936.Lời nói mang mùi vị tức giận khiến Bùi Hoàn Phong bực bội, anh dứt khoát cúi đầu xuống cắn mạnh vào môi Tô Y Y, sau đó ngẩng đầu lên, cắn răng nghiến lợi nói: "Y Y, em đừng gây chuyện nữa được không? Em chỉ cần xem Hứa Thư Kỳ như em gái, đồng thời, anh hy vọng em có thể xem cô ấy như em gái!"
Em gái?
Tô Y Y bật cười, sau đó thay đổi sắc mặt, nhìn Bùi Hoàn Phong bằng vẻ mặt lạnh lùng: "Em hận không thể giết chết cô ta, vậy mà anh lại kêu em xem cô ta như em gái?"
Bùi Hoàn Phong nghe thấy nụ cười kỳ lạ lúc ban đầu sao đó biến thành sự từ chối lạnh lùng, trong lòng cảm thấy hết cách: "Y Y, sao em không thể rộng lượng một chút? Cô ấy đã biết lỗi rồi, cũng sẽ không làm phiền chúng ta nữa, em không thể dùng sự tha thứ đổi lấy hạnh phúc về sau của chúng ta sao?"
"Loại người như cô ta cũng biết cắn rứt lương tâm, cũng biết lỗi sao? Anh chắc chứ?"
Tô Y Y tỏ ra không tin, giọng điệu nói chuyện cũng tràn đầy vẻ mỉa mai: "Không nói đến việc cô ta có biết lỗi hay không, năm xưa em bị người ta đánh trong tù, món nợ này nên tính như thế nào?"
Bùi Hoàn Phong đau lòng, nghiến răng nói: "Anh sẽ cho em đánh lại!"
Trong lòng lại đau thêm, Tô Y Y khịt mũi, cố gắng giả vờ bình tĩnh: "Được, anh nói muốn em rộng lựong, thế con của em nó trở về bằng cách nào đây? Con của em bị cô ta cử người hại chết, anh có cách nào khiến con của em trở về hay không?"
Nói đến đây, vành mắt chóp mũi của Tô Y Y cay xè, ánh mắt tràn đầy cảm xúc đau thương.
Đứa con bị mất đi kia, luôn là nỗi đau nơi sâu thẳm nhất trong trái tim cô.
Vốn càng thấy thương xót cho Tô Y Y hơn, nhưng Bùi Hoàn Phong vừa nghe thấy hai chữ đứa con thì không kiềm nén được lửa giận trong lòng, anh đến gần cô, thấp giọng quát mắng: "Đứa con?! Đứa con của người khác quan trọng đến thế sao, khiến em đến tận bây giờ vẫn không thể quên được?"
Nhớ lại chuyện Tô Y Y mang thai vào năm xưa, Bùi Hoàn Phong muốn vò nát cô.
Bản thân anh chưa bao giờ phát sinh quan hệ với cô, nên đứa trẻ này chỉ có thể là của người khác, chứ không phải của Bùi Hoàn Phong anh!
Nhưng điều khiến anh không ngờ đến là, ánh mắt Tô Y Y trở nên hung ác, sau đó quát lên: "Bùi Hoàn Phong anh đúng là tên khốn! Đứa bé đó là của anh đó!"
Câu quát mắt kia khiến Bùi Hoàn Phong sửng sốt, ngơ ngác nhìn Tô Y Y. Đầu óc rối ren, anh cố gắng đè nén cảm xúc phức tạp trong lòng, cau mày, nhìn cô với vẻ mặt thất vọng: "Anh thật không ngờ em vì muốn trả thù mà có thể nói ra những lời vô trách nhiệm như thế! Có đụng vào cơ thể em hay không, chẳng lẽ bản thân anh lại không biết sao?"
Cảm xúc trong mắt anh cũng như lời anh nói, tràn đầy sự thất vọng.
Tô Y Y bật khóc, nước mắt không ngừng tuôn ra khỏi khóe mi, nghẹn ngào lên tiếng: "Anh còn nhớ ngày hôm đó chứ, một người phụ nữ trói anh vào ghế cưỡng hiếp anh. Chuyện đó em vẫn luôn không nói với anh, là vì người phụ nữ cưỡng bức anh đó…chính là em!"
Bùi Hoàn Phong giật mình, chuyện đó tất nhiên là anh nhớ rất rõ, dù sao cũng là lần đầu anh gặp phải loại chuyện này.
Nhưng chuyện này chỉ có số ít người biết đến, trong đó cũng không bao gồm Tô Y Y, nhưng vì sao cô ấy lại biết?
Chẳng lẽ…
Bùi Hoàn Phong không dám nghĩ đến những chuyện tiếp theo nữa, anh nhìn Tô Y Y với vẻ mặt không thể tin được, tất nhiên không cho rằng lời của cô có sức thuyết phục.
Ánh mắt không tin tưởng kia khiến cho tia sáng cuối cùng trong mắt Tô Y Y cũng vụt tắt đi, cô tự cười nhạo bản thân rồi đẩy Bùi Hoàn Phong ra.
Lau nước hất anh ra rời đi, sau đó đóng mạnh cánh cửa phòng trước mặt anh.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK