Là ngọn lửa bập bùng theo cơn gió, nhẹ nhàng như một giấc mơ.
Âm thanh bên tai trở nên mơ hồ, Trì Tuyết Diễm làm như quay trở lại buổi tối hôm đó đứng trên sân khấu quán bar, những cánh hoa vương đầy trên tóc. Cậu ngước mắt lên, chợt nhìn thấy chiếc áo sơ mi trắng quen thuộc giữa đám người.
Mọi người bên dưới dường như cũng cuồng nhiệt giống vậy, tràn ngập tiếng reo hò và tiếng cười.
Ánh đèn hóa thành gió biển, micro thành trao nhẫn cưới, chỉ có hoa hồng là không thay đổi.
Khi một nụ hôn dài kết thúc, ngọn lửa tắt đi, những giọt nến đọng lại thành kỷ niệm mạnh mẽ, Trì Tuyết Diễm không thể không nghĩ, hóa ra cảm giác của nụ hôn là như thế.
Đặc biệt đến không thể diễn tả thành lời.
Âm thanh náo nhiệt xung quanh còn lâu mới kết thúc, thậm chí đã trở nên phấn khích hơn.
Trì Tuyết Diễm chớp chớp mắt, sau đó mới phát hiện, trước mắt bao người, cậu đang nắm cà vạt Hạ Kiều.
Chiếc cà vạt sẫm màu được vuốt phẳng cẩn thận giấu trong áo gi lê của trang phục lúc ban đầu, đã trở nên xộc xệch.
Trong khi ôm hôn, Hạ Kiều ôm lấy thắt lưng cậu, còn các ngón tay cậu thì đang nắm chặt cà vạt của đối phương.
Không nhớ rõ nữa, có lẽ là động tác vô thức.
Dường như nên rụt rè mới phải.
Nhưng Trì Tuyết Diễm chỉ ngẩn người trong một giây ngắn ngủi, rồi cười tươi một lần nữa.
Cậu không vội vàng buông tay ra, hoặc nhanh chóng cúi đầu chỉnh sửa trở lại vẻ bề ngoài nghiêm túc như lúc đầu cho Hạ Kiều giống như mọi người nghĩ.
Hoàn toàn ngược lại, Trì Tuyết Diễm tiện tay rút chiếc cà vạt thuộc về chú rể này, ra khỏi lớp áo gi lê của bộ âu phục.
Chất vải mềm mại ngay lập tức bị gió thổi lên, tung bay cùng với tiếng la hét đột ngột bùng nổ của những người trẻ tuổi đang có mặt.
Đầu ngón tay leo dần lên, giây tiếp theo, cậu đưa tay kéo lỏng nút thắt có hình dạng hoàn hảo, cởi nút áo trên cùng của chiếc áo sơ mi, giải thoát người yêu gần trong gang tấc khỏi sự trói buộc chặt chẽ.
Trong tiếng hò hét điên cuồng xung quanh, Trì Tuyết Diễm chăm chú nhìn bạn đời trên danh nghĩa, giống như đang giải thích: "Vẫn nên thả lỏng một chút thì đẹp hơn."
Cậu thích người trước mắt ăn mặc tùy hứng hơn.
Ngay sau đó, Trì Tuyết Diễm lại nghiêng người nói chuyện với Hạ Kiều, giọng nói lại một lần nữa trầm thấp quanh quẩn bên tai, cười đầy men say: "Anh tự do rồi, Hạ Kiều."
Dừng lại một chút xíu, cậu thu hồi ánh mắt của mình, nhìn về phía những gương mặt hoặc lạ hoặc quen bên dưới bục, cuối cùng nhẹ nhàng nói: "Tôi cũng vậy."
Biển và gió vẫn như cũ, chỉ có màu môi nhạt nhẽo lúc đầu, đã trở nên tươi đẹp hơn một chút.
Hạ Kiều không đáp lại, anh nhìn Trì Tuyết Diễm xoay người cầm lấy bó hoa hồng, tươi cười ném về phía đám đông bên dưới.
Phân đoạn tung bó hoa kinh điển, các vị khách độc thân đều giang rộng cánh tay để chụp bó hoa.
Bó hoa hồng đắt tiền vẽ một hình parabol trên không trung, thu hút rất nhiều sự chú ý.
Nhưng tiêu điểm thu hút sự chú ý nhất của cả hiện trường vẫn là chàng thanh niên có mái tóc màu đỏ.
Trong biển người mênh mông, cậu luôn luôn là người chói mắt nhất, cũng là người đặc biệt nhất.
Không cần nói ra, cậu cũng là người tự do.
Sự tự do chưa từng bị giam hãm bởi những tác nhân bên ngoài.
