• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

917.Số lượng phóng viên quá nhiều, chi chít lấn ép hai người, đi cùng với đó còn có rất nhiều vấn đề hóc búa.
Đột nhiên Tô Y Y hét lên như bị ai đẩy, vẻ mặt căng thẳng nắm lấy cổ tay Bùi Hoàn Phong, lách về phía người anh. Nhất thời, các phóng viên càng thêm phấn khích, bắt đầu điên cuồng truy hỏi mối quan hệ giữa Tô Y Y và Bùi Hoàn Phong.
Sắc mặt Bùi Hoàn Phong rất xấu xí, xung quanh bị chặn không có đường lui.
Anh không hề đẩy Tô Y Y ra, mà ngược lại còn ôm cô vào lòng, vẻ mặt lạnh lùng đẩy các phóng viên đứng chặn ở phía trước, bước đi ra ngoài một cách khó khăn.
Các phóng viên không moi được câu trả lời của Bùi Hoàn Phong, nên càng truy hỏi sát sao, một đám phóng viên đông nghịt chặn trong sảnh lớn, làm rối loạn nghiêm trọng đến trận tự sân bay.
May mà không lâu sau có nhân viên sân bay đến, sau khi làm rõ tình hình liền nhanh chóng giải tán đám phóng viên, đồng thời bảo vệ hai người Bùi Hoàn Phong và Tô Y Y đi ra đến phía ngoài sân bay.
Ở bên ngoài, tài xế đến đón Bùi Hoàn Phong nghe thấy tiếng ồn ào, bèn đi đến bên cửa xem thử, phát hiện người bị vây kín là Bùi Hoàn Phong thì toát hết mồ hôi lạnh, vội vàng tiến lên dẫn người vào trong xe, sau khi khởi động máy thì vọt đi như bay.
Liếc nhìn đám phóng viên kinh khủng bị bỏ lại phía sau, Bùi Hoàn Phong bực bội nới lỏng cà vạt ra, sau khi trở về nhất định phải điều tra xem kẻ nào đã tiết lộ hành trình về nước cho đám phóng viên kia.
"Lúc nãy thật sự rất xin lỗi." Tô Y Y rũ mắt xuống xin lỗi Bùi Hoàn Phong, ý chỉ việc cô nắm lấy anh suốt một đường.
"Không sao, em không sao là tốt. Đám phóng viên kia thật sự rất không hiểu quy tắc, đợi sau khi trở về, tôi sẽ tìm người đi liên lạc với những tòa soạn và studio kia."
"Vâng."
Đáp lại một tiếng, Tô Y Y cúi đầu, ánh mắt tóe lên nụ cười lạnh, với kiểu mức độ này thì còn lâu mới đủ!
"Em chuẩn bị hôm nay đi đến công ty, hay đợi làm quen với môi trường trong nước vài hôm rồi mới đi?" Bùi Hoàn Phong xoay đầu nhìn Tô Y Y, trưng cầu ý kiến của cô.
"Nếu có thể…" Vẻ mặt Tô Y Y hơi buồn bã, "em có thể đi thăm ông nội trước không?"
Yêu cầu này khiến Bùi Hoàn Phong sửng sốt, hiểu ra được ý của cô là muốn đi bái tế ông nội. Nghĩ đến chuyện nếu đã là người được ông nội nhận nuôi, còn được đưa ra nước ngoài đào tạo, thì tình cảm với ông nội chắn hẳn rất sâu đậm.
Bùi Hoàn Phong gật đầu, nói một tiếng với tài xế rồi đổi lộ tuyến, đi thẳng đến nghĩa trang.
Khi càng ngày càng gần với nghĩa trang, vành mắt Tô Y Y càng ngày càng cay, sự chua sót trong lòng còn hơn cả trong mắt.
Đến nghĩa trang, nhìn thấy tấm ảnh trắng đen trên tấm bia, nước mắt tuôn rơi như mưa.
"Ông nội, cuối cùng cháu cũng đến thăm ông đây. Đã lâu không gặp, không biết ông có trách cứ con không, cháu gái cũng muốn đến, nhưng vì quá khó khăn quá xa xôi, đến hôm nay gặp lại thì đã âm dương cách biệt…"
Đều là lỗi của cô, nếu không phải cô, ông nội cũng sẽ không chết!
Tô Y Y quỳ trước bia mồ, ngơ ngác nhìn tấm hình của ông Bùi, nước mắt lẳng lặng tuôn trào qua hốc mắt.
Nhìn thấy cô khóc, con tim Bùi Hoàn Phong bỗng nhói đau.
Anh híp đôi mắt xinh đẹp lại, trong con ngươi dài mảnh chỉ có một mảng dấu tích tối tăm, không biết vì sao lại nhớ đến cô ấy rồi, nhớ đến Tô Y Y người vợ cũ của anh. Rất lâu trước đây, khi vợ cũ của anh khóc cũng có thần thái như thế này, đều là lẳng lặng rơi lệ.
Nghĩa trang rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng gió ra thì chỉ có tiếng khóc thút thít của cô. Bùi Hoàn Phong nhìn chằm chằm vào cơ thể gầy gò đang run cầm cập trong gió lạnh của cô, mím môi không nói gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK