo bộ râu trắng xuống."
Chuyện cũ ập đến, đan xen cùng với men rượu tích tụ cả một đêm, từ từ hóa thành cơn buồn ngủ lại xuất hiện.
"Tôi thấy cậu bé ra sức nắm chặt mô hình nhân vật, đứng lẻ loi ở bên cạnh ghế nha khoa, biểu tình trông có vẻ tuyệt vọng như vậy, tôi bèn nói với mẹ nó, buổi chiều lại dẫn nó tới đây."
"Chờ buổi chiều bọn họ đến, tóc của tôi đã màu đỏ rồi."
Trì Tuyết Diễm hơi nhếch khóe môi: "Buổi trưa hôm đó tôi không có thời gian ăn cơm, ngồi ở tiệm cắt tóc vừa chờ tóc lên màu, vừa gọi điện thoại cho bạn bè đi tìm quần áo."
"Tôi hoá trang thành mô hình nhân vật kia, may mắn là tạo hình của bộ phim hoạt hình kia không đến nỗi quá ngốc."
"Lúc cậu bé và mẹ nó nhìn thấy tôi, ngây ngốc há to miệng, ánh mắt hình như cũng không biết nên đặt ở đâu, hoàn toàn sững sờ rồi."
Trì Tuyết Diễm đưa tay xoa xoa đôi má ửng đỏ và nóng bừng, sau đó cố gắng duy trì câu nói cho hoàn chỉnh: "Tôi nhân cơ hội hỏi cậu bé, ta chữa răng cho ngươi được không? Cậu nhỏ ngơ ngác nhìn tôi và hỏi, đây có phải là tóc giả không?"
"Tôi nói, ngươi có thể sờ thử xem. Cậu bé suy nghĩ một lát, thật sự giơ tay túm tóc tôi, sau đó không nói lời nào, vẻ mặt khiếp sợ, bắt đầu thành thành thật thật mặc cho tôi làm gì làm."
Mái tóc đỏ chói mắt nhẹ nhàng rung rinh, Hạ Kiều nhìn ra cơn buồn ngủ của cậu đang dâng trào, lặng lẽ cho mượn một bên vai.
Trì Tuyết Diễm cứ thế tự nhiên dựa vào, âm cuối nhừa nhựa: "Thì ra làm ông già Noel là cảm giác như vậy."
Sợi tóc nhẹ nhàng phất qua bên tai, hơi thở ấm áp rơi vào cổ.
Hạ Kiều nghe thấy tiếng tim đập của cậu, cũng nghe thấy tiếng tim đập của chính mình: "Sau này cậu cứ luôn giữ mái tóc đỏ đó?"
"Ừm, còn rất ngầu." Trì Tuyết Diễm gật gật đầu, khẽ cười rộ lên, "Lãnh đạo phòng khám có ý kiến, nhưng bọn họ cũng bị tôi làm cho shock, hơn nữa, tôi cảm thấy cái này coi như là tai nạn lao động —— là nhuộm tóc vì bệnh nhân nhỏ không hợp tác, đúng không?"
"Đúng." Hạ Kiều mỉm cười phụ họa người say rượu, "Xem như là tai nạn lao động."
Vì vậy, kể từ đó, nha sĩ trẻ em tóc đỏ Trì Tuyết Diễm đã trở thành một ngoại lệ.
Cậu thực sự là một trong những ngoại lệ đặc biệt nhất.
Vì một cậu bé tin vào siêu năng lực, nhuộm mái tóc đen xinh đẹp thành một màu sắc khác biệt dễ khiến người ta sinh ra thành kiến.
Người mà bình thường phóng khoáng phô trương lại cứ thế tựa vào vai anh.
Trong sự yên tĩnh, tiếng tim đập thình thịch như ảo giác.
"Thật ra tôi còn một đồng xu ở trong lòng bàn tay." Trì Tuyết Diễm bỗng nhiên nói.
Một phép ẩn dụ kỳ lạ khác.
Hạ Kiều biết trong tay cậu không có đồng xu.
Anh kiên nhẫn hỏi: "Đồng xu nào?"
"Đồng xu thuộc về Hạ Kiều." Giọng Trì Tuyết Diễm cực nhẹ, "Ngươi còn chưa kể cho tôi nghe câu chuyện của anh ấy."
Về một Hạ Kiều khác, gần trong gang tấc.
Có lẽ đây mới là câu đố, mà cho tới giờ cậu luôn muốn biết nhất.
Lời nói ra khỏi miệng, Trì Tuyết Diễm giãy giụa thoát khỏi cơn buồn ngủ, lấy lại tinh thần chờ đợi đáp án, mới giật mình phát hiện ra một chi tiết bị xem nhẹ.
Họ đang nắm tay nhau, ở ghế sau của chiếc xe không có khán giả.
Cậu dựa vào vai Hạ Kiều, liếc mắt nhìn các ngón tay quấn quýt vào nhau.
Nhiệt độ cơ thể xuyên thấu qua làn da, nóng đến kinh người, không biết từ khi nào đã mười ngón tay đan vào nhau.
Đó vừa vặn là bàn tay phải bị thương vì cậu của Hạ Kiều.
Lớp mài trước đó trong lòng bàn tay đã lặng lẽ rớt ra, làn da non ở vết sẹo lộ ra màu hồng nhàn nhạt, bóng loáng, có một kiểu chân thật và mềm mại không dễ nhận ra.
Lần nắm tay này có cảm xúc hoàn toàn khác với lần trước.
Và cậu không thể tìm thấy tính từ thích hợp.
Ngón tay Trì Tuyết Diễm nhẹ nhàng chạm vào vết thương ấm áp yếu ớt kia, thời gian tiếp theo đó lặng lẽ, lặng lẽ như lông vũ lang thang theo cơn gió.
Lời nói đột nhiên trở nên không cần thiết nữa.
Tối nay không có mưa.
Nhưng tất cả nước mưa có thể có được, giờ phút này dường như đều ngưng đọng ở các đầu ngón tay.