Hạ Kiều vô thức nghĩ, đây không phải là phong cảnh chỉ một mình anh mới có thể nhìn thấy.
Bó hoa cuối cùng rơi vào lòng một cô gái trẻ tuổi, là bạn học đại học của Trì Tuyết Diễm, trong đêm tiệc độc thân đã từng tám chuyện về tình sử của hai người.
Cô mỉm cười rạng rỡ, giơ cao bó hoa hồng xinh đẹp, ra sức vẫy tay chào về phía bục làm lễ.
Anh chàng giảng viên đại học trẻ tuổi đẹp trai đứng trong đám đông, cô bé thích làm nũng dựa vào lòng hắn, không ngừng khoa tay múa chân về hướng nha sĩ ca ca ở xa xa, khi nói chuyện sẽ lộ ra một cái răng mới còn chưa mọc hoàn toàn.
Ông chủ quán bar mập mạp giơ điện thoại lên, không biết đã chụp được bao nhiêu bức ảnh lãng mạn, chuẩn bị từ đó chọn ra những tấm phù hợp nhất cho sự sến súa.
Các phù rể mặc lễ phục không ngừng vỗ tay và kêu gào, Hạ Tiêu cũng trong số đó, ánh mắt tựa như tràn ngập lời chúc phúc chân thành.
Thịnh Tiểu Nguyệt cúi đầu lau nước mắt không kềm lại được, Hàn Chân Chân vừa cười, vừa lấy phấn nền ra giúp bà trang điểm.
Hạ Hoài Lễ vẻ mặt vui mừng nhìn về phía trước, đồng thời không quên đưa khăn giấy cho vợ.
Hốc mắt hoe đỏ, Hồ Trung Nguyên mạnh mẽ vỗ tay vài cái, rồi từ trong túi âu phục lấy ra một tờ giấy nhăn nhúm, giống như còn đang tranh thủ chút thời gian cuối cùng ôn lại bài phát biểu, thuận tiện len lén lau giọt nước mắt không phù hợp với hình tượng.
Khắp mọi nơi trên bãi cỏ là những người quen thuộc, hoặc những người không quen thuộc, không ai có thể bỏ qua nhân vật chính ngày hôm nay, vầng hào quang khiến người ta không thể nào quên đó.
Trong những người từng gặp Trì Tuyết Diễm, Trần Tân Triết đưa tay ra trước mặt làm thành cái loa, hô to lời chúc phúc, vẫn là bộ dáng sốt sắng rất quen thuộc kia, sợi xích vàng trên cổ lắc qua lắc lại.
Diệp Kình không còn là người nghèo túng trong đêm bão kia nữa, anh ta khôi phục dáng vẻ hăng hái, biểu tình trịnh trọng vỗ tay, cho cặp tình nhân nhất thời hứng khởi trong đêm mưa bão, nhưng triệt để thay đổi số mệnh của mình đó.
Trong những người lần đầu tiên gặp Trì Tuyết Diễm, cha mẹ Phương Thời Nhĩ mỉm cười vỗ tay, châu đầu ghé tai thì thầm, có lẽ đang đàm luận về chú rể tóc đỏ khiến con trai mình bị đánh một trận.
Ngay cả ban nhạc jazz biểu diễn cũng đánh sai vài nhịp không quá rõ ràng, các thành viên tóc vàng mắt xanh của ban nhạc liếc nhìn nhau, nụ cười trên mặt cũng có vài phần chân thành, ở quốc gia nổi tiếng hàm súc và hướng nội này, rất hiếm khi có thể nhìn thấy người nào vừa táo bạo vừa nồng nhiệt như vậy.
Chàng thanh niên phụ trách giao tiếp với ban nhạc nước ngoài ở bên cạnh cũng cười, phía sau cặp kính dày là sự hâm mộ thuần tuý, vì sự tuỳ ý rất dễ lan truyền, sự tự do không hề bị xiềng xích trói buộc đó ở trên bục làm lễ.
Trên bãi cỏ râm mát, ống kính máy ảnh di chuyển ổn định, nhiếp ảnh gia tận tâm ghi lại từng khoảnh khắc hạnh phúc.
Trong cảnh tượng náo nhiệt đến cực điểm, Trì Tuyết Diễm trải nghiệm lần ném hoa đầu tiên trong đời, làm như tâm tình rất tốt liếc mắt nhìn về phía bạn đời.
Cậu gọi anh một cách thân mật: "Anh yêu."
Câu tiếp theo là: "Nên kết thúc công việc rồi."
Cậu chủ động vươn tay, kéo Hạ Kiều trở lại trong đám đông.
Bước quan trọng nhất cuối cùng đã kết thúc.
Tiếp theo là thời gian của các bậc cha mẹ.
Trì Trung Nguyên có vẻ ngoài mạnh mẽ cuối cùng trong lúc phát biểu, đã không vô tình nói sai tên con trai, nhưng nói đến cuối cùng, rốt cuộc vẫn không tự chủ được mà đỏ hốc mắt.
Sau đó ông hắng giọng, làm ra vẻ lơ đãng giải thích: "Do gió thổi, không phải khóc đâu."
Hàn Chân Chân dở khóc dở cười dời mắt đi, Thịnh Tiểu Nguyệt ở một bên vừa trang điểm xong, lại suýt chút nữa cười ra nước mắt.
Những người khác tất nhiên cười ầm lên.
Đến lượt người cha tương phản này nhận được những tràng pháo tay từ mọi người.
Nhậm Tuyên ngồi ở phía dưới không khỏi cảm khái nói: "Không ngờ ba của bác sĩ Trì lại có tính cách như vậy, xem ra ông ấy còn giống mẹ hơn."
Cháu gái nhỏ trong ngực lại cười hắc hắc, nhớ tới lời nha sĩ ca ca đã nói qua: "Hôm đó chú khẳng định không nghe kỹ Diễm Diễm ca ca kể chuyện, ba của ca ca rất thích khóc, lại thích ăn kẹo, lúc đau răng cũng sẽ khóc, nước mắt còn nhiều hơn con đó."
Đây là một câu chuyện mà rất nhiều trẻ em đến khám răng đều nghe thấy, cộng với bức ảnh hiện trường sống động và thú vị.
Nhậm Tuyên:......
Hắn đột nhiên có chút thông cảm với người cha cứng rắn anh tuấn vĩ đại ở trên bục kia.
Chờ tất cả các khâu quan trọng đều kết thúc, Vương Thiệu Kinh cũng đã chụp đủ ảnh, định chọn từ trong đó ra mấy tấm có bầu không khí tốt nhất.
Nhưng mở album ra xem lại mới phát hiện, tấm nào cũng rất đẹp.
Tuy rằng yêu cầu của Trì Tuyết Diễm quá kỳ lạ, nhưng không thể không nói, sau khi tận mắt chứng kiến một lễ cưới hạnh phúc như vậy, lúc này Vương Thiệu Kinh quả thật vô cùng cảm động.
Vì vậy anh ta từ bỏ việc vắt óc viết ra một status mà mình không giỏi.
Lát sau, trên vòng tròn bạn bè tràn ngập ảnh cưới mới ra lò.
[Suy nghĩ nửa ngày những câu từ buồn nôn, vẫn không quá hài lòng. ]
[Đành dùng một câu chúc phúc mà tôi cảm thấy ấm áp nhất vậy. ]
[Vĩnh kết đồng tâm, đầu bạc răng long! ]
Trong bức ảnh ở giữa, bao quanh bởi hoa hồng và biển cả, một cặp đôi mới cưới ôm hôn nhau thật say đắm.
Chú rể bị người yêu túm lấy hơi cúi đầu xuống.
Dường như anh có một ánh mắt dịu dàng nhất trên thế giới.
Biển cả xanh thẳm lấp lánh ở đằng sau, bọt biển vỗ bờ trắng xoá như tuyết, làm như có những chiếc đuôi cá sáng rực trở về biển.
Ngay cả gió cũng dừng lại ở nơi này.
***
Sau buổi lễ là tiệc cưới với bầu không khí thoải mái, các khách mời vui vẻ trò chuyện.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, vừa thả lỏng ra, Trì Tuyết Diễm lập tức cảm thấy mệt mỏi.
Cậu muốn ngủ.
Tối hôm qua bị Trì Trung Nguyên hại đến mức gần như không ngủ, buổi sáng ở phòng nghỉ ngủ được một chút, nhưng hoàn toàn chưa ngủ đủ.
Đành phải dựa vào việc uống chút rượu để lấy lại tinh thần.
Trì Tuyết Diễm cầm ly champagne trên khay, thuận miệng hỏi Hạ Kiều bên cạnh: "Hôm qua ba mẹ anh ngủ có ngon không?"
Hạ Kiều lắc đầu: "Không biết, tôi ở trong phòng mình."
Căn cứ vào sự hiểu biết trước mắt về bọn họ, Trì Tuyết Diễm đoán, Thịnh Tiểu Nguyệt phỏng chừng sẽ mất ngủ, Hạ Hoài Lễ hẳn là sẽ ở cùng với bà.
Hạ Kiều thoạt nhìn ngược lại nghỉ ngơi không tệ.
...... Không biết thói quen đi ngủ của anh ta như thế nào.
Tối nay họ sẽ sống cùng nhau trong ngôi nhà mới.
Mặc dù trước đó đã phân chia xong phòng ngủ của mỗi người, nhưng dù gì cũng là sống chung trong một ngôi nhà.
Đối với Hạ Kiều mà nói, đây là cơ hội tốt nhất để danh chính ngôn thuận dọn ra ngoài ở.
Trì Tuyết Diễm ngược lại không có nhu cầu thoát khỏi gia đình, cho nên không có ý định mỗi ngày đều ở nhà mới, cậu sẽ thường xuyên trở về nhà mình, ở cùng với ba mẹ giống như trước kia.
Cậu cảm thấy, Hạ Kiều chắc là càng hy vọng ở một mình trong căn nhà kia, như vậy mới không bị bất kỳ người ngoài nào can thiệp.
Nhưng hiện giờ mới kết hôn, vẫn phải cố gắng sớm chiều ở chung một thời gian.
Chắc cũng không khác gì bạn cùng phòng nhỉ?
Trì Tuyết Diễm nghĩ như vậy.
Chờ đến tối, đám cưới hoành tráng kéo dài một ngày cuối cùng đã kết thúc, các khách mời để lại lời chúc phúc và quà tặng, lần lượt rời khỏi tiệc cưới, mang theo rất nhiều kỷ niệm khó quên.
Trì Tuyết Diễm chịu đựng đến cuối cùng, sau khi ngồi trên xe chạy về nhà mới, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Vẫn là chiếc siêu xe màu đen có thể cách âm phía trước và phía sau kia.
Trên người cậu lại quanh quẩn mùi rượu nhàn nhạt.
Nhưng trên con đường này không phải chỉ có một mình, bởi vì hai bà mẹ khăng khăng muốn đưa các con trai của mình vào phòng tân hôn.
Đoàn người tưng bừng náo nhiệt đi vào ngôi nhà đầy màu sắc rực rỡ ấm áp kia.
Trong tiếng nói chuyện của các trưởng bối, Trì Tuyết Diễm nhìn thoáng qua phòng ngủ ngày đó đã chọn cho mình, sau đó nhận mệnh đi về phía phòng ngủ chính rộng rãi nhất.
Một bó hoa hồng tượng trưng cho tình yêu được đặc biệt để trên chiếc giường trong phòng ngủ chính.
May mắn không phải là cánh hoa rắc đầy giường, nếu không còn phải dọn dẹp.
Cậu quá buồn ngủ.
Trì Tuyết Diễm vẻ mặt mệt mỏi vừa vào phòng liền đi thẳng vào phòng tắm, các ba mẹ thấy thế, lập tức đứng dậy đi ra ngoài cửa, vô cùng gượng gạo tán gẫu về bữa tối hôm nay và thời tiết ngày mai.
Hạ Kiều tiễn bọn họ ra ngoài.
Tối nay trăng sao thưa thớt, tiếng cười vẫn còn dư âm trong không khí.
Hạ Kiều một mình đứng bên ngoài nhà, nhìn theo những chiếc xe đi xa, sau một hồi lâu mới xoay người.
Khắp nơi trong ngôi nhà xinh đẹp rất yên tĩnh.
Âm thanh tắm rửa trong phòng ngủ chính đã biến mất, đèn cũng đã tắt.
Hình như không có ai ở trong phòng.
Hạ Kiều đứng ở bên ngoài cửa phòng ngủ chính, do dự một lát.
Bình hoa trang trí ở bên cạnh phản chiếu hình ảnh của anh.
Trước đó anh cởi áo khoác âu phục ra, cà vạt vẫn chưa tháo, nút áo sơ mi đầu tiên không cài, nút thắt cà vạt hơi lệch.
Vẫn duy trì bộ dáng ban ngày bị Trì Tuyết Diễm kéo lỏng ra.
Không biết qua bao lâu, anh xoay tay nắm, nhẹ nhàng đẩy cửa vào.
Rèm cửa sổ quên kéo, hoa hồng nằm trên ghế, rải rác áo sơ mi lộn xộn xếp chồng lên nhau, ánh trăng lặng lẽ bao phủ chiếc giường lớn.
Không có sự lúng túng và đối mặt trong im lặng như tưởng tượng.
Trì Tuyết Diễm đã ngủ thiếp đi.
Cậu nằm phía bên trái chiếc giường lớn, không nghiêng người, tư thế dường như tràn ngập vẻ bình thản và an tâm, hô hấp đều đều.
Người đàn ông đứng ở cửa, trầm mặc nhìn cảnh này.
Một suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu anh.
Hạ Kiều nghĩ, không giống như những gì đã nói lúc ban đầu.
Cậu ấy ngủ rõ ràng là rất yên ổn.